Chương 7

Brittany
Sau giờ học, bọn Morgan, Madison và Megan đến gặp tôi ở khu tủ đồ. Sierra gọi bọn nó là nhóm âm trường Fairfield.
Morgan ôm tôi. “Chúa ơi, cậu không sao chứ?” Con bé hỏi, rồi buông tôi ra để săm soi kiểm tra.


“Tớ nghe nói Colin đã bảo vệ cậu. Anh ấy tuyệt thật. Cậu may mắn đấy, Brit,” Madison lên tiếng, những lọn tóc trứ danh của nó lắc lư theo từng lời thốt ra.
“Chuyện nhỏ thôi mà,” tôi nói, tự hỏi sao những tin đồn lại hoàn toàn trái ngược với thực tế diễn ra như vậy.


“Chính xác thì Alex đã nói gì với cậu?” Megan hỏi. “Caitlin chụp được một bức ảnh bằng điện thoại lúc Alex và Colin ở trong hành lang, nhưng tớ không thể nào đoán được chuyện gì đang diễn ra.”


“Các cậu đừng có đến trễ giờ tập đấy nhé,” Darlene hét lên từ cuối hành lang, rồi biến mất nhanh chóng hệt như lúc xuất hiện.
Megan mở tủ đồ của mình, ngay cạnh bên tủ của tôi, và kéo chùm bông cổ động ra. “Tớ ghét cái cách Darlene nịnh bợ cô Small,” con bé lầm bầm trong miệng.


Tôi đóng tủ đồ lại rồi cùng cả bọn đi về phía khu tập luyện. “Chắc Darlene đang cố gắng tập trung vào những bài nhảy để quên đi chuyện Tylor quay về trường đại học.”


Morgan đảo tròn mắt. “Chả quan tâm. Tớ thậm chí còn chẳng có bạn trai nên nó chẳng nhận được tí cảm thông nào từ tớ đâu.”
“Tớ cũng chả thông cảm được với nó. Nghiêm túc nhé, có khi nào con nhỏ này không hẹn hò với ai đó không?” Madison hỏi.


available on google playdownload on app store


Khi chúng tôi đến khu tập luyện, toàn bộ đội hình đang đợi cô Small. Phù, bọn tôi không đến trễ.
“Tớ vẫn không thể tin được là cậu bị mắc kẹt với Alex Fuentes,” Darlene nói khẽ với tôi khi tôi tìm đến chỗ trống cạnh nó.


“Muốn đổi không?” Tôi hỏi, dù biết rằng cô Peterson sẽ không bao giờ cho phép. Cô ấy đã nói rõ điểm này.


Darlene lè lưỡi và thì thầm, “Không đời nào. Tớ không bao giờ dây dưa đến bọn khu nam. Giao thiệp với bọn họ toàn mang lại rắc rối. Nhớ năm ngoái không, khi Alyssa McDaniel hẹn hò với một thằng… tên thằng đó là gì ấy nhỉ?”
“Jason Avila?” Tôi hạ giọng hỏi lại.


Darlene khẽ rùng mình. “Chỉ trong một tuần, Alyssa đã từ một cô nàng tuyệt vời đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ. Bọn con gái đến từ khu nam ghét cậu ấy vì đã giành mất một trong những thằng con trai của chúng, và cậu ấy thì ngừng qua lại với chúng ta. Cặp đôi bé nhỏ ấy hoang mang trong ốc đảo của chính mình. Tạ ơn Chúa là Alyssa đã chia tay thằng đó.”


Cô Small đi về phía chúng tôi với cái đầu đĩa CD, than phiền về người nào đó đã lấy nó ra khỏi vị trí quen thuộc nên khiến cô đến trễ.
Khi cô bảo chúng tôi kéo giãn cơ, Sierra huých Darlene ra để nó có thể nói chuyện với tôi.
“Cậu gặp rắc rối lớn rồi, Brit,” Sierra nói.
“Tại sao hả?”


Sierra có tai mắt thuộc loại “siêu hạng”, nó biết bất cứ chuyện gì đang xảy ra tại Fairfield.
Con bạn thân nhất của tôi nói, “Có tin đồn là Carmen Sanchez đang truy lùng cậu.”


