Chương 16
Tôi hôn Marcus là để cho Dex có thêm thời gian. Về lôgic thì thật quá khó hiểu, nhưng tôi cảm thấy rằng hành vi phản bội nho nhỏ đó khiến Dex và tôi trở nên ngang bằng, ít ra tạm thời là như vậy. Anh ấy đính hôn; còn tôi thì hôn bạn anh ấy.
Hillary không chấp nhận lý lẽ đó. Cô ấy cáu ầm lên, bảo tôi chấm dứt đi. Đừng có lằng nhằng thêm nữa. Đủ lắm.
"Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi," tôi nói. "Giờ mới có tháng Bảy. Mới đầu tháng Bảy."
Cô ấy nhìn tôi nghi hoặc.
"Thôi mà, Hill," tôi nói. "Kiên nhẫn là đức tính tốt…Những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi…Thời gian sẽ chữa lành tất cả."
"Ờ," cô ấy đáp. "Thế còn câu ‘Không có lúc nào bằng lúc này’? Đã bao giờ nghe đến chưa?"
"Rồi mình sẽ sớm nói chuyện. Mình sẽ nói mà."
"Được rồi. Vì cậu thực sự không thể lần nữa chuyện này lâu hơn được đâu. Cần phải ép anh ta nói xem anh ta định thế nào," cô ấy mói. "Cách này hay cách khác, cậu phải tiếp tục sống cuộc sống của mình chứ. Cứ quanh quẩn chờ đợi thế này không tốt cho cậu đâu, Rach ạ. Thực sự mình đang lo cho cậu lắm đấy …"
"Mình biết. Mình sẽ nói," tôi bảo với cô ấy. "Cậu nên nhớ là từ sau kỳ nghỉ cuối tuần bọn mình ở với nhau, mình mới chỉ gặp anh ấy có đúng một lần. Anh ấy ngủ gật trên sofa nhà mình."
"Ừm," cô ấy nói, ra vẻ hiểu chuyện.
"Ừm cái gì?"
"Ừm, chẳng phải như thế cũng nói lên được điều gì đó sao?"
Tôi biết cô ấy đang ám chỉ gì rồi. Đó là nếu tình yêu Dex dành cho tôi đủ lớn thì anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên tôi hơn nữa. Rằng từ sau ngày mồng bốn tháng Bảy, tôi đã để tình hình xuống dốc.
"Không, thực ra nó chẳng nói lên cái gì," tôi nói để bênh vực mình. "Cả hai bọn mình đều bận bù đầu. Les thì đang cáu điên. Cậu biết rồi đấy. Thực sự bọn mình chẳng có thời gian mà gặp nhau."
"Được rồi," cô ấy nói. "Nhưng mình sẽ dành cho anh ta thêm một tuần. Sau đó đừng có lý do lý trấu gì nữa.
"Thêm hai tuần nữa đi," tôi mặc cả, rồi giải thích rằng chỉ có một kẻ hời hợt hết chỗ nói mới nghĩ huỷ hôn là chuyện dễ như trở bàn tay. Rằng tình hình phức tạp hơn cô ấy tưởng rất nhiều. Rằng Dex không ngon ngọt lừa phỉnh tôi đâu. Rằng ít nhất thì anh ấy trân trọng tình bạn giữa chúng tôi, và cả tình bạn giữa tôi và Darcy nữa. Anh ấy đã nói yêu tôi. Và thực sự nghiêm túc khi nói ra điều đó. Tôi cố gắng hết sức để giải thích, đồng thời cũng cố thuyết phục chính bản thân mình nữa.
"Thôi được rồi," cô ấy nói. "Hai tuần. Thời hạn tối đa."
Tôi mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ rằng hai tuần sẽ giải quyết xong. Dù cách này hay cách khác.
° ° °
Lúc này đây, tôi phải đối diện với một khó khăn nữa: Bữa tiệc tặng quà cưới kiêm tiệc độc thân của Darcy. Lịch đã lên từ lâu lắm rồi - tổ chức vào ngày thứ Bảy tuần thứ ba trong tháng Bảy – nhưng vì một vài lý do ai cũng biết, tôi chưa đứng ra tổ chức được. Đến chiều, Claire gọi điện để hỏi chi tiết. " Chúng ta đi Hamptons hay ở lại thành phố?"
"Mình cũng không biết. Cậu nghĩ sao?" tôi đang bị sao nhãng khi phát hiện ra cô thư ký đánh hai chữ ‘n’ ở chữ "đề nghị" trong tờ bìa bản fax tôi quên đọc lại để soát lỗi. Nếu Les mà nhìn thấy thì hắn sẽ nổi khùng lên cho xem.
"Còn tuỳ theo ý muốn của Darcy nữa." Claire nói.
Đương nhiên. Lúc nào chả thế.
"Phải," tôi đáp.
"Thế nào? cậu ấy muốn làm những gì?" Claire hỏi bằng giọng ngụ ý: lẽ ra cậu phải biết chứ, cậu là phù dâu chính cơ mà.
Tôi thừa nhận là mình không dám chắc.
"Vậy thì bàn bạc với cậu ấy để tìm hiểu xem," Claire nêu gợi ý với cái giọng như của chủ tịch hội nữ sinh vậy. Cô ấy bắt tôi chờ để quay lại nói chuyện với Darcy qu
Chúng tôi đưa ra cho Darcy lựa chọn: Manhattan hoặc là Hamptons. Claire vạch ra những ưu khuyết điểm của mỗi nơi rồi khẳng định chắc chắn với cô ấy rằng dù ở đâu đi nữa thì đó cũng sẽ là bữa tiệc độc thân tuyệt vời nhất.
Darcy nói cô không quan tâm. Cả hai lựa chọn đều hay. Cô ấy đang ủ ê. Có gì đó không ổn rồi. Có thể là ở nhà đang có chuyện rắc rối, một vết rặn nứt thấy rõ bắt đầu xuất hiện trong mối quan hệ giữa họ. Có thể Dex đã nói gì đó với cô ấy. Trong tôi trào dâng một niềm hy vọng, tiếp theo là cảm giác tội lỗi ghê gớm thậm chí còn lớn hơn. Sao tôi có thể dễ dàng hò reo cổ vũ trước nỗi buồn của bạn mình như thế?
"Cậu không quan tâm ư?" Claire hỏi. Tất nhiên tôi cũng đang thắc mắc y như vậy.
"Mình không dám chắc," Darcy nói. "Anh ấy nói là định đi Hamptons chơi gôn."
"Ừm, nếu anh ta làm thế thì bọn mình nên ở lại trong thành phố. Chắc cậu cũng không muốn có anh ta quanh quẩn trong buổi tối trọng đại, đúng không?" Claire nói.
"Ừ," Darcy đáp. "Có lẽ vậy."
