Chương 19
Brittany
Tôi đã thuyết phục Sierra, Doug, Colin, Shane và Darlene cùng đến câu lạc bộ Nơi Huyền Bí tối nay, câu lạc bộ mà Megan đã kể. Nó nằm tại Highland Grove, bên bờ hồ. Colin không thích nhảy, vì thế rốt cuộc tôi nhảy với lũ bạn trong nhóm, cả một cậu tên Troy - một vũ công tuyệt vời. Tôi đã học được thêm một số động tác để giới thiệu với đội cổ vũ.
Giờ chúng tôi đang ở nhà Sierra, sau nhà nó có một bãi tắm riêng. Mẹ tôi biết tối nay tôi ngủ tại nhà đây, nên tôi chẳng cần lo lắng việc bị kiểm tra. Trong khi Sierra và tôi trải tấm chăn lên cát, Darlene lùi lại phía sau với bọn con trai, những người đang dỡ mớ bia rượu từ sau xe của Colin.
“Doug và tớ đã quan hệ cuối tuần trước,” Sierra buột miệng.
“Thật à?”
“Ừ, tớ biết là tớ muốn chờ đợi cho đến khi cả hai cùng vào cao đẳng, nhưng việc đó cứ thế xảy ra. Cha mẹ cậu ấy rời khỏi thị trấn, tớ ghé sang chơi, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, và cuối cùng bọn tớ tới luôn.”
“Ồ. Vậy chuyện đó thế nào?”
“Tớ không biết. Thực lòng thì nó khá kỳ cục. Nhưng sau đó Doug rất ngọt ngào, hỏi hết lần này tới lần khác rằng tớ có ổn không. Đến tối cậu ấy ghé nhà và mua cho tớ ba tá hồng nhung. Tớ phải nói dối bố mẹ là hôm đó kỷ niệm tròn một năm bọn tớ quen nhau. Tớ đâu thể mở miệng nói những bông hoa đó là để kỷ niệm việc cậu ấy lấy đi cái ngàn vàng của tớ. Cậu và Colin thì sao?”
“Colin cũng muốn quan hệ,” tôi nói với con bé.
“Thằng con trai nào qua tuổi mười bốn cũng muốn quan hệ cả.” Nó nói. “Chuyện tất nhiên mà.”
“Tớ chỉ… không muốn. Ít nhất không phải lúc này.”
“Vậy cậu chỉ cần nói không,” Sierra nói, như thể điều ấy dễ dàng lắm. Con bé không còn trong trắng nữa, nó đã nói đồng ý. Tại sao với tôi việc nói đồng ý lại khó đến vậy?
“Làm sao tớ biết là đến lúc thích hợp?”
“Cậu chắc chắn sẽ không phải hỏi tớ về việc đó. Khi đã hoàn toàn sẵn sàng, cậu sẽ muốn làm chuyện đó mà không cần thu xếp trước hoặc đặt câu hỏi. Bọn con trai muốn ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Có để nó xảy ra hay không là tùy vào cậu. Nghe này, lần đầu tiên không hề vui vẻ hay dễ dàng. Nó rất vụng về, và hầu hết thời gian đó tớ cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Sự lúng túng và yếu đuối của cậu là điều khiến lần đầu trở nên đẹp và đặc biệt với người mà cậu yêu.”
Phải chăng đây là lý do tôi không muốn làm điều đó với Colin? Có lẽ trong thâm tâm tôi không yêu anh nhiều như tôi tưởng. Mà tôi có khả năng yêu thương một ai đó đến mức trở nên mong manh yếu đuối không nhỉ? Tôi thực không biết.
“Tyler vừa chia tay Darlene hôm nay đấy,” Sierra thì thầm với tôi. “Anh ta bắt đầu hẹn hò với một cô gái chung ký túc xá.”
Giờ tôi chợt cảm thấy tội nghiệp cho Darlene. Nhất là khi nó luôn thích lôi cuốn sự chú ý từ bọn con trai. Điều đó kích thích lòng tự tôn của nó. Thảo nào nó cứ quấn lấy Shane cả tối.
Mấy đứa con trai và Darlene đang trải tấm chăn xuống bãi cát. Darlene vồ lấy cái áo sơ mi của Shane và kéo cậu ta sang bên. “u yếm một chút nào,” nó nói với cậu ta. Shane, cậu chàng với mái tóc nâu xoăn, quá sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của nó.