Ôi, không. Carmen là bồ của Alex. Tôi cố gắng không phát hoảng, không nghĩ đến những điều tệ hại nhất, nhưng Carmen rất khó chơi, từ bộ móng tay sơn đỏ chót đến đôi bốt đen gót nhọn hoắc của nó. Nó ghen tuông vì tôi là bạn cùng nhóm Hóa với Alex, hay nó nghĩ rằng tôi đã tố bạn trai nó với thầy hiệu trưởng hôm nay?


Sự thật là tôi không hề tố Alex. Tôi bị gọi vào văn phòng thầy Aguirre bởi có đứa nào đó chứng kiến vụ ở bãi đỗ xe cùng cuộc chạm trán của chúng tôi trên bậc thềm sáng nay, nên đã báo cáo lại. Thật là vớ vẩn, vì đã có chuyện gì xảy ra đâu.


Thầy Aguirre không tin tôi. Thầy cho rằng tôi quá sợ hãi nên không nói ra sự thật. Lúc đó tôi có sợ gì đâu chứ.
Nhưng bây giờ thì tôi sợ.


Carmen Sanchez có thể cho tôi một trận vào bất cứ lúc nào. Con nhỏ có thể dùng tới vũ khí, và vũ khí tự vệ duy nhất tôi biết sử dụng, chậc, chỉ là các chùm bông tua dùng để cổ vũ của mình. Tôi nghi ngờ chuyện các cục bông ấy có thể xua đuổi được một đứa như Carmen.


Có lẽ trong một trận đấu võ mồm tôi có thể chiếm được ưu thế, nhưng trong một vụ ẩu đả thì chắc chắn không. Đàn ông đánh nhau vì đó là môt dạng bản năng, gen bẩm sinh đã tạo ra họ như vậy.


Có lẽ Carmen muốn chứng minh điều gì đó với tôi, nhưng nghiêm túc mà nói thì điều này không cần thiết. Tôi không phải mối đe dọa, nhưng tôi cho nó biết điều đó bằng cách nào? Tôi đến trước mặt nó và nói, “Này, Carmen, tôi sẽ không động chạm gì tới bạn trai cậu, tôi cũng không tố cậu ta với tiến sĩ Aguirre” ư? Hay có lẽ tôi nên…


Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng chẳng gì có thể khiến tôi lo, nên tôi sẽ không để họ biết được có thứ làm tôi lo lắng. Mất một thời gian dài cực khổ tôi mới tạo dựng được vẻ bề ngoài này, tôi không muốn đánh mất những điều đó chỉ bởi một kẻ du đãng cùng bạn gái hắn muốn thử kiểm tr.a tôi.


“Tớ không lo về điều đó,” tôi nói với Sierra.
Con bạn thân lắc đầu. “Tớ hiểu cậu, Brit. Cậu đang căng thẳng,” nó nói thầm.


Giờ thì tuyên bố đó còn khiến tôi lo lắng hơn cái ý tưởng Carmen truy tìm mình. Tôi vốn luôn cố giữ khoảng cách với tất cả mọi người… để họ không biết gì về con người thực của tôi hoặc những gì thực sự diễn ra trong gia đình tôi. Nhưng tôi đã để Sierra biết về mình nhiều hơn những người khác. Tôi có nên nghỉ chơi với con bé một thời gian để chắc chắn giữ được khoảng cách hay không?


Chắc tôi hoang tưởng mất rồi. Sierra là một người bạn thật sự; nó đã ở đó khi tôi khóc vì cơn suy nhược thần kinh của mẹ nhưng không bao giờ tiết lộ lý do. Nó cứ để yên cho tôi khóc, ngay cả khi tôi từ chối nói rõ tại sao.


Tôi không muốn sau này bị giống như mẹ. Đây là nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời tôi.


Cô Small sắp xếp chúng tôi vào đội hình, sau đó mở bài nhạc dựng riêng cho nhóm trong khi tôi điểm danh. Đó là bài nhạc pha lẫn giữa hip-hop và rap, một pha trộn đặc biệt cho tiết mục của chúng tôi. Cơ thể tôi ngâm nga theo điệu nhạc. Đó là điều tôi yêu thích khi là một phần của đội cổ vũ. Chính âm nhạc đã cuốn tôi đi, khiến tôi quên hết những chuyện ở nhà. Âm nhạc như một liều ma túy khiến tôi tê liệt.


