Chương 14

CHƯƠNG 14
Tóm lại, cứ bận rộn mù đầu như vậy, một năm cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Hôm nay trời vừa sáng, đại nương ở nhà bếp đã chuẩn bị tốt tất cả thức ăn, rồi trở về nhà, nửa ngày sau, nha môn đóng cổng từ sớm cho ‘tan ca’.


Nam Ca Nhi đang ở sau hậu viện cho đám gà ăn cỏ, tiếng kêu của gà bự gà nhỏ, tiếng bê cỏ, khiến y trong nhất thời không nghe thấy tiếng bước chân của Mạc Thụ đi tới.
Đứng trước ổ gà ngừng một lát.


Mạc Thụ nhìn cái người đang cong lưng, cố gắng bê một bó cỏ bự chậm chạp di động, nhíu mày, nhanh chóng đi qua.
“Không phải đã nói để ta làm sao?” Mạc Thụ đưa tay nhẹ nhàng nhận lấy bó cỏ mà Nam Ca Nhi phải phí nhiều lực mới có thể bê được, “Ngươi nên nghỉ ngơi đi.”


Nam Ca Nhi bị cái tay đột nhiên giơ tới dọa một phát, hơi kinh ngạc, rồi từ từ phản ứng lại: “…. A, rảnh quá thôi mà.”
Theo bản năng, Mạc Thụ không thích ánh mắt khẩn trương sợ hãi vừa rồi của Nam Ca Nhi, điều đó khiến hắn bắt đầu cẩn thận quan sát Nam Ca Nhi.


Nhưng Nam Ca Nhi đã hồi phục lại bộ dáng bình tĩnh lúc thường, y tiếp tục nói: “Cho dù có bị bệnh cũng phải hoạt động một chút.” Vừa nói còn xem như không có gì đi lại nơi chất cỏ, dự định lại bê tiếp.


Mạc Thụ hơi nhíu mày, nhưng không có ngăn cản: “Ngươi bê ít thôi, còn lại để ta làm.’
Nam Ca Nhi vừa đi, vừa thuận tiện ừ một tiếng.
Y luôn thích trong lúc làm chuyện này lại nghĩ tới chuyện khác, kết quả….
Nhưng mong là Mạc Thụ không phát giác được có chỗ nào không đúng.


available on google playdownload on app store


Mạc Thụ rất nhanh đem bó cỏ trên tay bỏ vào ổ gà, sắp xếp xong lại đi về chỗ đống cỏ còn lại toàn bộ bê hết sang bên này___ cho dù Mạc Thụ tiên sinh nhìn thì có vẻ không dung nhập bụi trần như thế, nhưng trên thực tế, người ta lại là người làm việc nhà tài giỏi.


Làm việc mau lẹ lại tỉ mỉ, khí lực lớn thân thể khỏe mạnh, còn có___
Tướng cao chân dài!
Nam Ca Nhi có chút ghen tỵ.
Cho dù ta có được một nửa ưu thế của hắn, hiệu quả làm việc của ta cũng sẽ cao lên a!


Sắp xếp toàn bộ gà vịt ở hậu viện xong xuôi, Nam Ca Nhi dự tính năm mới nếu như có rảnh rỗi, sẽ đến nhà Lý gia ở cuối đường bắt hai con heo về nuôi___ Nếu muốn thân thể khỏe mạnh, cải thiện cuộc sống vẫn là điều cần thiết, tuy biết kiếp này của mình đại khái là không thể nào cao lớn nữa.


Lại bận rộn gần nửa này, sắc trời dần dần tối lại.
Nam Ca Nhi đánh giá một chút hậu viện đã được chỉnh lý gần xong, có chút mệt mỏi nói: “Trước cứ để vậy đi, mấy thứ khác để mốt ta sẽ nghĩ phương pháp.” Dù sao nhất thời căn bản không thể làm hết mọi chuyện.


