Chương 13
Mẹ hỏi han chuyện bữa tiệc xong xuôi rồi chuyển sang đề tài – gì – nhỉ? – đám cưới.
"Thế Darcy đã quyết định chọn khăn đội đầu của cô dâu chưa?" mẹ trải phẳng một đống báo Newsweek trên bàn uống cà phê, chờ đợi một câu trả lời thật chi tiết.
"Rồi ạ."
Mẹ tiến lại gần chiếc sofa. "Có dài không?"
"Đến đầu ngón tay."
Mẹ hớn hở vỗ tay. "Ôi. Thế thì con bé đội lên sẽ đẹp lắm đây."
Mẹ tôi luôn luôn và mãi mãi là một fan nhiệt tình của Darcy. Hồi tôi còn học cấp ba thì điều đó thật là vô lý, cứ xem chuyện Darcy chẳng bao giờ chú tâm học hành mà toàn rối rít điên cuồng lên với bọn con trai. Thế mà mẹ vẫn cứ yêu mến Darcy, có lẽ đó là vì Darcy kể với mẹ chi tiết cuộc sống của hai bọn tôi, những điều mà mẹ vô cùng khao khát muốn biết. Thậm chí còn cho qua cả những câu nói miễn cưỡng làm ra vẻ ngoan ngoãn với phụ huynh, Darcy chuyện trò với mẹ tôi như bạn bè đồng trang lứa vậy. Cô ấy đến nhà tôi sau khi tan học, đứng dựa vào chiếc bàn dài trong bếp, ăn bánh Oreo mà mẹ tôi bày sẵn ra cho hai đứa, vừa ăn vừa nói liên tục. Darcy kể với mẹ tôi về những tên con trai cô ấy thích, ưu khuyết điểm của từng chàng một. Cô ấy nói những điều đại loại là, "Môi cậu ta mỏng quá, cháu dám cá là cậu ta chẳng thể hôn được đâu," mẹ tôi thì thích thú và khơi gợi để cô ấy kể nhiều hơn, và Darcy sẽ nói, còn tôi cuối cùng đành phải rời khỏi đó, đi làm bài tập hình học. Như thế có gì không được?
Tôi nhớ có lần vào năm lớp bảy, tôi từ chối tham gia cuộc thi tài năng hàng năm, cho dù Darcy cứ nhai nhải nói mãi, bắt tôi phải vào vai một hai đứa con gái ở phía sau nhảy làm nền cho cô ấy trong màn trình diễn kỳ cục bài hát "Material Girl". Cho dù nhút nhát và hay ngượng, Annalise nhanh chóng đồng ý, nhưng tôi thì nhất định không chịu đầu hàng, mặc kệ Darcy đã biên đạo bài nhảy cho ba đứa con gái, không quan tâm cô ấy nói tôi phá hỏng cơ hội được nhận giải nhất của cô ấy. Thường thì tôi hay để Darcy thuyết phục làm cái này cái kia, nhưng chuyện này thì không được. Tôi bảo cô ấy đừng tốn hơi sức làm gì. Tôi không bao giờ có ý định đặt chân lên sân khấu hết. Cuối cùng, sau khi Darcy đành bỏ cuộc và mời Brit thế chỗ của tôi, mẹ lên lớp tôi một bài về chuyện phải tham gia nhiều hơn vào những hoạt động vui chơi.
"Con đạt toàn điểm A mà mẹ thấy còn chưa đủ ư?" tôi hỏi.
"Mẹ chỉ muốn con được vui vẻ thôi mà," mẹ nói.
Tôi nổi đóa và gắt lên, "Mẹ chỉ muốn con giống cậu ta thì có!"
Mẹ bảo tôi đừng ngớ ngẩn, nhưng phần nào trong tôi thì tin điều đó. Ngay lúc này đây tôi cũng đang cảm thấy y như vậy. "Mẹ này, con không có ý nói động đến mẹ hay là đứa con gái thứ hai mà mẹ chưa từng có đâu, nhưng mà …"
"Ôi giời, đừng có lại lôi chuyện vớ vẩn đó ra đấy!" Mẹ vuốt mái tóc vàng tro mà hai mươi năm nay mẹ đã nhuộm một màu y như nhau bằng thuốc nhuộm Clairol.
"Thôi được," tôi đáp. "Nhưng nói thật, con ngán cái đám cưới của Darcy đến tận đây rồi." Tôi giơ bàn tay lên quá đầu khoảng mười phân, rồi sau đó còn giơ cao hơn nữa.