Chắc chắn là có điều gì bất ổn rồi. Cô ấy chẳng có chút hứng thú nào khi bàn về buổi tối tôn vinh chính mình. Bản năng an ủi cô ấy trong tôi trỗi dậy. "Claire và mình sẽ chuẩn bị xong xuôi rồi báo cho cậu địa điểm nhé," tôi nói. "Cậu thấy thế có được không?"
"Ừ, cũng được." Giọng cô ấy đều đều.
"Mọi chuyện vẫn ổn cả đấy chứ?" Claire hỏi.
"Ừ. Mình chỉ hơi mệt thôi."
"Được rồi. Bọn mình sẽ lo, Darce ạ. Đó sẽ là một bữa tiệc tuyệt vời," tôi nói.
Cả ba chào tạm biệt rồi cúp máy. Claire gọi lại ngay cho tôi. "Cậu ấy làm sao thế nhỉ? Có vẻ buồn thì phải."
"Mình không biết.
"Cậu có nghĩ là cậu ấy giận bọn mình vì chưa chuẩn bị gì không? Bọn mình hơi vô tâm," Claire nói, có vẻ lo lắng. Darcy giận thì đúng là đáng sợ.
"Không. Không thể như vậy. Cậu ấy biết là chúng ta đã thông báo với mọi người về ngày cụ thể cách đây hàng tuần rồi mà… Mọi người sẽ đến. Vấn đề chỉ còn chốt lại những gì định làm thôi. Mình sẽ nói chuyện với cậu ấy," tôi nói.
Tôi cúp máy sau khi nói chuyện với Claire rồi gọi lại cho Darcy. Cô ấy trả lời, giọng không còn sức sống.
"Có chắc là cậu không sao không?" tôi hỏi, cảm thấy vô cùng mâu thuẫn trong lúc chờ đợi câu trả lời.
"Mình không sao. Chỉ mệt thôi… Có lẽ hơi chán chường."
"Sao thế? Cuối tuần của cậu thế nào?" tôi ngần ngừ hỏi.
"Cũng được."
"Nói chuyện với bố của Dex vui chứ?"
"Ừ. Ông ấy tốt lắm," cô ấy đáp.
"Cậu có mến mẹ kế của anh ấy không?"
"Bà ấy cũng được. Nhưng có thể trở nên rất đáng ghét."
Thế thì mới hiểu được người khác cảm thấy thế nào.
"Bà ấy đã làm gì?"
"Ừm, ví dụ như lúc ở nhà hát bà ta cứ luôn mồm kêu lạnh. Cậu phải nghe thấy bà ta lải nhải suốt thời gian tạm dừng biểu diễn, thậm chí kể cả khi bác Thaler đưa cho bà ta áo khoác rồi. Dex với mình nói như kiểu … cô mặc cái váy hở hang thế kia thì lạnh là phải."
Dex với mình nói như kiểu… Dạ dày tôi chùng xuống. Hy vọng tôi sẽ không phải nghe những từ đó cả đời.
"Nhưng nhìn chung thì cuối tuần ổn cả chứ?" tôi hỏi dò, áp điện thoại vào tai.
"Ừ. Ổn."
"Thế sao cậu lại chán?"
"Ôi, chẳng biết nữa. Chắc chỉ là triệu chứng trước chu kỳ thôi. Mình sẽ không sao đâu."
Nếu thông thường thì tôi sẽ cố lôi Darcy ra khỏi tâm trạng buồn chán, tìm cách khiến cô ấy vui lên, nhưng thay vào đó, tô lại chỉ nói, "Ừm, mình cúp máy đây. Còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc nữa."
Cô ấy khúc khích cười. "Ừ, cậu làm đi. Tổ chức sao cho thật tuyệt nhé."
"Ừ," tôi đáp, biết rằng mình sẽ để Claire lo hết chuyện tổ chức. Cô ấy sẽ vui vẻ đảm nhận việc đó. Tôi biết cô ấy tin rằng đối với Darcy thì cô ấy quan trọng hơn tôi, rằng lẽ ra cô ấy mới là phù dâu chính, nhưng thực tế tôi lại quen Darcy lâu hơn. Chắc cô ấy có lý. Điểm chung lớn nhất giữa tôi và Darcy là những chuyện từ ngày xưa. Ngày xưa và Dex.
Từ đó cho đến hết tuần, thời gian trôi đi thật nhanh. Tôi không gặp Dex, nhưng chỉ vì anh đang đi công tác ở Dallas. Tôi cố gắng thuyết phục Hillary rằng thời hạn cuối cùng dành cho anh ấy nên cộng thêm vào ba ngày vì anh ấy không thực sự làm được gì để giải quyết tình hình này trong khi đang ở Texas (dù Dex và tôi xoay xở được hơn bốn tiếng nói chuyện điện thoại). Cô ấy bảo tôi là nếu có thì thời gian đi xa sẽ cho anh ấy cơ hội xác định rõ ràng tình cảm của mình, rồi sẽ quyết định phải làm gì. Tôi nói với cô ấy tôi tin là anh ấy cũng đang làm như vậy.
Sáng thứ Sáu, một tiếng sau khi trở về New York, Dex gọi điện và bảo chúng tôi cùng đi ăn trưa trước khi anh ấy đi Hamptons. Chúng tôi thu xếp gặp nhau ở quán Pick A Bargel gần nhà tôi để tránh phải chịu cảnh đông đúc vào giờ ăn trưa ở khu Midtown. Tôi cảm thấy hồi hộp lo lắng khi đi tàu điện ngầm ra khỏi khu trung tâm thành phố. Hơn tuần nay tôi không gặp anh - kể từ sau khi tôi hôn Marcus. Tôi biết hôn Marcus không phải là một sự kiện gì nổi bật (rõ ràng Marcus cũng nghĩ thế, vì từ đó đến nay chúng tôi hầu như chẳng nói chuyện), nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó là lạ khi hôn Dex lúc gặp mặt. Không phải cảm giác tội lỗi, chỉ là ngại ngần th
"Anh nhớ em quá," Dex nói, lắc lắc đầu. "Anh cứ mong là em sẽ bay đến Dallas để làm anh ngạc nhiên cơ."
Tôi bật cười vì thực sự tôi cũng từng nghĩ đến điều đó. "Em cũng nhớ anh," tôi nói, cảm thấy thoải mái hẳn.
