Chương 54
CHƯƠNG 54
Hôm nay, Xuân Kiều đã mang thai mời cơm đãi khách.
Mạc Thụ vì không có thời gian, nên do Nam Ca Nhi đại biểu đi một chuyến.
Mọi người náo nhiệt nửa ngày, khi trở về nha môn đã đến thời gian dùng cơm tối, Nam Ca Nhi vội vàng mang đồ ăn tới nhà bếp hâm nóng___ bình thường lúc này Mạc Thụ đều đã sắp về rồi.
Vừa đi vừa nghĩ tới một đám gia hỏa say túy lúy vừa rồi mà không nhịn được buồn cười.
Sau khi bọn Đại Hạ trở về, mang theo rất nhiều người bên ngoài, thế là Quảng Điền càng thêm náo nhiệt, rất nhiều người trẻ tuổi đều chạy tới chỗ Xuân Kiều góp vui, Xuân Kiều bụng đã to cũng vẫn nhảy nhót hoàn toàn không lo tới hài tử trong bụng, khiến A Phương ca đau đầu không thôi.
Đi đến trước cửa nhà bếp, lại phát hiện cánh cửa vốn đóng hiện tại bị mở toang.
Nam Ca Nhi thò đầu vào xem.
Phát hiện Mạc Thụ tiên sinh lúc này đang ngồi xổm bên bếp lò làm gì đó.
“Ngươi cũng biết trở về rồi a.” Mạc Thụ chua lè hừ một câu, đầu cũng không quay lại.
Nam Ca Nhi đen mặt___ Ngươi đang báo oán cái gì vậy chứ.
Đi qua, bưng một cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh Mạc Thụ: “Ngươi đang làm gì.”
“Không ai làm cơm cho ta, ta tự mình nướng ngô ăn.” Mạc Thụ oán niệm cực đại nói.
… Cho dù bình thường ta ở trong nha môn, thì làm cơm cũng là do ngươi mà có được không.
“Hôm nay bên chỗ Xuân Kiều tỷ rất vui, người đông, rất náo nhiệt.” Nam Ca Nhi thầm phỉ nhổ xong, mới né tránh nói.
“Vậy a, cho nên ngươi vui đến mức quên trở về luôn chứ gì.” Mạc Thụ chua lét nói.
… Này! Chính là vì ngươi không đi, cho nên ta mới bị những gia hỏa đó tóm lấy lải nhải trêu chọc, còn có ý đồ muốn chuốc say ta đó được không!
“Ta mang cơm về cho ngươi.” Nam Ca Nhi lại nói.
“Ăn còn thừa lại mới nhớ tới ta vẫn còn ở nhà đợi ngươi đúng không.” Mạc Thụ tiếp tục ai oán.
Nam Ca Nhi lúc này thật sự là vô lực rồi, nghiêng đầu nhìn Mạc Thụ: “Ngươi rốt cuộc đang làm mình làm mẩy cái gì? Ta không phải chỉ trở về trễ một chút thôi sao?”
“Ta hôm nay cả ngày đều không nhìn thấy ngươi!” Mạc Thụ giống như bị dẫn bạo, quay đầu, rầu rĩ ai oán thê lương nhìn Nam Ca Nhi, tựa hồ sắp phát cuồng nói.
… Không thảm thương đến vậy đi, cứ làm như thể ta đã làm chuyện gì khiến thiên nộ nhân oán không bằng.
Ngươi không phải mỗi ngày đều thấy ta sao!
Nam Ca Nhi đen mặt.
“Ta sáng sớm ra ngoài, ngươi còn chưa tỉnh, buổi trưa trở về ngươi đã ra ngoài rồi, hiện tại còn trễ như vậy mới chịu trở về.” Mạc Thụ tiếp tục lầm bầm.
“Ta biết rồi ta biết rồi, ngươi mất hứng với ta rồi đúng không.”
“Tiểu Nam, ngươi thay đổi rồi, từ sau ngày đó trở đi, ngươi liền thay đổi rồi.”
“Hôm qua ngươi chê ta làm đồ ăn quá mặn, hôm trước ngươi lại nói đồ ăn nhạt, hôm trước trước nữa ngươi nói không hợp khẩu vị, có phải ngươi đã chán ghét ta rồi không?”
“Hôm nay ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta!”
Nam Ca Nhi đầu đầy hắc tuyến nghe Mạc Thụ oán trách đầy oán khí___ này này, khẩu khí oán phụ này là chuyện gì đây a!
Cuối cùng, Mạc Thụ nói một câu, khiến Nam Ca Nhi triệt để không nói nên lời.
“Từ sau khi chúng ta thân cận da thịt, có phu phu chi thực, ngươi liền thay đổi trở nên rất lạnh nhạt.” Mạc Thụ lầm bầm, “Ngươi có phải là ngán rồi, cảm thấy đã ăn được rồi nên không còn thú vị nữa?”
