Chương 8

Đầu thạch vấn lộ ( ) – Phương Hoành Tà là hy vọng cuối cùng của Trang Triều.
Đã không phải là trúng độc, vậy thì khả năng còn lại chỉ có một.


Tịch Đình Vân ngẫm nghĩ một lúc, dứt khoát thả lỏng chân khí đang cố áp chế ở đan điền ra, quả nhiên, nhiệt lưu ngay lập tức xông ngược lên trên, tuần hoàn không dứt trong cơ thể. Y cố gắng chịu đựng khó chịu, đứng lên, đột nhiên thấy Hoắc Quyết nhảy từ trên trúc lâu xuống, nhàn nhã đi đến trước mặt y.


Hoắc Quyết xõa tóc, ít đi một chút khí thế ngạo mạn đè ép người khác, nhưng lại thêm một chút âm trầm cao thâm khó dò.


“Vương gia…” Tuy không biết vì sao hắn lại lặng im không nói lời nào, chăm chăm nhìn mình, nhưng Tịch Đình Vân vẫn nhận thấy được một tia nguy hiểm, thân thể không dấu vết lùi lại, nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay, kéo vào trong lòng, bàn tay còn lại lần mò xuống nửa thân dưới của y. (wa >.<) Tịch Đình Vân trong lòng vô cùng hoảng hốt, hai vai trầm xuống, cổ tay như lươn, giãy thoát khỏi bàn tay của hắn, bước chân thuận thế trượt sang một bên. Chiêu này là Phương Hoành Tà trong lúc nhàn rỗi dạy cho y, không ngờ lại dùng trong lúc này. Hoắc Quyết thấy y giãy thoát, cũng không truy kích, thu tay lại nói: “Diễm dương xuân vô dụng với ngươi.” Tịch Đình Vân bình tĩnh lại, mặc cho Hoắc Quyết là vì mục đích gì, ít nhất hắn vẫn không có ý định giết mình, nếu không cần gì phải phí công lắt léo dẫn mình tới tận nơi này. Hoắc Quyết gật gật đầu, như thể đang khẳng định suy đoán của mình, “Ngươi là Tịch Đình Vân.” Tịch Đình Vân không nói lời nào. Tử Sa phu nhân mất tích đã nhiều năm, giang hồ đồn rằng nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Y dựa vào dáng vẻ mấy năm trước của nàng, bắt chước lại cảnh lần đầu gặp nhau của nàng và Hạ Cô Phong là để gợi lại tình cũ và thương tiếc của Hạ Cô Phong, Hạ Cô Phong nhận ra y là việc tất nhiên. Võ Nữ Tử và Họa Cơ không chỉ quen biết nhau mà còn đã từng thân mật là điều y không ngờ tới, Họa Cơ dựa vào điểm này mà đoán ra thân phận của y cũng là việc rất hợp lý. Thế nhưng Trương tiên sinh của Tiểu Thiên phủ, người này là do y đã phí biết bao tâm huyết dựng lên. Để cho người này sống động như thật, y thậm chí còn nghĩ ra bối cảnh xuất thân, quá trình trưởng thành, sở trường, sở thích và cả những động tác nhỏ đã thành thói quen của Trương tiên sinh, thực sự không có lý nào lại bị người khác phát hiện ra. Tịch Đình Vân lần này gặp phải đả kích không nhỏ, ngay cả sự khó chịu của thân thể cũng không còn để tâm tới. Hoắc Quyết dường như nhìn ra những gì y đang nghĩ, giải thích: “Từ lúc ngươi hiện thân ở Bình Tiêu Thành, ta liền bắt đầu lưu ý đến mỗi một người ở bên cạnh mình.” Tịch Đình Vân cụp mi, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hoắc Quyết nói: “Ta vốn cho rằng ngươi là Họa Cơ hoặc là Võ Nữ Tử.” Tịch Đình Vân im lặng một lúc lâu