Chương 20
“Ta không muốn ly khai, một chút cũng không muốn”
Chỉ một câu ấy thôi đã khiến cho Mặc Long Thanh thần trí như sắp điên đảo, quay cuồng.
Hắn không nhìn ai xung quanh nữa mà ngay tức khắc trở mình ôm Thuần Vũ Phi vào lòng.
Hắn vuốt ve mái tóc của Thuần Vũ Phi.
Hôn lên cái má đã đỏ ửng của nam nhân tuấn mỹ trong lòng.
“Ngươi thực sự một chút cũng không muốn ly khai ta?”
Tiếng hò reo của địch nhân bên ngoài động ngày một lớn tưởng chừng chúng sắp sửa tấn công vào động bất cứ lúc nào.
“Đúng, có ch.ết cùng ch.ết ta không muốn ly khai.”
Cái ầm ỉ bên ngoài một lần nữa lại vang lên.
Các cấm vệ binh trong hang tay cầm vũ khí sẵn sàng chiến đấu bảo vệ thánh chúa.
Mặc Long Thanh đưa môi đến gần đóa mẫu đơn xinh đẹp ôn nhu mà hỏi.
“Ngươi yêu ta?”
“Ta….”. Thuần Vũ Phi toàn thân nóng lên bất chấp sự lạnh lẽo của thạch động. Trong lòng y bây giờ rất mơ hồ khó đoán.
Một cảm giác nồng ấm tức thì bao quanh khiến y cảm thấy choáng ngợp. Y không biết trả lời Mặc Long Thanh thế nào dù trong lòng từ lâu sẵn đã có chủ ý.
“Ta hỏi một lần nữa. Ngươi yêu ta?”
Mặc Long Thanh tuy giọng nói ôn hòa có phần cầu khẩn nhưng trong lòng lại như lửa đốt đến chân, tim đập liên hồi.
Chỉ cần nam nhân trước mặt nói yêu hắn, hắn nguyện suốt đời suốt kiếp bảo vệ y, không cho y bị bất cứ tổn thương nào, một lòng một dạ có thể bỏ cả đế vị cùng nam nhân mình yêu thương tiếu ngạo giang hồ, làm một hảo tướng công, làm một từ phụ mẫu mực. Tất cả vì Thuần Vũ Phi, Mặc Long Thanh có thể làm hết.
Tất cả những người trong động đang chờ đợi câu trả lời của Thuần Vũ Phi.
Họ nhìn Thuần Vũ Phi bằng ánh mắt của sự trông chờ.
Tiếng hò reo lần thứ ba vang lên một cách mãnh liệt. Nó tràn ngập cả hang động.
Tiếng kim loại hòa vào đá tạo nên thứ âm thanh ghê gợn như tiếng chân của thần báo tử.
Mặc Long Thanh nhìn Thuần Vũ Phi đang đắng đo suy nghĩ. Nhưng cuối cùng tất cả chỉ là một sự im lặng.
Thuần Vũ Phi cũng không biết tại sao không trả lời hắn. Thực sự không biết.
Y có cảm giác lòng tự tôn của nam nhân trong y bị tước đoạt một cách trắng trợn.
Y lại một phần chưa chấp nhận được sự thật. Một sự thực là y đã yêu Mặc Long Thanh.
Mặc Long Thanh nhìn Thuần Vũ Phi bằng một ánh mắt đượm buồn. Cái buồn trong khóe mắt tràn ra hòa nhập với tiếng gươm giáo sao mà thê lương đến thê.
“Đến cuối cùng ngươi cũng không thể nói…” .
Thuần Vũ Phi nào có ngờ đâu đây là câu cuối cùng mà tại nơi này nghe được Mặc Long Thanh nói.
Khi nhìn ánh mắt bi thương của nam nhân ấy Thuần Vũ Phi thực sự muốn đến ôm siết để an ủi hắn, hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn, bất quá ánh mắt của y tối dần lại. Mọi thứ trở nên lu mờ.
Bóng dáng Mặc Long Thanh uy dũng dẫn đầu đội Cấm vệ binh xông ra ngoài.
