Chương 8
Buổi tối, lúc Trương Nghiêu và Cố Tây Dương uống rượu, có chút không yên lòng.
Anh luôn luôn nghĩ đến Từ Tái Xuân với hai mắt đẫm lệ, rốt cuộc anh bị sao nhỉ, tức giận cái gì với một đứa ngốc chứ.
Trương Nghiêu ở trong lòng thở dài, ngón tay đâm chọc hộp bánh quy vô tội, “Đều tại mày gây họa…”
Cố Tây Dương phát hiện người anh em mình đang suy nghĩ lung tung, não bắt đầu xoay chuyển.
“Hehe, bạn thân, hôm nay hình như mày không bình thường.”
Trương Nghiêu buồn bực uống cạn một ly, “Mày uống nhiều rồi.”
“Tao không uống nhiều.” Cố Tây Dương cười khà khà, nhất thời cũng chẳng còn hứng thú với người đẹp trên người, đẩy ra trực tiếp ngồi bên cạnh Trương Nghiêu, “Sao vậy, tâm thần không yên…”
Trương Nghiêu bày tỏ Cố Tây Dương rất nhàm chán.
Đầu óc Cố Tây Dương chuyển động, tâm thần đàn ông không yên, dựa theo kinh nghiệm của hắn, chỉ có hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất, không có tiền, mỗi lần hắn bị Cố Đông Hải đóng băng tất cả thẻ, hắn đều tâm thần không yên.
Nhưng, gần đây Trương Nghiêu không thiếu tiền.
Vậy nếu không phải tiền, thì chính là phụ nữ.
Nghĩ đến đây, Cố Tây Dương thấy nét mặt Trương Nghiêu có chút không đúng, tràn ngập sự cảm thông.
Phải biết rằng, cô gái kia của Trương Nghiêu đúng là phiền toái lớn.
Nghiêng đầu thoáng suy ngẫm, Cố Tây Dương nghiêm túc hỏi: “Bạn thân à, chả lẽ mày vẫn còn trinh…”
Phụt ——
Người đẹp xung quanh không biết sao nghe được, phụt cái phun ra ngoài.
Sắc mặt Trương Nghiêu rất khó coi, anh thoáng nhìn Cố Tây Dương, lúc này hắn có thể cân nhắc một chút tờ giấy hôn thú của anh không?
Nhưng ý nghĩ của anh đã bị Cố Tây Dương đi trước một bước nhìn thấu, “Đừng nói với tao chuyện kết hôn, mày lại không phải ngựa đực có thể ra tay với loại phụ nữ như Từ Tái Xuân…”
Trương Nghiêu chẳng thích người khác nhắc tới Từ Tái Xuân bằng thái độ miệt thị thế.
“Mày có ý gì?”
Cố Tây Dương gật đầu như lẽ đương nhiên, “Mày đừng nói tao biết, mày thực sự thích cô vợ ngốc kia của mày nha, người ta thích chính là Trương Kiêu, lại không ngốc cả đời, nếu nhớ ra, si…” Cố Tây Dương khoa trương rùng mình một cái, “Ngẫm lại chuyện này đúng ngược tâm đây…”
“…”
Trương Nghiêu day gân xanh trên trán, anh đang nghiêm túc suy xét có nên đánh Cố Tây Dương một trận no đòn không?
Dù gì anh cũng chẳng thích cái miệng đó.
Thấy sắc mặt Trương Nghiêu khó coi, Cố Tây Dương nhích lại gần, nháy mắt ra hiệu, “Tao nói nè Thiết Ngưu, mày đừng tức giận. Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, hê hê… Hơn nữa, trong vùng chúng ta người đẹp nhiều mà, mày tìm đại một đứa cũng đẹp hơn Từ Tái Xuân nhiều, mày nhìn cô ta đi, béo ú, cẩn thận đè ch.ết mày…”
Trương Nghiêu không thể nhịn nữa, sớm biết rằng căn bản không nên uống rượu với tên ngốc này.
Trương Nghiêu chuẩn bị về nhà, nhớ tới dáng vẻ Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt, quả thực anh chả còn lòng dạ nào.
Trong nháy mắt anh đứng dậy, hình như Cố Tây Dương phát hiện điều gì đó khan khác.
“Á… Thiết Ngưu! Khi nào mày thích ăn bánh quy vậy? Lẽ nào là sản phẩm mới gì đó sao? Tao nếm thử coi…”
Trương Nghiêu chưa kịp ngăn lại, Cố Tây Dương đã cướp túi con gấu kia, rút mấy cái ra.
“Phi phi phi… gì mà lộn xộn thế, còn nướng khét… Khó ăn quá…”
“Khó ăn thì mày đừng ăn!”