mới nói: “Tại sao lại đoán là tôi?” Hoắc Quyết đáp: “Dương tổng quản tìm kiếm Tiểu Thiên phủ một thời gian dài, từ đầu đến cuối không hề tìm thấy tung tích của nó, ngươi xuất hiện quá đáng nghi.” Tịch Đình Vân hỏi: “Nếu như tôi không phải thì sao?” Hoắc Quyết đáp: “Không thể nào không phải. Dược tính của diễm dương xuân cực mạnh, sau khi có thêm rượu và thịt dê, phát tác càng nhanh. Người bình thường tuyệt không thể không có chút phản ứng nào.” Tịch Đình Vân nói: “Có thể vận công để khống chế.” Hoắc Quyết nói: “Ta đã thử qua.” “Thế nào?” Hoắc Quyết trầm mặc rất lâu, so với số thời gian lúc trước Tịch Đình Vân trầm mặc cộng lại còn lâu hơn, “Dùng tay giải quyết.” Tịch Đình Vân: “……” Có lẽ nên có ai đó nhắc nhở hắn, không phải mỗi câu hỏi đều nhất định phải trả lời. Hoắc Quyết nói: “Nếu như cảm thấy khó chịu, ngươi có thể ngồi dưới thác nước.” Tịch Đình Vân vuốt đi mồ hôi trên trán, “Không cần. So với dược tôi trúng phải, tôi càng hiếu kỳ với mục đích chuyến đi lần này của vương gia hơn.” Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn trời. Tịch Đình Vân không biết hắn đang nhìn cái gì, ngẩng đầu theo, lại nghe thấy hắn nói ở bên tai: “Không nói cho ngươi biết.” Tịch Đình Vân ngạc nhiên, cúi đầu xuống. Hoắc Quyết nhìn chăm chăm vào cổ y, mặt đầy vẻ hiếu kỳ. Tịch Đình Vân không nhịn được sờ sờ cổ, phát hiện diện cụ sau khi bị ngâm suối nước nóng, đã bị nhăn nhúm lại. “Ta có thể giúp ngươi gỡ nó xuống.” Hoắc Quyết nói, mặt đầy vẻ nghiêm túc, nhưng ánh lửa nhảy múa trong đáy mắt đã bán đứng tâm tình háo hức muốn thử của hắn. Tịch Đình Vân lại lùi về sau nửa bước nói: “Không cần.” Hoắc Quyết không vui, “Ngươi định đeo cái mặt giấy dầu ấy đi qua đi lại à?” Tịch Đình Vân nói: “Cũng không phải làm từ giấy dầu.” “Chướng mắt!” “Tôi chỉ cần một góc bên cạnh suối nước nóng để nghỉ ngơi là được rồi.” “Nơi đó cũng thuộc địa bàn của ta.” Hoắc Quyết lúc vô lý thì không ai vô lý bằng. Tịch Đình Vân trầm ngâm nói: “Vương gia đồng ý thả tôi đi?” Hoắc Quyết không trả lời thẳng vấn đề, “Không phải ngươi muốn tìm người chặn đứng được A Cừu hay sao?” Tịch Đình Vân tất nhiên không hề ngây thơ cho rằng hắn nói thế là vì muốn giúp đỡ, hắn chỉ là đang ném mồi câu mà thôi. “Tạ Phi Thị thua rồi, vương gia chưa chắc có thể thắng.” “Khửa khửa.” Hoắc Quyết phát ra hai tiếng cười quái dị, xoay người đi một đoạn về phía trúc lâu, lại dừng lại quay đầu lại, như thể thắc mắc vì sao Tịch Đình Vân không đi theo. Tịch Đình Vân nói: “Nơi đó là địa bàn của vương gia.” Hoắc Quyết ngẩng đầu nhìn trời, “Thu xếp xong rồi thì đến.” như thể câu nói đó là đang nói với trời. Trúc lâu chỉ có hai chiếc đèn ***g, giấy trắng tỏa ra ánh sáng cam, một trái một phải treo trên hành lang. Lúc Tịch Đình Vân lên lầu, Hoắc Quyết đang cầm một chiếc lược, ngẩn người nằm nghiêng dưới đèn ***g. “Vương gia.” Y đứng cách xa ba xích, vừa