Nam Ca Nhi triệt để bị Mạc Thụ làm cho hỗn loạn.
Ta kháo bà ngươi!
Cái gì mà phu phu chi thực, cái gì mà ăn rồi thì không thú vị nữa!
Mỗi buổi tối người bị áp là ta có được không, nói ra thì ta chịu thiệt nhiều hơn đó được không, da mặt ngươi lúc nào thì đã dày đến mức này rồi, ngươi nói ra những lời này ta còn sợ bị mất mặt đó!
“Câm miệng!” Nam Ca Nhi ngẩng đầu, hung ác trừng Mạc Thụ.
Gia hỏa không chút liêm sỉ này lái tới tận đâu rồi a, tại sao không có sứ giả chính nghĩa nào tiêu diệt cái đồ này, ngược lại để mặc cái đồ này tới chuốc độc cho lỗ tai ta!
Ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy cặp mắt mang theo ý cười của Mạc Thụ.
…. Bị trêu chọc rồi….
Bị một tên hoa si bại não hết thuốc chữa trêu chọc!
Nam Ca Nhi cảm thấy mình bị đả kích thật nặng.
Thẹn quá hóa giận, y đang muốn dựng lông, Mạc Thụ đã nhanh tay lẹ mắt thò tay qua, rờ đầu Nam Ca Nhi, thuận tiện vuốt lại mớ lông đã dựng lên của y: “Tuy có chút ý tứ nói đùa, nhưng mà…” Trên tay hơi dùng lực, “Đừng quá nghiêm túc.”
“Ân?” Nam Ca Nhi không biết Mạc Thụ tại sao lại nói ra một câu khó hiểu như vậy, hoang mang nhìn Mạc Thụ.
“Đừng quá nghiêm túc.” Mạc Thụ nhẹ cười___ Tuy biểu tình là cười, nhưng ý cười vẫn chưa đi tới đuôi mắt.
Trong mắt hắn ngược lại có biểu tình nghiêm túc và chăm chú bình thường khó thấy.
“Ta mới là quan trọng nhất, những người khác nhất định phải xếp sau ta, biết chưa?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng loại áp bức vô hình trung tản mác ra, lại khiến người ta cảm thấy có chút nghẹt thở, “Vì ta, ngươi mới sẽ lưu lại đây, mà không phải vì bọn họ, đúng không?”
… Kỳ thật Quảng Điền mới là một phần nguyên nhân ta tiếp nhận ngươi, ngươi thật sự quá đề cao mê lực của mình rồi.
Nam Ca Nhi thầm phỉ nhổ như vậy___ Đương nhiên, y rất thức thời không đi vuốt lông cọp, chỉ trầm mặc không nói chuyện.
“Cho nên, đừng đối với họ nghiêm túc như thế, ta quan trọng nhất.” Mạc Thụ hạ kết luận, nghiêng mặt đi, ngón tay nhẹ chạm vào môi Nam Ca Nhi: “Được không?”
Nếu Mạc Thụ đã dùng ngữ nghĩ thỉnh cầu này nói chuyện….
“Được.” Nam Ca Nhi gật đầu.
Đây vốn chính là sự thật.
Nam Ca Nhi ngoan ngoãn trả lời, khiến khí tức đáng sợ bao quanh Mạc Thụ trong thoáng chốc tan biến vô tung.
Mạc Thụ nhẹ cười một tiếng, sau đó lấy ngô ra, bóc xuống vài hạt non một chút, bỏ vào lòng bàn tay Nam Ca Nhi: “Hôm nay A Phương rất đau đầu đi.”
Quả nhiên, cho dù không đi, ngươi không phải cũng vẫn nắm rõ mọi chuyện trong Quảng Điền như lòng bàn tay sao?
Nam Ca Nhi gật đầu, ném những hạt ngô trong tay vào miệng nhai.
“Qua một thời gian nữa, bên ngoài lại có người muốn trở về.” Mạc Thụ nói.
“Ân?” Nam Ca Nhi ngẩng đầu, vẫn còn đang nhai quai hàm, trông khá giống sinh vật thuộc bộ gặm nhấm.
Điều này khiến Mạc Thụ không kìm được đưa tay véo một phát.
Thả xuống rồi, mới từ tốn nói: “Lần này trở về là Quân Diệu.”
Nam Ca Nhi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu rõ: “Ngươi là nói…” Kỳ thật trước đó ở Quảng Điền lâu như vậy, cũng thấy không ít người bên ngoài lục tục trở về, nhưng nếu nói ra chỉ có đám người năm ngoái cùng về với mình là nhiều nhất.
Hiện tại Mạc Thụ đặc biệt nhắc tới việc có người trở về, thì nghĩ chắc chắc không phải chỉ có vài ba người như bình thường, rất có khả năng là một đám đông.