Mà Mạc Thụ bận rộn giúp đỡ đúng cạnh kho thoải mái nhẹ nhàng: “Hiếm khi ta có lúc rảnh rỗi, để toàn cho xong toàn bộ chỗ này đi.”


Nam Ca Nhi nghĩ nghĩ, cũng đích thật như vậy rất có lý, gật đầu, “Vậy ta đi nấu ăn, ngươi làm xong thì đến nhà cơm đợi.” Hiệu quả làm việc của Mạc Thụ còn lâu mới theo kịp mong muốn của mình, nhưng mà nghĩ lại hắn nói cũng đúng a! Hiếm khi có được tráng đinh làm việc miễn phí, nếu cứ bỏ qua như thế, đích thực là có chút đáng tiếc.


“Được.” Mạc Thụ ừ một tiếng. “Cứ lo nhóm lửa đi.” Nha môn thật ra cũng có đại thính dùng cơm chuyên thuộc cho huyện lệnh đại nhân, nhưng vì trong nha môn chỉ có hai người, trong đó một người lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên nơi đó quả thật không có tác dụng gì.


Nam Ca Nhi ừ một tiếng, đi nhà bếp bận rộn.
Y đối với những con cá to miếng thịt to mà thường ngày hiếm gặp này không có khát vọng gì, chỉ là cảm thấy, hai người cùng qua năm mới, có hơi, có chút cảm giác kỳ diệu.


Vô luận là kiếp nào của mình, mỗi lần qua năm mới đều có một đám người cùng qua.
Náo nhiệt và ấm áp là kiếp trước của mình, náo nhiệt mà lãnh đạm là kiếp này của mình.
Nhưng như thế này, vội vội vàng vàng lại có chút lãnh tĩnh nhưng vẫn có cảm giác kỳ diệu tồn tại…


Vẫn là lần đầu tiên.
Y không thể nào phán đoán mình rốt cuộc là ghét hay là thích tình trạng hiện tại.


Lại bận rộn một trận, làm xong toàn bộ mọi việc mà Nam Ca Nhi phân phó, Mạc Thụ đứng thẳng dậy, đánh giá đỉnh phòng chỉnh tề sạch đẹp, có chút đắc ý cười cười, nhảy về viện, đi tới nhà bếp.


Hắn còn chưa đẩy cửa vào, đã thông qua giấy dán có chút rách ở ô cửa sổ nhìn thấy thân ảnh bận rộn với động tác có phần không quen tay trong nhà bếp, hơi cong lên khóe môi, hắn cười.
Không ai biết, Mạc Thụ tiên sinh còn là một đầu bếp kỹ thuật cao minh.


Hắn cũng không tính đi vào giúp dỡ, chỉ là đứng ngoài nhìn qua khe cửa sổ ngắm thân ảnh Nam Ca Nhi.


Một lát lại bị nước canh làm phỏng một chút, một lát lại trong lúc không cẩn thận đặt chén xuống quá mạnh sau đó lại vội vã chạy đi xem chén có bể chưa, chuyện bên này còn chưa làm xong, đã lại bận rộn chạy qua bên kia coi lửa….
Tóm lại chính là luống cuống tay chân.


Tỉ mỉ nghĩ đến, Nam Ca Nhi đích thật là một hài tử khá vụng về.
Trừ có hơi biết kiếm tiền, và khá giỏi trong việc quan sát sắc mặt người khác ra, những phương diện khác chính là hài tử bình thường vụng về.
Ân, nói ra, ta cũng chính là bị yếu kém không đủ tài ở hai phương diện kia đi?


Mạc Thụ tỉ mỉ nghĩ.
Hình như thật sự là vậy.
Cảm thấy, cũng không tồi, giống như một người đặc biệt vì sự thiếu sót của mình mà tới.
Nam Ca Nhi bận rộn trong nhà bếp, luôn cảm thấy hình như bị người ta nhìn trộm, quay người đi qua lại không thấy cái gì.