đúng ở ngoài tầm chiếu sáng của đèn ***g, ánh đèn chiếu tới y phục của y, mà che khuất khuôn mặt. Hoắc Quyết quay đầu qua, “Lại đây.” Tịch Đình Vân bước đến, ngẩng đầu lên. Vầng trán rộng, gò má đầy đặn, một đôi mắt không cười mà như cười, tuy không hề anh tuấn, nhưng hết sức hài hòa đáng mến, khiến người ta gặp một lần liền khó có thể quên. Hoắc Quyết hỏi: “Đây là mặt của ngươi?” Tịch Đình Vân đáp: “Văn Tư Tư.” Hoắc Quyết hỏi: “Văn Tư Tư của Thiên Cơ phủ?” Tịch Đình Vân đáp: “Đúng vậy.” Hoắc Quyết ngồi dậy, vẻ mặt không vui, “Là do ngươi không có mặt mũi nào nhìn người khác, hay là bản vương không xứng nhìn thấy mặt của ngươi?” Tịch Đình Vân không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp: “Là tôi không có mặt mũi nào gặp người khác.” “Vì sao?” “Khắp thiên hạ đều biết, mắt của vương gia chỉ chấp nhận mỹ nhân.” “Khuôn mặt này cũng chỉ có thế.” “Trên người tôi chỉ còn lại một khuôn mặt như thế này thôi.” Thân là Thiên Diện Hồ, trên người y vẫn luôn có sẵn mấy khuôn mặt, có điều vừa rồi mới phát hiện ra, có vài tấm diện cụ ngâm trong nước bị biến dạng, trong những tấm còn lại có thể dùng được có tư sắc nhất chỉ có Văn Tư Tư. Chỉ sợ bản thân Văn Tư Tư nếu biết được điều này sẽ kinh hoàng đến rớt cả cằm. Hoắc Quyết nghĩ ngợi một chút, tìm ra một ví dụ có thể phản bác được, “Dương tổng quản không đẹp.” Tịch Đình Vân thở dài nói: “Đáng tiếc tôi không phải tổng quản của Nam Cương vương phủ, tôi là tổng quản của hoàng cung đại nội.” Hoắc Quyết nói: “Khuôn mặt này không thích hợp với ngươi.” Tịch Đình Vân nghiêng đầu, hai mắt nghịch ngợm chớp chớp vài cái, một người trầm ổn đột nhiên trở nên hoạt bát, “Vương gia, vậy ngài cảm thấy khuôn mặt như thế nào thì thích hợp với tôi?” Vừa rồi còn cảm thấy ánh mắt tách biệt hoàn toàn với da mặt, trong chốc lát đã như nhập làm một, không thể chê bai thêm gì nữa. Hoắc Quyết càng cảm thấy khó chịu, như thể ăn phải thứ gì không nên ăn vậy, ngay cả ánh mắt cũng trở nên âm trầm. “Cảnh đêm trong núi đẹp như tranh, chẳng trách vương gia muốn xây tòa lâu này để lưu lại nghỉ ngơi, lưu luyến quên về.” Tịch Đình Vân ngồi xuống bên cạnh hắn. Hoắc Quyết nói: “Chưa từng thấy sông núi, sao có thể vẽ nên bức tranh sơn thủy. Phong cảnh đẹp như tranh đúng là ngược đời.” Tịch Đình Vân khẽ ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: “Lời của vương gia rất đúng.” Hoắc Quyết nói: “A Cừu khiêu chiến cao thủ, là để nghiên cứu võ nghệ, thắng thua tùy vào thiên mệnh, tìm cao thủ để chặn chân hắn đúng là chuyện ngược đời.” “Việc này liên quan đến thể diện của Trang Triều.” “Là thua rồi mà không chịu thừa nhận.” Tịch Đình Vân hỏi đầy ý sâu xa: “Vương gia thực sự cho rằng A Cừu là vì nghiên cứu võ học mà đến?” Hoắc Quyết hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?” Tất nhiên là vì muốn khiêu chiến với Phương Hoành Tà. Mũi kiếm ấy ngay từ đầu đã nhắm vào Thiên Cơ phủ ở kinh đô. Nếu như không phải vì vậy, Trường Sinh Tử đã không xuống núi, nếu không phải vì vậy, Tạ Phi Thị đã không ứng chiến, nếu không phải vì vậy, võ lâm đã không phải lo lắng bất an suốt bấy lâu nay! Đáng tiếc, đáp án này không thể nói ra, cho dù cả thiên hạ trong lòng đều hiểu rõ ràng, cũng không thể nói. Nếu nói ra rồi, thì sẽ thành ra Phương Hoành Tà sợ ch.