“Cô Small, chúng ta có thể bắt đầu lại bằng tư thế tay gập trước ngực thay cho tư thế tay dang ngang như bọn em làm trước đây không ạ?” Tôi nói. “Sau đó cả đội hạ tay xuống rồi giơ tay lên cao với Morgan, Isabel và Caitlin di chuyển về phía trước. Em nghĩ như thế trông sẽ gọn hơn.”


Cô Small cười, hài lòng với đề nghị của tôi. “Ý tưởng tốt, Brittany. Hãy thử nó. Chúng ta sẽ bắt đầu từ tư thế gập khuỷu tay trước ngực. Trong quá trình chuyển vị trí tôi muốn Morgan, Isabel và Caitlin ở hàng đầu. Nhớ hạ vai các em xuống. Sierra, thả lỏng cổ tay và dang rộng cánh tay ra.”


“Vâng, thưa quý bà,” Sierra nói ngay cạnh tôi.


Cô Small cho chạy lại bản nhạc. Nhịp điệu, lời bài hát, nhạc cụ… tất cả hòa quyện thấm vào huyết quản, vực dậy tinh thần của tôi, bất chấp tôi cảm thấy tệ hại cỡ nào. Khi nhảy cùng mấy đứa bạn, tôi quên đi Carmen và Alex, quên cả mẹ tôi lẫn mọi thứ khác trên đời.


Bài hát kết thúc quá nhanh. Khi cô Small tắt đầu đĩa, tôi vẫn còn muốn được di chuyển theo điệu nhạc. Lần thứ hai đã tốt hơn, nhưng đội chúng tôi vẫn cần luyện tập thêm và một số bạn mới còn gặp khó khăn với các bước nhảy.


“Brittany, em dạy những bước nhảy cơ bản cho các bạn mới nhé, sau đó nhóm này sẽ thử lại lần nữa. Darlene, em hướng dẫn các bạn còn lại điểm lại từng bước,” cô Small hướng dẫn khi đưa đầu CD cho tôi.


Isabel nằm trong nhóm của tôi. Bạn ấy quỳ xuống uống chút nước trong chai. “Đừng lo lắng về Carmen,” bạn ấy nói. “Hầu như nó chỉ làm dữ lên chứ chẳng gây hại gì đâu.”


“Cám ơn,” tôi nói. Isabel trông có vẻ cũng rất khó chơi với chiếc khăn màu đỏ của băng Latino Blood, ba chiếc khuyên xỏ nơi chân mày, tay luôn khoanh trước ngực khi không nhảy. Nhưng bạn ấy có đôi mắt ân cần tử tế. Và mỉm cười rất nhiều. Nụ cười ấy làm mềm đi những nét hơi dữ trên khuôn mặt, dù nếu bạn ấy cài một chiếc nơ hồng trên tóc thay cho cái khăn rằn thì hẳn trông sẽ nữ tính hơn. “Cậu học cùng lớp Hóa với tớ đúng không?” tôi hỏi.


Isabel gật đầu.
“Và cậu biết Alex Fuentes?”
Bạn ấy lại gật đầu.
“Những tin đồn về cậu ta là sự thật?” Tôi cẩn thận hỏi, không biết Isabel sẽ phản ứng thế nào về những tò mò của tôi. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ kéo dài thêm danh sách những đứa muốn loại bỏ mình.


Isabel lúc lắc mái tóc dài màu nâu trong khi nói, “Còn phụ thuộc vào việc cậu nói đến tin đồn nào.”


Ngay khi tôi sẵn sàng liệt kê ra danh sách các tin đồn về những lần sử dụng ma túy hay bị bắt bớ của Alex, Isabel đứng lên. “Nghe này, Brittany,” bạn ấy nói. “Cậu và tớ, chúng ta sẽ không bao giờ là bạn được. Nhưng tớ muốn nói với cậu điều này, dù hôm nay Alex xử tồi với cậu thế nào, cậu ấy cũng không tệ như những lời đồn. Cậu ấy thậm chí cũng không tệ như những gì bản thân cậu ấy tự đánh giá.”


Trước khi tôi có thể đặt câu hỏi khác, Isabel đã quay lại đội hình.
Một tiếng rưỡi sau, khi chúng tôi đã mệt rũ và thậm chí tôi cũng thấy đã quá đủ, chúng tôi được cho nghỉ. Tôi chủ động đi bộ về phía Isabel đang đẫm mồ hôi và khen bạn ấy về việc đã tập rất tốt hôm nay.