Điều này khiến y có chút kinh nghi___ y hoàn toàn tin vào trực giác của mình, cũng nhờ vào cái này, mình mới có thể sống sót được mà đứng ở đây.
Nhưng nói ra, có thể to gan lớn mật nhìn trộm trong huyện nha, cũng chỉ có Mạc Thụ đi?


Nhưng mà, đi đến nhà cơm, phát hiện Mạc Thụ đang đoan chính ngồi đó uống trà, điều này lại khiến y không thể xác định chắc___ vì hoàn toàn nhìn không ra một chút manh mối.
Hơn nữa, Mạc Thụ xem ra hoàn toàn không giống loại nhân sĩ có sở thích dòm trộm người khác.


Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi bưng mâm tới, tuy biểu tình không có gì biến hóa, nhưng trong ánh mắt có một chút kinh nghi, vẫn khiến hắn thầm cười trong lòng___ Thật là hiếm được nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của hài tử này nga.


“Ăn cơm thôi.” Nam Ca Nhi bất động thanh sắc chuyển đồ lên bàn cơm___ Lẽ nào vì đang ở trong hoàn cảnh yên ổn, trực giác của ta cũng xảy ra sai lầm?
“Ân.” Mạc Thụ cũng giả ngốc, “Ta giúp ngươi chuyển đồ.”
Ở thế giới này, cũng có cách nói quân tử cách xa nhà bếp.


Chỉ là ở đây, chỉ có hai nam nhân lại không có nữ nhân, cho dù là quân tử cũng phải ăn cơm, cho nên Nam Ca Nhi luống ca luống cuống ngay cả đồ ăn cũng không nấu rành lắm chỉ đành coi như không biết cách nói đó.
…. Đương nhiên, cho dù là nấu ăn, cũng có vài thứ khô bị cháy khét rồi….


Nhưng à, cho dù như vậy, Mạc Thụ cũng bày ra bộ dáng vui vẻ, gọi Nam Ca Nhi mau cùng ngồi, tự mình xách dây pháo chạy ra ngoài đốt, sau đó bắt đầu ăn.
___ Hắn thậm chí ngay cả tế bái cũng không thèm tế bái, trực tiếp cầm đũa khai tiệc.
Nam Ca Nhi ngây ngốc nhìn Mạc Thụ: “Không tế tổ?”


Phong tục ở đây là vậy, khi ăn cơm giao thừa, sẽ bới đầy cơm, gắp đủ đồ ăn, trước tiên mời tổ tiên ‘hưởng dụng’___ cũng chính là ý nghĩa đó.
Sau đó đại khái là chờ vài phút, mới chính thức động đũa.


Theo như y biết, thế giới này không phân quốc gia, trên cơ bản đều theo tập tục như vậy, chỉ là về lễ tiết nhỏ thì có sự bất đồng.
…. Nhưng trước mặt bộ dáng Mạc Thụ, tựa hồ căn bản không tính tuân theo trào lưu…..
“Tế tổ?” Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi, “Tế tổ gì?”


…. Đây xem là lời thúi gì a!
Nam Ca Nhi đen mặt: “Tổ tiên. Không cần tế bái sao?”
Mạc Thụ nhìn biểu tình Nam Ca Nhi: “Ngươi muốn bái?”
Ta hiện tại chỉ là một cô hồn dã quỷ, nào có tổ tiên gì mà tế bái?


Ta của thế giới trước kia đã ch.ết, không có tư cách tế bái, ta của thế giới hiện tại này, căn bản không muốn được trọng sinh như vậy, không có cảm kích, cũng không muốn tế bái.


Thấy Nam Ca Nhi trầm mặc, Mạc Thụ nói: “Cái này không phải vậy rồi sao, ngươi cũng không muốn bái, ta cũng không muốn bái.” Phất tay, “Ăn cơm, không thì nguội mất.”
“Tại sao Mạc Thụ tiên sinh không muốn tế bái tổ tiên vậy?” Có lẽ là vì bầu không khí lúc này khá thân cận, Nam Ca Nhi buột miệng nói ra.


