Chương 24
Darcy chẳng mất thời gian lâu la, đi kể ngay sự việc theo cách nhìn của mình. Hiển nhiên là bắt đầu với José. Mấy phút sau khi Darcy đi, trên đường ra ngoài chúng tôi ra ngoài qua chỗ người giữ cửa khu nhà tôi. Lần đầu tiên anh ta không nhe răng cười. Không hoàn thành nhiệm vụ của người giữ cửa là anh ta có thể bị mất việc như chơi. Trông anh ta có vẻ lo lắng.
"Chào José," Dex và tôi đồng thanh nói.
"Ôi trời, tôi thực sự xin lỗi vì đã để cô ấy lên nhà," anh ta nói. "Tôi… ừm… không hề biết… hai người hiểu mà…"
"Không. Không sao đâu," tôi nói. "Đlo gì cả, J."
"Cô ta rót đầy tai anh hả?" Dex vui vẻ hỏi như thể đây chỉ là chuyên lộn xộn vớ vẩn chứ không phải là giờ phút thay đổi cuộc đời của ít nhất bốn con người.
J lại ngấm ngầm được phép cười rồi. "Ừmm… có thể nói như vậy. Hê hê. Nhưng đừng lo." Anh ta cười. "Tôi không tin những gì cô ấy nói về hai người đâu… phần lớn thì không."
Anh ta đập tay với Dex như thể họ là hai người bạn lâu năm, chắc họ cũng đang dần thành bạn rồi. Tôi tiễn Dex đến góc phố. Anh về nhà để thu nhặt đồ đạc chất vào va li được càng nhiều càng tốt – cả hai chúng tôi đều tin rằng Darcy là kiểu phụ nữ hay phá hoại, nhất định đang âm mưu cầm kéo xử lý hết tủ quần áo của anh ấy.
"Anh sẽ quay lại sớm nhất có thể," anh nói.
Tôi gật đầu.
"Em có chắc anh ở cùng em vài ngày không sao chứ?"
Anh hỏi tôi câu đó đến lần thứ ba rồi.
"Tất nhiên. Anh muốn ở bao lâu cũng được," tôi nói, thầm nghĩ bây giờ anh không chỉ muốn mà còn cần tôi nữa. Thật là một cảm giác dễ chịu khi biết Dex cần có mình.
Chúng tôi đứng đối diện nhau trên phố một lúc, sau đó Dex vẫy một chiếc taxi rồi cúi xuống hôn tôi. Không nghĩ ngợi gì, tôi quay mặt đi để anh hôn má. Nhưng rồi tôi nhớ ra rằng chúng tôi không cần phải giấu giếm nữa. Tôi quay lại, và môi chúng tôi chạm nhau ngay giữa ban ngày.
Tôi quay về căn hộ của mình, vẫn còn cảm thấy hơi sốc. Tôi cảm thấy như mình nên làm gì đó để ăn mừng. Ghi nhật ký chẳng hạn, đã mấy tháng nay tôi không hề động đến nó (tôi không thể nào đủ can đảm viết về Dex, sợ nhỡ có chuyện gì xảy ra với mình). Nhảy nhót khắp nhà. Hay là khóc. Thay vào đó, tôi tập trung vào những công việc thực tế hơn, những việc tôi làm khá giỏi. Tôi tắm táp, giỡ đồ, tưới cây, mở hòm thư, lôi hai cái quạt trong tủ ra, cắm vào ổ điện ở gần giường, ăn vài cái bánh Fig Newton cũ.
Một tiếng sau, Dex quay lại với va li đồ đạc Hartmann màu nu và hai túi thể thao Nike đen, tất cả chất bừa bãi nào quần áo, giày, giấy tờ, đồ vệ sinh cá nhân, thậm chí cả mấy bức ảnh lồng khung. "Nhiệm vụ giải cứu đã hoàn tất," anh nói. "Cô ta không có nhà."
Tôi dòm mấy cái túi. "Sao anh tống tất cả đồ vào trong này nhanh thế?"
"Việc đó chẳng dễ dàng gì," anh nói, quệt mồ hôi trán. Chiếc áo phông xám ướt đẫm mồ hôi chỗ nách áo và trên ngực.
"Anh treo mấy bộ vest vào tủ trước ấy," tôi nói, vẫn đang tập trung vào thực tế, không thể một lúc chấp nhận tất cả mọi chuyện, cho dù đồ đạc của Dex ở đây cũng đang giúp đầu óc tôi trấn tĩnh lại.
"Cảm ơn em." Anh lôi ra mấy bộ vest sẫm màu và áo sơ mi trắng, rồi nhìn tôi. "Không cần phải lo lắng. Anh không chuyển đến sống hẳn ở đây đâu."
