Chương 57
Thoáng chốc, huyết quang tung tóe, đế vương vô tình nhất thời kinh ngạc!
“Ngươi!”
Y nhìn thấy nữ tử từ trước tới nay đối với mình vẫn luôn thấp mi thuận mắt, chăm chú hầu hạ, hôm nay ngã trên mặt đất, bên cổ hé ra vết cắt thấm đẫm máu tươi, tóc đen tán loạn giống như tấm lưới đã bao trùm cả cuộc đời khiến nàng không tài nào thoát ra nổi.
“Mau! Mau truyền thái y!”
Cửu ngũ chí tôn lúc này mới giật mình mà thét lên. Song lúc thái y vội vàng chạy tới, thân thể nữ tử kia chỉ còn một mảng băng lạnh lẽo.
“Bệ hạ, Hồ phi nàng đã…” Thái y nheo nheo gương mặt già nua, trầm mặc lắc đầu.
“Không thể nào!” Hoàng đế cố chấp quát: “Nàng nhất định còn sống! Trẫm không cho phép nàng ch.ết, nàng như thế nào có thể…”
Vừa nói, y lại tự mình lao xuống bậc thang, năm ngón tay run rẩy chạm vào thân thể Hồ phi.
Lạnh!
Luồng hàn khí như kim châm vào từng ngóc ngách trong cơ thể, đả kích này, khiến cho y không thể nào kiên định, từng bước lảo đảo về phía sau, thất thần im lặng.
Yến Nhiễm một bên, hướng người mà hắn coi như thân tỷ, khóc không thành tiếng.
Lý Tịch Trì nặng nề thở dài một hơi, khóe mắt đột nhiên thoáng thấy bên ngoài hoa viên có một đốm lửa di động. Nhất động, hơi hơi xoay người nhìn về phía đó.
Hết thảy đều im ắng, ánh sáng tới rồi lại đi, không làm kinh động bất cứ kẻ nào. Mà lúc Lý Tịch Trì quay đầu lại lập tức nhìn thấy Trầm Doanh Thu nằm ở ghế nhíu nhíu mày chậm rãi ngồi dậy.
Điều đầu tiên hắn nhận thấy sau khi tỉnh lại chính là cảm giác đau đớn trên phần thân thể bị trúng tên cùng với sắc máu u ám uốn lượn dưới đài.
Hắn không nói gì, chỉ là kìm nén khỏi rùng mình. Sau đó đưa tay đến chỗ mắt cá chân, mím môi, dùng lực không chút ngại ngần rút phăng mũi tên khỏi thân thể, sau đó cắn răng bổ nhào về phía trước.
Giây phút này, hoàng đế đứng ở dưới chân đài, đưa lưng về phía Trầm Doanh Thu. Sự tình đột nhiên phát sinh, thị vệ phụ cận càng không ngờ tới một người bị thương có thể có phương thức tàn nhẫn tuyệt vọng giống như vậy, mũi tên dính máu của Trầm Doanh Thu không hề bị cản lại, tự do đâm thẳng vào phía sau lưng đương kim thiên tử.
Cảm nhận được cơn buốt nhói bỗng chốc dội lên, hoàng đế bừng tỉnh, quay đầu lại.
Vừa quay đấu liếc mắt một cái liền nhìn thấy lưỡi đao sáng loáng của Ngự lâm quân hạ xuống, nện lên cơ thể yếu nhược của Trầm Doanh Thu.
Đại Diễm có luật lệ, kẻ nào thương tổn thân thể Đế vương thì không kể thân sơ phải xử tử tại chỗ.
“A ——”
Vì vậy khuôn mặt thánh thượng từ trước đến nay chỉ biết lộ vẻ lãnh khốc, cao ngạo liền như dại hẳn đi, điên cuồng kinh hãi. Y hoàn toàn không để ý đến vết thương trên lưng mình, đẩy lưỡi đao vốn đã thấm máu của Ngự lâm quân, ôm Trầm Doanh Thu vào trong ngực, lấy tay bịt vết thương đang ứa máu ồ ạt ra ngoài, gần như là cầu khẩn nói: “Doanh Thu, Doanh Thu ngươi không được ch.ết, Doanh Thu, Doanh Thu ngươi gắng chống đỡ…”
Mặc cho hơi thở tựa sợi tơ nhện mỏng manh nhanh chóng trôi đi, hắn cũng không có tâm nhướng mày liếc kẻ khổ sở kia một lần.
“Thái y!” Hoàng đế tuyệt vọng hét lớn: “Ta muốn cứu hắn, hắn còn có thể cứu! Mau! Mau!!”
Lão thái y lòng rõ ràng minh bạch Hồ phi đã hết cách cứu chữa. Nếu lúc này đến Trầm Doanh Thu cũng không cứu được thì cái mạng già của mình khó mà giữ được. Vì thế mà lập tức lấy ngân châm ra, vô luận như thế nào trước đâm vào yếu huyệt Trầm Doanh Thu để cầm máu, ngăn chặn trước rồi tiếp tục chẩn đoán kĩ càng.