Chúng tôi đứng ở góc phố, nhe răng cười với nhau như hai đứa dở hơi trước khi vào quán bánh mì. Trong quán chật cứng người là người, điều đó cho chúng tôi cái cớ để va chạm nhau. Những ngón tay anh lướt qua tay tôi, chân chúng tôi sát cạnh nhau, tay anh đặt lên lưng tôi khi dẫn tôi tiến lên phía trước xếp hàng. Tôi cảm thấy hãnh diện khi được ở gần Dex, đầu óc ngẩn ngơ chẳng gọi được món gì. Chúng tôi để cho ba người gọi trước rồi cả hai mới quyết định gọi sandwich với salad trứng mang đi. Chúng tôi trả tiền bánh và hai lon trà chanh đá Snapple, rồi vội vã đi bộ về căn hộ của tôi. Tôi tự nhủ không được để tình cảm lấn lướt khi cuối cùng cả hai cũng được ở riêng bên nhau. Thực sự tôi cần phải nói đến Darcy trước lúc bữa tiệc độc thân của cô ấy bắt đầu. Tôi phải làm trong khi món salad trứng bày ra trước mặt. Tất nhiên, từ phi anh nói trước.
Đi đến gần toà nhà mình ở, tôi gặp ngay Claire đang tiến lại gần, cách chúng tôi nửa toà nhà. Tôi nghe thấy Dex rủa thầm, cùng lúc nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt Claire. Không còn thời gian bàn bạc với Dex để bịa ra một câu chuyện. Cô ấy sải năm bước là đến chỗ chúng tôi. Cả hai tiêu rồi.
"Chào Claire," Dex nói một cách mạnh mẽ.
"Hai người đang làm gì ở đây thế?" Cô ấy chuyển cái túi xách Prada màu vàng nâu từ vai này sang vai kia, mỉm cười bối rối.
Tôi cười lo lắng. "Cậu đang làm gì ở đây thì có?" tôi hỏi. Nỗ lực yếu ớt để kéo dài thêm được vài giây. Tôi đang phải chịu đựng cảm giác hết sức căng thẳng, một tai hoạ khủng khiếp. Tôi không nên làm luật sư, ít nhất không phải loại luật sư xuất hiện ở phòng xử án. Tôi hợp với mấy cái hộp tài liệu to tướng trong phòng họp có điều hoà hơn.
"Hôm nay mình về sớm để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho bữa tiệc ngày mai. Mình vừa đến cửa hàng Kate’s Paperie mua giấy gói quà và thiếp cho Darcy." Cô ấy liếc hai cái túi giấy màu nâu của bọn tôi. Tôi cầm trà Snapple; Dex cầm sandwich. "Hai người định ăn trưa đấy
"Không," Dex nói. Anh ấy hoàn toàn giữ được bình tĩnh. "À, ừ. Chúng tôi vừa mới mua đồ ăn trưa. Nhưng tôi đang định ra ôtô - chuẩn bị đi Hamptons."
"Ồ." Cô ấy nói, nhưng vẫn chưa thấy thoả mãn. May thay, cô ấy toàn nhìn Dex. Tôi tin anh ấy hơn tin chính bản thân mình.
"Tôi cần đưa Rachel một thứ, nhờ cô ấy đưa hộ cho Darcy," Dex nói.
Cô ấy nghiêng đầu sang bên. "Thứ gì vậy?"
Tôi không nghĩ là cô ấy nghi ngờ; chỉ đơn giản cô ấy không cho rằng chuyện chúng tôi đang làm chẳng liên quan đến mình. Cô ấy nghĩ mình là cách tay cốt cán của Darcy, được phép biết tất cả những gì có liên quan đến cô bạn mình. Mà Dex và tôi thì chắc chắn có liên quan đến Darcy rồi.
"Một lời nhắn," Dex nói. "Một điều nho nhỏ tôi muốn nói với Darcy trước cái đêm cô ấy quậy tưng bừng."
"À," Claire mỉm cười, rõ ràng không thắc mắc sao Dex lại không để luôn cái lời nhắn đó trong căn hộ của bọn họ, sao lại chỉ định tôi là người đưa tin làm gì. "Ừm, đúng là sẽ quậy tưng bừng thật. Chắc chắn đấy."
"Tôi chỉ dám tưởng tượng thôi…" Dex nói.
"Vậy, Rachel này, chiều nay cậu có nghỉ không?"
Tôi lắp bắp nói rằng không, có, tôi không chắc, có thể.
"Ôi, cứ để đấy. Đi với mình, làm vài việc lặt vặt vào phút chót để chuẩn bị cho bữa tiệc. Mình đang trên đường đến cửa hàng Lingerie trên phố Lex để mua thêm vài thứ," cô ấy nói. Chúng tôi đã chọn bữa tiệc tối ngày mai là tiệc độc thân kết hợp với tiệc tặng đồ ngủ. "Cậu đi cùng được không?"
"Thôi được. Mình cần chạy lên nhà thay quần áo và gọi một cú điện thoại. Mười lăm phút nữa mình gặp cậu nhé?"
"Tuyệt!" Claire
Tôi chờ cho cô ấy đi trước, hy vọng có được chút ít thời gian riêng tư với Dex, nhưng cô ấy cứ đứng mọc rễ trên vỉa hè. Mấy giây sau, Dex đành bỏ cuộc và chào tạm biệt hai chúng tôi. Tôi cẩn thận không nhìn khi anh đi.
"Được rồi," tôi nói với Claire. "Chờ mình một lúc nhé."
Tôi quay về nhà trong nỗi hoảng sợ, tự nhủ rằng chúng tôi không sao, chắc chắn Claire không nghi ngờ có sự phản bội ghê gớm ở đây. Tôi vừa mới đóng cửa thì Dex gọi. Tôi nhấc máy, hai tay run lẩy bẩy.
"Này," Dex nói. "Em có tin nổi không?"
"Ôi trời ơi," tôi đáp. "Em có cảm giác như sắp ngất đến nơi. Anh đang ở đâu đấy?"
"Ở góc phố. Trong xe ôtô… Em nghĩ là ta ổn cả chứ?"
"Hy vọng là vậy," tôi nói, cảm thấy mạch bắt đầu chậm dần, trở về mức bình thường. "Anh giỏi thật… Làm sao anh nghĩ ra được lý do đó nhanh thế?"
"Anh chẳng biết. Cô ta tin, đúng không?"
"Có vẻ thế … nhưng còn lời nhắn thì ta làm thế nào?"
"Giờ anh đang viết đây … ch.ết tiệt, anh chẳng nghĩ ra cái gì cả. Thật ngớ ngẩn … Anh lên nhà em được chứ?"
Tôi nói với anh rằng đó không phải ý hay đâu, tôi còn phải gặp Claire nữa.
Anh thở dài. "Anh muốn có chút thời gian ở bên em. Em không từ chối được à?"
Tôi cảm thấy người mình trở nên yếu ớt. "Anh không nghĩ là nếu em cố tình tránh cô ấy thì như thế có vẻ đáng nghi lắm sao?"
"Đi mà. Chỉ vài phút thôi?"
"Được rồi," tôi nói. "Anh lên đi. Nhưng chỉ đưa em lời nhắn thôi đấy. Sau đó em thực sự phải gặp cô ấy."