"Em không lo," tôi nói khi nhìn anh treo quần áo. Dù nói thật là trong tôi đột ngột dâng lên một cảm giác lo lắng. Sau này sẽ thế nào? Giờ thì sao? Tôi chưa từng tính đến chuyện này – tạm thời sống chung, tình bạn với Darcy chấm dứt, tình hình hiện tại thay đổi đột ngột và lạ lùng. "Chỉ là em không tin nổi thôi."
Anh vòng tay ôm tôi. "Em không tin nổi điều gì?"
"Tất cả. Tất cả mọi điều. Chúng ta."
Đúng lúc tôi nhắm mắt lại thì điện thoại reo. Tôi giật bắn mình. "ch.ết tiệt. Anh có nghĩ đó là cô ấy không?" tôi gần như thấy sợ Darcy, sợ những gì cô ấy sẽ làm.
"Có lẽ không. Chắc chắn cô ta chạy đến với Marcus rồi."
Tôi nhấc máy.
"Có thật thế không?’ mẹ tôi hốt hoảng hỏi. "Cái điều mẹ nghe cô Rhone nói ấy? Hãy nói là không phải như vậy đi, Rachel. Xin con hãy nói cho mẹ biết!"
"Còn tùy thuộc vào việc mẹ đã nghe được điều gì?" Tôi lựa lời nói cẩn thận, sau đó thì thào với Dex rằng mẹ tôi g
Anh nhăn mặt rồi bám chặt lấy tay ghế sofa như thể chuẩn bị đón nhận một thiên thạch sắp rơi trúng vào căn hộ của tôi vậy. Thiên thạch tôi còn thấy đỡ hơn là cuộc nói chuyện này.
"Cô ấy nói với mẹ là Dex đã hủy đám cưới, có đúng vậy không?"
"Đúng vậy."
"Và con có gì đó lằng nhằng với Dex?... Mẹ nói với cô ấy rằng chắc chắn có gì đó nhầm lẫn, nhưng cô ấy tin chắc như vậy. Cô ấy đang rất khổ sở. Bố con và mẹ không biết phải nói thế nào cả."
"Mẹ à, chuyện này phức tạp lắm," tôi nói, đó là một lời thú nhận.
"Ra-chel. Sao con có thể làm vậy?" Mẹ tôi chưa bao giờ có vẻ thất vọng đến thế. Tất cả những gì tôi gắng sức làm, những thành tích tôi đạt được, những năm tháng làm một đứa con gái ngoan ngoãn – tất cả đều trở thành công cốc. "Darcy là đứa bạn chơi với con lâu nhất trên đời! Sao con có thể làm thế?"
Tôi nói với mẹ là có lẽ mẹ nên nghe câu chuyện từ phía tôi trước khi buông lời phán xét. Tôi nghĩ chẳng cần đến trường luật bạn cũng hiểu khái niệm "trước khi chứng minh được một người có tội thì anh ta vẫn là người vô tội".
Mẹ tôi bảo được thôi, nói đi. Tôi có thể hình dung ra cảnh mẹ lắc đầu, đi đi lại lại trong bếp, chờ đợi một lời giải thích, cho dù không lời giải thích nào là đủ cả.
Tôi đang rất tức giận, không thể nói gì với mẹ được. Sao mẹ có thể tin Darcy trước khi kịp nghe lời nào từ miệng tôi nói ra? "Con không có tâm trạng để nói chuyện đó với mẹ," tôi nói. Rồi sau đó thêm vào, "Hoặc là với bố." Vì tôi biết mẹ sẽ lôi bố ra làm vũ khí cuối cùng, giống như khi tôi còn nhỏ. "Chờ đến lúc bố con về rồi sẽ biết," một lời đe dọa thường thấy với nhiều đứa trẻ con, nhưng ở gia đình tôi thì nó không mang ý nghĩa như thế. Đó là lời dọa sẽ phá hỏng cái tiếng con gái ngoan nhất trên đời của bố. Chỉ một cái nhìn nghiêm khắc của bố tôi còn tệ hơn bất kỳ sự trừng phạt nào, và mẹ tôi biết điều đó.
"Bố con đang ở trong gara, ông ấy rất buồn," mẹ nói, ng nửa bình tĩnh, nửa chói tai. "Chắc bố cũng không thể nói được gì kể cả khi con muốn nói chuyện với ông ấy đi nữa. Con đã từng nghĩ đến Darcy hay cô chú Rhone dù một lần hay chưa?"