“Thật sao?” Bạn ấy hỏi lại, trông có vẻ ngạc nhiên.
“Cậu học rất nhanh,” tôi nói. Đó là sự thật. Đối với một cô gái chưa từng thử chơi cổ vũ trong suốt ba năm ở trường, Isabel đã thực sự nắm bắt được điệu nhảy khá nhanh. “Thế nên bọn tớ mới đưa cậu lên hàng đầu.”


Trong khi Isabel vẫn há hốc miệng vì sốc, tôi tự hỏi bạn ấy có tin vào những lời đồn nghe được về tôi không. Đúng, chúng tôi sẽ không bao giờ là bạn. Nhưng có lẽ chúng tôi cũng sẽ không bao giờ là kẻ thù.
Sau buổi tập, tôi ra xe cùng với Sierra, nó đang mải nhắn tin cho cậu bạn trai Doug qua điện thoại.


Một mẩu giấy được gắn dưới cần gạt nước xe hơi. Tôi kéo nó ra. Tờ phiếu cấm túc màu xanh của Alex. Tôi vò nó lại, nhét vào túi xách.
“Cái gì vậy?” Sierra hỏi.
“Không có gì,” tôi nói, hy vọng con bạn hiểu rằng tôi không muốn nói về nó.


“Các cậu chờ đã!” Darlene hét lên, chạy về phía chúng tôi. “Tớ nhìn thấy Colin trong sân bóng. Anh ấy bảo chờ anh ấy.”
Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần sáu giờ, tôi muốn về nhà giúp Baghda làm bữa tối cho chị mình. “Tớ không thể.”


“Doug vừa nhắn lại cho tớ,” Sierra nói. “Anh ấy đã đặt bánh pizza cho bọn mình ở nhà anh ấy rồi.”
“Tớ có thể đến,” Darlene nói. “Giờ tớ đang buồn thối ruột đây. Tyler đã trở lại Purdue, phải mấy tuần nữa tớ mới được gặp anh ấy mất.”


Sierra vẫn đang nhắn tin điên cuồng. “Tớ tưởng cuối tuần tới cậu sẽ đến thăm anh ấy chứ?”


Darlene đứng chống nạnh. “À, nhưng rồi anh ấy lại bảo cả đám huynh đệ phải ngủ lại nhà chung, vì mấy trò kết nạp điên rồ gì đó đầu năm học. Miễn là cái của quý của Tyler vẫn còn nguyên vẹn sau tất cả những chuyện đó, thì tớ vẫn vui.”


Nghe đề cập đến “của quý”, tôi bèn lục tìm chìa khóa trong túi xách. Nếu Darlene mở miệng nói về của quý và ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hãy tránh xa, vì nó sẽ không bao giờ ngừng nổi. Và vì tôi không phải kiểu người hay chia sẻ kinh nghiệm ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình (hoặc việc thiếu kinh nghiệm về nó), nên tôi sẽ lượn khỏi đây. Một thời điểm hoàn hảo để thoát ra.


Khi tôi lúc lắc chùm chìa khóa trên tay, Sierra nói nó sẽ đi cùng Doug, vì thế tôi có thể lái xe về một mình. Tôi thích ở một mình. Không có ai để phải vờ vịt. Tôi thậm chí có thể mở nhạc lớn hết cỡ nếu muốn.


Dù vậy, niềm vui tận hưởng âm nhạc của tôi chẳng kéo dài được bao lâu, điện thoại của tôi rung lên. Tôi lôi nó ra khỏi túi. Có hai tin nhắn thoại và một tin nhắn văn bản. Tất cả đều từ Colin.
Tôi gọi lại cho anh. “Brit, em đang ở đâu?” Colin hỏi.
“Trên đường về nhà.”
“Đến chỗ Doug đi.”


“Chị gái em có người chăm sóc mới,” tôi giải thích. “Em phải giúp cô ấy.”
“Em vẫn còn giận vì anh đe dọa thằng bạn du côn học cùng nhóm Hóa với em sao?”


“Em không tức giận. Chỉ khó chịu thôi. Em đã nói em có thể xử lý chuyện đó mà anh lại lờ đi. Anh còn gây chuyện ở hành lang nữa. Em đâu có chọn hắn làm bạn cùng nhóm!”
“Anh biết, Brit. Chỉ là anh ghét thằng đó. Đừng giận.”


