Chương 67
Người đang xui xẻo giống như uống nước chỉ nhét kẻ răng, đối với Hoàng San San mà nói chính là như vậy. Cô ta cũng không biết, từ ngày đó sau khi Từ Tái Xuân mang ông chồng độc miệng đến, không tới mấy ngày cô đã dọn ra ngoài.
Mà cô ta thì xui xẻo.
Đầu tiên là di động cô ta mất, mất di động thực ra cũng không có gì, mua lại là được. Nhưng vấn đề là điện thoại cô ta có giữ một số hình chụp. Đều là kha khá hình cô ta chụp trước đây, trong đó có hình cô ta và bạn trai cũ OOXX.
Bạn hỏi tại sao cô ta còn giữ hình cô ta và bạn trai cũ à, bởi vì cô ta rất thích người bạn trai cũ này, bất quá về sau hắn đi du học rồi, hai người bèn tự động chia tay.
Chẳng qua vì lòng riêng, Hoàng San San nghĩ bạn trai cũ của cô ta sẽ trở lại.
Do đó, cô ta vẫn luôn giữ.
Coi như là một kỷ niệm đi. Từ mặt nào đó mà nói, Hoàng San San cũng là một người phụ nữ ham mê.
Điện thoại mất rồi, Hoàng San San thoáng nơm nớp lo sợ, sẽ không phát sinh chuyện xấu gì nhỉ.
Sự thực chứng minh, người xui xẻo nghĩ tới chuyện gì đều linh nghiệm.
Không bao lâu sau, Hoàng San San nhận được một tin nhắn nặc danh, tống tiền cô ta 50 ngàn, bằng không sẽ phơi bày những thứ trong điện thoại cô ta.
Mặc dù Hoàng San San rất muốn nổi tiếng, nhưng rốt cuộc cô ta chỉ là một cô gái, gặp phải chuyện này vẫn rất sợ hãi. Hơn nữa hậu quả của việc nổi tiếng bằng kiểu ấy cô ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Do đó, Hoàng San San nghĩ ngợi, tuy 50 ngàn không phải con số nhỏ, nhưng làm nũng với ba mẹ cô ta một chút, hẳn có thể nhỉ.
Song, khiến cô ta không ngờ là, trước đây ba cô ta luôn rất cưng chiều cô ta lần này lại có thể không thỏa hiệp, ngược lại cho cô ta một bạt tai.
“Con nhỏ phá của! Mày cần nhiều tiền thế làm gì?”
Hoàng San San cảm thấy uất ức, trước đây cô ta cũng từng xin tiền mà, không phải cũng cho cô ta sao. Nhưng lần này lại còn đánh cô ta.
Trong lòng Hoàng San San tràn ngập bi thương, đang muốn oán giận với mẹ, không ngờ mẹ cũng nói cô ta không hiểu chuyện. Mẹ nói gần đây tài chính trong nhà có vấn đề, nhà máy xảy ra chuyện, nên tiền bạc phải thắt chặt, Hoàng San San vừa nghe nước mắt càng rơi ác liệt hơn.
Cuộc sống này sao xui xẻo thế.
Hết cách rồi, Hoàng San San vì gom góp năm mươi ngàn, phải bán một vài túi xách hàng hiệu của mình, cô ta rất không nỡ, nhưng không còn cách nào khác.
Cuối cùng, cô ta gom đủ năm mươi ngàn, mãn nguyện lấy di động về. Chẳng qua cô yên tâm quá sớm rồi, ngày lành của cô ta chưa trôi qua bao lâu, tiếp đó một tuần sau, một bài viết lan tràn trên website trường.
Tuy rằng nhanh chóng xóa đi, nhưng rất nhiều người đều nhận ra cô ta. Đồng thời còn công kích nhân phẩm cô ta không tốt, bôi nhọ bạn cùng phòng đủ kiểu.
Nhất thời, Hoàng San San đã hiểu cảm giác của Từ Tái Xuân, bất quá không giống với Từ Tái Xuân, ít nhất Từ Tái Xuân không có hình khiêu ɖâʍ. Hiện tại đàn ông đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khác, cuối tuần trước, nam sinh trong lớp vẫn luôn theo đuổi cô ta hẹn cô ta ra ngoài, cô ta nghĩ tới lòng thành của hắn, theo đuổi cô ta đã lâu, do đó mềm lòng đồng ý. Kết quả người đàn ông kia dẫn cô ta đi ăn cơm, uống mấy hớp rượu đã động tay động chân với cô ta. Hoàng San San đương nhiên ghê tởm loại mặt hàng này, bất quá cô ta muốn nam sinh này làm vỏ xe phòng hờ, nhưng không muốn bản thân chịu thiệt gì, thế là cho nam sinh kia một cái tát.
