Chương 39
Mặc kệ y thao thao bất tuyệt, Yến Nhiễm vẫn yên ắng trầm tĩnh như đang du ngoạn tận xa xôi, mãi đến lúc hai chữ “Mạc nhi” vang bên tai, hắn mới trừng mắt lên nhìn y chăm chú.
Lý Tịch Trì tiếp tục giãi bày: “Kỳ thực ta rất thích quãng thời gian ở trên sa mạc. Khi đó ta cướp ngươi đi, cứ tưởng rằng cũng có thể đem theo tâm tình thoải mái sung sướng này về. Ngày đó, người ta yêu không phải là ngươi…”
“Ngươi đương nhiên không yêu ta.”
Nghe được câu nói ấy, rốt cục Yến Nhiễm bắt đầu phản ứng: “Thủy chung ngươi chỉ yêu chính bản thân mình.”
“Trước kia đúng là như thế nhưng bây giờ đã thay đổi rồi.” Lý Tịch Trì nhìn sâu vào đôi mắt hắn: “Hiện tại ta thật tình yêu ngươi. Yến Nhiễm, trái tim ta mang theo sự kính nể và áy náy để yêu ngươi.”
Bất ngờ nhận được lời bày tỏ thốt ra từ miệng Lý Tịch Trì, ***g ngực Yến Nhiễm chấn động mãnh liệt, cả thân hình đột ngột đứng bật dậy. Ngồi phía đối diện, Lý Tịch Trì không có ý định dồn ép hắn tha thứ cho mình ngay lập tức nên chẳng muốn dây dưa nhiều mà nhanh chóng vòng vo chuyển đề tài.
“Yến Nhiễm, ngươi từng thắc mắc Mạc nhi đang ở nơi nào?” Y khe khẽ hỏi: “Hiện giờ liệu còn muốn biết hay không?”
“Hài tử ở đâu?” Liên quan tới cốt nhục ruột già, Yến Nhiễm vô thức ngẩng phắt đầu đăm đăm nhìn y.
Lý Tịch Trì thong thả đáp: “Dân gian Diễm triều vốn lưu truyền một loại thuyết pháp, nếu đặt hài tử yểu mệnh giữa âm trạch của trưởng bối thì ba năm kế tiếp hồn phách nó sẽ không luân hồi chuyển thế. Chỉ cần trong vòng ba năm, nếu gia tộc có người mang bầu, nó sẽ đầu thai vào bụng người đó, tái sinh thêm lần nữa.”
Yến Nhiễm lẳng lặng nghe hắn nói, biểu cảm vừa như tin vừa như không tin, cúi đầu trầm mặc suy nghĩ hồi lâu cuối cùng lại hiểu lầm dụng ý Lý Tịch Trì.
“Chẳng lẽ… Ngươi đưa hài tử đến hoàng lăng?” Hắn thất thanh hét lớn: “Ngươi thậm chí muốn nó đầu thai cũng phải làm người Lý gia các ngươi! Hài tử vốn là con ta! Là con ta! Ngươi sao có thể…”
“Ta không đưa nó vào hoàng lăng!” Lý Tịch Trì vội vàng giải thích: “Vương lăng hoàn toàn khác hoàng lăng. Ta sai người trùng tu cẩn thận Vương lăng tại Tử Bình sơn. Hài tử yên nghỉ ở nơi ấy. Đó là âm trạch Liên Vương cho nên trong vòng ba năm bé có thể hàng sinh làm cốt nhục của ta thêm lần nữa …”
“Nhưng hài tử là con ta…” Yến Nhiễm mấp máy môi lập lại câu oán trách cũ: “Ngươi đem nó trả cho ta… Trả cho ta…”
“Hài tử cũng sẽ là của ngươi.” Lý Tịch Trì thuận thế kéo thân thể mệt mỏi rã rời của Yến Nhiễm vào ***g ngực: “Cả đời Lý Tịch Trì, từ nay về sau chỉ yêu một mình ngươi, sủng một mình ngươi. Ta nhất định không để ngươi tiếp tục chịu bất kỳ loại ủy khuất nào, cho ngươi mang thân phận Vương tử Bách Nguyệt ngồi trên kiệu tám người khiêng, bước qua cổng lớn Vương phủ trở thành thê tử của ta. Ta sẽ thỉnh cầu hoàng huynh, phế bỏ thân phận nô bộc của toàn bộ tộc nhân Bách Nguyệt tộc, đưa họ hồi cố hương. Nếu trong vòng ba năm, ngươi tha thứ cho ta thì hài tử vẫn là con ngươi, là con của chúng ta…”
Lý Tịch Trì kích động nói tràng dài, dường như trúng điểm quan trọng nên đả động tâm tình Yến Nhiễm. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thật sự bằng lòng thả tất cả tộc nhân Bách Nguyệt về đại mạc?”
