Chương 41
“Gì cơ? Lập tức rời đi ngay?” Trầm Doanh Thu kinh ngạc hỏi: “Nhưng nhị ca còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, ngươi bảo chúng ta trốn tới nơi nào chứ?”
Lý Tịch Trì nhíu mày giải thích: “Ta có một biệt quán nằm tuốt sâu giữa vùng núi ngoài ngoại thành, hai ba năm nay không ai sử dụng nên rất ít người biết. Trịnh quản gia đã thu dọn sắp xếp và tu sửa đâu vào đấy, đợi lát nữa lợi dụng bóng đêm ngươi mang theo Trịnh Trường Cát tạm thời trốn tránh tại đó. Tối mai, ta cùng Yến Nhiễm phải tiến cung diện thánh.”
“Vào cung?” Trầm Doanh Thu giật mình cả kinh, sắc mặt sa sầm xuống: “Hoàng đế nhận được mật báo rồi?”
“Hiện giờ vẫn chưa dám chắc.” Yến Nhiễm lắc đầu phủ nhận: “Y chỉ ra lệnh cho ta tới gặp vị Hồ phi kia nhưng không loại trừ khả năng y muốn viện cớ lục soát Vương phủ.”
“Này…” Trầm Doanh Thu nhất thời nghẹn họng, cắn răng nói: “Ta đã làm liên lụy đến các ngươi!”
“Đừng quá lo lắng, ta và Yến Nhiễm chắc chắn sẽ không xảy ra gì chuyện bất trắc.” Lý Tịch Trì vỗ vỗ vai hắn trấn tĩnh: “Sự việc cấp bách đừng nên dùng dằng chậm trễ mất thời gian. Xe ngựa đã đợi sẵn trước hẻm Tây Môn, ta sẽ phân phó mấy gã tiểu tư nhanh chóng khiêng Trịnh Trường Cát qua.”
Trầm Doanh Thu khẽ liếc mắt quan sát người vẫn nằm mê man trên giường, bất đắc dĩ gật đầu chấp thuận.
Bọc hành lí đơn sơ nằm vạ vật trên chiếc ghế ở gian ngoài từ hôm bữa, lúc này chẳng cần sửa sang gì thêm cũng có thể đi ngay. Trầm Doanh Thu nhẹ nhàng thở dài một hơi, duỗi cánh tay muốn với bọc quần áo khoác lên vai thì trước mặt đột nhiên xuất hiện vài bộ y bào mới tinh.
“Đây là mấy bộ y phục hạ nhân Vương phủ vừa đưa sang chỗ ta, ta chưa từng mặc lần nào đâu.” Yến Nhiễm nhỏ giọng dặn dò: “Gần đây, thời tiết bắt đầu nóng dần rồi, ngươi mang theo chúng đi.”
Trầm Doanh Thu ngẩn người xúc động, nâng tay nhận quần áo từ Yến Nhiễm rồi cẩn thận gấp gọn vào trong hành lý, dè dặt dò hỏi: “Yến Nhiễm, ngươi thật sự muốn tiến cung với y à?”
Yến Nhiễm nhếch miệng cười cười, gương mặt lộ ra nét bất đắc dĩ: “Dù muốn hay không cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác.”
Trầm Doanh Thu oán hận than: “Là lỗi của ta.”
“Không quan hệ gì đến ngươi.” Yến Nhiễm lắc đầu: “Trên đời vốn tồn tại nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng được. Trước kia ta quá ngây thơ nên mới tự đày đọa bản thân và khiến mọi người xung quanh khó xử. Bây giờ ta đã hoàn toàn thông suốt, theo cách nói Diễm triều các người chính là ‘Tùy ngộ nhi an’.”
“Tùy ngộ nhi an”: trích từ đạo Khổng Tử nghĩa là gặp cảnh ngộ nào cũng vui vẻ thích ứng ngay được.
Rốt cục Trầm Doanh Thu cũng chịu nở nụ cười hiếm hoi: “Cách đây không lâu ta đang bàn luận với Vương gia về đạo lý “Quá cương sẽ gãy”. Xem ra cả hai người các ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
Quá cương sẽ gãy: Trong kinh dịch, đạo của người quân tử quẻ thứ 28 có dạy nếu định làm việc gì lớn quá, qúa sức mình hoặc mang tính thời đại mà vẫn cố thì dễ hỏng việc
“Ta thay đổi vì lo nghĩ cho chính bản thân.” Yến Nhiễm trịnh trọng giải thích: “Căn bản không dính líu gì đến Lý Tịch Trì…”
Hắn còn muốn tiếp tục nói thêm song gã tiểu tư phụ trách hộ tống Trịnh Trường Cát đã sốt ruột đứng đợi ngoài cửa. Trầm Doanh Thu vội vàng trao hắn một cái liếc mắt thâm ý rồi dẫn gã tiểu tư gấp gáp ly khai khỏi phòng.