Mấy phút sau, anh đến trước cửa nhà tôi, đưa cho tôi bánh sandwich và tờ giấy nhắn gấp lại. Tôi đặt cả hai xuống bàn uống cà phê, cạnh hai lon Snapple. Chúng tôi ngồi trên sofa.
"Sao trong cái thành phố này cứ toàn xảy ra những chuyện như vậy chứ?" tôi hỏi.
"Anh hiểu," anh nói, nắm tay tôi. Anh cố hôn tôi, nhưng tôi còn run quá, không đáp lại được. Tôi không thể bình tĩnh nổi. Cứ như thể Claire vẫn còn đang ở bên cạnh chúng tôi vậy.
"Thực sự em phải đi," tôi nói, tức điên vì cô ta phá hỏng mất cơ hội để chúng tôi nói chuyện quan trọng, nhưng cũng lại cảm thấy nhẹ nhõm chút ít.
Anh cứ tiếp tục hôn trong lúc cởi áo khoác của tôi, vuốt ve vai tôi.
"Dex!"
"Gì?"
"Em phải đi."
"Một lúc nữa thôi mà."
"Không được. Ngay bây giờ."
Nhưng khi những ngón tay anh ấy vuốt ve khắp chỗ xương đòn của tôi, tôi không nghĩ đến Claire nữa. Lát sau, chúng tôi ân ái với nhau.
Ngay sau đó, di động của tôi réo vang. Tôi giật bắn mình. "Ôi ch.ết tiệt. Chắc Claire đấy. Em thực sự phải đi đây." Tôi nói rồi ngồi dậy.
"Nhưng anh muốn nói về chuyện cuối tuần này," anh nói.
"Cuối tuần này thì sao?" tôi hỏi, tránh ánh nhìn của anh trong lúc cài áo.
"Ừm, chỉ là … Thực sự anh xin lỗi về bữa tiệc độc thân này, và tất cả…
Tôi ngắt lời anh. "Em biết, Dex ạ."
"Sẽ phải làm gì đó sớm thôi. Chỉ là anh chẳng có một phút nào rỗi. Anh không có cơ hội … nhưng anh muốn em biết rằng tất cả thời gian, ý anh là, tất cả thời gian ấy, anh đều nghĩ đến chuyện này - và em nữa…" Nét mặt anh ấy chân thành, khổ sở. Anh chờ tôi lên tiếng.
Phần mở đầu của tôi đấy. Những câu những chữ tôi đã có trong đầu rồi; chúng đang ở ngay đầu lưỡi tôi, nhưng tôi không nói gì hết, lấy lý do rằng bây giờ không phải là lúc để bộc lộ. Chúng tôi chẳng có đủ thời gian để thực sự nói chuyện với nhau. Tôi tự trấn an mình rằng không phải tôi hèn nhát, chỉ là đang kiên nhẫn thôi. Tôi muốn đợi đến đúng thời điểm để có thể bàn bạc về chuyện làm đau lòng người bạn thân nhất của tôi. Vậy là tôi để cho anh và cho mình một lối thoát. "Em biết, Dex ạ," tôi nhắc lại. "Tuần sau ta nói chuyện, được chứ?"
Anh buồn bã gật đầu và ôm tôi thật chặt.
Sau khi anh đi, tôi gọi cho Claire và nói với cô ấy rằng tôi vướng một cuộc điện thoại công việc, nhưng sẽ xuống ngay. Tôi mặc quần áo, uống lon Snapple, rồi bỏ sandwich salad trứng vào tủ lạnh. Bước ra cửa thì tôi trông thấy mẩu giấy gập lại. Không thể cầm lòng được, tôi quay lại, mở nó ra và đọc"
DARCY,
ANH CHỈ MUỐN GỬI CHO EM THỨ GÌ ĐÓ NHO NHỎ TRƯỚC BUỔI TỐI TRỌNG ĐẠI CỦA EM. HY VỌNG EM SẼ THẬT VUI BÊN CẠNH CÁC BẠN.
YÊU EM, DEXTER
Sao anh ấy lại phải thêm vào cái từ "yêu em"? Tôi cố gắng an ủi bản thân bằng cách nghĩ rằng anh ấy không làʍ ȶìиɦ với Darcy, và tuần sau chúng tôi sẽ nói chuyện, vẫn còn trong thời hạn Hillary đặt ra. Sau đó tôi vội vã xuống gặp Claire, giúp cô ấy chuẩn bị cho cuối tuần trọng đại của Darcy.
Với người khác thì toàn bộ chuyện này đúng là hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Nhưng không phải với những người như tôi.
Bữa tiệc độc thân kiêm tặng đồ ngủ này từ đầu đến cuối thật khổ sở, vì những lý do ai cũng biết, mà cũng còn vì tôi chẳng có điểm gì chung với những người bạn trong nghề PR của Darcy, tất cả bọn họ đều là những kẻ vật chất, nông cạn hời hợt, những kẻ xấu tính có cái tôi to đùng. Claire chính là người đứng hạng nhất trong số đó, thật đáng sợ. Tôi tự nhủ là mỉm cười đi, đừng có nói gì hết. Chỉ một buổi tối thôi mà.
Trước tiên chúng tôi gặp nhau ở nhà Claire để tặng đồ ngủ cho Darcy, một thứ siêu hấp dẫn với ren đen và lụa đỏ mà đúng là tôi không thể cạnh tranh nổi. Nếu Darcy mà quyết định mặc bất cứ thứ gì trong những đồ này trước lễ cưới - nhất là đôi tất lưới La Perla có dây đeo – thì tôi ch.ết luôn. Trừ phi cô ấy mặc thứ tôi tặng trước tiên, một chiếc váy ngủ dài màu trắng ngà, cổ cao, một thứ mà Caroline Ingalls có thể đã mặc trong bộ phim Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên. Trông nó ngọt ngào, kín đáo, trái ngược với những món quà gợi tình, thiếu vải khác, chúng như muốn hét lên: "Cho em lên ghế và vắt kem ra nào." Darcy giả vờ tỏ ra thích món quà tôi tặng, trong lúc đó tôi bắt gặp cái nhìn ra hiệu biết-quá-rồi-mà giữa Claire và Jocelyn, một đứa trông giống Uma Thurman. Trong một phút hoang tưởng, tôi tin rằng Claire nghi ngờ sự thật đằng sau cuộc gặp gỡ tình cờ ngày hôm qua và đã nói với Jocelyn điều đó rồi. Nhưng rồi tôi chỉ nghĩ cái nhìn đó có nghĩa thế này: Rachel, đứa bạn lỗi mốt của Darcy lại thế nữa kìa. Sao cô ta có thể làm phù dâu chính được trong khi thậm chí còn chả biết tặng một cái váy ngủ cho phù hợp?