Hoàng San San có nằm mơ cũng không ngờ, một bạt tai cô ta đánh tới này, nam sinh vốn tâng bốc cô ta như nữ thần kia lại có thể trở tay tát lại cô ta, “Con điếm không biết xấu hổ, giả vờ giả vịt cho ai xem, không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng, cho ông đây, ông đây còn thiệt thòi đấy…”
Trước kia Hoàng San San ở nhà và trường học, ai mà không cưng chiều, nhưng trong một buổi, cái gì cũng thay đổi.
Cô ta khóc sướt mướt về nhà, lại phát hiện tình cảnh bi thảm trong nhà.
Hoàng San San ghét bỏ ba mẹ mặc kệ cô ta, nhất thời vừa khóc vừa gào, hiển nhiên lại bị ba mẹ đang phiền não cho một trận no đòn.
Sau đó, Hoàng San San mới biết nhà máy của ba xảy ra chuyện, điều tr.a ra ba có thể phải ngồi tù, cô ta bị việc ngồi tù dọa, nhất thời đều quên mất những chuyện kia, chỉ lo một việc.
Nếu ba ngồi tù, chẳng phải cô ta không còn cuộc sống dễ chịu, cũng không còn tiền tiêu ư.
Người mẹ bên cạnh vẫn đang khóc, “Ông xã ơi, rốt cuộc chúng ta đã đắc tội với ai? Trước đây không có chuyện gì mà, làm gì bỗng nhiên xảy ra chuyện thế?”
Người ba cũng mê man, lo lắng nói: “Anh cũng không biết, đâu đắc tội ai… Anh nghe nói là chỗ Cố gia… Nhưng, chúng ta và Cố gia căn bản không quen biết, em nói xem sao Cố gia lại…”
Hoàng San San nghĩ ngợi, nếu ba mẹ không đắc tội ai… Chẳng lẽ là cô ta sao?
Bất quá, từ nhỏ đến lớn, cô ta đắc tội không ít người, nếu nói có chút bản lĩnh, thì có thể là Từ Tái Xuân thôi. Dù sao điều kiện con nhỏ kia hình như rất tốt, cô còn có một ông chồng làm ông chủ, ngày đó đi ánh mắt nhìn cô ta hết sức u ám.
Lẽ nào do Từ Tái Xuân giở trò quỷ?
Bên Từ Tái Xuân vì chuyện Hoàng San San, nên rất ít khi trở về ký túc xá. Thỉnh thoảng Trương Nghiêu đi nội thành, đôi lúc cô ở nhà một mình buồn chán mới về ký túc xã ngủ.
Có điều, từ sau chuyện kia, cô chưa bao giờ chào hỏi Hoàng San San nữa.
Cho tới bây giờ cô cũng không phải người có lòng khoan dung lớn gì, không ăn miếng trả miếng ngay tại chỗ coi như tốt lắm rồi, còn muốn làm bạn bè? Cô không rộng lượng vậy.
Hôm nay cô tới là lấy thẻ sinh viên, thẻ sinh viên của cô đánh rơi trong phòng ký túc xá, nhưng vừa đẩy cửa, bèn phát hiện trong phòng chỉ có Hoàng San San.
Giống như trước đây, Từ Tái Xuân quyết định không để ý Hoàng San San, cũng như việc Hoàng San San làm với cô.
Hai người nhìn nhau còn thấy ghét, nên giữ một khoảng cách tốt hơn.
Mấy ngày nay Hoàng San San tiều tụy đi rất nhiều, ngay cả việc trang điểm bản thân yêu thích nhất cũng không có hứng. Cô ta ở trên giường thở dài thở ngắn, chợt nghe tiếng cửa mở, cô ta ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy Từ Tái Xuân.
Cô ta không thích Từ Tái Xuân, kỳ thực còn có thể nói là ghét. Nhất là biết Từ Tái Xuân được gả tốt, điều kiện gia đình tốt, lại là một bạch phú mỹ, nên càng ghét hơn.
Song, Hoàng San San thực sự khó có thể nuốt cơn giận này.
“Từ Tái Xuân!”
Từ Tái Xuân đang tìm đồ, bỗng nhiên Hoàng San San đi tới sau lưng cô, giọng điệu hung ác.
Hoàng San San xác định chắc chắn do Từ Tái Xuân trả thù.
“Di động của tôi bị trộm, gần đây nhà tôi cũng xảy ra chuyện, có phải do cô làm không?”
Từ Tái Xuân dùng một giây mới phản ứng kịp lời Hoàng San San nói, sau đó nói một câu.
“Bệnh thần kinh!”