“Em không giận,” tôi nói. “Em chỉ không thích anh làm ầm lên chẳng vì cái gì cả.”
“Còn anh thì ghét cảnh thằng đó thì thầm vào tai em.”


Tôi thấy đau đầu dữ dội. Tôi không cần Colin phải gây chuyện ầm ĩ bất cứ khi nào có một tên con trai nói chuyện với tôi. Anh chưa bao giờ làm điều đó trước kia, nó khiến tôi bắt đầu phải suy xét và đồn đoán, điều tôi không bao giờ muốn. “Hãy quên những chuyện đó đi.”


“Được thôi. Gọi anh tối nay nhé,” anh nói. “Nhưng nếu em có thể chuồn ra ngoài sớm thì đến chỗ Doug, anh sẽ ở đó.”


Khi tôi về nhà, Baghda đang trong phòng Shelley ở tầng một. Cô ta đang cố gắng thay qυầи ɭót cho chị tôi, nhưng lại đặt chị sai tư thế. Đầu chị nằm ở chỗ thường là nơi để chân, trong khi một chân lại đang buông thõng khỏi giường… Đó là một thảm họa, Baghda đang thở hổn hển như thể đó là nhiệm vụ khó khăn nhất cô ta từng thử làm.


Mẹ tôi có xem thư giới thiệu của cô ta không vậy?


“Tôi sẽ làm,” tôi nói với Baghda, đẩy cô ta ra và làm tiếp. Tôi đã thay đồ lót cho chị mình từ khi chúng tôi còn bé tí. Chẳng vui vẻ gì khi phải thay đồ cho người nặng hơn mình, nhưng nếu bạn làm đúng thì nó sẽ không tốn nhiều thời gian và cũng khá dễ dàng thôi.


Shelley cười toe toét khi thấy tôi. “Bwiee!”
Chị ấy không thể nói rõ từ. “Bwiee” có nghĩa là “Brittany”, và tôi cười đáp lại, chỉnh lại chỗ nằm cho chị. “Chào, chị yêu bé nhỏ. Đến giờ ăn tối rồi, chị đói chưa?” tôi hỏi trong khi rút khăn từ trong hộp và cố không nghĩ về việc mình đang làm.


Khi tôi tròng qυầи ɭót mới và quần sạch thấm mồ hôi vào chân chị, Baghda ngồi nhìn. Tôi cố gắng giải thích trong lúc làm, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua tôi cũng biết cô ta không chú tâm nghe.
“Mẹ cô nói tôi có thể về khi cô đã ở nhà,” Baghda nói.


“Được rồi,” tôi nói trong khi rửa tay, và trước khi tôi kịp biết chuyện gì thì Baghda đã biến mất như ảo thuật gia Houdini vậy.


Tôi đẩy Shelley vào bếp. Căn bếp vốn khá đơn giản giờ không khác gì một bãi chiến trường. Baghda vẫn chưa rửa chén dĩa, chúng bị chất đống trong bồn rửa. Cô ta cũng không thèm lau sàn sau khi Shelley gây ra vụ lộn xộn trước đó.
Tôi chuẩn bị bữa tối cho Shelley và lau dọn mớ hỗn độn.


Shelley ngâm nga từ “trường học”, âm thanh phát ra nghe như từ “truồng học”, nhưng tôi biết ý chị muốn nói gì.


“À, vâng, hôm nay là ngày đầu tiên em quay lại trường,” tôi nói khi trộn đồ ăn cho chị và đặt chúng lên bàn. Đút cho chị một muỗng thức ăn lỏng, tôi tiếp tục kể. “Và giáo viên Hóa mới của em, cô Peterson, cô ấy nghiêm như trong trại lính vậy. Em phải đọc qua bài học một lượt. Tuần nào cô ấy cũng lên kế hoạch cho một bài kiểm tr.a hay vấn đáp. Năm nay sẽ không dễ chị ạ.”


Shelley nhìn tôi, cố giải mã những gì tôi nói. Vẻ tập trung của chị thể hiện chị hiểu và ủng hộ tôi mà không nói được ra. Mỗi từ nói ra miệng chị là cả một sự cố gắng. Đôi khi tôi muốn nói thay chị, bởi tôi cảm thấy nỗi thất vọng của chị như nỗi thất vọng của chính mình vậy.