Khi con đang yêu ấy à? Không đâu! Kể cả nghĩ đến cái câu lạc bộ chơi bài brigde của mẹ lẫn giáo viên lớp ba của con cũng không!
"Mẹ, đây không phải là cuộc sống của mẹ. Hay của bố… Thôi, con cúp máy đây."
Tôi chào mẹ rồi cúp máy trước khi mẹ lại nói tiếp. Cứ để cho mẹ hối hận khi biết rằng Darcy đang mang giọt máu của người khác. Cứ để mẹ tính toán, trừ đi ngày tháng rồi sẽ ra cái thai vào tháng Tám. Có lẽ lúc đó mẹ sẽ gọi điện xin lỗi tôi rồi nói ra một trong những câu ưa thích của mẹ - Đừng phê phán người khác khi mình cũng sai…
Tôi cúp máy rồi cân nhắc có nên gọi điện cho Annalise, kể với cô ấy trước khi có người ton hót không. Nhưng tôi không muốn bà mẹ đang trông chờ đứa con chào đời lại phải chịu đựng thêm câu chuyện nặng nề này nữa.
"Chắc là tin tức lan sang miền Tây rồi nhỉ?" Dex hỏi tôi.
"Vâng. Cô Rhone đã gọi điện cho mẹ em."
"Thật vớ vẩn," anh nói. "Darcy mang thai đứa con của kẻ khác! Cô ta có nói điều đó với hàng xóm cũ không?"
"Rõ ràng là không rồi."
"Em có nghĩ anh nên gọi cho bác Rhone không?"
"Thôi… Trước khi mọi chuyện vỡ lở thì mình cứ giữ kín đi."
"Em nói phải," anh nói, rồi thụi nắm đấm vào lòng bàn tay. "Darcy! Không tin được cô ta khốn nạn đến thế."
"Em biết," tôi nói.
Cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi cảm thấy bất an. Trong giây phút, tôi sợ rằng giả thuyết của Ethan là đúng – rằng tôi chỉ muốn có được Dex để đánh bại Darcy mà thôi, giờ có anh rồi thì tôi lại không dám chắc mình phải làm gì nữa. Nhưng không, đằng sau cảm giác lo âu đó là tình yêu, không thể nào nhầm lẫn được. Chúng tôi chỉ cần chút thời gian để trở lại như bình thường. Điều này thật mỉa mai thay, vì đã bao giờ chuyện giữa chúng tôi được gọi là bình thường đâu.
"Chúng ta gọi bữa tối nhé?" Dex hỏi, phá tan sự im lặng.
"Em không đói lắm. Chắc có lẽ em đi ngủ thôi," tôi nói, dù lúc đó mới chỉ tám giờ. "Em thấy hơi mệt sau chuyến bay. Với lại, nóng thế này thì cũng chẳng ăn nổi."
Tôi nghĩ anh biết lý do thực sự vì sao tôi không muốn ăn. "Anh cũng không đói," anh nói.
Tôi nhìn Dex mệt mỏi sắp xếp đồ đạc, tìm bộ cạo râu. Sau đó anh đi tắm trong lúc tôi đánh răng, khóa cửa nhà và trèo lên giường. Đầu óc tôi suy nghĩ lung lắm, cố gắng gửi một thông điệp rõ ràng đến trái tim. Tôi rất ghét khi trong lòng đang lẫn lộn bao nhiêu cảm xúc mà lại không thể xác định rõ cảm xúc nào là nổi trội hơn cả. Tôi có thấy hạnh phúc không? Có buồn, có sợ không? Tôi chẳng biết nữa. Tôi nghĩ đến Ethan, cậu ấy sẽ ngạc nhiên đến thế nào. Dex nhu nhược hóa ra lại không đến nỗi. Sau đó tôi lại nghĩ đến James. Phải chăng lúc tôi hôn anh ta thì Dex đang tìm cách để đến được với tôi? Tôi có nên cảm thấy tội lỗi không? Có nên nói với Dex không?
Rồi tôi nghĩ đến bốn người chúng tôi" Marcus phản bội Dex. Tôi phản bội Darcy. Dex phản bội Darcy. Chỉ Darcy là có lỗi với hai người, với tôi và với Dex. Cô ấy là người duy nhất có tội phản bội nặng gấp đôi. Tôi hình dung ra cô gái bênh mình trong ban bồi thẩm. Cô ấy đang đắc thắng chỉ ra chi tiết đó, nói với bà mặc vest Chanel, "Tôi đã bảo rồi mà."