Kéo Darlene ra khỏi cậu ta, tôi ghé sát và nói nhỏ vừa đủ cho nó nghe thấy, “Đừng lãng phí thời gian với Shane.”
“Sao không?”
“Bởi vì cậu không thích cậu ta như cậu tưởng. Đừng lợi dụng cậu ta. Hoặc để cậu ta lợi dụng cậu.”
Darlene đẩy tôi ra. “Cậu thực sự có cái nhìn điên rồ trong vấn đề này đấy, Brit. Hay cậu muốn chỉ ra khuyết điểm của người khác để cậu giữ nguyên được cương vị Nữ hoàng Hoàn hảo hả?”
Thật không công bằng. Tôi không muốn vạch ra sai sót của Darlene, nhưng chẳng lẽ thấy nó đi theo con đường tự hủy hoại bản thân mà tôi, với vai trò một người bạn, lại chẳng hành động gì để ngăn nó lại?
Có lẽ không. Chúng tôi là bạn bè, nhưng chẳng phải bạn thân. Chỉ có một đứa duy nhất mà tôi thấy gần gũi là Sierra. Sao tôi dám đưa cho Darlene lời khuyên chứ?
Sierra, Doug, Colin và tôi cùng ngồi trên tấm chăn, nói về trận bóng gần đây nhất trước đống lửa nhóm bằng củi và những mảnh gỗ bỏ.
Chúng tôi cười, nhớ lại những pha bóng bị bỏ lỡ và bắt chước hành động của huấn luyện viên khi mắng các cầu thủ từ ngoài đường biên. Mặt thầy đỏ gay, nước miếng thì văng ra tán loạn khi thầy bực bội và la hét ỏm tỏi. Doug còn bắt chước lại điệu bộ giễu cợt của thầy.
Thật vui khi được ngồi đây với bạn bè mình và Colin. Trong một lúc, tôi quên khuấy kẻ cùng nhóm Hóa với mình, người gần đây đã chiếm chỗ trong suy nghĩ của tôi.
Một lát sau, Sierra và Doug đứng lên đi dạo, còn tôi đang tựa vào Colin trước đống lửa, ánh sáng từ đó tỏa vào vùng cát xung quanh rực rỡ. Darlene và Shane đã cùng qua đêm bất chấp lời khuyên của tôi. Họ vẫn chưa quay lại.
Tôi giật lấy chai rượu Chardonnay mà đám con trai mang tới. Họ uống bia trong khi lũ con gái thì uống rượu, vì Sierra ghét mùi bia. Tôi đưa chai lên miệng uống hết. Hơi nôn nao, nhưng có lẽ tôi cần phải một mình uống cả chai mới cảm thấy “phiêu” hoàn toàn.
“Hồi hè anh có nhớ em không?” Tôi hỏi, dựa vào Colin lúc anh vuốt tóc tôi. Nó hẳn đã rối bời. Giá mà tôi đủ say để không chú ý đến nó.
Colin cầm tay tôi đưa xuống đáy quần mình, miệng rên rỉ trong hơi thở.
“Có,” anh nói lúc vùi đầu bên cổ tôi. “Rất nhiều.”
Khi tôi rút tay về, tay anh luồn tới ngực tôi. Anh vần vò như thể chúng là những quả bóng mềm. Tôi chưa bao giờ thấy phiền với những đụng chạm của Colin trước đây, nhưng giờ thì tôi bực mình và sợ hãi muốn thoát ra khỏi đôi tay ấy. Tôi gạt bỏ cái ôm xiết của anh.
“Có gì sai sao, Brit?”
“Em không biết.” Tôi thực sự không biết. Chuyện với Colin dường như trở nên căng thẳng từ lúc năm học bắt đầu. Và những ý nghĩ về Alex vẫn lởn vởn trong đầu tôi, gây phiền nhiễu hơn bất cứ điều gì khác. Tôi vươn người với lấy một lon bia. “Cảm giác ép buộc quá,” tôi nói với anh trong khi khui lon bia và uống một ngụm. “Chúng ta không thể ngồi đây mà không làm những việc kiểu đó sao?”
Colin nhích ra, thở một hơi thật dài. “Brit, anh muốn làm chuyện đó.”