Sau màn trao qùa của buổi tối, chúng tôi đi taxi đến Churrascaria Plataforma, một nhà hàng thịt quay theo kiểu Brazil món-gì-cũng-ăn-được ở khu Theater District, ở đó phục vụ mang đến cho bạn những suất thịt xiên nhiều vô kể. Thật buồn cười khi chọn nhà hàng này lại là một nhóm phụ nữ gầy nhom, một nửa trong số đó ăn chay và sống chủ yếu nhờ vào ăn cần tây và hút thuốc lá. Đoàn chúng tôi tự hào kéo nhau vào nhà hàng, thu hút rất nhiều cái nhìn của cánh đàn ông trong nhà hàng. Sau một lượt cocktail đắt xót ruột (tiền ghi vào thẻ tín dụng của tôi), chúng tôi ngồi ở một chiếc bàn dài ngay chính giữa nhà hàng, ở đó những cô nàng PR tiếp tục khuấy động cả căn phòng, vờ như không để ý thấy khắp nơi người ta đang chú ý.
Tôi quan sát một chiếc bàn gần đó toàn những người phụ nữ mặc trang phục đứng đắn của Ann Taylor đang nhìn nhóm chúng tôi với một vẻ lạ lùng của ghen tị xen lẫn coi thường. Tôi dám cá là trước khi buổi tối nay chấm dứt, những phụ nữ mặc đồ Ann Taylor đó sẽ phàn nàn với người phục vụ của bọn họ rằng bàn chúng tôi ồn ào quá. Người phục vụ bọn tôi sẽ nói một câu thật ngọt là chúng tôi hãy nhỏ tiếng xuống chỉ một chút xíu thôi. Sau đó bàn tôi sẽ cáu lên và bảo rằng mấy bà Ann Taylor đó là một lũ thảm bại béo ú. Mình ngồi nhầm bàn mất rồi, tôi thầm vậy khi Claire và tôi, hai người hai bên, đi cạnh Darcy như cô ấy yêu cầu. Cô áy vẫn đang đội tấm khăn voan nhỏ làm từ ruy băng và nơ gói quà, sung sướng được làm cô gái nổi bật nhất, nóng bỏng nhất trong một bàn toàn những phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời. Trừ tôi, thế đấy. Tôi giả vờ chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện hời hợt quanh mình trong lúc hớp một ngụm rượu sangria, cười và cười.
Ăn tối xong, chúng tôi lên đường tới Float, câu lạc bộ khiêu vũ ở Midtown, nơi có những sợi dây thừng bằng nhung và những tay gác cửa tự cho mình là quan trọng. Tất nhiên chúng tôi là những khách VIP – công này của Claire – và có quyền chen lên trước một hàng dài những kẻ vô danh tiểu tốt (câu nói của Darcy đấy). Buổi tối nay diễn ra theo đúng kiểu kịch bản nhàm chán, dớ dẩn của một bữa tiệc độc thân điển hình của những cô nàng tuổi đôi mươi. Điều đó chắc là cũng được thôi, trừ một thực tế là đa phần bọn tôi đã chẳng còn đôi mươi nữa rồi. Chúng tôi quá già để có những màn gào rú, những ly rượu, nhảy nhót điên cuồng với bất cứ anh chàng đủ tự tin (hay là đủ khả năng tự hại chính mình) khi dám tham gia vào nhóm chín người phụ nữ bọn tôi. Và Darcy thì quá già đối với cái danh sách những việc điên rồ mà Claire đã chuẩn bị trước: kiếm một anh chàng tóc đỏ nào đó mua cho cô nàng một ly cocktail sex-on-the-beach, nhảy với một ông trên năm mươi (thử tưởng tượng xem có loại nào như thế mà vẫn hay lui tới câu lạc bộ khiêu vũ không), hôn một anh chàng có hình xăm hoặc bấm khuyên trên người.
Vụ này đúng là quá mức, nhàm chán, nhưng Darcy thì lại nổi bật. Cô ấy trên sàn nhảy, đang toả sáng, mồ hôi khiến cho tóc hơi cong lại. Chiếc bụng phẳng rám nắng khoe ra giữa chiếc quần jean cạp trễ và áo dây. Đôi má ửng hồng lấm tấm mồ hôi. Ai ai cũng muốn nói chuyện với cô dâu tương lai. Những cô gái độc thân thì tiếc nuối hỏi cô ấy váy cưới trông ra sao, và có hơn một anh chàng nói với cô ấy rằng cô ấy nên nghĩ lại việc lấy chồng đi, hay ít nhất là chơi bời lần cuối cùng với một anh. Tôi nhảy ở phía ngoài so với mọi người trong nhóm, chờ đợi đến lúc chuồn.
Cuối cùng tối đó cũng chấm dứt, tôi mệt nhoài, tỉnh táo và nghèo đi mất 500 đô la. Lúc chúng tôi kéo nhau ra khỏi câu lạc bộ, Darcy quay sang tôi nói rằng cô ấy muốn ngủ lại ở nhà tôi, chỉ có hai chúng tôi thôi, giống như ngày xưa. Cô ấy quá thích thú trước ý nghĩ đó nên tôi không nỡ từ chối. Tôi mỉm cười. Cô ấy thì thầm vào tai tôi là muốn thoát khỏi Claire, rằng nếu Claire đi cùng thì mọi chuyện lại khác hoàn toàn. Điều đó khiến tôi nhớ lại hồi cấp ba Darcy quyết định ra sao về việc cô muốn ai đi cùng và cho ai ra rìa. Annalise và tôi ít khi có quyền nêu ý kiến, thường bọn tôi không thể hiểu nổi vì sao có người lại bị loại.
Chúng tôi vẫy một chiếc taxi, Darcy nói lời cảm ơn Claire, bảo rằng tối nay đúng là vui nổ trời, huých tôi một cái và nói to với tôi, "Sao chúng ta không đi chung taxi về nhỉ? Mình sẽ cho cậu xuống trước."
Tôi nói được thôi, và chúng tôi hướng về căn hộ của tôi.
Tối nay là ca của José. Anh ta sung sướng khi được gặp Darcy, cô ấy lúc nào cũng đùa giỡn tán tỉnh với anh ta. "Cô em làm gì mất dạng lâu thế?" anh ta hỏi. "Em không đến thăm anh nữa rồi."
"Chuẩn bị cho đám cưới," cô ấy nói theo kiểu hấp dẫn bí hiểm. Cô ấy chỉ vào cái khăn voan giờ đã nhàu nhĩ đang cầm trên tay như một món quà tặng quý giá.
"Ái chà. Không phải thế chứ! Em sắp lấấy chồồng ư?"
Tôi nghiến răng và ấn nút thang máy.
"Vâng," cô ấy đáp, nghiêng đầu sang bên. "Sao, anh nghĩ em không nên lấy chồng à?"