Tôi nhìn Dex lau người, mặc chiếc quần đùi màu trắng và bước lại phía tôi. Anh đứng cạnh giường. Tôi dịch người, nhường chỗ cho anh. Có lẽ chúng tôi sẽ đổi chỗ, đó là cách chúng tôi kỷ niệm sự thay đổi trong mối quan hệ, biết rằng giờ đây mối quan hệ đó đã hoàn toàn hợp pháp.
Dex tắt đèn, xích lại gần tôi dưới tấm chăn. Anh vòng tay ôm lấy tôi. Rồi anh hôn tai tôi hai lần. Nhưng không ai khơi gợi gì thêm nữa. Có lẽ anh cũng đang nghĩ đến chuyện trọng đại vừa xảy ra.
"Chúc anh ngủ ngon, Dex," tôi nói.
"Ngủ ngon, Rachel."
Tôi lắng nghe tiếng Dex thở một lúc lâu. Khi tin chắc rằng anh ngủ rồi, tôi khẽ gọi tên anh.
"Gì vậy?" anh đáp, vẫn còn tỉnh như sáo.
"Anh không sao chứ?" tôi hỏi.
"Ừ… Còn em?"
"Em cũng không sao," tôi nói.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng Dex. Lúc đầu nghe như tiếng khóc vậy. Rồi tôi nhẹ cả người khi nhận ra đó là anh ấy đang cười.
"Gì thế?"
"Em đấy." Anh nhại lại giọng tôi. " ‘Mình mua cái đồng hồ ở bên Anh.’ " Dex càng cười nhiều hơn.
Tôi khẽ mỉm cười. "Em chẳng nghĩ được gì cả!"
"Rõ là thế rồi."
"Chính anh đã để nó trên tủ còn gì."
"Anh biết… Khỉ thật. Lúc em cho cô ta vào nhà anh mới sực nhớ ra. Rồi anh lại nghĩ có lẽ cô ta không thấy đâu. Sau đó anh nghe cô ta nói… và chờ đợi em bịa ra điều gì đó dễ nghe. ‘Mình mua nó ở bên Anh’, lúc đó anh không nghĩ ra câu đấy. Anh ngồi trong bóng tối, lắc đầu và nghĩ: hết đường sống rồi em yêu ạ."
"Có lẽ như thế lại là tốt nhất… Bây giờ mọi chuyện rõ ràng cả rồi. Không thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ phát hiện ra thôi."
Thế nhưng, tôi lại không thực sự nghĩ như vậy. Cuối cùng có lẽ còn tốt hơn ngày hôm nay. Mà cũng có thể cô ấy chẳng bao giờ biết được mùa hè này đã xảy ra chuyện gì trong khi cô ấy với Dex vẫn còn là một cặp.
"Ừ. Một lời hứa hôn và hai tình bạn tan," anh nói.
Tôi không biết trong hai điều ấy, điều gì khiến Dex buồn hơn. Hy vọng đó là tình bạn với Marcus. "Anh thực sự có ý nghĩ không bao giờ muốn làm bạn vợ Marcus nữa à?"
Anh ấy thở dài, kéo lại gối. "Chắc chắn bọn anh không thể lại đi uống bia với nhau trong một sớm một chiều được."
"Chuyện đó anh có buồn không?"
"Buồn thì ích gì đâu?" anh nói. "Giờ thì sự đã rồi."
Tôi muốn nói với Dex là tôi yêu anh ấy, nhưng rồi lại quyết định rằng để ngày mai nói cũng được. Hoặc cũng có thể là ngày kia.
° ° °
Mười hai tiếng sau, tôi đang trên đường đến phòng làm việc của Hillary thì Les dã chờ sẵn ở hành lang. "Tốt. Cô đã về rồi. Tôi cần gặp cô."
Đúng vậy, tôi có một kỳ nghỉ rất tuyệt vời. Cảm ơn đã hỏi han.
"Bây giờ ấy à?" tôi hỏi.
"Đúng, ngay bây giờ. Đến văn phòng tôi. Tức khắc."
Tôi muốn nói cho hắn hay, người bình thường chẳng ai nói cái từ "tức khắc" trừ khi đang đùa hoặc đang chơi trò xếp chữ Scrabble.
"Tôi đi lấy quyển sổ tay đã," tôi nói. Đúng là cách hay để lôi tôi quay lại những việc cũ rích hàng ngày vẫn làm.