"Làm phù dâu chính mà thế là không được." Mẹ trề môi và bắt chéo hay ngón tay trỏ.
Tôi nhún vai.
Mẹ bật cười, đúng là một bà mẹ tốt bụng, không chịu nhìn nhận đứa con gái độc nhất của mình đang nói một cách nghiêm túc. "Ừm, lẽ ra thì mẹ phải biết Darcy làm cô dâu thì rắc rối thế nào. Chắc chắn là nó muốn mọi thứ phải hoàn hảo …"
"Vâng, cô ấy đáng được như thế," tôi nói đầy châm chọc.
"Đúng là vậy," mẹ tôi nói. "Cả con nữa … rồi cũng sẽ đến lượt con thôi."
"Vâng."
"Chẳng phải vì thế mà con phát chán chuyện này hay sao?" mẹ hỏi bằng giọng của một người phụ nữ đã xem nhiều Talk show về đề tài đối diện với cảm xúc của bạn và quan tâm đến các mối quan hệ mà bạn đang có.
"Cũng không hắn," tôi đáp.
"Vậy chính xác là tại sao? Darcy đang khiến con khó chịu lắm à? Mà mẹ đang hỏi cái gì thế này nhỉ? – tất nhiên là thế rồi! Đó là Darcy cơ mà!" Lại một tiếng cười khúc khích trìu mến.
"Đúng thế."
"Đúng cái gì hả cưng? Con đang nghĩ gì vậy?"
"Đúng, cô ấy đang khiến con khó chịu lắm," tôi nói, với tay lấy chiếc điều khiển để bật tiếng tivi lên.
"Nó đang làm gì vậy?" mẹ tôi vẫn tiếp tục hỏi một cách bình thản.
"Làm Darcy thôi," tôi đáp. "Cái gì cũng phải xoay quanh cô ấy."
Mẹ nhìn tôi đầy thông cảm. "Mẹ biết, con yêu ạ."
Thế rồi tôi buột miệng nói là cô ấy chẳng xứng đáng có được Dexter, rằng anh ấy quá tốt. Mẹ thận trọng nhìn tôi. Ôi, ch.ết tiệt, tôi thầm nghĩ. Liệu mẹ có biết không nhỉ? Ethan và Hillary là một chuyện, còn mẹ tôi lại là chuyện khác hẳn. Hồi cấp ba tôi không hào hứng kể cho mẹ những anh chàng nào tôi nghĩ là dễ thương, vậy nên lần này chắc chắn là không được. Tôi không chịu nổi ý nghĩ mình khiến mẹ thất vọng. Tôi ba mươi rồi nhưng vẫn còn là đứa con ngoan của bố mẹ. Và mẹ tôi, một người phụ nữ tìm thấy chìa khóa của cuộc sống này trong những câu nói mà mẹ thêu thùa, mẹ sẽ không bao giờ hiểu được vết rạn nứt trong tình bạn này đâu.
"Cô ấy cũng khiến anh ta muốn phát điên. Con chắc chắn là như vậy," tôi nói, cố gắng che giấu.
"Dexter nói với con thế à?"
"Không ạ, con chưa nói chuyện này với Dex." Thực ra mà nói thì câu đó là đúng đấy chứ. "Mẹ cũng biết rồi mà."
"Ừm, hãy kiên nhẫn với Darcy. Con sẽ không bao giờ hối hận vì đã làm một người bạn tốt đâu."
Tôi ngẫm nghĩ lời khuyên quý giá của mẹ. Khó ai có thể không đồng tình. Thực ra, cả đời tôi đã sống theo cách đó. Bằng bất cứ giá nào cũng phải tránh cảm giác hối hận. Dù thế nào đi nữa cũng phải làm người tốt. Học sinh ngoan. Con gái ngoan. Bạn tốt. Thế nhưng tôi sững sờ khi đột ngột nhận ra cảm giác hối hận theo hai hướng khác nhau. Tôi cũng có thể hối hận vì đã hi sinh bản thân và những khao khát của mình vì Darcy, nhân danh tình bạn, nhân danh một người tốt. Sao tôi lại phải làm người chịu khổ sở? Tôi hình dung ra cảnh mình cô đơn lúc ba mươi lăm, rồi bốn mươi tuổi. Hay thậm chí còn tệ hơn thế nữa là tôi kết hôn với một người khác giống Dex nhưng tẻ nhạt, yếu đuối. Anh Dex đó có chiếc cằm không nam tính bằng và chỉ số IQ kém hơn hai mươi điểm. Tôi sẽ buộc phải sống với câu hỏi "Nếu như" mãi mãi.