ết. Tịch Đình Vân ngẩng đầu, tưởng tượng câu trả lời của Văn Tư Tư khi gặp phải câu hỏi này, buột miệng nói: “Tỷ võ cầu thân.” Gió núi hiu hiu. Hoắc Quyết phá vỡ im lặng, “Ngươi là đang thuyết phục ta và Hạ Cô Phong đi tương thân?” Một câu nói hết sức nhẹ nhàng, không kinh sợ không tức giận, cảm giác như đang uống một bát nước, Tịch Đình Vân tự cảm thấy vậy. Nếu là Văn Tư Tư, tiếp theo nhất định sẽ thao thao bất tuyệt nịnh bợ Hoắc Quyết một tràng, hết sức nghiêm túc khẳng định cách nói của hắn, đồng thời nâng hành động đó cao đến mức thiên hạ đại nghĩa. Thời gian Tịch Đình Vân ở cùng với Hoắc Quyết tuy không dài, nhưng cảm thấy rằng vào lúc này mà thuận theo lối suy nghĩ của Văn Tư Tư thì tuyệt không phải là việc tốt. “Tôi là con dân của Trang Triều, tất nhiên là hy vọng Trang Triều thắng.” Y trả lời hết sức đúng tiêu chuẩn. Hoắc Quyết nghịch chiếc lược trong tay, thản nhiên đáp: “Phương Hoành Tà đã cứu Trang Triều bao nhiêu lần như vậy rồi, lần này cũng sẽ thế thôi.” Tịch Đình Vân trong lòng chợt căng thẳng, “Chủ phủ không phải người trong giang hồ.” Phương Hoành Tà đã không còn có thể coi là một con người nữa, mà là một trụ cột, một trụ đá đơn độc chống đỡ Trang Triều. Năm đó Bắc Mán xâm lược, Trang Triều binh bại như núi đổ, Phương Hoành Tà áo manh ngựa trần, đơn độc tiến vào doanh trại địch, lấy ba thành đã rơi vào tay địch đổi lấy bình yên tạm thời cho Trang Triều. Cho dù sau đó có phải mang tiếng xấu là bán nước, nhưng những người có học thức đều biết, đối với một Trang Triều lung lay sắp đổ mà nói, có thể nghị hòa đã là điều vô cùng may mắn! Cho dù là như thế, Trang Triều sau cuộc chiến cũng chỉ là miễn cưỡng kéo dài sự sống trước khi ch.ết mà thôi, thiên tử thu tô thuế bừa bãi, triều đình yếu dần, tham quan đầy dẫy, dân không sống nổi, vết lở loét lâu năm nào có thể trị được trong một sớm một chiều. Thiên Cơ phủ xuất sắc hơn người, giám sát bách quan, dựa theo tình hình thực tế mà đề ra biện pháp giải quyết, chống đỡ tòa nhà Trang Triều khổng lồ khỏi sự sụp đổ! Khắp thiên hạ đều biết, Phương Hoành Tà là hy vọng cuối cùng của Trang Triều. Hắn không chỉ là chủ phủ của Thiên Cơ phủ, mệnh quan triều đình, hơn nữa còn là niềm tin cuối cùng của thiên hạ vào Trang Triều. Các nước chư hầu đang đợi, đợi Phương Hoành Tà ngã xuống. Một khi Phương Hoành Tà ngã xuống, thiên hạ nhất định sẽ khói lửa nổi lên tứ phương. Vì vậy hắn không thể xuất chiến. Tuyệt đối không thể.






Truyện liên quan