Vài giây sau, tôi ngồi trong cái văn phòng đầy mùi hành của hắn, vội vã nghĩ lại yêu cầu của ba nhiệm vụ mới. Toàn những việc nghiên cứu vớ vẩn tốn thời gian, mệt óc của những người mới vào làm năm đầu tiên, hắn vờ đặt ra những thời hạn cuối cùng gấp gáp. Đây là hình phạt dành cho tôi vì tội dám bỏ đi nghỉ. Hắn hùng hổ nói thao thao những câu dài dòng lê thê, cứ khi nào tôi dám ngắt lời để hỏi một câu là hắn lại lên giọng coi thường tôi. Trong lúc quan sát cái mũi thô một cục của hắn, tôi nghĩ, mình cần công việc này. Nhớ lại lúc ở London tôi cảm thấy thật tự do khi thoát khỏi nơi đây. Tôi tưởng tượng ra cảnh mình bỏ việc, đi kiếm việc khác ở New York, hay thậm chí là chuyển đến London cùng với Dex. Tôi sẽ thôi việc khi đang làm dở dang. Cho tên Les phải khốn đốn. Lúc ra đến cửa, tôi sẽ nói với hắn mình nghĩ gì về con người hắn. Nói rằng hắn nên tỉa tót lại cái đám lông mũi của hắn đi thì hơn.
Sau một tiếng đồng hồ bị giam cầm (trong lúc nói chuyện với tôi hắn còn nghe ba cuộc điện thoại dài lê thê nữa chứ), cuối cùng tôi cũng được tha. Tôi đến thẳng phòng Hillary. Nơi đây cứ như bãi chiến trường, trông còn tệ hơn so với mọi khi. Đâu đâu trên sàn cũng bừa bộn tài liệu. Cả hai cái ghế tiếp khách đều đầy những giấy, bàn thì chất đống cao ngất các tập hồ sơ, chuyên luận và báo cũ.
Cô ấy ngồi trên ghế, xoay người lại. "Ê! Ngồi đi. Kể cho mình nghe về chuyến du lịch của cậu!"
"Mình ngồi đâu đây?"
"Ôi. Cứ vứt bừa cái của nợ đó ở đâu cũng được… Nước Anh thế nào? Cậu thế nào?"
"Ừm. Để xem," tôi nói, gạt giấy tờ trên một cái ghế. "Nước Anh rất tuyệt. Mình có vài tiến bộ trong chuyện quên đi Dex… Nhưng tối qua khi về đến nhà thì mình mới biết Dex đã hủy đám cưới."
Cô ấy nhìn tôi có đôi chút ngạc nhiên. "Anh ta hủy rồi ấy à? Có chắc không?"
Tôi kể hết cho cô ấy nghe. Hillary hết sức chăm chú, đến lúc tôi kể xong, trông cô ấy như một trong số những người ra mở cửa lại gặp ngay Ed McMahon với một tấm séc trị giá lớn và đoàn quay phim vậy. Cô ấy lấy hai tay bịt mắt, bật cười, lắc đầu và rồi đi vòng qua bàn làm việc, đến ôm lấy tôi. Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên trước phản ứng đó của Hillary. Tôi không nghĩ cô ấy sẽ để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt – đó là tôi và Darcy không còn là bạn bè của nhau nữa, bố mẹ tôi đang rất buồn, và hành vi phản bội của tôi đã truyền đi khắp bang Indiana với tốc độ ánh sáng.
"Đúng là một tin tuyệt vời, hết sức tuyệt vời. Mình nợ Dex một câu xin lỗi. Khỉ thật. Mình thực sự đã nghĩ anh ta là tay chơi bời đáng bỏ đi cơ đấy."
"Anh ấy không phải là người như vậy đâu.
"Mình hiểu rồi… Mình mừng cho cậu lắm."
Tôi cười. "Thế còn ở đây thì sao?"
"Ôi, cũng chẳng có gì nhiều. Toàn những chuyện vặt vãnh cũ rích… Mình và Julian lần đầu tiên cãi nhau to."
"Chuyện gì? Vì sao vậy?"
Cô ấy nhún vai. "Bọn mình tranh cãi, rồi sau đó tình hình leo thang thành chiến tranh."
"Về chuyện gì?"
"Chuyện dài lắm… nhưng cái chính là bọn mình đặt ra quy định phải hoàn toàn thẳng thắn với nhau. Không được có bí mật nào hết."
"Bí mật trong quá khứ ấy à?"
"Ừ. Tất cả. Nhưng thế này, anh ấy đang nói chuyện với một đứa con gái ở một bữa tiệc, rồi giới thiệu mình với cô ta. Sau đó cả ba cùng chuyện trò về tất cả mọi thứ. Tối muộn ngày hôm đó, mình hỏi sao anh ấy lại quen cô ta… Anh ấy bảo là gặp cô ta vào mùa hè năm kia… và chỉ có thế thôi. Sau đó mình đùa, hỏi là: ‘Anh đã lên giường với cô ta chưa?’ Thế là anh ấy chỉ nhìn mình… Anh ấy đã làm chuyện đó đấy!"
