Chương 18
Đối thị.
Từ hai cặp mắt toát ra những đạo khí ch.ết người.
Một sự căm ghét, một sự áp chế.
Một sự bứt phá, một sự ngăn cản.
Mặc Long Thanh trong lòng có chút sợ hãi.
Thuần Vũ Phi trong lòng lại lên tục dao động như con quay.
Y muốn rời khỏi cái chốn ngột ngạt này. Thực sự dù một khắc cũng không muốn lưu lại. Nhưng khi bị nam nhân kia dùng khổ nhục kế mà níu giữ Thuần Vũ Phi lại có cảm giác được một chút yêu thương.
Bất quá lòng tự tôn của nam nhân trong y một lần nữa trỗi dậy. Nó không cho ai áp chế, không cho bất cứ ai điều khiển.
Thuần Vũ Phi dùng tất cả sự căm ghét trực diện mà nhìn Mặc Long Thanh.
Nếu cứ tiếp tục y e rằng sẽ để lộ ra sự yếu đuối của mình.
Nhưng may mắn thay Mặc Long Thanh đã cất bước ra khỏi phòng.
Một sự trống trãi của không gian hay là trống trãi của tâm hồn. Cái hụt hẫng lần đầu tiên bao trùm con người tuấn mỹ vô song trên giường.
Mùa đông đã đi được nửa chặng đường.
Bước qua cánh cửa Mặc Long Thanh không thể tiếp tục thêm nữa.
Nếu hắn rời khỏi nơi này thì sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào nữa.
Cái tư vị đau khổ và sợ mất mát đã làm hắn bỏ đi sự tôn nghiêm của bậc đế vương mà quay lại.
Một giọng trầm ấm áp vang lên làm không gian dường như được lấp đầy. Thuần Vũ Phi đang ngơ ngác ra đó bỗng trở về với thực tại.
“Ta muốn đánh cược.” Mặc Long Thanh nhanh chóng ngồi vào cái ỷ tử đối diện Thuần Vũ Phi.
“Chẳng phải ngươi là chủ tử của thiên hạ sao, ngươi muốn là được thôi…”. Thuần Vũ Phi cười nhạo sự ôn nhu của hắn. Kẻ vừa mới dọa đem ba ngàn người trong Thuần gia ra giết lại ngay tức khắc thay đổi thái độ.
“Ta muốn sự tự nguyện trong việc này, ta không ép buộc ngươi, ta cần sự chân thành, ngươi hãy xem như là món quà báo đáp của ngươi đối với ta”. Mặc Long Thanh gương mặt đã cầu khẩn hết mức.
Lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình yếu nhược đến như thế.
Nhưng hắn không quan tâm. Cái hắn muốn là con tim của nam nhân kia.
Trước thái độ của Mặc Long Thanh cái ngực trái sắt đá trên giường có chút tan chảy.
Thuần Vũ Phi về sau cũng không thể lý giải lúc đó tại sau lại chấp nhận thỉnh cầu của hắn.
“Được. Nếu là tự nguyện ta sẽ chấp nhận xem như qua việc này không ai nợ ai. Nói đi.”
“Nếu trong hai tháng ta không làm ngươi cảm động, không làm ngươi yêu ta, ta lập tức cho ngươi xuất cung phong ngươi làm nhất phẩm phu nhân. Nhưng nếu ngược lại ngươi phải toàn tâm toàn ý chấp nhận ta, nhận sự che chở suốt đời suốt kiếp của ta, nếu có kiếp sau cũng không được một bước ly khai ta. Ngươi có chấp thuận”.
“Được để xem cuộc cá cược này ngươi sẽ thua như thế nào. Ha ha ha ………”
Thuần Vũ Phi lại cười như điên nhưng trong lòng vô cùng đau đớn. Tại sao bây giờ y lại không muốn rời xa kẻ kia. Một chút cũng không muốn.
Nhưng y sao có thể tha thứ dễ dàng như vậy. Y phải lấy lại công đạo cho hài tử tội nghiệp.
Trước nụ cười cợt nhã của Thuần Vũ Phi, Mặc Long Thanh bước đi mà không quay đầu lại.
Gió đêm nay rất mạnh…………….
Không có một ngôi sao………..
Âm u……………
Còn ba ngày nữa là thời hạn của cuộc cá cược đã hết.
Trong gần hai tháng vừa qua Thuần Vũ Phi chưa một lần được gặp Mặc Long Thanh.
Tuy nhiên hằng ngày thái hậu vẫn lui tới chăm sóc y. Cái bụng bây giờ đã lớn hơn.
Thuần Vũ Phi đôi lúc ngồi một mình lại có cảm giác như đang nằm mơ. Hắn có thai. Thật sự tức cười. Quả thực rất tức cười.
Mùa đông đã ăn sâu đến mọi ngóc ngách của kinh thành. Phố phường không vì vậy mà trở nên thưa thớt. Cái phồn hoa, sung túc của kinh đô Việt quốc luôn là cái khiến các sứ thần lân ban phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Hai cây cổ thụ trước cổng bắc đã trụi gần hết lá.