Tôi cố gắng nốc hết toàn bộ chỗ bia trong lon chỉ với một ngụm, nhưng cuối cùng lại phun ra một ít. “Ý anh là bây giờ?” Nơi mà đám bạn chúng tôi có thể bắt gặp nếu quay lại?
“Sao không? Chúng ta chờ đợi thế là đủ rồi.”
“Em không biết, Colin,” tôi nói, thực sự sợ hãi cuộc trò chuyện này, dù đã biết nó sẽ đến. “Em đoán… em nghĩ mình muốn nó xảy đến tự nhiên.”
“Còn gì có thể tự nhiên hơn khi làm điều đó ở ngoài trời, trên bờ cát?”
“Bao cao su thì sao?”
“Anh sẽ rút ra.”
Nghe chẳng có tí gì lãng mạn cả. Tôi sẽ phát hoảng từ đầu tới cuối và lo lắng về chuyện có thể mang thai. Tôi muốn lần đầu tiên của mình khác cơ. “làʍ ȶìиɦ có ý nghĩa rất nhiều với em.”
“Với anh cũng thế. Vậy hãy làm luôn đi.”
“Em cảm thấy mùa hè vừa rồi đã làm anh thay đổi.”
“Có lẽ thế,” Colin chống chế. “Có lẽ anh đã nhận ra quan hệ của chúng mình cần phải tiến xa hơn. Hừm, Brit. Không có thằng học năm cuối nào mà còn gin cả phải không? Ai cũng nghĩ chúng ta đã làm chuyện đó rồi, vậy tại sao chúng ta không làm? Khỉ thật, em thậm chí còn để cho thằng Fuentes nghĩ rằng nó có thể mò được vào quần em.”
Trái tim tôi bị bóp nghẹn trong lồng ngực. “Anh nghĩ em muốn ngủ với Alex hơn với anh?” Tôi hỏi, mắt ngấn nước. Tôi không biết do rượu tác động lên cảm xúc của mình, hay do lời nói của Colin đã nhắm trúng đích. Tôi đang nghĩ đến Alex. Tôi ghét bản thân mình đã có những ý nghĩ đó, và ghét Colin đã vạch trần nó ngay lúc này.
“Vậy Darlene thì sao?” Tôi phản bác lại rồi nhìn quanh, đảm bảo Darlene không có trong tầm nghe. “Hai người trông giống một cặp đôi nồng ấm trong lớp Hóa vậy.”
“Thôi đi, Brit. Ừ, có một cô gái chú ý đến anh trong giờ Hóa đấy. Hiển nhiên là không phải em, vì em đang mải mê tranh cãi với Fuentes mà. Ai cũng biết đó chỉ là màn dạo đầu.”
“Điều đó không công bằng, Colin.”
“Chuyện gì thế?” Sierra hỏi, cùng Doug bước lại từ sau một tảng đá lớn.
“Không có gì,” tôi nói với nó rồi đứng lên, xỏ xăng đan vào chân. “Tớ về nhà đây.”
Sierra tóm lấy ví của nó. “Tớ sẽ đi với cậu.”
“Không.” Cuối cùng, tôi cũng cảm thấy đầu óc bay bay. Nó giống như hồn tôi đang lìa khỏi xác và tôi muốn trải nghiệm điều đó một mình. “Tớ không muốn hoặc cần ai cả. Tớ sẽ đi bộ.”
“Brit say rồi,” Doug nói, nhận thấy những chai rượu và vỏ bia rỗng cạnh tôi.
“Tớ không say.” Tôi nói với họ, giật lấy một lon bia khác và khui nó trong lúc đi bộ xuôi bãi cát. Đơn độc. Một mình. Lẽ ra nên thế này.
Sierra gọi theo, “Tớ không muốn cậu đi một mình.”
“Tớ chỉ muốn được yên thân lúc này. Tớ cần phải nghĩ kỹ vài thứ.”
“Brit, quay lại đây,” Colin nói, nhưng không hề đứng dậy.
Tôi mặc kệ anh.
“Đừng đi qua bến tàu thứ tư,” Sierra cảnh báo. “Không an toàn đâu.”
An toàn làm cái quái gì. Có chuyện gì xảy ra với tôi thì sao nào? Colin chẳng quan tâm. Bố mẹ tôi cũng thế.