José bật cười, khoe đủ cả hàm răng. "Phải đấy. Đừng lấy!" Thậm chí đến cả người gác cửa nhà tôi cũng muốn có cô ấy. "Em đá gã đó đi," anh ta nói.
Rõ ràng anh ta không ghép những mảnh rời rạc trong trò chơi này lại với nhau rồi.
Darcy nắm tay anh ta, quay người một vòng. Cô ấy kết thúc động tác đó bằng một cái huých hông với José.
"Đi thôi, Darcy," tôi nói, đã vào sẵn thang máy rồi, lấy ngón cái bấm nút giữ cửa. "Mình mệt rồi."
Cô ấy xoay lần cuối rồi bước vào thang máy cùng tôi.
Lúc thang máy đi lên, cô ấy vẫy vẫy và hôn gió với cái camera an ninh, để nhỡ José đang quan sát thì còn trông thấy.
Khi vào nhà, ngay lập tức tôi vặn nhỏ âm lượng máy trả lời tự động xuống và tắt di động, phòng trường hợp Dex. Sau đó tôi thay đồ, mặc quần soóc, áo phông và đưa quần áo cho Darcy.
"Mình mặc áo phông Trường Trung Học Naperville của cậu được không? Để có cảm giác giống như ngày xưa."
Tôi nói rằng cái áo ấy đang giặt, cô ấy đành phải mặc áo phông "1989 Indy 500" thôi. Cô ấy bảo cũng được, nó sẽ khiến cô ấy nhớ nhà.
Tôi đánh răng, dùng chỉ nha khoa và rửa mặt trong khi cô ấy ngồi trên mép bồn tắm, kể cho tôi về bữa tiệc, ở đó vui đến thế nào. Chúng tôi đổi chỗ cho nhau. Darcy rửa mặt rồi hỏi cô ấy dùng bàn chải đánh răng của tôi được không. Tôi đồng ý dù nghĩ rằng dùng chung với người khác thì kinh lắm. Thậm chí chung với Dex đi chăng nữa. Thôi được rồi, có thể Dex thì không, nhưng tất cả những người khác thì có. Trong khi miệng đầy kem, cô ấy nói rằng mình không say, hay thậm chí không hưng phấn cho lắm, điều đó thật lạ, vì chúng tôi uống rất nhiều rượu. Tôi nói với cô ấy rằng chắc đó là do chúng tôi ăn nhiều thịt quá.
Cô ấy nhổ kem vào bồn rửa. "Eo ôi. Đừng nhắc lại. Chắc tối nay mình phải lên đến hai cân mất."
"Không đâu. Nghĩ mà xem, cậu đốt được bao nhiêu calo lúc nhảy nhót và toát mồ hôi."
"Đúng quá!" Cô ấy súc miệng, làm nước bắn tung toé khắp nơi trước khi ra khỏi phòng tắm.
"Cậu muốn đi ngủ chưa?" tôi hỏi, lấy khăn lau chỗ nước bắn ra đó.
Cô ấy quay lại nhìn tôi, chẳng có vẻ gì hối lỗi. "Chưa. Mình muốn thức để nói chuyện."
"Thì ít nhất cứ vào giường rồi nói được không?"
"Nếu để đèn sáng. Không thì buồn ngủ nhanh lắm."
"Được rồi," tôi đáp.
Chúng tôi trèo lên giường. Darcy nằm gần cửa sổ, chỗ Dex hay nằm trên giường. May quá, sáng nay tôi đã kịp thay ga rồi.
Ch tôi nằm đối diện, đầu gối cong lại chạm vào nhau.
"Ta nói gì trước nhỉ?" tôi hỏi.
"Cậu chọn đi."
Tôi chuẩn bị tinh thần cho đề tài đám cưới, nhưng thay vào đó cô ấy lại bắt đầu một bài dài về các cô gái ở bữa tiệc, ai mặc đồ gì, nói về kiểu tóc tém mới cắt của Tracy, về chuyện Jocelyn cố gắng chữa chứng cuồng ăn vô độ, chuyện Claire thì luôn miệng kể ra ông này bà nọ tỏ vẻ ta đây.
Chúng tôi nói chuyện Hillary không đến bữa tiệc. Dĩ nhiên Darcy tức lộn ruột. "Dù cô ta có đang yêu đi nữa thì lẽ ra cũng nên bỏ anh chàng Julian đấy trong một tối thôi."
Tất nhiên, tôi không thể nói với cô ấy rằng lý do thực sự Hillary không thèm đến chẳng phải vì anh bạn trai mới.
Sau đó chúng tôi chuyển sang nói về Ethan. Cô ấy hỏi có phải cậu ấy là dân "gay" không. Lúc nào Darcy cũng nghi ngờ điều này, dẫn ra những lý lẽ chẳng thuyết phục: cậu ấy chơi đánh bóng bốn người với bọn con gái ở trường tiểu học, đến cấp ba thì cậu ấy chọn môn kinh tế gia đình thay vì môn kỹ thuật công nghiệp, cậu ấy có rất nhiều bạn là nữ, cậu ấy ăn mặc đẹp và từ sau chuyện với Brandi cậu ấy chưa hẹn hò với ai cả. Tôi bảo với Darcy là không, tôi gần như chắc chắn trăm phần trăm cậu ấy không phải là "gay".
"Sao cậu biết?"
"Mình chỉ nghĩ là cậu ấy không phải như vậy thôi."
"Mà nếu cậu ta có thế thật thì cũng có sao đâu." Darcy nói.
"Mình biết, Darcy ạ. Mình chỉ không nghĩ cậu ấy là ‘gay’."
"Thế còn lưỡng giới thì sao?"
"Không."
"Vậy cậu thực sự không nghĩ là có bao giờ cậu ta âu yếm với một tên con trai khác?"
"Đúng!" tôi đáp.
"Mình cũng thấy khó hình dung ra cảnh Ethan cầm ‘cái ấy’ của một gã khác."
"Đủ rồi đấy," tôi nói.
"Thôi được. Thế lần gần đây nhất nghĩ đến chuyện với Marcus, cậu thấy sao?"
"Anh ta ngày càng thích mình," tôi đáp, nói như thế để cho chắc ăn - đề phòng nhỡ cô ấy có chút xíu nghi ngờ tình cảm của tôi dành cho Dex.
"Thế à? Từ lúc nào?"
"Tối hôm thứ Bảy mình đã hôn anh ta," tôi nói, rồi ngay lập tức thấy hối hận. Cô ấy sẽ kể với Dex cho xem.
"Thật không? Mình tưởng tối thứ Bảy cậu đi ăn cùng Hillary và Julian chứ?"
"Đúng là thế. Nhưng sau đó mình hẹn gặp Marcus… đi uống vài ly. Có gì to tát đâu, thật đấy."
"Xong cậu có đến nhà anh ta không?"
"Không. Không có chuyện đó."
"Thế cậu hôn anh ta ở đâu?"