Hiện nay ai trong cung cũng đang chuẩn bị rất tất bật.
Nào là phấn thơm, nào là điêu bì, phục sức…
Nam du.
Mỗi khi đông đến hoàng gia lại về phía nam để du ngoạn.
Tuy nhiên năm nay lại khác.
Thái hậu cùng tất cả phi tần( tất nhiên là trừ Thuần Vũ Phi ) sẽ đến Thiên Châu.
Còn Hoàng Thượng cùng quý phi sẽ đến Ôn châu ở tận phía nam chỉ cách chiêm quốc có năm mươi dặm.
Thời hạn cá cược gần hết. Trong lòng Thuần Vũ Phi lại vô cùng lo lắng. Hay y đến nói với Mặc Long Thanh là y cũng yêu hắn.
Không. Tuyệt đối không được. Y không thể làm thế.
Mặc Long Thanh cùng Thuần Vũ Phi cùng ngồi chung cái trướng lớn có đến bảy mươi con ngựa kéo.
Theo sao là hơn ba trăm cấm vệ binh tinh nhuệ.
Tưởng chừng không có bất cứ mối đe dọa nào.
Hai ngày. Cuối cùng cũng đã đến.
Quả nhiên là tuyệt đẹp.
Bước xuống trướng. Một cảm giác mát mẻ mà ấm áp cuốn quanh Thuần Vũ Phi làm y nở một nụ cười sảng khoái. Bất quá Mặc Long Thanh đã nhìn thấy.
Hoàng đế trẻ bỗng trở nên ngây ngốc.
Ánh mắt quyến rũ, trong sáng đó đã tước đoạt mọi thứ của y. Không còn gì cả. Ngay cả cái tiết y nhỏ bé cũng không còn. (^ . ^ !!!)
Hôm nay Mặc Long Thanh mặc bộ hắc y. Thắt lưng đeo ngọc lục bảo. Cao quý mà uy dũng.
Thân hình vạm vỡ, đôi mắt nam nhân đầy oai cường. Khiến vạn chúng nữ nhân trong thiên hạ phải mê mệt mỗi khi hắn xuất tuần.
Nhưng trong mắt Thuần Vũ Phi tất cả chỉ là hư ảo.
Một canh giờ sau. Kiến Hòa cung.
Kiến Hòa cung vốn là do Minh Vũ hoàng đế. Phụ hoàng của Mặc Long Thanh ra chiếu xây dựng.
Đó được xem là ly cung đẹp nhất của Việt Quốc.
Năm Minh Vũ thứ bảy, Chiêm quốc thường xuyên quấy phá phía nam nên đích thân Thuần Vũ Siêu phải xuất binh bình định.
Trong năm đó vua Chiêm bị bắt tại kinh đô Trà Bàn ở thế cùng phải dâng ba châu phía bắc, đồng thời xưng thần và triều cống đời đời cho Việt Quốc.
Cuối cùng mới được thả cho về.
Ngói của Kiến Hòa cung được làm bằng gốm đỏ mà Chiêm Quốc cống sang.
Một sự hào nhoáng mê người. Cả cung được thắp sáng rực bằng đèn lưu ly màu trắng. Vải đỏ được treo khắp nơi. Hương hoa ngào ngạt lan tỏa hơn trăm dặm.
Có điều nơi đây thực sự quá nguy hiểm. Quá gần Chiêm Quốc….
Chiêm Quốc kia hoàn toàn thuần phục Việt Quốc ?.
Không chắc.
Tuy nhiên phía nam Kiền đại tướng quân trấn thủ tử môn binh tướng đến hai mươi vạn. Phụ quốc kia muốn dụng binh thì có phần phải kiêng dè.
“Nương nương, thần là Nghi ma ma.” Tiếng nữ nhân đứng tuổi gọi vào tẩm thất của Thuần quý phi.
“Người mau vào đi.” Thuần Vũ Phi đáp lời lại nhanh chóng.
Y ngồi trên chiếc trường kỉ dài tay cầm chiết phiến.
Nghi ma ma bước vào chưa kịp vấn an thì Thuần Vũ Phi đã dùng cánh tay trái ngăn lại đỡ bà cùng ngồi lên ghế.
“Có chuyện gì?”
“Nương nương, hoàng thượng chỉ dụ cho người sáng mai cùng hoàng thượng đến Tinh Lăng bái lạy Tiên đế.”
“Sao. Lăng của tiên đế không phải ở Thanh Châu ?” Thuần Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
“Tức nhiên là ở Thanh Châu nhưng Tinh Lăng là do hoàng thượng tôn vinh tiên đế mà xây cất ở tận cùng của Việt Quốc để người người đều biết uy danh Minh Vũ đế.”
“Thì ra là vậy, kẻ đó cũng là hiếu tử sao?.” Nói xong Thuần Vũ Phi có chút buồn bã xoa xoa vào cái bụng đã lớn hơn trước.
“Nương Nương nói nhỏ kẻo có người nghe thấy.” Nghi ma ma nhỏ giọng nhắc khẽ.