Vừa nói xong, liền lập tức hối hận___ y không nên hỏi đến vấn đề này.
Còn Mạc Thụ, hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười, trả lời: “Vì tổ tiên của ta không cần ta tế bái.” Hắn rất vui vì Nam Ca Nhi cùng mình nói những thứ này.
“A?” Nam Ca Nhi chớp chớp mắt.


“Họ đều ch.ết rồi, còn bái làm gì.” Mạc Thụ cười. “Bái hay không bái họ cũng không biết.”
….. Chuyện này, chuyện này….
Mạc Thụ lẽ nào là người khởi xướng cho thế giới không thần linh!
Lần đầu tiên nghe được trào lưu mới như vậy ở thế giới này khiến Nam Ca Nhi mở to mắt.


Mạc Thụ hiển nhiên hiểu lầm biểu tình của Nam Ca Nhi, cười giải thích: “Phụ thân của ta chính là nói như vậy, cho nên, chỗ của ta trước giờ không cần tế bái.” Gắp một miếng cá bỏ vào chén của Nam Ca Nhi, “Khi còn sống cứ tận tình mà sống, ch.ết rồi thì cứ an tâm mà ch.ết, như vậy mới đúng.”


Nam Ca Nhi nhìn miếng cá trong chén, không tự giác lẩm bẩm: “Như vậy, cuộc sống hiện tại của ngươi, là cách mà ngươi thích sống nhất sao?”


“Đương nhiên.” Mạc Thụ nhẹ cười, “Chính là vì ta thích, cho nên mới ở lại đây. Ngươi không thích cuộc sống hiện tại sao?” Ngừng một lát, nhấn mạnh, “Ở đây, cuộc sống huyện nha, không thích sao?”


Ẩn ẩn cảm thấy lời của Mạc Thụ có chút kỳ quái, nhưng Nam Ca Nhi bận nghĩ về câu hỏi của Mạc Thụ, cho nên không nghĩ sâu nhiều, “…. Không biết.” Nghĩ rất lâu, y thành thật trả lời.


“Còn đi suy nghĩ xem là thích hay ghét, tức là không chán ghét.” Mạc Thụ cười nhẹ, rót cho mình một ly rượu, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Thâm ý trong lời nói của Mạc Thụ khiến Nam Ca Nhi trầm mặc một chút, sau đó lắc đầu: “Ta không biết.”


Biểu tình thành thật của Nam Ca Nhi, tựa hồ khiến Mạc Thụ vui vẻ, hắn mỉm cười, “Không biết cũng không sao, dù sao, ngươi còn rất nhiều thời gian để sống, đủ để ngươi nghĩ cho rõ.” Bưng ly rượu lên, từ từ uống.
Luôn cảm thấy, câu nói này, khiến người ta không hiểu vì sao thấy ấm áp.


Nam Ca Nhi nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Ân, ta không biết, nhưng mà, ân….” Muốn nói chút gì đó, nhưng lại không nói ra lời.
Luôn cảm thấy những lời này, hiện tại mình không cách nào nói ra miệng, sẽ khiến cho mình vào lúc này không cách nào gánh vác.


“Ta nói rồi đi.” Mạc Thụ mặc dù uống rượu, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng sáng tỏ, hắn nhìn Nam Ca Nhi một cái, nụ cười như xuân phong dịu dàng thanh thoát, “Không cần gấp.”


“…. Ân.” Nam Ca Nhi gật đầu, cười cười, rồi lại giống như muốn xác nhận với chính mình, lại gật đầu, sau đó nhìn Mạc Thụ nói: “Ăn cơm ăn cơm.”
Mạc Thụ nhẹ cười một tiếng, lại rót một ly rượu.






Truyện liên quan