“Chị không thích Baghda?” Tôi lặng lẽ hỏi.
Chị tôi lắc đầu và mím chặt miệng. Chị không muốn nói về điều đó.
“Hãy kiên nhẫn với cô ấy,” tôi nói với chị. “Đến làm ở một ngôi nhà mới mà không biết phải làm thế nào cũng không dễ dàng gì.”


Khi Shelley ăn xong, tôi mang mấy quyển tạp chí tới cho chị xem. Chị tôi thích tạp chí. Trong khi chị bận rộn lật các trang báo, tôi kẹp ít pho mai vào giữa hai lát bánh mì rồi ngồi vào bàn, vừa ăn tối vừa bắt đầu làm bài tập về nhà.


Ngay lúc tôi vừa lôi giấy ra để viết về chủ đề “tôn trọng” theo yêu cầu từ cô Peterson thì có tiếng mở cửa ga-ra.
“Brit, con ở đâu?” Mẹ tôi gọi từ ngoài sảnh.
“Trong bếp ạ,” tôi nói vọng ra.
Mẹ tôi đủng đỉnh bước vào với một túi đồ Neiman Marcus trong tay. “Đây, cho con cái này.”


Tôi lôi ra từ trong túi một cái áo màu xanh sáng hiệu Geren Ford. “Cảm ơn mẹ,” tôi nói, không tỏ ra mặn mà về nó trước mặt Shelley, chị không nhận được bất cứ thứ gì từ mẹ. Chị tôi cũng chẳng bận tâm về việc đó. Chị đang mải mê xem những bức ảnh trang phục đẹp nhất – xấu nhất của mấy người nổi tiếng cùng những bộ trang phục lấp lánh của họ.


“Nó sẽ hợp với cái quần jean sậm màu mẹ mua cho con tuần trước,” bà vừa nói vừa lấy thịt bò bít tết trong tủ lạnh ra và rã đông chúng bằng lò vi sóng. “Thế… có chuyện gì xảy ra với Baghda khi con về nhà không?”


“Không ổn lắm,” tôi nói với bà. “Mẹ thực sự cần phải đào tạo lại cô ta.” Tôi không ngạc nhiên khi bà không trả lời.


Một phút sau, bố tôi bước vào nhà, phàn nàn về công việc. Ông sở hữu một công ty chuyên sản xuất chip máy tính và đã cảnh báo chúng tôi năm nay sẽ là một năm ảm đạm. Thế nhưng mẹ vẫn ra ngoài mua sắm và bố vẫn cho tôi một chiếc BMW trong ngày sinh nhật.


“Có món gì cho bữa tối vậy?” Bố hỏi trong khi nới lỏng cà vạt. Ông trông mệt mỏi rã rời như thường lệ.
Mẹ tôi liếc mắt nhìn lò vi sóng. “Bít tết.”
“Tôi không có tâm trạng để ăn những món quá nhiều đạm như vậy,” ông nói. “Chỉ chút gì đó nhẹ nhàng thôi.”


Mẹ tắt lò vi sóng, vẻ tức giận. “Trứng? Hay là spaghetti?” bà nói, đưa ra danh sách, nhưng chẳng ai thèm nghe.
Bố tôi ra khỏi nhà bếp. Ngay cả khi ông ở đây, tâm trí ông vẫn đặt vào công việc. “Bất cứ thứ gì. Chỉ cần nhẹ nhàng thôi,” ông nhắc lại.


Những lúc thế này tôi cảm thấy tiếc cho mẹ mình. Bà không nhận được nhiều sự chú ý từ bố tôi. Ông luôn luôn làm việc, đi công tác, hoặc tránh chuyện trò với cả nhà. “Con sẽ làm món salad,” tôi nói với mẹ khi lấy rau diếp ra khỏi tủ lạnh.


Bà có vẻ biết ơn vì sự giúp đỡ này, nếu thực sự nụ cười của bà có hàm ý đó. Chúng tôi làm bữa cạnh nhau trong im lặng. Tôi dọn bàn khi mẹ mang salad, trứng bác và bánh mì nướng ra. Bà lẩm bẩm phàn nàn về việc không được coi trọng, nhưng tôi đoán bà chỉ muốn tôi lắng nghe mà không bàn luận bất cứ điều gì. Shelley vẫn mải mê xem các quyển tạp chí, không hay biết gì về sự căng thẳng giữa bố mẹ tôi.