Tôi không cần giấu nụ cười nửa miệng. "Cậu tức vì một cô người yêu cũ ư?"
"Không. Mình tức vì phải đi hỏi có đúng là anh ấy đã ngủ với cô ta không. Lẽ ra anh ấy phải tự thú trước chứ! Như thế kia là đi ngược lại tinh thần bản thỏa thuận giữa hai bọn mình. Vì vậy, tất nhiên là mình bắt đầu thấy lo có khi anh ấy chẳng thật thà như vẻ bề ngoài."
Tôi lắc đầu. "Cậu hâm thật. Đúng là cứng đầu cứng cổ."
"Anh ấy cũng thế… Bọn mình không nói chuyện với nhau gần hai mươi bốn tiếng rồi."
"Hill! Thôi nào, cậu phải gọi cho anh ta đ
"Đừng mơ. Anh ấy chưa chịu thua đâu."
Lời nói và cử chỉ của cô ấy thì mạnh mẽ, tự tin lắm, nhưng lần đầu tiên tôi thấy Hillary là một người dễ bị tổn thương. Có điều gì đó trong mắt cô ấy cho thấy như vậy.
"Mình nghĩ cậu nên gọi," tôi nói. "Thế này thật ngốc nghếch."
"Có lẽ. Mình không biết – nhưng mà có khi bọn mình chẳng phải là cặp đôi hoàn hảo như lúc đầu mình tưởng."
"Chỉ vì một trận cãi nhau ư?"
Cô ấy nhún vai.
"Hillary, mình nghĩ cậu phản ứng thái quá rồi đấy. Nhấc điện thoại lên, gọi cho anh ta đi."
"Đừng hòng," cô ấy nói, nhưng cứ nhìn cái cách cô ấy liếc điện thoại thì tôi biết cô nàng đang mềm lòng rồi đây.
Tôi thầm nghĩ, khi đang yêu, có nhiều khi bạn phải dẹp đi niềm kiêu hãnh của chinh mình, và có khi bạn phải chiến đấu để giữ được nó. Đó là sự cân bằng. Nhưng khi mối quan hệ của bạn ổn thỏa, bạn sẽ tìm được sự cân bằng ấy. Tôi tin rằng Hillary và Julian sẽ làm được điều đó thôi.
Khi trở lại văn phòng, tôi quay số điện thoại của người duy nhất còn lại luôn ủng hộ tôi vô điều kiện. Tôi biết Ethan sẽ không bỏ qua chi tiết phức tạp trong tình cảnh của tôi, có lẽ bởi vì cậu ấy hiểu Darcy hơn so với Hillary. Ở một mức độ nào đó, cậu ấy hiểu Darcy còn hơn cả tôi nữa kia.
Khi tôi kể cho cậu ấy nghe, Ethan không hề ngắt lời tôi dù chỉ một lần. "Vậy cậu có nghi ngờ không? Lúc Dex gọi điện hỏi về chuyến bay của mình ấy mà?" tôi hỏi cậu ấy sau khi kể xong.
"Mình hy vọng… Vì thế mình mới nói cho anh ta biết. Nhưng mình không hỏi gì cả. Mình chỉ bắt chéo ngón tay cầu may thôi."
"Cậu hy vọng ư? Thật thế sao? Mình tưởng cậu không thích Dex.
"Ấy, mình chỉ không thích anh ta vì tội làm cậu khổ sở suốt cả mùa hè. Giờ thì mình mến anh ta rồi. Thật ra là mình ngưỡng mộ anh ta. Anh ta không chọn lối thoát dễ dàng. Mình thực sự nể phục anh ta vì điều đó. Khối người cứ tiếp tục chuyện đính hôn rồi đến đám cưới. Dex đã làm một việc dũng cảm. Mình có lời khen anh ta đấy. Thực sự là như vậy."
"Mình thì chỉ thấy mừng vì anh ấy là người chủ động hủy chứ không phải Darcy quyết định thay anh ấy, sau khi chuyện có thai vỡ lở. Nếu không thì mình sẽ băn khoăn mãi, cậu biết đấy, chẳng biết có phải mình chỉ là người xếp thứ hai không ấy mà."
"Cậu cảm thấy thế nào?" Cậu ấy khẽ hỏi, tôi biết cậu ấy đang hỏi về Darcy.
