Chương 11
Brittany
Chỉ còn nửa tiếng cho tiết Thể dục. Vừa thay đồ, tôi vừa nghĩ về những gì mới xảy ra trong phòng thầy Aguirre. Cô Peterson kết tội tôi chẳng kém gì kết tội Alex.
Alex Fuentes đã làm hỏng năm cuối cấp của tôi, mà năm học thậm chí chỉ mới bắt đầu.
Lúc tôi kéo chiếc quần thể dục lên, tiếng giày lộp cộp vang trên sàn xi măng cứng cho thấy không chỉ có mình tôi trong phòng thay đồ. Tôi giữ chiếc áo tập nơi ngực, vừa lúc Carmen Sanchez hiện ra.
Ôi, không.
“Đây hẳn là ngày may mắn của tao,” nó nói, nhìn chằm chằm vào tôi từ trên xuống dưới, trông hệt như một con báo đang trong tư thế sẵn sàng tấn công. Mặc dù loài báo không có mái tóc nâu, dài thẳng… nhưng chúng chắc chắn có móng vuốt. Và móng vuốt của Carmen được sơn màu đỏ tươi.
Nó bước lại gần.
Tôi muốn lùi lại. Thực tế thì tôi muốn bỏ chạy. Nhưng tôi không làm vậy, chủ yếu vì Carmen chắc chắn sẽ đuổi theo.
“Mày biết đó,” Nó nói, miệng cười hiểm ác. “Tao luôn tự hỏi Brittany Ellis mặc áo ngực màu gì. Hồng à? Hợp ghê cơ. Nó cũng đắt ngang ngửa tiền nhuộm tóc nhỉ?”
“Bạn không muốn nói về áo ngực hay việc nhuộm tóc, Carmen.” Tôi nói trong khi tròng chiếc áo qua đầu, rồi khó nhọc nuốt nước miếng trước khi tiếp tục, “Bạn muốn gây chuyện thôi.”
“Khi một con nhăm nhe động tới người đàn ông của tao, tao phải đánh dấu lãnh thổ chứ.”
“Tôi không muốn người đàn ông của bạn, Carmen. Tôi có anh chàng của tôi rồi.”
“Ồ, làm ơn đi. Những đứa như mày muốn tất cả bọn con trai phải thích mình, chỉ để mày có thể có họ bất cứ lúc nào mày muốn.” Càng nói, Carmen càng nổi điên. Tôi gặp rắc rối rồi. “Tao đã nghe mày nói những thứ rác rưởi về tao. Mày nghĩ mày là ai? Nữ hoàng giá lâm chắc? Để xem mày sẽ ra sao với cặp môi rách và một con mắt sưng bầm? Chừng đó mày có trùm túi rác lên đầu để đi học không? Hay mày sẽ trốn trong cái nhà to đùng của mình và không bao giờ ló mặt ra?”
Tôi nhìn Carmen khi nó đi về phía tôi. Nhìn thẳng vào nó. Trong thâm tâm nó biết tỏng tôi muốn giữ gìn hình tượng mình dựng lên ra sao, trong khi nó chẳng quan tâm việc bị đình chỉ… hay thậm chí bị đuổi học.
“Trả lời tao!” Nó hét lên rồi đẩy mạnh vai tôi. Vai tôi đập ngay vào tủ đồ phía sau.
Tôi không biết phải trả lời điều gì. Hậu quả của việc về nhà với khuôn mặt bầm tím vì đánh nhau sẽ rất kinh khủng. Mẹ sẽ giận điên lên và đổ tất cả lỗi cho tôi vì để chuyện đó xảy ra. Cầu trời bà đừng nói đến việc gửi Shelley đi lần nữa. Mỗi khi căng thẳng vì những chuyện vớ vẩn xảy ra, bố mẹ tôi lại nói về việc gửi Shelley đi. Cứ như thể tất cả những vấn đề của nhà Ellis đều sẽ được giải quyết một cách thần kỳ khi Shelley biến mất.
“Bạn không nghĩ huấn luyện viên Bautisa sẽ đến đây tìm tôi sao? Bạn muốn bị đình chỉ hả?” Tôi biết, câu hỏi thật ngớ ngẩn. Nhưng tôi đang cố trì hoãn thời gian.
Carmen cười khùng khục. “Mày nghĩ tao đếm xỉa đến việc bị đình chỉ sao?”
Thực sự thì không, nhưng cũng phải hỏi thử xem chứ.
Thay vì rúm lại bên tủ đồ của mình, tôi đứng thẳng lên. Carmen cố đẩy vai tôi lần nữa, nhưng lần này tôi gạt được tay nó ra.
Tôi sắp bước vào trận đánh nhau đầu tiên của đời mình. Một trận đánh nhau mà tôi chắc chắn sẽ thua. Tim tôi như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Từ trước tới giờ tôi luôn tránh những tình huống thế này, giữ cho mình bình yên vô sự, nhưng lần này tôi không có sự lựa chọn nào khác. Sẽ thế nào nếu tôi làm như trong phim, kéo chuông báo cháy để chuồn lẹ nhỉ? Nhưng hiển nhiên, chẳng có cái hộp nhỏ màu đỏ nào ở quanh đây cả.
“Carmen, để bạn ấy yên.”
Cả hai chúng tôi cùng quay về phía giọng nói. Đó là Isabel. Một người không hẳn là bạn, nhưng có thể cứu cho khuôn mặt tôi không bị đập.
“Isa, đừng nhúng mũi vào việc của tao,” Carmen gầm gừ.
Isabel đi về phía chúng tôi, mái tóc nâu sẫm được cột thành đuôi ngựa lúc lắc theo mỗi bước đi. “Không được làm bậy với Brittany, Carmen.”
“Tại sao không?” Carmen hỏi lại. “Mày nghĩ mày là bạn thân thiết với con tóc vàng này vì chúng mày đều chơi cái trò vẫy vẫy mấy cục bông ngu ngốc kia à?”
Isa chống hai tay lên hông. “Mày phát điên vì Alex, Carmen. Nên mày hành động như một con hư hỏng.”
Nghe nhắc đến Alex, Carmen cứng người. “Im đi, Isa. Mày chả biết gì cả.”
Rồi Carmen trút cơn giận lên Isabel, hét lên bằng tiếng Tây Ban Nha. Isabel không hề chùn bước, bạn ấy đứng vững vàng và ném trả tiếng Tây Ban Nha vào mặt Carmen. Isabel vốn nhỏ con, có lẽ còn nhẹ hơn tôi, vì vậy tôi bị sốc khi bạn ấy đối mặt với con nhỏ kia. Nhưng bạn ấy không hề nao núng. Những lời của bạn ấy khiến Carmen lùi bước.
Bỗng huấn luyện viên Bautista xuất hiện phía sau Carmen. “Ba người các em có tiệc mà không mời bạn nào trong lớp sao?”
“Chúng em chỉ trò chuyện chút thôi,” Carmen thản nhiên đáp lại, như thể chúng tôi chỉ là mấy người bạn đang tụ tập.
“À, thế thì, tôi đề nghị các em trò chuyện sau giờ học thay vì trong lớp. Cô Ellis và cô Avila, tham gia cùng các bạn nào. Còn cô Sanchez, đi về nơi mà em lẽ ra nên có mặt đi.”
Carmen chĩa ngón tay sơn đỏ về phía tôi. “Đợi đấy,” nó nói rồi rời khỏi phòng thay đồ, trước đấy còn khiến Isabel phải nhường đường cho nó.
“Cảm ơn,” tôi nói khẽ với Isabel.
Cô bạn gật đầu đáp lại.