"Vâng thưa mẹ. Con biết rồi. Hãy vì người khác. Vân vân và vân vân. Con sẽ làm một người bạn tốt của Darcy quý hóa."
Mẹ nhìn xuống đùi, vuốt lại chiếc váy. Tôi khiến mẹ buồn lòng. Tôi tự nhủ mình phải ngoan ngoãn thêm một buổi tối nữa. Đó là điều ít ỏi nhất tôi có thể làm được. Tôi không có anh chị em để họ bù đắp cho mẹ, để họ làm con ngoan của mẹ khi tôi đi rồi. Tôi mỉm cười và đổi đề tài. "Bố đâu rồi ạ?"
"Bố đến cửa hàng bán dụng cụ. Lại thế ấy mà."
"Lần này thì để làm gì vậy ạ?" tôi hỏi, kéo mẹ vào trò đùa "Bố chả bao giờ thấy chán những cửa hàng dụng cụ và chuyện mua bán ô tô."
"Ai biết? Ai mà biết được chứ?" mẹ lắc đầu, lại vui vẻ như trước.
° ° °
Tôi đang nằm lơ mơ nghĩ đến Dex thì điện thoại di. Tôi đặt máy cạnh giường, pin sạc đầy và âm lượng ở mứa to, hy vọng Dex sẽ gọi. Số máy của anh sáng lên trên màn hình điện thoại. Tôi áp máy vào tai.
"Chào Dex."
"Chào em," anh nói khẽ. "Anh có đánh thức em dậy không đấy?"
"Ừm, cũng gần như vậy. Nhưng không sao."
Anh không nói xin lỗi, tôi thích như thế.
"Anh nhớ em quá," anh nói. "Khi nào em về?"
Anh biết thừa khi nào tôi sẽ về, biết rằng cô vợ chưa cưới của mình cũng có lịch trình giống như vậy. Nhưng tôi không lấy làm phiền lòng khi anh hỏi. Câu hỏi đó là để dành cho tôi. Anh muốn tôi – chứ không phải Darcy – quay trở về."
"Chiều mai. Máy bay hạ cánh lúc bốn giờ."
"Anh sẽ đến chỗ em," anh nói.
"Tuyệt," tôi đáp.
Im lặng.
Tôi hỏi giờ này anh đang ở đâu.
"Trên sofa."
Tôi hình dung ra cảnh anh ấy trong căn hộ của tôi, nằm trên chiếc sofa, mặc dù tôi biết là Dex đang nằm trên chiếc sofa Pottery Barn, cái mà Darcy dự định sau khi cưới sẽ thay bằng một cái khác "hiện đại hơn".
"Ồ," tôi nói. Tôi không muốn cúp máy, nhưng đang buồn ngủ thế này tôi chẳng nghĩ được gì để nói.
"Bữa tiệc thế nào?"
"Anh chưa nhận được báo cáo à?"
"Có. Darcy gọi điện rồi
Tôi lấy làm mừng khi anh bảo Darcy đã gọi, băn khoăn không biết có phải anh cố ý nói thêm chi tiết đó không.
"Nhưng anh đang hỏi em là bữa tiệc thế nào cơ mà," anh nói.
"Được gặp Annalise thật là tuyệt … Nhưng bữa tiệc thì đúng là khủng khiếp."
"Sao lại thế?"
"Tiệc tặng quà đều vậy cả thôi."
Sau đó tôi nói với anh rằng ước gì anh đang ở bên tôi. Thường thì tôi không nói ra những điều như thế, trừ khi anh nói trước một câu tương tự. Nhưng bóng tối và khoảng cách xa xôi khiến tôi trở nên bạo dạn hơn.
"Thế ư?" Anh hỏi bằng một giọng tôi vẫn hay nói khi muốn có được nhiều hơn nữa. Đàn ông cũng chẳng khác mấy so với phụ nữ bọn mình, tôi thầm nghĩ, cho dù không biết bao nhiên lần tôi cho rằng điều đó luôn luôn có vẻ như một lời gợi mở đặc biệt.
"Đúng. Ước gì anh ở bên cạnh em ngay lúc này."
"Trên giường nhà em, ngay ở đó, có bố mẹ em đang ngủ ở phòng bên cạnh ấy à?"
Tôi bật cười. "Họ suy nghĩ thoáng lắm."
