Chương 70
Cùng truy mãnh đả (10) – Một đời như thế, không hề uổng phí.
Trời đêm mịt mùng.
Mấy chục thân ảnh nhảy ra từ trong màn đêm mịt mùng.
“Có phát hiện gì không?” Giọng nói trầm thấp vang lên trong đám người.
Những người khác đồng loạt lắc đầu.
Người đó không hài lòng hừ một tiếng, “Điều tr.a gắt gao hơn nữa! Địch đại nhân nói bọn chúng đã vào đến Vọng Nam phủ, lần này tuyệt đối không thể để bọn chúng trốn thoát ngay trước mắt chúng ta nữa!”
Những người khác đồng loạt đáp lại, sau đó tản ra bốn phía.
Gió thổi qua tay áo, áo lướt qua cỏ lau, phát ra những tiếng xào xạc vụn vỡ. Ánh trăng mờ nhạt rơi trên đám lau sậy bên bờ sông, hai thân ảnh đen kịt lủi vào trong đám lau sậy, qua một lúc, lại thò ra ở đầu bên kia.
“Huýt…”
Tiếng huýt sáo cực khẽ lặng lẽ bay qua đám cỏ lau bồng bềnh từng đợt sóng nhỏ trong gió nhẹ.
Một thân ảnh ngược gió chậm rãi tiến lại gần, bất ngờ, thò đầu ra, “Các ngươi rốt cuộc cũng đến rồi.”
Tịch Đình Vân nhìn thấy Võ Nữ Tử mới thở phào một hơi. Võ Nữ Tử vì bọn họ mới phản lại Thiên Cơ phủ, nếu như hắn trên đường có mệnh hệ gì, nhất định sẽ khiến y áy náy cả đời.
Võ Nữ Tử nói: “Thuyền nhỏ đã chuẩn bị xong rồi, mau đi thôi.”
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết khom người, đi theo sau hắn.
Võ Nữ Tử nói: “Không ngờ các ngươi lại dám cải trang Thiên dạ vệ.”
Tịch Đình Vân nói: “Địch Thông bám theo tung tích suốt dọc đường, đã bao nhiêu lần suýt bị phát hiện. Thiên dạ vệ là nơi ẩn náu duy nhất.”
“Thiên dạ vệ trước nay vẫn luôn rất tự phụ, chỉ sợ sẽ không ngờ tới bị các ngươi trà trộn vào.”
“Chính là như vậy.”
“Ta đi một mình, thành ra chẳng bị ai chú ý, thế nên tìm thuyền cũng không phiền phức lắm. Cũng may Tiểu Thiên phủ vẫn còn có thể sai sử.” Võ Nữ Tử ngừng một chút, cười khổ nói, “Chắc là lần sai sử cuối cùng rồi.”
“Là ta đã liên lụy đến huynh.”
“Nói gì mà liên lụy với không liên lụy chứ. Chẳng qua, ta chỉ thuận tiện thôi.” Võ Nữ Tử nói, “Ta đã chán ngán cái triều đình thối nát này từ lâu rồi.”
Tịch Đình Vân khẽ kinh ngạc. Y vẫn luôn cho rằng Võ Nữ Tử, Văn Tư Tư và Phương Hoành Tà giống nhau, một mực giữ vững trung thành và nhiệt tình lớn nhất đối với triều đình.
Bọn họ trò chuyện đôi ba câu một lúc, liền không phát ra âm thanh gì nữa, đến lúc Võ Nữ Tử dừng bước.
Một mình hắn lần mò trong bụi cây một hồi, mới đẩy ra một cái bè trúc, “Đây đã là dụng cụ qua sông duy nhất ta có thể tìm được rồi.”
Tịch Đình Vân cười nói: “Độc đáo thật đó chứ.”
Là người Nam Cương duy nhất, Hoắc Quyết chủ động nhận lấy sào chống.
Ba người lén lút ngồi lên bè trúc rời bến.
Thấy bến càng lúc càng xa, Tịch Đình Vân và Võ Nữ Tử đồng thời thở phào.
“Sau này huynh có dự định gì?” Tịch Đình Vân hỏi.
Võ Nữ Tử nói: “Ta muốn đi thăm Họa Cơ trước.”
Tịch Đình Vân nhìn Hoắc Quyết. Nhắc đến mà thấy hổ thẹn, y đã từng có ý định truy tìm hung thủ giết hại Họa Cơ, nhưng từ trước đến nay chưa từng chú ý đến nàng được chôn cất ở đâu.
Hoắc Quyết gật đầu nói: “Được.”
Võ Nữ Tử nói: “Nghe nói hung thủ giết Họa Cơ đã tìm được rồi.”