Khép mắt lại, tôi chôn chân trong cát, hít vào hương thơm trong lành, mát lạnh từ hồ Michigan, làn gió nhẹ vờn qua khuôn mặt. Tôi uống thêm chút bia. Quên đi tất cả, tôi tiếp tục bước đi, thi thoảng dừng lại chỉ để nhìn quanh làn nước tối đen như mực cùng ánh trăng loang loáng như thể chia dòng nước làm hai.
Tôi đã vượt qua hai cầu tàu. Có lẽ là ba cũng nên. Dù sao, chưa đầy một dặm nữa là về đến nhà. Khi đến lối vào bãi cát kế tiếp, tôi sẽ đi bộ lên phố và đi thẳng về nhà. Đâu phải tôi chưa từng làm thế.
Nhưng cát mang lại cảm giác thật tuyệt dưới chân tôi, như một cái gối chứa những hạt đậu mềm ướt mà bạn đắm chìm vào. Lại còn có tiếng nhạc ở phía trước. Tôi yêu âm nhạc. Nhắm mắt lại, cơ thể tôi hướng về phía bài hát xa lạ.
Tôi không nhận ra mình đã đi - và nhảy nhót - xa đến mức nào cho đến khi những tiếng cười và giọng nói Tây Ban Nha làm tôi khựng lại. Những kẻ cột khăn rằn màu đỏ đen hiện ra trước mặt tôi cho biết tôi đã đi qua bến tàu thứ tư.
“Nhìn kìa mọi người, nó là Brittany Ellis, con bé gợi cảm nhất đội cổ vũ trường Fairfield đấy,” một thằng lên tiếng. “Đến đây nào, cô em. Nhảy với anh.”
Tôi quét mắt qua đám đông một cách tuyệt vọng, tìm kiếm ai đó quen thuộc hoặc một gương mặt thân thiện. Alex. Hắn ở đây. Ngồi trong lòng, quay mặt về phía hắn là Carmen Sanchez.
Cảnh đó khiến tôi bừng tỉnh.
Thằng yêu cầu tôi nhảy tiến về phía tôi. “Cô em không biết là bãi này chỉ dành cho người gốc Mexico thôi à?” Thằng đó nói, di chuyển lại gần. “Hay cô em đến để đánh hơi tìm kiếm chút thịt đen nhỉ? Cô em biết người ta nói gì rồi đấy - thịt đen là ngon ngọt nhất.”
“Hãy để tôi yên.” Giọng tôi líu lại.
“Mày nghĩ mày ngon lắm hả?” Thằng đó tiến về phía tôi, ánh mắt đầy tức giận. Tiếng nhạc dừng lại.
Tôi lảo đảo bước lùi. Tôi không say đến mức không biết mình gặp nguy hiểm.
“Javier, dừng lại ngay.” Giọng Alex trầm xuống - đó là một mệnh lệnh.
Alex đang vuốt ve vai Carmen, môi hắn chỉ cách bờ vai đó chừng chục phân. Tôi lảo đảo. Đây là một cơn ác mộng, tôi cần phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
Tôi bắt đầu chạy, tiếng cười của những kẻ du côn văng vẳng bên tai. Tôi chạy nhanh hết mức có thể và cảm thấy mình như đang trong một cơn mơ, chân thì guồng chạy nhưng cơ thể lại không hề di chuyển.
“Brittany, chờ đã!” Một giọng nói gọi với theo sau.
Tôi quay lại, đối mặt với người con trai đã ám ảnh những giấc mơ của mình… những giấc mơ cả ngày lẫn đêm.
Alex.
Người mà tôi ghét.
Người mà tôi không thể gạt bỏ ra khỏi tâm trí mình, ngay cả khi đang say.
“Mặc kệ Javier đi,” Alex nói. “Đôi khi nó cư xử như một thằng đểu ấy.” Tôi choáng váng khi hắn lại gần và lau đi những giọt nước mắt trên má tôi. “Đừng khóc. Tôi không để nó làm tổn thương cậu đâu.”
Tôi có nên nói với hắn rằng tôi không sợ bị tổn thương không? Tôi chỉ sợ mọi chuyện vượt tầm kiểm soát.
Mặc dù tôi chưa chạy được xa, nhưng vẫn đủ xa để thoát khỏi đám bạn của Alex. Họ không thể thấy hay nghe gì từ tôi nữa.