Lý Tịch Trì nghiêm túc gật đầu.
“Ta đồng ý.”
Đôi hàng mi đen dày khẽ run rẩy rung rung, đáy mắt Yến Nhiễm xẹt qua tia quang mang yếu ớt.
“Vậy…” Hắn trịnh trọng thốt từng từ: “Ta cũng muốn quay về đại mạc.”
Vẻ mặt Lý Tịch Trì tràn đầy nhu tình hiếm thấy bỗng chốc bị tạt nguyên chậu nước đá, căng cứng ngưng trệ dị thường.
“Yến Nhiễm…” Y thì thào: “Ngươi không muốn con chúng ta nữa sao?”
Yến Nhiễm ngẩng đầu, khóe môi hơi cong lên song không cách nào diễn tả hết cảm giác chua xót thống khổ ngập sâu nơi đáy lòng.
“Cho dù ta lưu lại cũng đâu cách nào hoài thai con ngươi.” Hắn nhìn Lý Tịch Trì, thanh âm đã run rẩy đứt quãng: “Liên Vương gia, ngài thả ta đi thôi…”
Đối diện với Yến Nhiễm, tâm trạng Lý Tịch Trì cơ hồ rơi xuống hầm băng âm u vô tận.
“Ta nói rồi, ta là phụ vương của Mạc Nhi!”
Y nắm chặt cổ tay mảnh khảnh, thô bạo đẩy thân hình Yến Nhiễm đến sát chân tường, ép buộc hắn nhìn sâu vào hai mắt mình.
“Ta sẽ đối xử với ngươi tốt hơn bất kì kẻ nào, thậm chí quan tâm chăm sóc hơn cả hồi ở sa mạc. Ta là trượng phu của ngươi, suốt đời này ngươi phải sống bên cạnh ta, trừ phi ta…”
Chữ “ch.ết” chưa kịp thoát khỏi đầu môi đã nằm chặn ngay cuống họng. Quan sát gương mặt Yến Nhiễm, Lý Tịch Trì chợt ý thức được bản thân lại thất thố, mất kiểm soát lần nữa.
“Ta… Ta không cố tình làm tổn thương ngươi.” Y vội vàng buông tay, dịu dàng ôm Yến Nhiễm ngồi xuống ghế. “Càng không muốn mất ngươi. Trước kia, Vì ngươi quá cứng rắn kiên cường nên ta mới tìm mọi cách hành hạ hòng giảm nhuệ khí ấy nhưng giây phút này trái tim ta rất rõ ràng, chính sự kiên cường của ngươi đã khiến ta mê muội… Ta thật sự…”
Y trầm mặc sắp xếp ý nghĩ hỗn loạn, vừa định mở miệng bổ sung thêm điều gì thì nghe thấy tiếng gã tiểu tư ngoài cửa lo lắng thấp thỏm thông báo: “Bẩm Vương gia, Trương công công tới tuyên thủ dụ của hoàng thượng…”
Hết thảy suy tư trong đầu đều tạm dừng lại, y chăm chú phán đoán tình hình xung quanh. Tất cả chìm giữa mảng im lắng quỷ dị, phía xa xa mơ hồ vang vọng thanh âm trò chuyện của nam nhân.
Sự việc ngoài dự đoán khiến Lý Tịch Trì ngạc nhiên nhưng y không nôn nóng đứng dậy mở cửa ngay tức khắc mà chậm rãi cúi đầu quan sát Yến Nhiễm.
Khuôn mặt Yến Nhiếm tái nhợt như giấy trắng. Tuy hắn không hiểu rõ “Thánh chỉ” hàm nghĩa gì song hai chữ “hoàng thượng” kia vừa lọt qua màng nhĩ, linh cảm liền trỗi dậy tia phập phồng bất an. Có điều, tâm hắn rất minh bạch, chuyện phát sinh kế tiếp đâu đơn thuần là một hồi phong ba bão táp.