“Là dưỡng nữ của Huống Chiếu, đã ch.ết rồi.”
“ch.ết rồi cũng tốt.” Võ Nữ Tử nói, “Tránh cho ta phải phá giới giết nữ nhân.”
“Huynh không giết nữ nhân?” Tịch Đình Vân lần đầu tiên nghe thấy nguyên tắc này của hắn.
Võ Nữ Tử hỏi: “Huynh quên ta tên gì rồi sao?”
“Võ Nữ Tử.”
“Đúng vậy, ta sao có thể giết mình được chứ?”
Tịch Đình Vân nhịn không được cười lên.
Tay cầm sào của Hoắc Quyết bất ngờ khựng lại, sau đó nhanh chóng cắm xuống nước mấy lần liền.
Võ Nữ Tử đột ngột đứng dậy.
Ánh trăng rơi trên mặt sông, ánh nước lấp loáng, nhưng nhìn không rõ động tĩnh trong nước, chỉ có thể ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn trên mặt sông.
“Cẩn thận!” Hoắc Quyết kéo Tịch Đình Vân nhảy lên trên không.
Bộp bộp bộp…
Mấy tiếng vang lên, dây thừng buộc bè trúc đứt lìa, tan rã, từng thanh từng thanh trúc lềnh bềnh trên mặt nước.
Hoắc Quyết nhẹ nhàng đáp xuống từ trên không, một chân nhè nhẹ chạm lên thanh trúc, thân thể xoay một cái, nhảy vào trong nước.
Tịch Đình Vân hai chân không ngừng đạp lên thanh trúc, như thể chuồn chuồn lướt nước. Y biết nội lực của mình không đủ, duy trì không được bao lâu, dứt khoát cắn răng, cũng nhảy theo xuống nước.
Cùng lúc đó, Võ Nữ Tử vẫn luôn trên mặt nước dùng thành trúc đâm địch cũng nhảy xuống.
Ánh nước trong nước mờ mịt, gần như nhìn không rõ mặt mũi hai bên địch ta.
Cũng may Tịch Đình Vân và Võ Nữ Tử đều lựa chọn nhảy khá xa chỗ đồng bạn, thành ra cũng không sợ ngộ thương.
Thanh trúc không thể sử dụng trong nước, bọn họ từ bắt đầu đều là tay không, cũng may đối phương sử dụng chủy thủ trong nước cũng không thành thạo lắm. Tịch Đình Vân hai ba chiêu liền đoạt được chủy thủ của đối phương, xoay tay cứa qua cổ đối phương.
Máu loang ra trong nước, khiến cho màu sắc của nước sông càng trở nên tối tăm.
Tịch Đình Vân nín thở không nổi nữa, nổi lên mặt nước hít lấy không khí, liền nhìn thấy gần đó thò lên rất nhiều cái đầu, một cái gần nhất khuôn mặt rất quen thuộc, chính là thủ lĩnh Thiên dạ vệ bọn họ ở cùng mấy ngày qua. Đối phương nhìn thấy y, cũng không nói nhiều, trực tiếp tấn công.
Tịch Đình Vân hít một hơi, chầm chậm lặn xuống, đợi đối phương tiến lại gần, ra sức đá vào bụng hắn.
Thủ lĩnh dù sao cũng là thủ lĩnh, võ công không tầm thường, cho dù trong nước cũng hết sức linh hoạt né tránh, còn xoay tay bắt lấy cổ chân của y, ra sức kéo. Tịch Đình Vân đá liên hoàn cước. Chiêu này nếu như trên đất liền, uy lực nhất định không tầm thường, nhưng trong nước lại giảm tác dụng đáng kể. Cánh tay của tên thủ lĩnh ăn liên tiếp hai lần, vẫn không đau không ngứa.
Ngược lại cổ chân Tịch Đình Vân nhói đau, đối phương dùng lực cực mạnh bóp vỡ cổ chân y. Cũng may lúc Tịch Đình Vân đá chân cũng đã giảm phần nào lực đạo của hắn! Y mượn lực cơ bụng cong người, chủy thủ trong tay đâm về phía mắt đối phương.
Đối phương giơ tay cản lại, cổ tay Tịch Đình Vân xoay chuyển, dùng chủy thủ cứa mạnh vào mu bàn tay hắn.
Thủ lĩnh rụt tay về, một tay tấn công vào nửa thân dưới của y.
Tịch Đình Vân thu bụng, đang định phản kích, đầu của thủ lĩnh đột nhiên nổi lên… máu ào ạt tuôn ra từ cần cổ bị chém đứt.
