Chương 27
Ngày đó, Yến Nhiễm thổ lộ nguyện vọng của mình nhưng Lý Tịch Trì vẫn chưa đáp ứng.Loại kết quả này vốn dĩ đã được định sẵn ngay từ đầu rồi. Lý Tịch Trì cao ngạo nhường ấy tuyệt đối sẽ không chấp nhận hạ mình xuống đàm phán với bất cứ ai. Mà trong lòng Yến Nhiễm tựa hồ cũng hiểu rõ hết thảy, chẳng mảy may âm thầm hy vọng chờ mong.Phải chăng hắn cùng hài tử kia chỉ được ông trời an bài một năm duyên phận ngắn ngủi. Có lẽ giờ phút này bé đang nô đùa trong trang viện hoa lệ nào đó tại kinh thành, ngày ngày vui vẻ khỏe mạnh lớn lên. Nhất định Lý Tịch Trì sẽ tặng bé tất cả những thứ bé muốn, cho bé một cuộc sống giàu sang phú quý, hạnh phúc tràn đầy…Hơn một tháng nay, vô số lần Yến Nhiễm đã dùng cảnh tưởng tượng này hòng huyễn hoặc bản thân. Song lần nào cũng như lần nào luôn tồn tại luồng thanh âm khác cực kì chân thực vẫn quanh quẩn vang vang bên tai hắn, chưa hề tiêu tan.Bất tri bất giác hai tuần trôi qua, lúc bông bích đào sau hậu viện bừng nở khoe sắc lần đầu tiên, Yến Nhiễm bắt đầu xuống giường tập tễnh đi lại.Do hắn rất kiên trì trong cách xưng hô, Tiểu Thu và Hạ Khô không thể mãi gọi hắn là “Công tử” thêm nữa. Mặc dù Lý Tịch Trì đã lâu chưa ghé qua đây nhưng thi thoảng vẫn sai người đem nhiều đồ vật đến tặng. Về phần mình, Yến Nhiễm không còn cố chấp giữ thái độ cự tuyệt mãnh liệt như xưa mà mang mọi thứ chia đều cho Tiểu Thu và Hạ Khô.Sau khi Trịnh Trường Cát rời khỏi vương phủ, Lý Tịch Trì sắp xếp một vị đại phu chuyên phụ trách chăm sóc bệnh tình Yến Nhiễm mỗi ngày. Mãi cho đến lúc Yến Nhiễm được phép vận động, cuối cùng hắn cũng được tận mắt trông thấy đám Tiên Nhân Chưởng bị Lý Tịch Trì phân phó thuộc hạ mang về từ sa mạc mênh mông.Chiếm cứ diện tích hơn mười lăm trượng cả chiều dài lẫn bề rộng trong viện, trừ khúc hành lang dùng làm lối đi thì khắp mọi nơi đều là những đụn cát vàng kim ánh trắng. Gần hai chục gốc Tiên Nhân Chưởng xanh thẫm sinh trưởng trên đó. Trong số đó, có cây thì thô to, có cây thì lại cao, còn những cây lại nhỏ bé dễ dàng cho vào chậu mang đi được. Hơn nữa ở gần gốc cây lại có gai tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh, giống như chúng nó cũng sợ lạnh vậy.Nếu không kể đến những cột trụ gỗ điêu khắc tinh xảo sặc sỡ cùng tầng mái ngói lưu ly ẩn ẩn hiện hiện xung quanh, Yến Nhiễm thật sự lầm tưởng rằng hắn đã quay trở về đại mạc thân thuộc nơi quê nhà.Trong không khí man mác hương Tiên Nhân Chưởng thơm ngát đặc trưng, Yến Nhiễm hít một hơi thật sâu, trái tim bỗng sôi trào dòng tình cảm mãnh liệt.“Gần đây Yến Nhiễm hay làm những gì?”
.
Thuận tay ném tờ văn kiện cuối cùng lên bàn, Lý Tịch Trì không buồn ngẩng đầu lên mà hỏi gã tiểu tư đứng trước mặt.
“Hôm nay tâm trạng công tử tốt lắm.” Tiểu Thu cung kính bẩm báo: “Bởi vì vị đại phu mới đồng ý cho phép hắn ra ngoài đi dạo nên đã nhìn thấy mảnh vườn trồng đầy cây Tiên Nhân Chưởng.”“Ồ, vậy hả?” Nhất thời thâm tâm Lý Tịch Trì tò mò, hưng phấn ngẩng đầu tr.a hỏi: “Hắn phản ứng thế nào?”Tiểu Thu đáp: “Công tử sai tiểu nhân kê một cái ghế cạnh hành lang rồi chăm chú ngồi ngắm dàn cây Tiên Nhân Chưởng nguyên buổi chiều.”
.
Lý Tịch Trì cả giận quát: “Thái độ như thế vốn là ngơ ngẩn xuất thần, sao ngươi dám bịa đặt xuyên tạc nói tâm trạng hắn rất tốt?”
Tiểu Thu hoảng sợ, lắp bắp bổ sung: “Sau đó… sau đó, công tử bảo tiểu nhân hỏi phòng bếp mượn một số thứ: hạt hoa tiêu, lá trúc, cái rổ, vải xô, nước sạch cùng con dao nhỏ…”Trong lòng Lý Tịch Trì âm thầm kinh ngạc, sắc mặt sa sầm xuống, trầm giọng truy vấn: “Chẳng phải ta đã dặn đi dặn lại các ngươi không được đưa hắn bất cứ vật gì sắc nhọn rồi sao!”Tiểu Thu liên tục gật đầu: “Đúng vậy thưa Vương gia, dù lá gan nô tài to bằng trời cũng đào đâu ra dũng khí lấy dao cho công tử. Nhưng sau đó công tử lại nói không có dao thì mang tạm vài mảnh sành bén bén đến cũng được …”
.
Lý Tịch Trì lại càng nghi hoặc: “Hắn muốn mấy thứ vớ vớ vẩn vẩn ấy làm cái gì?”
Tiểu Thu ngây sững, chả nói nổi thành lời đành lắc lắc đầu tỏ vẻ thắc mắc khó hiểu.Lý Tịch Trì phất phất tay nói: “Thôi, chuyện này ta rõ rồi. Giờ ngươi chỉ cần nhớ kĩ bất luận tình huống nào xảy ra cũng không được để công tử lại gần đám vũ khí nguy hiểm, những vấn đề khác ta tự có cách xử lý. Lui xuống đi!”