Hơn nữa Mạc Thụ cũng nói, là Quân Diệu.
Đại khái là đa số người ở Quân Diệu đều sẽ trở về___ Giống như lúc trước văn sĩ đại nhân tại Bắc Quận mang theo già trẻ tụ lại ven đường trở về Quảng Điền vậy.
“Tuy trước mắt thế cục bình ổn.” Mạc Thụ nhẹ giọng nói, “Nhưng chúng ta đã phát giác rồi, trong hai năm tới, những người ở các nước khác sẽ nhất nhất trở về đây.”
Rất nhanh, thế giới bên ngoài, lại lần nữa chìm vào chiến loạn.
Đích xác mà nói, sau khi Bắc Quận vương tự treo cổ ch.ết, sự cân bằng kìm hãm nhau của các thế lực lớn đã bị đánh vỡ.
“Đại khái còn mấy năm?”
“Không vượt quá năm năm.” Mạc Thụ trả lời thập phần trấn định. “Nếu phát triển nhanh, thì ước chừng chỉ cần ba năm là đủ.” Đủ để những con trùng ngu ngốc bên ngoài nổ ra cuộc động loạn mà mình cho là đúng, sau đó sẽ khuếch tán ra cả thế giới.
“Cho nên, mọi người của Quảng Điền đều sẽ trở về?”
“Không phải toàn bộ.” Mạc Thụ nói, “Dù sao, chiến tranh sẽ thúc đẩy thế giới phát triển, chúng ta cũng cần phải học tập.” Hắn rờ đầu Nam Ca Nhi, “Hơn nữa, trong loạn thế, không phải càng cần có anh hùng xuất hiện sao?”
Nam Ca Nhi kinh ngạc, sau đó nhẹ cười: “Nói cũng phải.”
“Ngày mai muốn ăn cái gì?” Mạc Thụ kết thúc vấn đề này, nói tới chuyện trong nhà.
“Tùy tiện đi.” Nam Ca Nhi không quá để ý đứng thẳng dậy, đặt đồ ăn lên bếp lò bắt đầu hâm nóng.
“Lang trung nói, ngươi gần đây khỏe lên rất nhiều.” Khẩu khí của hắn tràn đầy tự hào.
Nam Ca Nhi cong miệng: “Ân.” Đương nhiên khỏe lên rất nhiều, mỗi ngày kiên trì rèn luyện, đúng giờ dùng cơm, ngủ sớm dậy sớm, lại thêm tâm tình vui vẻ….
Ách, được thôi, có lẽ vẫn cần thêm vào sự ‘rèn luyện’ buổi tối?
Vừa nghĩ tới cái này Nam Ca Nhi bất giác lại đen mặt, quay sang phía Mạc Thụ: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì.” Ngươi tự hào cái đầu ngươi!
Mạc Thụ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, cố ý giả vô tội nói: “Nghe người ta nói, trường kỳ ăn không no bao tử sẽ trở nên nhỏ đi.”
Nam Ca Nhi hung hăng co giật khóe miệng, từ cao nhìn phủ xuống Mạc Thụ: “Ta nhớ ngươi nói, là ta ăn được rồi đi. Ta rất no, cảm tạ quan tâm.”
“Vậy làm sao có thể.” Mạc Thụ rất chính nghĩa rất nghiêm túc nhìn Nam Ca Nhi: “Ta cảm thấy ngươi một chút cũng không no.”
“Ta cảm thấy ta rất no rồi.” Nam Ca Nhi nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng mà…” Mạc Thụ cuối cùng bắt đầu càn quấy, một tay ôm chặt chân Nam Ca Nhi, không chút hình tượng cọ cọ: “Ta chưa no, ta chưa no, ta muốn ăn ta muốn ăn.”
Nam Ca Nhi mặt không biểu tình đáp: “Đừng gấp, ta rất nhanh sẽ đem những món ‘cơm thừa canh cặn’ này hâm nóng.” Y nặng giọng nói; “Ngươi có thể ăn rồi.”
“Ngươi biết ta nói không phải cái này mà!” Tay Mạc Thụ bắt đầu sờ loạn.
“Này, đừng làm loạn nữa!”
“Ta rất nghiêm chỉnh.” Mạc Thụ mang theo ý cười trả lời.
…………
Bên ngoài sắp sửa chìm vào một trận động loạn, sinh linh đồ thán, ai oán khắp núi đồng, chiến tranh sắp sửa lên đài, móng ngựa sắp dẫm nát sơn hà.
Nhưng tại nơi này, trong một huyện thành nhỏ bé, vững như thành đồng, những người sống tại nơi này, mỗi ngày chỉ cần nhàn tản làm chuyện vặt trong nhà, an ổn qua ngày.
Mà ta, được nơi này, được người ở nơi này xem trọng và quan tâm.
May mắn xiết bao.