Chương 5
Quét dọn hết đình viện rồi làm xong một đống tạp vụ, đến lúc này Yến Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, mưa đông đã dừng, thời gian một ngày thoáng chốc trôi qua.
Mùa đông đồ ăn trong nhà bếp nói chung tương đối thịnh soạn, ăn xong cơm tối, hắn cất trong người hai nắm cơm , lại vất vả mà ôm một bình nước nóng, chậm rãi đi về chỗ ở trong hậu viện.
Gian phòng này nguyên là sài phòng, cho dù đóng cửa nhưng khí lạnh vẫn tung bay tứ phía. Bất quá Tiểu Thu trước mang chút rơm rạ trải trên mặt đất, cũng ngăn chặn mấy lỗ thủng rách gió lùa, cho nên trong phòng không còn lạnh lẽo như trước.
Trải qua cả một ngày lạnh lẽo, Yến Nhiễm cảm giác được nơi này hết sức ấm áp. Hắn thắp lên một ngọn đèn, tìm cái chậu đất rồi đổ nước vào, sau đó đặt ở trên giường, đem chăn mền cẩn thận mà kéo lại, phủ ở trên mặt.
Buổi tối mỗi ngày, hắn chính là dựa vào nửa chậu nước nóng này chống đỡ cái chăn ươn ướt cùng ban đêm rét lạnh.
Yến Nhiễm ngồi ở mép giường, hắn cởi đôi giày ướt đẫm ra, đem rơm rạ lót ở bên trong. Sau đó cởi tất cùng quần dài, vắt khô nước, đồng thời đem hai chân xích lõa chậm rãi ngâm vào trong nước nóng.
Đau đớn một chút rồi bắt đầu cảm thấy ấm áp, hắn thỏa mãn thở dài một hơi, không tự giác mà đem sự chú ý tập trung đến bụng.
Bụng mặc dù tương đối bằng phẳng, nhưng chỉ cần hơi chút dùng sức chạm đến, là có thể cảm thấy cưng cứng. Ở đó thai nhi đang thành hình, tối đa chỉ còn có một tháng nữa, Bách Nguyệt lại có thêm một tộc nhân nho nhỏ.
Nếu là đang ở sâu trong sa mạc cố hương, hài tử này sẽ trở thành tôn tử của tộc trưởng, nó sẽ nhận được sự chăm sóc cùng giáo dục tốt nhất, hạnh phúc khỏe mạnh mà phát triển.
Nhưng là bây giờ đây?
Thân là nô bộc, phụ thân không có năng lực vì nó chuẩn bị cái gì, thậm chí phải len lén nuôi dưỡng nó, càng không dám tưởng tượng vạn nhất có ốm đau, nên làm như thế nào để che chở nó….
Nếu có thể, Yến Nhiễm thành tâm hy vọng có thể đánh đổi bất cứ thứ gì để hài tử có thể sống bình an. Song chính mình bây giờ, còn có cái gì đáng giá để mà trao đổi?
Nước trong chậu đã lạnh, Yến Nhiễm đờ đẫn mà dẫm nát lớp rơm rạ dưới chân. Bừng tỉnh, khóe mắt thoáng thấy một tia sáng nhỏ lờ mờ.
Hắn lúc này mới nhớ kỹ cái áo trường bào kia bị mình len lén giấu ở trong đống rơm rạ. Mặc dù ướt sũng nhưng vẫn hoa lệ chói mắt như vậy, cùng gian phòng nhỏ âm u này có vẻ không hợp chút nào.
Yến Nhiễm chậm rãi kéo cái trường bào ra, trải rộng trên mặt rơm rạ, sau đó cởi y phục đơn bạc chui vào trong chăn.
Sau một trận lạnh run cầm cập, hắn bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ bắt tay vào xử lí tấm trường bào, bởi vì Trầm Doanh Thu thuộc giới văn nhân, bởi vậy Lý Tịch Trì đặc biệt lệnh cho thợ may thành dáng áo tay dài rộng, trông rất khí khái. Hôm nay cũng đủ sửa làm ba, bốn bộ quần áo cho hài tử. Còn lại một ít vải vụn còn có thể làm thành miếng vá, khâu ở bên trong áo của mình, nhất định càng thêm dễ chịu.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn rốt cục cảm giác được có một ít an ủi. Hơn nữa thân thể từ từ ấm áp lên, liền lập tức tìm dao kéo kim chỉ khâu vá sửa sang lại.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, tấm áo bào trắng đã thuận lợi cắt xẻ thành vài phần. Lúc này chợt nghe có một tiếng bước chân đến gần.
Yến Nhiễm cẩn thận mà đem vải vóc giấu lại dưới giường trong lớp rơm rạ như trước, sau đó chỉ nghe thấy Tiểu Thu vỗ cánh cửa hô: “Không cần mở cửa đâu, ta mang cho ngươi một khẩu tín. Tổng quản nói mai tuyết sẽ rơi, bảo chúng ta không cần dậy sớm quét dọn. Chờ sau giờ Tỵ, đi khố phòng lĩnh áo choàng tuyết và giày, tiếp tục công việc.”