Từ Tái Xuân không thích lên website trường, cũng không thích xem bài viết. Hơn nữa dạo này cô hơi bận, cô bận giúp Lư Lạc đào tạo thợ làm bánh kem trong tiệm, nên căn bản không biết bên trường học gió nổi mây phun.
Chuyện Hoàng San San vẫn được Chu Cầm nhiều chuyện kể cô nghe, lúc đó Chu Cầm còn rất vui vẻ.
“Cuối cùng người ác đã có ác báo, ai bảo bình thường cô ta đáng ghét thế, giờ đúng là hả giận… Người làm việc gì đều có trời cao chứng giám mà… Hahaha…”
Thành thật mà nói, Từ Tái Xuân cũng rất mừng thầm
Lý trí nói, một cô gái xảy ra loại chuyện này thực sự đáng để người ta đồng tình. Song… Hahaha, tại sao phải đồng tình với một người từng tổn thường mình chứ.
Cô lại không phải kẻ ngu!
Từ Tái Xuân rất vui vẻ, ăn uống cũng cực kỳ tốt, có trời mới biết khi cô biết vụ này, còn ăn thêm một chén cơm.
“Tôi cũng biết là cô… Từ Tái Xuân, giờ có phải cô đắc ý lắm không, bất quá tôi nói cô biết, tôi không phải đèn cạn dầu…”
Từ Tái Xuân nhìn cô ta, thực sự cảm thấy đầu óc cô em này hơi tàn, lúc này mạnh miệng làm gì.
“Cô tránh ra, tôi sắp ra ngoài.”
“Tôi không cho!” Hoàng San San tức giận, “Cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý…”
“Câu trả lời?” Từ Tái Xuân cười lạnh, “Dựa vào cái gì tôi phải cho cô câu trả lời, cô có chứng cứ tôi làm sao? Cho dù cô có chứng cứ thì thế nào? Bản thân không chụp những hình đó, ai có thể tìm được nhược điểm của cô, nói cho cùng, cũng do cô tự tìm đường ch.ết. Hừ… không biết câu đó hả? Không muốn ch.ết thì sẽ không ch.ết đấy. Tránh ra!”
Từ Tái Xuân không phải em gái mềm yếu dễ bắt nạt, gần đây cô sắp luyện thành cánh tay hai múi rồi, nhẹ nhàng đẩy Hoàng San San yếu ớt kia ra, Từ Tái Xuân ôm vẻ mặt tươi cười rời khỏi phòng.
Lúc Trương Nghiêu tới đón cô, khóe miệng Từ Tái Xuân vẫn vểnh lên.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì mà vui vậy?”
Từ Tái Xuân nghĩ vui vẻ phải chia sẻ, nên kể cho Trương Nghiêu nghe.
Vừa nhắc tới hình khiêu ɖâʍ của phụ nữ, Trương Nghiêu cũng có hứng thú, dù sao thú vui đáng ghét của đàn ông đều giống nhau.
Thấy anh chảy nước miếng, Từ Tái Xuân tức giận lườm anh, túm cánh tay anh uy hϊế͙p͙: “Anh dám nhìn thử xem, em cào ch.ết anh…”
Nghĩ đến móng vuốt ngày càng sắc bén của Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu nuốt nước miếng một cái, run rẩy nói: “Đâu dám đâu… Hơn nữa, dáng người vợ anh đẹp vậy, tại sao anh phải nhìn loại đậu ván khô kia…”
“Cái này còn tạm được…” Từ Tái Xuân hài lòng gật đầu, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Cô híp mắt nhìn Trương Nghiêu, “Khoan đã… sao anh biết cô ta là đậu ván khô?”
Hoàng San San rất biết ăn mặc, cho dù trước ngực không vĩ đại lắm song ở bên ngoài cô ta có độn thêm miếng đệm, hơn nữa biết sử dụng hiệu ứng thị giác, nên nhìn vóc người cũng không tệ.
Nhưng lời này của Trương Nghiêu…
Trương Nghiêu không phải dạng đàn ông trăng hoa, anh cũng không có bản lĩnh dựa vào mắt đoán kích cỡ của phụ nữ.
Từ Tái Xuân híp mắt, tới gần Trương Nghiêu, giọng trở nên lạnh lùng, “Trương Thiết Ngưu, có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
“Không… không có…”
Trương Nghiêu bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Không có sao?” Từ Tái Xuân không tin, Trương Nghiêu bây giờ, ánh mắt lơ lửng không cố định, vừa nhìn đã biết là dấu hiệu nói dóc điển hình.
“Anh xác định không có chuyện gì gạt em hả?”
“Đương… đương nhiên không có. Vợ, chắc chắn em nghĩ nhiều rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ngon…”
“Haha…” Ai tin.
“…”