"Bar Aubette."
"Có thế thôi à? Chỉ hôn không?"
"Ừ. Cậu nghĩ gì chứ, bọn này ân ái ở Aubette chắc? Giời ạ."
"Ừm, tin này đáng chú ý đây… Mình tưởng chuyện giữa hai cậu đang xuống dốc. Thế cậu có vẽ ra cảnh cậu kết hôn với anh ta không?"
Tôi cười. Đúng là tính Darcy từ xưa đến nay – nghe được một mẩu tin rồi cuống lên nghĩ ra đủ thứ điên rồ.
"Sao cậu lại cười? Anh ta không phải loại đáng chọn làm chồng à?"
"Mình không biết. Có lẽ thế… Giờ tắt đèn đi nhé? Mắt mình nhức quá."
Cô đồng ý, nhưng đưa mắt nhìn tôi cảnh cáo: chưa đến giờ ngủ đâu đấy.
Tôi tắt chiếc đèn cạnh giường, và ngay khi chúng tôi chìm trong bóng tối, cô nhắc đến Dex và lời nhắn của anh. Khi tôi đưa mẩu giấy lúc bữa tiệc bắt đầu, cô khá hờ hững với nó, bây giờ thì lại gọi anh ấy là người chu đáo.
"Hừmmmm," tôi nói.
Sau đó là một khoảng lặng dài. Rồi cô ấy lên tiếng. "Gần đây mọi chuyện giữa mình với anh ấy có vẻ lạ."
Mạch trong người tôi đập nhanh hơn. "Thế sao?"
"Lâu lắm rồi bọn mình không ‘quan hệ’."
"Bao lâu?" tôi hỏi, bắt chéo ngón tay cầu may dưới chăn.
Cô ấy nói với tôi câu trả lời mà tôi muốn nghe. Từ trước ngày mồng bốn tháng Bảy.
"Thế à?" Lòng bàn tay tôi ɖâʍ dấp mồ hôi.
"Ừ. Có phải tín hiệu xấu không?"
"Mình không biết… Trước các cậu ‘quan hệ’ thường xuyên cỡ nào?" tôi hỏi, thật may là có bóng tối che giấu.
"Trước cái gì?"
Trước khi anh ấy nói yêu tôi. "Trước ngày mồng bốn."
"Cũng tùy. Nhưng khi mọi chuyện tốt đẹp thì ngày nào cũng làm. Thỉnh thoảng còn hai lần một ngày.
Tôi cố dẹp bỏ những hình ảnh kinh khủng đó ra khỏi tâm trí, cố nghĩ ra điều gì khác để nói. "Có thể do áp lực của chuyện đám cưới chăng?"
"Ừ…" cô ấy nói.
Mà cũng có thể đó là vì anh ấy đang ngoại tình với tôi.
Cảm giác tội lỗi ào đến trong tôi, và tăng lên gấp cả chục lần khi cô ấy lại đổi đề tài, bất ngờ hỏi, "Cậu có tin nổi chúng ta đã làm bạn với nhau lâu đến thế không?"
"Mình biết, đúng là lâu thật."
"Thử nghĩ đến tất cả những đêm chúng ta ngủ lại nhà nhau xem. Cậu nghĩ chúng mình ngủ cùng nhau bao nhiêu lần rồi? Mình chẳng giỏi trong khoản ước chừng các thứ đâu. Cậu nghĩ có đến một ngàn không?"
"Chắc cũng gần đến," tôi nói.
"Lâu lắm rồi chúng mình không ngủ như thế," cô nói.
Mắt tôi đã quen dần với bóng tối nên bây giờ tôi có thể nhìn thấy cô ấy lờ mờ. Gương mặt mới rửa, mái tóc đuôi gà, trông Darcy giống như một cô nhóc vậy. Chúng tôi như đang nằm trên giường cô ấy hồi cấp ba, thì thầm và cười khúc khích, với Annalise ngáy khe khẽ nằm bên cạnh giường, trong cái túi ngủ Garfield. Darcy luôn luôn để Annalise ngủ. Chắc là cô ấy mong Annalise ngủ trước. Tôi biết thỉnh thoảng tôi cũng mong thế.
"Cậu muốn chơi trò hai mươi câu hỏi không?" tôi hỏi. Đó là một trong những trò bọn tôi ưa thích khi lớn lên.
"Có. Có. Cậu chơi trước."
"Được rồi. Mình chơi trước."
"Vẫn theo luật cũ chứ?"
"Ừ."
Luật chơi của chúng tôi đơn giản bạn phải chọn một người (điều này thành luật sau khi Annalise cố chọn người chơi là thú nuôi nhà hàng xóm), người đó chúng tôi đều phải biết rồi (không tính người nổi tiếng, dù đã ch.ết hay còn đang sống), và phải hỏi câu hỏi có câu trả lời là "đúng" hoặc "sai".
"Quen từ hồi trung học?" cô hỏi.
"Đúng."
"Đàn ông?"
"Sai."
"Cùng khối với bọn mình?"
"Sai."
"Trên hay dưới mình một lớp?"
"Thế là hai câu rồi."
"Không, đấy là câu ghép chứ," cô nói. "Nếu trả lời ‘đúng’ thì mình vẫn phải chia nhỏ ra, và hỏi câu khác. Còn nhớ không?"
"Thôi được, cậu có lý," tôi nói, nhớ ra điều khác biệt nhỏ nhoi đó. "Câu trả lời là: sai."
"Sinh viên à?"
"Sai. Năm câu rồi đấy. Còn mười lăm câu."
Darcy nói cô ấy biết mình hỏi được năm câu, cô ấy vẫn đang đếm. "Giáo viên dạy cả hai chúng ta?"
"Sai," tôi nói, giấu sáu ngón tay dưới chăn. Trong trò này Darcy nổi tiếng là đứa hay ăn gian số câu hỏi.
"Giáo viên dạy cậu?"
"Sai."
"Giáo viên dạy mình?"
"Sa
"Giáo viên trợ giúp học sinh?"
"Sai."
"Tổ trưởng bộ môn?"
"Thế là mười câu. Sai."
"Người ở đội ngũ khác?"
"Đúng."
"Giám thị?"
"Sai."
"Thằng chỉ điểm?"
"Sai." Tôi mỉm cười, nghĩ đến cái lần tên chỉ điểm đó mách lẻo chuyện Darcy trốn học đến nhà hàng Subway ăn trưa với Blaine. Lúc hắn dẫn độ hai người bọn họ đến phòng giám thị, Darcy bảo với hắn là sau này hắn nên làm nghề đó thật đi. "Cậu bao nhiêu tuổi, ba mươi đúng không? Thôi chuyện cấp ba đi được chưa?" Câu nói đó khiến cho cô đoán sai thêm hai lần.