Tôi nói rằng tất nhiên là tôi hạnh phúc nhưng cũng rất buồn khi để mất Darcy, khi nhận ra rằng cô ấy sẽ không còn là một phần trong cuộc sống của tôi nữa. Dù nói thật, tôi nghĩ là mình còn chưa thực sự thấu hiểu được điều đó là như thế nào. "Đây đâu phải là một cái kết đẹp như truyện cổ tích."
"Đúng. Không bao giờ là như thế."
"Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Vừa mới phút trước mình còn nghĩ sẽ đi dự đám cưới vào thứ Bảy. Vậy mà phút sau, đám cưới đã không còn. Mình đến với Dex, Darcy với Marcus, và cô ấy sắp có con. Thật điên rồ."
"Mình không thể tin nổi cô ta có thai… ch.ết tiệt! Đứa con gái đó thật là hết chỗ nói!" cậu ấy bảo, có chút buồn cười thích thú.
"Mình biết."
"Chẳng bao giờ chịu để bị lép vế."
"Mình biết… Chắc là mình sẽ nhớ đặc điểm đó của cô ấy."
"Ừ. Có lẽ cô ta sẽ lại thăm cậu thì sao."
"Có lẽ."
Cậu ấy hắng giọng. "Dù mình chẳng tin mấy.
"Mình cũng vậy."
"Vậy là Marcus cặp với Darcy." Cậu ấy huýt sáo. "Đúng là một bất ngờ."
"Ừ. Cậu nói phải! Nhưng đến bay giờ thì thực sự mình có thể hiểu… Điều đó cũng hợp lý thôi. Lúc nào cô ấy cũng kêu ca phàn nàn về chuyện Dex chỉ biết cắm đầu vào công việc. Còn Marcus thì ngược lại."
"Cậu lại giống Dex hơn."
"Ừ. Thật chẳng đúng với cái thuyết ‘những cực trái dấu thì hút nhau’."
"Nghe có vẻ mọi thứ đều đâu vào đấy cả rồi. Chỉ trừ với James, thế đấy. Anh ta chẳng có gì cả."
"Ừ, đúng," tôi nói.
"Và tất nhiên là mình cũng hơi thất vọng một chút."
"Sao thế?"
"Mình cứ tưởng cậu sẽ chuyển đến đây sống."
"Ai biết được? Nhỡ đâu mình vẫn sẽ chuyển thì sao."
"Và bỏ lại Dex?"
"Anh ấy có thể đi cùng mình."
"Cậu nghĩ anh ta sẽ làm thế à?’
"Cũng có thể."
Có thể anh ấy yêu tôi đủ để cùng tôi đi đến bất cứ nơi đâu.
Tôi cúp máy và bắt đầu làm việc giải quyết việc của Lexis, đọc lướt và đánh dấu hết vụ này đến vụ khác. Tôi liên tục kiểm tr.a e – mail, chờ đợi điện thoại reo. Lúc đầu tôi nghĩ là mình đang chờ đợi Dex, nhưng rồi nhấc điện thoại và gọi cho anh mà tôi vẫn có cảm giác trống rng, đau nhói. Lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đang đợi Darcy. Tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ gọi bất cứ lúc nào. Quát tôi, mắng mỏ chửi rủa tôi cũng được, chỉ cần cô ấy chịu nói chuyện. Bằng cách nào đó liên lạc với tôi. Nhưng tôi làm việc suốt buổi trưa mà điện thoại vẫn không reo. Đến khoảng bốn giờ, cuối cùng cũng có người gọi cho tôi.
"Rachel à?" Claire quát to vào điện thoại.
Tôi đảo tròn mắt. "Chào Claire."
"Đang có chuyện quái quỷ gì vậy?" cô ta hỏi, giả vờ như không biết chính xác là có chuyện gì. Tôi biết Darcy bắt Claire gọi cú điện thoại này. Thậm chí có khi cô ấy còn đang nghe tôi nói cũng nên. Đúng là tính cách của Darcy từ xưa đến nay, không lẫn vào đâu được. Tôi nhớ lại tất cả những lần cô ấy nói ngọt để Annalise và tôi đảm nhận nhiệm vụ gọi điện kiểu đó hồi cấp ba.
Nhưng tôi không mắc bẫy. Tôi nói với Claire rằng ba mươi phút nữa tôi phải đến tòa án, không có thời gian nói chuyện đó.
"Thôi được rồi…" Rõ ràng cô ta thất vọng trước vẻ thờ ơ lạnh nhạt của tôi. "Khi nào được thì gọi lại cho mình…"
Cứ đợi đấy, còn lâu.