Một bàn tay nắm lấy cánh tay của Tịch Đình Vân. Tịch Đình Vân đang định giẳng ra, nhưng tại khoảnh khắc tiếp xúc da thịt liền phát hiện thân phận của đối phương, lập tức thuận theo hắn nổi lên trên.
Trên mặt sông la liệt thi thể.
Rõ ràng Hoắc Quyết và Võ Nữ Tử chiến tích huy hoàng.
“Đó là cái gì?” Võ Nữ Tử chỉ vào một đội thuyền đang dần dần tiến lại gần từ đằng xa. Trên thuyền cờ bay phất phới, không ngừng phần phật trong gió.
Hoắc Quyết nói: “Là người của ta.”
Quả nhiên, thuyền vừa đến gần, giọng nói của Dương Vũ Hi liền truyền đến, “Vương gia?”
Hoắc Quyết tung người từ trong nước nhảy lên thuyền, sau đó vươn tay kéo Tịch Đình Vân.
Dương Vũ Hi ở bên cạnh thao thao bất tuyệt giải thích: “Sau khi tôi nghe nói Trang Triều hạ lệnh truy nã vương gia, lập tức phái người lên phía Bắc tiếp ứng, đáng tiếc chẳng thể nào tìm được tung tích thực của vương gia, thế nên mới liên lạc với Xá Quang, hắn nói hắn phải trốn đi một thời gian, đợi sóng gió qua đi mới trở lại. Dưới tình thế bất đắc dĩ, tôi đành phải ngày đêm tuần tr.a nơi này, hy vọng có một ngày gặp được vương gia, không ngờ, thực sự gặp được rồi!”
Hoắc Quyết vừa dùng nội công giúp Tịch Đình Vân hong khô quần áo, vừa gật đầu nói: “Vất vả rồi.”
Dương Vũ Hi nhìn nhìn Hoắc Quyết, lại nhìn nhìn Tịch Đình Vân, ra hiệu cho người phía sau. Người đó bất ngờ thổi kèn hiệu.
Tịch Đình Vân trong lòng kinh ngạc, nghiêng người nhìn qua.
Chỉ thấy tất cả người trên thuyền đều nghiêm trang quỳ xuống.
Dương Vũ Hi ôm quyền nói: “Cung nghênh vương gia trở về, cung nghênh vương phi trở về.”
“Cung nghênh vương gia trở về, cung nghênh vương phi trở về.”
Tịch Đình Vân: “…”
Hoắc Quyết hiếm có mỉm cười, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt. Mọi hiểm nguy gian nan liên quan đến sống còn lần này dường như đều tan biến trong một câu nói ngắn ngủi đó. Hắn thấy Tịch Đình Vân đỏ mặt không nói gì, trong lòng có chút thấp thỏm. Hắn dù sao cũng là lần đầu nếm mật ngọt tình yêu liền bị cây tình yêu bám sâu không thể tự dứt ra khỏi, khó tránh lo được lo mất, nhịn không được nắm lấy tay Tịch Đình Vân, muốn nhận được sự khẳng định chắc chắn của người trong lòng, nhưng bàn tay đang nắm bất ngờ có thêm một cảm giác lành lạnh khiến hắn ngạc nhiên cúi đầu.
Chiếc nhẫn bạch ngọc không biết tung tích không hiểu từ lúc nào đã ở trên tay Tịch Đình Vân.
Hoắc Quyết trong lòng hưng phấn kích động khó kiềm chế, hận không thể ôm chặt người kia vào lòng, thưởng thức mùi vị chỉ có hắn mới biết. Đáng tiếc dưới bao nhiêu cặp mắt xung quanh, thực sự khó có thể như nguyện.
Võ Nữ Tử trèo lên một con thuyền khác nhịn không được cười rộ: “Người ta nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ta thấy đúng ra là tình nhân trong mắt không thấy thi(thể). Có người mình thích bên cạnh, thi thể cũng có thể hóa thành hoa sen rồi.”
Khóe miệng Tịch Đình Vân động đậy, nhưng lại cúi đầu cười.
Hoắc Quyết ghé vào tai y nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm.”
Nhà. Bắt đầu từ ngày y bị phụ thân dắt tay đi đến trước cổng cung, liền không nghĩ đến bản thân còn có thể có chữ này một lần nữa. Nhưng hiện giờ, y đã có. Không những có, trong nhà còn có một người y yêu và cũng yêu y.
Có lẽ, nửa đời trước của y không hoàn chỉnh là để cho nửa đời sau được hoàn chỉnh, thân thể y không hoàn chỉnh, là để tâm hồn được hoàn chỉnh.
Một đời như thế, cũng không hề uổng phí.