“Tại sao cậu thích Carmen?” Tôi hỏi trong lúc thế giới như chao nghiêng và tôi thì lảo đảo trên cát. “Nó thật xấu tính.”
Alex đưa tay ra giúp tôi, nhưng tôi tránh đi, nên hắn lại nhét tay vào túi. “Cậu quan tâm làm quái gì? Cậu đã thất hẹn với tôi.”
“Tôi có chuyện đột xuất phải làm.”
“Như sửa sang lại tóc hoặc đi làm móng à?”
Hoặc tóc tôi bị rứt ra bởi chị mình và mẹ thì luôn mồm la mắng. Tôi chọc ngón tay vào ngực hắn. “Cậu là một tên khốn.”
“Còn cậu là một đứa con gái không ra gì,” hắn nói. “Một đứa không ra gì với đôi mắt và nụ cười tuyệt đẹp khiến thằng con trai nào cũng mê như điếu đổ.” Hắn nhăn mặt, như thể những từ ngữ đã tự thoát ra, và giờ hắn muốn thu hồi lại chúng.
Tôi đã chờ hắn nói nhiều thứ, nhưng không phải những lời này. Đặc biệt không phải thế này. Tôi nhận ra mắt hắn đang đỏ ngầu. “Cậu đang phê, Alex.”
“Phải, trông cậu cũng không tỉnh táo gì đâu. Có lẽ giờ là lúc thích hợp để tôi đòi lại nụ hôn mà cậu còn nợ nhỉ.”
“Không đời nào.”
“Tại sao không? Cậu e mình sẽ thích nó đến mức quên luôn thằng bạn trai sao?”
Hôn Alex? Không bao giờ. Vậy mà tôi đã luôn nghĩ đến nó. Rất nhiều. Nhiều hơn tôi tưởng. Đôi môi hắn đầy đặn và hấp dẫn. Ôi, Chúa ơi, hắn đúng. Tôi say rồi. Tôi không còn cảm thấy đúng đắn nữa. Tôi như chìm vào cơn mê sảng, bởi đang nghĩ về những điều không lường trước. Như là môi hắn sẽ mang lại cảm giác thế nào trên môi tôi.
“Được. Hôn tôi đi, Alex,” tôi nói, bước tới kề sát hắn. “Và chúng ta sẽ hòa nhau.”
Tay hắn đan vào tay tôi. Đến rồi đây. Tôi sẽ hôn Alex và khám phá ra cảm giác là như thế nào. Hắn nguy hiểm, hay giễu cợt tôi. Nhưng hắn cũng gợi cảm, bí ẩn và tuyệt đẹp. Cảm giác gần gũi với hắn khiến cơ thể tôi run rẩy phấn khích, đầu óc quay cuồng. Tôi vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn để giữ mình đứng vững. Chúng tôi như đang đứng trên một chiếc đu quay trong lễ hội carnival.
“Cậu trông như muốn nôn ấy,” Alex nói với tôi.
“Không. Tôi… đang rất thích chuyến đi này.”
“Chúng ta có đang đi xe đâu.”
“Ồ,” tôi nói, hoàn toàn bối rối. Tôi buông Alex ra và tập trung vào đôi chân mình. Chúng giống như đang bay lên khỏi mặt đất, trôi nổi trên cát. “Tôi hơi chóng mặt, chỉ thế thôi. Tôi ổn.”
“Ổn cái con khỉ.”
“Nếu cậu ngừng di chuyển, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
“Tôi không di chuyển. Và tôi ghét phải thông báo tin xấu này, nhưng cậu trông như sắp nôn ra ấy.”
Hắn nói đúng. Dạ dày tôi không ngừng nhộn nhạo. Hắn giữ lấy tôi bằng một tay, tay kia vén tóc tôi, giữ cho chúng không xõa xuống mặt khi tôi cúi gập xuống.
Dạ dày tôi liên tục cuộn lên. Tôi thở mạnh một hơi, rồi nôn thốc nôn tháo. Tiếng nôn ọe và ộc ra từ miệng tôi thật gớm ghiếc, nhưng tôi đã quá say nên chẳng thiết gì nữa.
“Nhìn kìa,” tôi nói giữa những cơn ói mửa. “Toàn bộ bữa tối của tôi đã nằm cả trên giày cậu rồi.”