“Thứ Sáu này tôi sẽ đi Trung Quốc, trong hai tuần,” bố tôi thông báo khi ông quay lại bếp trong quần thể thao và áo thun. Ông thả phịch người xuống chỗ của mình ở đầu bàn, múc trứng vào đĩa. “Nhà cung cấp đã giao những nguyên liệu bị lỗi, tôi phải tìm cho ra nguyên nhân.”


“Còn đám cưới của DeMaio vào cuối tuần thì thế nào? Chúng ta đã trả lời sẽ đến dự đấy?”
Bố tôi buông đĩa, nhìn mẹ. “À, vậy là đám cưới nhà DeMaio có vẻ quan trọng hơn việc vực dậy công việc làm ăn của tôi đúng không?”


“Bill, tôi không ám chỉ công việc làm ăn của ông kém quan trọng,” mẹ tôi nói, buông dĩa xuống đĩa. Thật thần kỳ là đĩa ở nhà tôi không bị sứt mẻ cái nào. “Chỉ là hủy bỏ lời hẹn vào phút chót thì rất thô lỗ.”
“Bà có thể tự mình đi.”


“Và để người ta đồn đoán chuyện ông không đi cùng tôi? Không, cảm ơn.”
Đây là cuộc trò chuyện điển hình trong bữa tối nhà Ellis. Bố tôi nói về công việc làm ăn khó khăn, mẹ tôi thì cố gắng duy trì bộ mặt gia đình hạnh phúc viên mãn, còn tôi và Shelley yên lặng ở ngoài cuộc.


“Ở trường thế nào?” mẹ tôi cuối cùng cũng hỏi.
“Ổn ạ,” tôi đáp, bỏ qua thực tế là tôi bị mắc kẹt với Alex trong nhóm Hóa. “Nhưng cô giáo Hóa của con khó tính lắm.”


“Con lẽ ra không nên học môn Hóa,” bố tôi xen vào. “Nếu con không nhận được điểm A môn này, điểm trung bình của con sẽ tuột xuống. Trường Northwestern thực sự khó vào, và họ sẽ không dành cho con một chỗ chỉ bởi đó là trường cũ của bố đâu.”


“Con hiểu mà bố,” tôi nói, hoàn toàn chán nản. Nếu Alex không nghiêm túc về các bài tập nhóm, thì sao tôi có thể giành được một điểm A đây?
“Hôm nay Shelley có bảo mẫu mới,” mẹ thông báo với bố. “Nhớ chứ?”


Ông nhún vai vì lần cuối một người bảo mẫu bỏ đi, ông đã nhấn mạnh Shelley nên sống trong một trung tâm thay vì ở nhà. Tôi chưa bao giờ la hét thất thanh nhiều như lần đó, bởi vì tôi không đời nào cho phép họ gửi Shelley đến một nơi mà người ta có thể bỏ mặc chị và không hiểu chị ấy. Tôi cần phải để mắt đến chị. Thế nên việc vào trường Northwestern rất quan trọng với tôi. Nếu tôi học gần nhà, tôi có thể sống ở đây và bảo đảm bố mẹ không tống chị ấy đi.


Lúc chín giờ, Megan gọi điện than phiền về Darlene. Megan nghĩ Darlene đã thay đổi sau mùa hè và bây giờ con bé quá ngạo mạn vì đang hẹn hò với một chàng trai học đại học. Chín giờ ba mươi, Darlene gọi đến nói rằng Megan lúc nào cũng ghen tị việc nó đang hẹn hò với một chàng trai ở trường đại học. Chín giờ bốn mươi lăm, Sierra gọi đến bảo rằng nó đã nói chuyện với cả hai, Magan và Darlene, nó không muốn bị đặt vào giữa những thứ đó. Tôi đồng ý, mặc dù tôi nghĩ chúng tôi đã ở giữa đống lộn xộn đó rồi.


Đến mười giờ bốn mươi lăm, tôi cuối cùng cũng làm xong bài tập về “tôn trọng” và giúp mẹ đưa Shelley vào giường. Tôi mệt mỏi kinh khủng, đầu có cảm giác như sắp rụng ra.
Chui vào giường sau khi thay bộ pijama, tôi quay số gọi Colin.
“Chào cưng,” anh nói. “Em có chuyện gì à?”