"Dù em chỉ có một giường đơn thôi," tôi nói. "Không rộng rãi lắm."
"Giường đơn có em bên cạnh cũng không hề tệ." Giọng anh nhỏ nhẹ và thật gợi cảm.
Tôi biết cả hai đang cùng nghĩ đến một điều. Tôi nghe thấy được tiếng anh thở. Tôi không nói gì, chỉ tự vuốt ve mình và nghĩ đến anh. Tôi muốn anh cũng làm y như vậy. Dex làm theo. Chiếc điện thoại áp vào mặt tôi trở nên nóng hơn, và như mọi khi, cứ lúc nào nghe điện thoại là tôi lại lo mình có thể bị ảnh hưởng bởi bức xạ điện thoại. Nhưng đêm nay, tôi chẳng quan tâm đến tia bức xạ ấy nữa.
Ngày hôm sau, Darcy và tôi từ sân bay LaGuardia đi chung taxi về nhà. Tôi xuống xe trước. Vừa đặt chân lên vỉa hè là tôi gọi ngay cho Dex, và được biết anh đang ở văn phòng, đang làm việc, chờ tôi gọi điện. Lúc nào em cũng sẵn sàng đón anh, tôi nói, vui mừng vì lúc còn ở Indiana tôi đã cạo đôi chân sạch sẽ rồi. Anh nói sau khi Darcy gọi đến văn phòng, anh sẽ đến chỗ tôi ngay. Em hiểu mà, anh nói, nghe có vẻ ngượng ngùng trước mưu mẹo mới học được này. Tôi hiểu. Trong một giây phút, tôi cảm thấy thật tệ khi cuộc sống của mình toàn là những thủ đoạn xấu xa trong chuyện ngoại tình. Nhưng chỉ trong một giây thôi. Sau đó tôi tự nhủ rằng Dex và tôi không thuộc loại đó. Rằng theo như Hillary nói thì cuộc sống này đâu chỉ có đen trắng rạch ròi. Rằng có đôi khi kết quả tốt đẹp có thể bao biện cho cách thức xấu xa để đạt được nó.
° ° °
Tối đó, sau khi Dex và tôi ở bên nhau được vài tiếng đồng hồ, tôi nhận ra rằng những lần gặp nhau của hai đứa bắt đầu lờ mờ biến thành một mô típ rất thú vị: nói chuyện, vuốt ve, lơ mơ ngủ, và đơn giản chỉ là lặng yên ở bên nhau trong cảm giác ấm áp dễ chịu. Giống như kỳ nghỉ hoàn hảo ở biển vậy, những việc hàng ngày vẫn làm ở đó chẳng có gì đặc biệt, đến nỗi khi bạn trở về nhà và bạn bè hỏi chuyến du lịch thế nào, bạn thực sự không nhớ nổi chính xác mình đã làm gì để lấp đầy bao nhiêu tiếng đồng hồ. Cảm giác khi ở bên cạnh Dex cũng giống như vậy đấy.
Tôi đã thôi cái việc đếm số lần chúng tôi ân ái với nhau, nhưng tôi biết chắc phải qua con số hai mươi rồi. Tôi tự hỏi anh với Darcy làm bao nhiêu lần. Lúc này đây tôi đang nghĩ đến những điều đó. Vậy nên, nếu bảo rằng cô ấy không liên quan gì đến chúng tôi thì cũng không đúng. Nói rằng đây không phải một cuộc ganh đua thì thật vớ vẩn. Cô ấy chính là cái thước đo, còn tôi thì dựa vào đó. Lúc ở trên giường với Dex, tôi tự hỏi: cô ấy có làm thế này không? Cô ấy có giỏi hơn mình không? Họ theo một kịch bản dựng sẵn hay là cô ấy thích làm cho mọi thứ luôn mới mẻ? (Đáng buồn thay, lá phiếu của tôi lại là: mới mẻ. Và thậm chí còn buồn hơn, khi thân hình bạn đạt đến điểm mười rồi thì cái trò ân ái theo kiểu trên - dưới cũ rích nhạt nhẽo đó thực sự có gì quan trọng cơ chứ?) Sau đó, tôi lại nghĩ đến cô ấy lúc cảm thấy ngượng ngùng về thân hình của mình. Tôi hóp bụng lại, nắn ngực mình khi anh nằm quay lưng lại phía tôi, và tôi thì chẳng bao giờ đi quanh căn hộ của mình mà không mặc gì. Tôi băn khoăn không biết cả hai còn được ở bên nhau bao nhiêu lần nữa trước khi tôi bắt đầu thôi mặc bộ đồ lót xinh xắn, trở về với bộ cốt tông màu xám hay là chiếc quần ngủ Gap bằng vải flanen tôi vẫn mặc khi ở nhà một mình. Có lẽ chúng tôi không còn thời gian để tiến tới mức độ đó. Ít nhất là không kịp trước khi đám cưới diễn ra. Thời gian sắp hết rồi. Tôi tự nhủ không được hoảng hốt, hãy tận hưởng giây phút hiện tại đi đã.