Trương Nghiêu tức giận cướp túi con gấu lại, còn ghét bỏ phủi phủi bụi trên túi, “Tao có việc, đi trước.”
Cố Tây Dương nhìn động tác ấy của Trương Nghiêu, hơi bực mình, “Cái đó bộ do tình cũ mày làm à? Lại còn yêu quý thế…”
Trương Nghiêu không nói gì, Cố Tây Dương hình như sáng tỏ, “Lẽ nào của Từ Tái Xuân? Tao nói nè bạn thân… Thứ đó khó ăn thấy mồ… Mày mang theo bên người tìm ngược sao? Tao thấy mày bệnh không nhẹ đâu…”
Trương Nghiêu chẳng muốn ở chung với cái tên Cố Tây Dương này, không có chút ý kiến xây dựng nào.
Vả lại, lúc này một cuộc điện thoại cũng hoàn toàn khiến Trương Nghiêu hạ quyết tâm.
“Cậu hả? Vượng Vượng vào viện rồi, cậu mau chóng đến đây đi.”
Trước khi đến bệnh viện, Trương Nghiêu không biết rốt cuộc Từ Tái Xuân đã xảy ra chuyện gì. Dựa theo sự hiểu biết của anh về Từ Tái Xuân, chỉ cho rằng cô chỉ ăn quá nhiều, có lẽ ăn đến hỏng bao tử, nhưng khi ở bệnh viện thấy cô gái sưng mặt sưng mũi nằm trên giường bệnh, bỗng nhiên anh nói không nên lời.
Dì Thái ở một bên còn đang lau nước mắt, “Rốt cuộc ai ác độc vậy, lại có thể xuống tay tàn nhẫn với một cô gái thế…”
Nghe nói, Từ Tái Xuân vẫn chưa về nhà, dì Thái hơi lo lắng, bèn gọi cho Từ lão hổ.
Kết quả hai người ở bên ngoài tìm một vòng, đều không tìm được người, đang chuẩn bị gọi cho Trương Nghiêu, bệnh viện gọi tới.
Nghe nói trên đường về nhà Từ Tái Xuân đụng phải mấy tên côn đồ, chẳng biết lời qua tiếng lại thế nào, sau đó Từ Tái Xuân bị đánh một trận rồi vào bệnh viện.
Khi Trương Nghiêu tới, Từ Tái Xuân vừa mới ngủ.
Sắc mặt Từ lão hổ khó coi, siết chặt quả đấm, vành mắt muốn nứt ra rất đáng sợ, giống như giây tiếp theo sẽ nhào tới.
Ông thực sự nhào tới, nhưng bị dì Thái cản lại.
“Tiên sinh, đây là bệnh viện, có chuyện gì từ từ nói.” Thấy Từ lão hổ lờ đi, một lòng muốn chào hỏi mặt Trương Nghiêu, dì Thái vội nói: “Vượng Vượng vất vả lắm mới ngủ được, ông muốn đánh thức nó hả?”
Từ lão hổ hít sâu một hơi, hình như ổn định tâm tình.
Trương Nghiêu muốn đi xem Từ Tái Xuân một chút, lại bị Từ lão hổ ngăn cản.
“Mày theo tao ra ngoài.”
Quả nhiên, ở bên ngoài, Từ lão hổ không kiêng kỵ gì.
Trương Nghiêu còn chưa đứng vững, ông đã giáng một đấm.
Trương Nghiêu không né tránh, trước đây anh từng đánh boxing ngầm hai năm, dù sao Từ lão hổ cũng là nghiệp dư, lại có tuổi, anh muốn tránh là chuyện dễ dàng.
Nhưng anh không tránh.
Anh chỉ lau vết máu nơi khóe miệng, một lát mới lên tiếng: “Con muốn xem cô ấy một chút.”
“Mày bớt giả mù sa mưa đi, không phải tại mày, nó sẽ không bị người ta đánh thành bộ dạng đó.”
Từ lão hổ cười lạnh, “Tao biết Trương gia không thích mày, tao cũng chả quan tâm mày rốt cuộc là con ruột hay con riêng, tao chỉ hi vọng mày chăm sóc Vượng Vượng đàng hoàng là được, con bé Vượng Vượng ngốc, cũng không còn trí nhớ trước kia, nhưng nó tốt với mày lắm… Mày đối xử nó như vậy à? Không thích nó, được, vậy mày có thể cút!”
Từ ngày kết hôn với Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu đã nghĩ đến một ngày anh có thể ra đi.
Anh từng nghĩ bản thân sẽ sảng khoái rời khỏi, thuận tiện giẫm lên đầu Trương gia, anh cũng nghĩ mình sẽ cười to mà đi, không mang theo một áng mây nào.