“Không có gì. Em đang trên giường. Ở chỗ Doug vui không?”
“Vui làm sao được khi em không có ở đây!”
“Khi nào thì anh về?”
“Khoảng một tiếng nữa. Anh rất vui vì em đã gọi.”


Tôi kéo cái chăn màu hồng lên tận cằm và vùi đầu vào gối. “Ồ, thật sao?” tôi nói, câu kéo cho được một lời khen và nói với giọng tán tỉnh của mình. “Tại sao?”


Colin đã không nói yêu tôi trong một thời gian dài. Tôi biết anh ấy không phải là người tình cảm nhất thế giới. Bố tôi cũng vậy. Nhưng tôi cần được nghe điều đó từ anh. Tôi muốn nghe anh nói yêu tôi. Tôi muốn nghe anh nói nhớ tôi. Tôi muốn nghe anh nói tôi là cô gái trong mơ của mình.


Colin hắng giọng. “Chúng ta chưa bao giờ quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ qua điện thoại nhỉ?”


Được rồi, đây không phải những lời tôi đang mong đợi. Tôi không nên tỏ ra thất vọng hay ngạc nhiên. Bọn con trai lúc nào cũng chăm chăm nghĩ đến ȶìиɦ ɖu͙ƈ cùng chuyên vui chơi. Chiều nay tôi đã phải đẩy đi cảm giác khó chịu dâng lên trong dạ dày khi đọc những lời Alex viết trên giấy của tôi về ȶìиɦ ɖu͙ƈ nóng bỏng. Hắn không hề biết tôi vẫn còn trinh.


Colin và tôi chưa từng quan hệ, chấm hết. ȶìиɦ ɖu͙ƈ qua điện thoại lẫn ȶìиɦ ɖu͙ƈ thực sự. Chúng tôi đã ở riêng cùng nhau hồi tháng Tư năm ngoái tại bãi tắm ngay sau nhà Sierra, nhưng tôi đã hèn nhát bỏ chạy. Tôi chưa sẵn sàng.
“ȶìиɦ ɖu͙ƈ qua điện thoại?”


“Ừ. Em chạm vào mình, Brit. Và nói cho anh biết những gì em làm. Nó sẽ hoàn toàn khuấy động anh.”
“Trong khi em chạm vào mình, anh sẽ làm gì?” Tôi hỏi.
“Tự sướng phần anh. Chứ em nghĩ anh sẽ làm gì, làm bài tập về nhà à?”


Tôi cười, chủ yếu cười vì lo lắng. Chúng tôi không gặp nhau đã vài tháng, cũng chẳng trò chuyện gì nhiều, vậy mà giờ anh muốn tôi đi từ chỗ “Chào, vui vì gặp lại em sau mùa hè xa cách” đến “tự chạm vào em trong khi anh tự sướng” chỉ trong một ngày. Tôi cảm thấy mình như nhân vật trong một bài hát ngẫu hứng của Pat McCurdy[ ] vậy.


[ ] Pat McCurdy: một ca sĩ – nhạc sĩ nổi tiếng với những bản nhạc mang phong cách ngẫu hứng.
“Thôi nào, Brit,” Colin nói. “Hãy xem nó như là sự thực hành trước khi chúng ta làm điều đó thực sự. Cởi áo em ra và chạm vào mình đi.”
“Colin…” Tôi nói.
“Sao?”


“Xin lỗi, nhưng em không làm được. Ít nhất, không phải lúc này.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc. Anh giận à?”
“Không,” anh nói. “Anh chỉ nghĩ thêm chút gia vị vào mối quan hệ của chúng ta thì sẽ vui hơn.”
“Chúng ta đang trở nên nhàm chán ư?”


“Trường học… những trận đấu bóng… đi chơi. Có lẽ sau một mùa hè xa nhà, anh đã phát ốm với những việc nhàm chán cũ kỹ lặp lại mỗi ngày. Suốt hè anh đã chơi trượt nước, lượt ván và lái xe địa hình. Những trò đó khiến máu anh chảy rần rật và tim anh đập mạnh, em hiểu chứ? Kích thích lắm.”


“Có vẻ tuyệt thật.”
“Đúng đấy. Brit này?”
“Vâng.”
“Anh đã sẵn sàng để được kích thích… cùng với em.”






Truyện liên quan