Nhưng tôi có thể thấy một sự thay đổi gần đây. Bây giờ tôi cho phép mình nghĩ đến tương lai. Tôi không còn cảm giác mệt mỏi khổ sở khi tưởng tượng ra cảnh Dex hủy bỏ đám cưới nữa. Tôi đã thôi nghĩ rằng lòng trung thành của mình với Darcy luôn luôn phải đặt lên trên tất cả những thứ khác, đúng hơn là những gì tôi muốn. Tôi vẫn còn không dám chắc chắn mọi chuyện sẽ đi về đâu, mình muốn chúng đến đâu, nhưng nỗi sợ khi phá luật phần nào đó đã bớt dần rồi, và cả bản năng đặt Darcy lên chính bản thân tôi cũng thế.
Tối nay, Dex nói chuyện công việc. Anh thường kể với tôi về những vụ làm ăn anh kiếm được, và cho dù tôi cũng có hứng thú với cách anh làm thật đấy, nhưng điều tôi thực sự thích nghe lại là khi Dex kể về những nhân vật quan trọng trong công ty, những người xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của anh. Ví dụ như tôi biết anh thích làm việc cho Roger Bollinger, trưởng nhóm của anh. Dex là cánh tay phải của Roger, còn Roger là hình mẫu để Dex noi theo. Khi kể chuyện về Roger, anh bắt chước giọng Boston của ông ta theo một cách mà tôi tin rằng nếu có ngày tôi găp Roger thì chắc có lẽ tôi sẽ nghĩ Roger bắt chước lại cái kiểu Dex bắt chước Roger cũng nên. Roger chỉ cao khoảng 1m63 thôi (có điều này tôi thắc mắc – đàn ông vốn không bao giờ đề cập chi tiết về ngoại hình của những người đàn ông khác, họ thường nhắc đến tính dí dỏm và sự thông minh nhiều hơn), nhưng theo Dex nói thì ông ấy chẳng gặp khó khăn gì trong mối quan hệ với phụ nữ cả. Dex vô tình nhắc đến chi tiết nhỏ đó một cách bình thản như thường, chứ không phải theo kiểu đầy ngưỡng mộ, điều đó khiến tôi tin rằng Dex không có xu hướng thích qua đêm với nhiều loại phụ nữ khác nhau. Những kẻ thích quan hệ kiểu thế thường cảm thấy (A) bị ấn tượng hoặc là (B) ganh ghét với những kẻ đồng hội của mình.
Anh kể xong chuyện về Roger rồi hỏi, "Anh đã nói với em là Roger đã đính hôn hai lần chưa ấy nhỉ?"
"Chưa," tôi đáp, thầm nghĩ anh cũng biết là mình chưa kể rồi. Đó không phải là điều bạn có thể quên không kế, nhất là trong hoàn cảnh bọn tôi. Đột ngột tôi cảm thấy lạnh toát, bèn kéo chăn lên che cho cả hai.
"Ừ. Ông ấy hủy hôn cả hai lần đó. Ông ấy cứ hay nói với anh những câu kiểu như: ‘Chưa đến lúc kết thúc hẳn thì chưa xong’ hay là ‘Ba mươi chưa phải là Tết.’"
Tôi tự hỏi không biết Roger có biết gì về tôi không, hay là ông Ạđang nêu ra một lời nhận xét đùa cợt về những người độc thân. "Lúc nào?" Tôi hỏi Dex.
"Khi nào thì Tết ấy à?" Dex co người ôm lấy tôi.
"Vâng, đại loại thế." Chúng tôi đang tiến dần đến phần nhạy cảm trong câu chuyện này, thật may là anh không nhìn được vào mắt tôi. "Ông ấy hủy hôn khi nào?"
"Lần đầu tiên thì anh không rõ. Nhưng lần thứ hai thì ngay trước lễ cưới."