Duy nhất anh chỉ không ngờ, ngày này tới nhanh thế.
Trương Nghiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, Từ lão hổ nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Vừa đi, còn vừa mắng: Đồ vong ơn phụ nghĩa, chẳng biết tốt xấu.
Trương Nghiêu cúi đầu, nhìn cái túi gấu con trong lòng bàn tay một chút, con gấu ngu ngốc hình như đang cười nhạo anh.
Mày là kẻ vô ơn, chẳng biết tốt xấu.
Khi Trương Nghiêu bực bội lại bắt đầu bện châu chấu cỏ.
Lúc bà ngoại nấu một nồi sủi cảo cho Trương Nghiêu bước ra, trước mặt Trương Nghiêu đã xếp hai hàng châu chấu cỏ.
Ánh mắt bà ngoại không tốt lắm, phải cố gắng nhìn mới thấy rõ thứ trước mặt Trương Nghiêu.
“Thiết Ngưu à, ăn cơm nào, lớn rồi còn chơi mấy thứ này?”
Châu chấu cỏ do bà ngoại dạy Trương Nghiêu. Khi ấy, một mình anh bị vứt ở nông thôn, cha không nhận, mẹ mặc kệ, trẻ con trong thôn không chơi với anh, lén lút gọi anh là con hoang.
Lúc đó, bà ngoại vì an ủi anh, bèn dạy anh bện châu chấu cỏ.
“Thoáng cái nhiều năm như vậy, con đã lớn rồi.”
Trương Nghiêu ăn một viên sủi cảo tròn trịa, kêu một tiếng, lại không nói tiếp.
Bà ngoại buông châu chấu cỏ xuống, hơi chần chừ thoáng nhìn Trương Nghiêu, “Làm sao thế, Thiết Ngưu? Bên Trương gia ức hϊế͙p͙ con hả?”
“Không có ạ.”
Trương Nghiêu cười, ở trong lòng bà ngoại, Trương gia là cái ổ ma quỷ ăn thịt người, nếu có thể, bà chẳng hi vọng cháu mình đi vào vũng nước đục này, nhưng không có Trương gia, dường như chỉ dựa vào bà căn bản không thể cho đứa cháu một tương lai tốt hơn.
Thậm chí, bộ dạng này của bà, vẫn muốn chăm sóc Trương Nghiêu.
“Thiết Ngưu à, bị uất ức thì nói với bà ngoại, bà ngoại mang con về…”
Trương Nghiêu lắc đầu, nhanh chóng ăn hết bát sủi cảo, vừa ăn vừa nói: “Bà ngoại, con đổi chỗ ở cho bà, được không?”
Phòng ở hiện tại hơi cũ kỹ, đặc biệt ánh mắt bà bất tiện, nơi này tương đối mà nói chính là tai họa ngầm.
Bà ngoại lắc đầu, “Đổi cái gì, bà ngoại ở rất tốt.”
Trương Nghiêu nhìn bức tường loang lổ, chẳng nói gì, một lát sau mới gật đầu: “Con đi rửa chén.”
Trên bệ cửa sổ phòng bếp, không biết bà ngoại nhặt mấy chậu sứ cũ nát ở đâu, bên trong bỏ đất, trồng ít tỏi.
Lần trước tới, bà ngoại vừa trồng tỏi, giờ tất cả tỏi đã lên mầm xanh cỡ đầu ngón tay.
Non mềm, xanh mướp, rất đáng yêu.
Tay Trương Nghiêu chạm vào chồi non ấy, giống như bị điện giật vậy, anh nhanh chóng rút tay về.
Trở lại phòng khách, Trương Nghiêu nhắc lại lần nữa.
Anh kiểm tr.a phòng một lần, đổi mấy phích cắm cũ kỹ đi, dây điện trên tường anh cũng thay mới, nhưng điều kiện ở đây dù sao cũng kém.
Trước kia Trương gia vẫn còn chèn ép anh, mỗi ngày hai bà cháu trôi qua cực kỳ túng quẫn.
Nhưng giờ anh có thể kiếm tiền, không muốn bà ngoại sống khổ nữa.
Lời còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy bà ngoại cầm một cái túi quen thuộc.
Nhìn kỹ, đó chẳng phải túi bánh quy của Từ Tái Xuân ư?
“Bà ngoại…”
Đầu óc Trương Nghiêu tê rần, vắt hết óc suy nghĩ làm sao gạt bà ngoại cực kỳ trông mong cháu dâu, nhưng lý do hợp lý còn chưa nghĩ ra, bà ngoại đã run rẩy giơ cái túi con gấu trên tay lên, vẻ mặt vui mừng, “Thiết Ngưu à! Con có đối tượng rồi sao?!”