"Ồồ! Chắc mình biết đó là ai rồi!" Cô bắt đầu cười khúc khích không kìm được. "Bà ta nấu đồ ăn trưa đúng không?"
Tôi cười. "Ừ."
"Đó là bà June!"
"Chính xác! Cậu đoán đúng rồi."
June là biểu tượng thời cấp ba của bọn tôi. Bà ấy khoảng tám mươi tuổi, cao 1m50, da dẻ nhăn nheo kinh khủng khiếp vì nghiện thuốc lá nặng hàng bao nhiêu năm. Và điều khiến bà nổi tiếng nhất là có lần bà đánh rơi móng tay giả vào trong món lasagna của Tommy Baxter. Tommy trịnh trọng bước lại chỗ xếp hàng ăn trưa, trả lại móng tay cho bà June. "Cháu tin đó là của bà, đúng không bà June?" Bà Lune nhe răng cười, lau chỗ nước sốt và pho mát dính trên cái móng, đính vào chỗ cũ trên ngón tay. Tất cả mọi người hò reo, vỗ tay và đồng thanh nói, "Bà June muôn năm! Bà June muôn năm!" Ngoài chuyện đính móng tay lên chỗ cũ, tôi không hiểu bà ấy đã làm gì để được học sinh chúng tôi kính trọng đến vậy. Tôi nghĩ là do có người trong nhóm học sinh nổi tiếng quyết định rằng giống như bà June thì thật hay ho. Có thể người đó là Darcy cũng nên. Cô ấy có quyền lực như thế mà.
Darcy bật cười. "Bà June tốt bụng! Chẳng hiểu bà ấy đã ch.ết chưa nữa?"
"Chưa đâu. Mình tin là bà ấy vẫn còn sống ở đấy, hỏi bọn trẻ con bằng cái giọng khàn khàn là chúng muốn ăn mì ống với sốt marinara hay nước thịt."
Cuối cùng, khi cười xong, cô ấy nói, "Chà. Như thế này có cảm giác y như ngày xưa bọn mình ngủ cùng nhau."
"Ừ. Đúng vậy," tôi nói, trong tôi trào dâng một tình cảm yêu mến dành cho Darcy.
"Hồi nhỏ chúng ta vui thật, phải không?"
"Ừ."
"Darcy lại bắt đầu cười.
"Gì thế?" tôi hỏi.
"Cậu còn nhớ cái lần chúng mình ngủ lại nhà Annalise và thắt cổ mấy con búp bê Barbie của em gái cậu ấy không?"
Tôi cười sặc sụa, hình dung ra cảnh những con Barbie bị thắt cổ bằng sợi chỉ, kéo lê từ chỗ cửa ra vào. Đứa em gái nhỏ của Annalise khóc lóc ầm ĩ mách với bố mẹ, bọn họ nhanh chóng gặp phụ huynh của hai nhà để cùng nhau đưa ra một hình phạt thích đáng. Bọn tôi không được chơi với nhau trong một tuần liền, đúng là một khoảng thời gian dài trong khi đang là mùa hè. "Bây giờ nghĩ lại mình thấy trò đó hơi bị kinh," tôi nói.
"Mình biết! Cậu còn nhớ Annalise cứ luôn miệng nói rằng việc đó không phải do cậu ấy đầu têu không?"
"Có. Cậu ấy chẳng bao giờ đầu têu được cái gì cả," tôi nói.
"Bọn mình luôn nghĩ ra những trò hay ho. Cậu ấy thì đúng là đứa toàn chạy theo."
"Ừ," tôi đáp.
Tôi im lặng, nghĩ về thời thơ ấu của bọn tôi. Tôi còn nhớ cái ngày bố mẹ cho bọn tôi xuống chỗ khu thương xá, trong tay là số tiền tiết kiệm ít ỏi của hai đứa học sinh lớp sáu, bọn tôi chạy ù đến chỗ cửa hàng Piercing Pagoda để mua vòng cổ "bạn thân nhất", một hình trái tim khắc ba từ đó chia làm hai phần ở chính giữa, mỗi nửa có một sợi dây chuyền mạ vàng. Darcy lấy nửa có chữ "Bạn thâ" còn tôi lấy nửa có chữ "n nhất". Tất nhiên là chúng tôi rất lo, sợ Annalise buồn, thế nên chỉ dám bí mật đeo, giấu dưới áo cổ lọ, hoặc giấu trên giường lúc đi ngủ. Nhưng tôi còn nhớ cảm giác vui sướng khi nhét nửa trái tim vào trong áo, áp vào làn da. Tôi có người bạn thân nhất. Điều đó khiến tôi thấy an tâm, cảm giác mình thật giống với cô ấy, hai đứa là bạn của nhau.
Tôi vẫn còn giữ sợi dây chuyền đó trong hộp đựng đồ trang sức, lớp vàng mạ giờ đã chuyển thành màu xanh theo thời gian, nhưng giờ đây nó còn được bao phủ bởi một thứ không thể xoá bỏ được. Trong tôi đột ngột trào dâng một nỗi buồn vô hạn, buồn thay cho hai cô bé con. Buồn cho chuyện đang xảy ra giữa chúng lúc này đây. Cho cả những điều có lẽ chẳng bao giờ tìm lại được, dù chuyện với Dex có thế nào đi nữa.
"Cậu nói nữa đi," Darcy dịu dàng nói. Không còn dấu hiệu của một cô dâu tương lai cứng đầu cứng cổ, chỉ biết đến mình, một người mà thời gian gần đây tôi cảm thấy không bằng lòng, thậm chí không thích. "Cậu đừng ngủ vội nhé. Bọn mình sẽ không bao giờ còn được ở với nhau thế này nữa đâu. Mình sẽ nhớ lắm."
"Mình cũng vậy," tôi nói, thật sự cảm thấy như vậy.
Tôi hỏi cô còn nhớ ngày bọn tôi mua vòng cổ "bạn thân nhất" không.
"Có chứ. Nhưng nhắc lại cho mình thật chi tiết đi," cô nói theo kiểu quyến rũ người khác của mình.
Darcy rất thích nghe tôi kể lại thời thơ ấu của bọn tôi, lúc nào cũng khen tôi có trí nhớ tuyệt vời. Tôi kể cho cô nghe chuyện hai chiếc vòng, kể dài nhất có thể. Kể xong, tôi thì thầm, "Cậu ngủ chưa?"
Không có lời đáp.
Trong bóng tối, khi lắng nghe tiếng Darcy thở bên cạnh, tôi tự hỏi sao bọn tôi lại đến nông nỗi này. Sao chúng tôi có thể cùng yêu một người. Sao tôi có thể phá hoại lễ đính hôn của người bạn thân nhất. Vào giây cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi ước gì mình có thể quay lại quá khứ, sửa chữa tất cả mọi chuyện, cho hai cô bé con có thêm được một cơ hội nữa.