"Anh cứ đùa"
"Không. Ông ấy đi đến phòng cô dâu đang thay đồ. Gõ cửa và nói với cô ấy tin đó ngay trước mặt mẹ, bà ngoại và người cụ chín mươi lăm tuổi của cô dâu."
"Cô ấy có ngạc nhiên không?" tôi hỏi, nhận ra rằng đó đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Chẳng có ai lại trông chờ chú rể đi vào và hủy đám cưới hết.
"Chắc chắn. Nhưng đúng ra thì không nên ngạc nhiên đến mức đó … Cô ấy phải biết trước đây ông ấy từng làm thế một lần rồi chứ."
"Có phải vì một người thứ ba không?" Tôi ngần ngừ hỏi.
"Anh không nghĩ thế. Không phải đâu."
"Vậy thì tại sao?"
"Ông ấy bảo là ông ấy nghĩ chuyện hôn nhân đó không thể kéo dài mãi mãi được."
"Ồ."
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Anh chắc chắn phải biết tôi đang nghĩ gì.
"Không có gì đâu."
"Nói cho anh biết
"Không có gì mà."
"Em nói đi."
Kiểu đổi đáp này là của những mối quan hệ mới bắt đầu. Sau khi cặp đôi đã vững chắc rồi thì câu hỏi đó đúng là hiếm hoi.
"Em nghĩ là em chẳng tin Julia Roberts với cái chuyện Cô dâu chạy trốn – hay ở đây là chú rể chạy trốn – vào ngày cưới."
"Em không tin ư?"
Tôi lựa lời thật cẩn thận, "Em chỉ nghĩ là không cần thiết phải làm như thế … không cần cố ý sắp đặt như vậy," tôi nói. "Nếu ai đó định hủy bỏ thì nên làm trước ngày cưới đi."
Thông điệp tôi muốn nói cũng không hẳn là quá kín đáo.
"Ừm, đồng ý, nhưng em không nghĩ thà dứt khoát một lần còn hơn là phạm phải một sai lầm sao? Em không thấy mình nợ người kia, nợ chính bản thân em, và nợ cả cuộc hôn nhân một điều cần phải nói, cho dù em nhận ra điều đó khi đã muộn?"
"Không đời nào em chấp nhận phạm phải sai lầm kiểu thế. Điều em muốn nói là ta phải quyết định trước ngày cưới. Chính vì thế nên mới có việc đính hôn chứ. Em nghĩ, đến ngày cưới là tất cả đâu vào đấy rồi. Đừng có nói gì nữa hết mà hãy cố gắng làm cho tốt đi. Nói với cô ấy khi váy cưới đã mặc lên rồi thì thật nhẫn tâm."
Tôi hình dung ra Darcy trong cảnh tượng tủi hổ đó, chắc chắn tôi thấy thương cho cô ấy lắm.
"Em nghĩ vậy ư? Cho dù cuối cùng kết cục cũng vẫn chỉ là ly hôn?" Anh ấy hỏi.
"Cho dù là thế đi nữa. Anh thử hỏi xem cô gái đó chọn cái nào hơn, thà bị ly hôn hay bị sỉ nhục trong bộ váy cưới trước tất cả mọi người."
Anh nói "hừmmm", một câu nước đôi, thế nên tôi không biết anh có đồng ý hay không. Tôi tự hỏi rồi chuyện chúng tôi sẽ đến đâu. Liệu anh có nghĩ đến cả haihắc chắn là có chứ. Tôi cảm thấy các cơ trên người mình căng ra, bàn chân ngọ ngoạy đầy lo lắng. Tôi tự nhủ rằng vẫn chưa đến ngày mồng bốn tháng Bảy đâu. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện này thêm nữa.
Tôi với tay qua người Dex, bật dàn loa lên. Ban nhạc Creedence Clearwater Revial đang hát bài "Lookin’ Out My Back Door." Một bài hát vui nhộn. Đó chính là thứ tôi cần để gạt hình ảnh đám cưới của Dex và Darcy ra khỏi tâm trí. Thay vào đó, tôi tưởng tượng ra cảnh mình đang đi trên đường với Dexter. Chúng tôi ngồi trên chiếc xe mui trần màu trắng, nóc xe hạ xuống, cả hai đeo kính râm, lái dọc theo con đường cao tốc trải dài không một bóng ô tô nào khác.
Nỗi buồn đau hãy cứ để ngày mai, còn hôm nay tôi
sẽ không vướng bận
U, u, u, trông ra phía cửa sau nhà.