Điều cuối cùng mà Thuần Vũ Phi nhận thức được là thân thể bị một nữ nhân đem vào trong tối. Y ngất lịm…………………..
Ánh hoàng hôn của chiều hôm nay thật đẹp.
Một màu sắc tươi sáng như bình minh đang rạng rỡ tại phía chân trời.
Và phảng phất đâu đó trong gió mùi là mùi hương thơm dịu của mẫu Đơn. Thực sự thơm đến nức lòng người.
Thuần Vũ Phi đã tỉnh.
Hiệu lực của thuốc mê đã hết tác dụng.
“Nương nương người đã tỉnh.” Nghi ma ma lay gọi Thuần Vũ Phi.
“Đây là…Mặc Long Thanh đâu ? Hắn đang ở đâu ?” .
Một sự hoảng hốt bao trùm lấy thân thể gầy gò của bậc tuyệt đại giai nhân. Thuần Vũ Phi bây giờ đã không còn có thể bình tĩnh, liên tục hỏi Mặc Long Thanh.
“Nương nương, chúng ta đang ở Tây Môn, quân khu của Kì tướng quân, thánh thượng đã………………hu hu….hu…”. Lần đầu tiên trong đời Thuần Vũ Phi thấy Nghi ma ma khóc như thế.
Y lại càng vô cùng hoảng loạn. Cái cảm giác mất mát và đau thương xâu xé tàn bạo tâm hồn của y.
Thuần Vũ Phi gào thét điên cuồng chạy băng ra bên ngoài, nơi mà luồng ánh sáng từ lão thiên gia chạm được đến mặt đất.
Thuần Vũ Phi từ hai bên khóe mặt lệ không ngừng tuông rơi nhìn khung cảnh trước mặt.
Máu và các xác ch.ết chất thành đống.
Cái cảnh tang thương hiện lên đã chà đạp một cách thô bạo đối với sự hoa lệ vô song lúc chiều tà.
Thuần Vũ Phi chạy điên cuồng vòng quanh những cái xác. Y lật từng cái xác lên. Nhìn thật kĩ, y không muốn người mình yêu thương lại đang nằm ngổn ngang như thế.
Thuần Vũ Phi muốn rống lên thật to nhưng sức lực đã không còn. Khóc bây giờ đối với y đã là một chuyện rất khó khăn.
“Nương nương, hoàng thượng không có ở đó.” Nghi ma ma đứng phía sau thấy Thuần Vũ Phi hành động như kẻ dại vội chạy đến can lại.
“Người biết hắn đang ở đâu. Mau cho ta biết…mau..” Thuần Vũ Phi nắm lấy vạt áo Nghi ma ma mà nước mắt dâng trào.
“Nương nương theo thần….”. Tiếng của Túy đô úy khiến Thuần Vũ Phi kinh ngạc thập phần liền im bặt không khóc nữa.
Như người sắp ch.ết đuối tìm được chổ bám. Thuần Vũ Phi nhanh chóng chạy đến bên cái cây to nơi mà nam nhân mặt chiến phục đang đứng.
Thuần Vũ Phi nắm chiếc mũ sắt của Túy đô úy mà rằng giọng hỏi.
“Hắn đang ở đâu. Mau cho ta biết…xin ngươi…”
“Nương nương đừng quá kích động. Sau khi thần cùng hoàng thượng quyết tử xông ra ngoài thì nửa canh giờ sau bỗng đâu đội binh một vạn người của Kì nguyên soái đóng quân ở Tây Môn xuất hiện. Họ nhanh chóng giải cứu cho hoàng thượng, có điều…”
“Hoàng thượng không may trúng phải Mạnh Kịch huyết từ mũi tên của tướng giặc, hiện đang được các quân y khẩn trương lấy độc ra nhưng ……hoàng thượng đang sốt cao thần e là”.
“Ngươi nói e là……….ngươi mau nói cho ta hắn ở đâu…”
“Nương nương xin đừng quá…. Thần sẽ đưa người đến đó…….”