Chương 47

Hồ phi cũng không muốn thấy bộ dạng yếu đuối bất lực của hắn như thế này, vì vậy quyết định thổ lộ suy nghĩ trong lòng mình:


“Yến Nhiễm… Ta thấy ngươi vốn không thể buông tha cho yêu hận trong lòng, chẳng qua chỉ cố quên lãng mà thôi. Nhưng như thế thật sự tốt sao? Ngươi… thật sự có thể thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra ư?”


Giờ đây Yến Nhiễm chỉ cảm thấy hỗn loạn, không biết nên phản bác nàng thế nào, đột nhiên, từ bên ngoài cửa cung vang lên tiếng ho khụ khụ bất nam bất nữ của một thái giám.
Đó chính là tổng quản thái giám đang nhắc nhở!


Nước mắt Hồ phi đột nhiên ngừng rơi, nàng nghiêng đầu như đang cẩn thận nghe ngóng điều gì đó, rồi vội vàng nói nhỏ với Yến Nhiễm: “Hoàng đế bệ hạ tới…”


Yến Nhiễm biết rõ sự ghê gớm của kẻ đó, lập tức đứng dậy đi ra khỏi bình phong. Nhìn gương mặt Hồ phi còn vương chút lệ ngân, Yến Nhiễm không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng từ biệt:: “Ta đi, ngươi hãy cố gắng trân trọng…”


Chỉ tiếc, vế sau câu nói này vô luận thế nào hắn cũng không nói nên lời.
Hồ phi biết hắn có ý tốt, cho nên cũng gật đầu, nức nở nói: “Đời này ta có thể thấy ngươi, coi như đã thấy Đại Mạc lần cuối cùng, từ nay, ta sẽ chặt đứt hoàn toàn những hi vọng mộng tưởng về nó…”


available on google playdownload on app store


Trong lời nói của Hồ phi ẩn chứa một sự tuyệt vọng chán chường vô cùng làm Yến Nhiễm cảm thấy kinh hãi. Song lúc này tên thái giám đã đẩy cánh cửa ra, chạy vào thông báo: “Hoàng thượng đã qua Lạc Hoa môn rồi, xin công tử hãy mau rời khỏi đây.”
Vừa nói hắn vừa chủ động kéo tay Yến Nhiễm.


Trên đoạn đường bị thái giám kéo ra khỏi Phùng Hương Các, Yến Nhiễm đã nhìn thấy Lý Tịch Trì đứng cạnh chiếc đèn đá, còn có một người mặc y phục triều thần đang đứng bên y, do bị Lý Tịch Trì che khuất nên nhất thời Yến Nhiễm không nhìn thấy rõ khuôn mặt người đó.


Lý Tịch Trì nghe thấy tiếng mở cửa, liền xoay người lại xem, nhờ vậy Yến Nhiễm mới có thể nhìn thấy người kia.
Trịnh Trường Cát…


Không, người đó không phải Trịnh Trường Cát, dù rằng tuổi tác ngang nhau, bộ dạng cũng giống nhau như đúc, nhưng bộ y phục người đó đang mặc là của quan văn tứ phẩm, với lại khí chất của người đó khác hẳn với Trịnh Trường Cát.
Hắn chắc chắn không phải Trịnh Trường Cát.


Yến Nhiễm âm thầm bác bỏ giả thiết của mình.
Người này hẳn là huynh trưởng song sinh của Trịnh Trường Cát — Trịnh Trường Lâm.
“Yến Nhiễm, chúng ta vào trong ngồi đi.”


Từ lúc Yến Nhiễm bước chân vào Phùng Hương Các, Lý Tịch Trì vẫn đừng ngoài cửa canh giữ, nhìn thấy Yến Nhiễm đi ra, y vội vàng chạy tới kéo tay hắn ra chỗ ghế ngồi.
Song lúc này Yến Nhiễm dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của y, mà chỉ chăm chú nhìn nam nhân trước mặt không chớp mắt.


Theo ánh mắt hắn, Lý Tịch Trì rất nhanh tìm được nguyên nhân, y có chút bực bội giới thiệu: “Vị này chính là Trịnh Trường Lâm.”
Quả nhiên là thế…


Mí mắt Yến Nhiễm giật mạnh, trong lòng đột nhiên cảm thấy một luồng hỏa khí hừng hực đang phun trào. Nếu không phải đang là ban đêm hôn ám, chỉ sợ mọi người ở đây đã sớm nhìn thấy khuôn mặt hắn đang dần đỏ rực lên.


“Ngươi… chính là Trịnh Trường Lâm?” Hắn cố gắng bình tĩnh hỏi lại: “Ngươi chính là huynh trưởng của Trường Cát?”
Nam tử đứng đối diện lặng đi một chút, rồi sau đó tao nhã gật đầu nói: “Trường Cát đúng là xá đệ của ta. Trịnh Trường Lâm xin ra mắt Đạm Thai công tử.”


Sự lễ phép ân cần của Trịnh Trường Lâm không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho Yến Nhiễm cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Hắn không tự chủ được mà hỏi thăm: “Hèn gì Trầm công tử gọi Trịnh Trường Cát là nhị ca. Nguyên lai đại ca chính là ngươi hả?”


Đứng bên cạnh, Lý Tịch Trì nghe thấy những lời này, lập tức sắc mặt trầm xuống. Mà Trịnh Trường Lâm hình như vẫn chưa hiểu được ý của Yến Nhiễm, vì vậy liền hỏi lại: “Trầm công tử… ngươi nói chính là?”
Yến Nhiễm không nhịn được mà cười lạnh: “Trầm Doanh Thu Trầm công tử.”


Vừa nghe thấy ba chữ “Trầm Doanh Thu”, sắc mặt Trịnh Trường Lâm liền thay đổi, không chỉ có chút kinh ngạc cùng áy náy, mà còn một loại biểu cảm rất kỳ lạ, gần giống như là đang giật mình chột dạ…






Truyện liên quan