Yến Nhiễm qua cánh cửa ngăn cách lên tiếng đáp lại, cũng không tránh được cảm giác kỳ quái. Nếu là tuyết rơi, theo lệ thường hẳn là càng cần gia tăng quét dọn mới đúng. Song không cần dậy sớm quả thật vốn là một chuyện tốt, trong phòng ít nhất so với bên ngoài ấm áp dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ là tối nay nếu có nhiều tuyết, ngày mai trong đình viện nhất định đầy tuyết đọng, đến lúc đó cây đổ đường trơn, còn không biết hội loạn thành cái bộ dạng gì.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, trước mắt bỗng thấy choáng váng. Hắn biết xảy ra cái gì, vội vàng cầm nắm cơm nuốt một cái. Đợi trong dạ dày có cảm giác no nê mới dần dần trở lại bình thường.
Trong bụng có hài tử giống như một gốc cây có tầm gửi, không khi nào không lấy dinh dưỡng từ cơ thể phụ thân. Bởi vậy khi hoài thai, Bách Nguyệt tộc nhân lúc nào cũng cảm thấy rất đói, nhưng Yến Nhiễm ngày thường ăn uống qua loa sơ sài, vốn sẽ không có bao nhiêu dinh dưỡng, chỉ dựa vào vài nắm cơm trắng, thật sự không có tác dụng gì hơn.
Choáng váng càng nhiều, Yến Nhiễm biết đã không thể tiếp tục thức đêm, vì vậy liền nằm xuống nghỉ ngơi, khó có được một đêm ngon giấc, ngủ thẳng đến hửng đông.
Buổi sáng hôm sau, Yến Nhiễm đứng dậy rửa mặt. Bộ quần áo đơn bạc trong đống rơm rạ đã được hong khô một chút, hắn cầm đến mặc trên người.
Trong phòng không có cửa sổ, bởi vậy tận đến khi đẩy cửa ra, Yến Nhiễm mới phát hiện trước mắt đã trở thành một mảnh trắng xóa.
Thật nhiều tuyết.
Yến Nhiễm không phải đi tới Đại Diễm mới nhìn thấy tuyết, nhưng lại không thể nghi ngờ đây đúng là trận lớn nhất. Nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là, tuyết đọng hai bên đường cũng đã được quét dọn, lộ ra mặt đất sạch sẽ.
Nhưng Tiểu Thu không phải nói đợi đến sau giờ Tỵ mới bắt đầu công việc sao?
Yến Nhiễm trong lòng nhanh chóng bất an, thậm chí hoài nghi có phải mình ngủ quá giờ hay không. Vì vậy đi tắt một đoạn đường, tìm được khố phòng, muốn lĩnh áo choàng tuyết và giày.
Nhưng tới khố phòng, quản gia lại hướng hắn lắc đầu.
“Tên của ngươi không có trên danh sách của ta, hôm qua tổng quản tới đây nói ngươi hôm nay đi cùng hắn tới nơi nào đó một chuyến.”
Yến Nhiễm trong lòng lại càng không yên, cũng mơ hồ cảm giác được chuyện này cùng chuyện hôm qua gặp Lý Tịch Trì có liên quan.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tìm tổng quản, trong phủ đệ to như vậy tìm kiếm hồi lâu. Thật vất vả mới tìm được nơi ấy, lại đã đến giờ ăn cơm.
Tổng quản không có ở đây, nhưng lại cố ý để lại một tên nô tài. Xa xa thấy Yến Nhiễm, liền mang một bao quần áo đến.
“Đạm Thai Yến Nhiễm, bắt đầu từ hôm nay ngươi chỉ cần quét dọn vệ sinh mấy phòng trong nội viện, hàng tháng tiền công một trăm. Còn có, đây là quần áo mùa đông cùng đồ dùng của ngươi, cẩn thận nhận lấy đi.”
Vừa nói, tên nô tài vừa đưa đống quần áo.
Yến Nhiễm lơ mơ tiếp nhận bao quần áo, mở ra nhìn thấy vài món, chất liệu và kiểu dáng so với hai bộ quần áo trước đây bị lấy đi cũng tốt hơn. Lại nhìn áo choàng màu đen, dĩ nhiên cũng làm bằng sợi bông, mặc dù kém hơn áo choàng của mình khi còn ở Bách Nguyệt, nhưng so với quần áo đơn bạc của mình hiện nay thì tốt hơn mấy lần.
Hắn cầm quần áo, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải biểu cảm gì. Lúc này tên nô tài lại nói với hắn: “Ngươi chưa ăn cơm sao? Đúng lúc, ta dẫn ngươi đi phòng ăn luôn.”
Vừa nói hắn vừa khóa cửa phòng lại, dẫn Yến Nhiễm đi về phía tây viện.