"Mình thấy buồn thay cho cả hai cậu. Các cậu chơi với nhau lâu như thế…" Giọng cô ta đầy vẻ thông cảm giả tạo. Cô ta đang sung sướng tận hưởng vai trò mới của mình là bạn thân nhất của Darcy thì có. Tôi hình dung ra cảnh bọn họ đeo vòng cổ ‘bạn thân nhất’. Nếu có ai khiến chúng lại trở thành mốt như xưa thì đó là Darcy và Claire.
"À, ừm." Tôi không nói gì hết. Claire sẽ là một tổn thất xứng đáng khi tình bạn của tôi với Darcy tan vỡ. Tôi chẳng cần phải giả vờ yêu mến cô ta nữa.
° ° °
Giờ là tối thứ Tư. Đã ba ngày sau cuộc đối đầu của chúng tôi. Dex và tôi đang nằm co tròn trên giường thì điện thoại reo. Darcy đấy, tôi thầm nghĩ. Tôi vừa muốn vừa sợ cô ấy gọi điện, một cú điện thoại có thể sẽ không bao giờ đến.
Tôi lo lắng nghe máy. "Alô?"
"Chào Rachel."
Đó là Annalise. Giọng cô ấy có vẻ mệt mỏi, trong một giây tôi tưởng đó là vì Darcy đã kể lể với cô ấy thiên truyện giữa chúng tôi. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một bài lên lớp thiếu dứt khoát, rụt rè mang phong cách Annalise. Nhưng tôi lại nghe tiếng trẻ con khóc trong điện thoại.
"Là con gái," Annalise nói. "Bọn mình có con gái!"
Darcy đã đúng, đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trước khi tôi thấy mình muốn bật khóc. Tin này khiến tôi bị xúc động mạnh. Người bạn của tôi được làm mẹ rồi. "Chúc mừng nhé! Cậu sinh lúc nào vậy?"
"Hai tiếng trước. Lúc tám giờ bốn mươi hai phút. Con bé nặng hơn hai cân tám."
"Tên cô bé là gì?"
"Hannah Jane… Jane giống tên cậu và Darcy ấy mà."
Tình bạn với Annalise và cái tên đệm Jane là hai thứ duy nhất mà tôi và Darcy còn có chung.
"Annalise, cậu làm mình cảm động quá," tôi nói. "Cậu chưa từng nói sẽ đặt tên đệm là Jane."
"Đó là một điều ngạc nhiên mà."
"Hannah Jane. Cái tên rất đẹp."
"Con bé cũng xinh lắm."
"Trông có giống cậu không?"
"Mình chẳng biết. Mẹ mình bảo giống. Nhưng mình nghĩ nó có cái mũi và chân giống Greg."
"Mình không thể chờ nổi đến lúc được gặp cô bé nữa rồi."
"Khi nào cậu sẽ về nhà
"Sớm thôi. Mình hứa đấy."
Trong một lúc, tôi tưởng Darcy đã thật sự kìm chế, không lôi Annalise vào câu chuyện đáng xấu hổ của bọn tôi. Nhưng rồi cô ấy lại nói: "Rachel, cậu và Darcy phải làm lành với nhau đi. Tối qua cậu ấy điện thoại cho mình. Mình định gọi cậu nhưng ngay sau đó thì lại vỡ ối."
Hóa ra Darcy là người thúc cho cô ấy vỡ ối sinh con.
"Cho dù đã xảy ra chuyện gì – vẫn có thể hàn gắn lại mà, đúng không?" cô ấy hỏi.
Tôi muốn hỏi Annalise là cô ấy biết được những gì, Darcy đã nói gì. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không nhắc đến Darcy đâu. Giờ không phải lúc bới câu chuyện dài hơi giữa chúng tôi ra để nói. "Ừ," tôi đáp. "Cậu đừng lo… Chuyện này quan trọng hơn nhiều. Cậu đã có con rồi!"
"Mình đã có con!"
"Giờ cậu là mẹ của một ai đó rồi đấy!"
"Mình biết. Cảm giác thật tuyệt vời."
"Cậu đã nói với Darcy chưa?"
"Chưa. Bây giờ mình sẽ gọi…"
Tôi thầm nghĩ, nếu Darcy mà phát hiện ra Annalise gọi cho tôi trước thì cô ấy sẽ còn điên tiết hơn. "Ừ, mình biết cậu còn phải gọi điện nhiều. Cho mình gửi lời chúc mừng Greg nhé. Cả bố mẹ cậu nữa… Mình mừng cho cậu lắm."
"Cám ơn cậu, Rachel."
"Mình yêu cậu, Annalise." Tôi cảm thấy nước mắt đang ứa ra.
"Mình cũng yêu cậu."
Tôi cúp máy, trong lòng tràn ngập một cảm xúc mà tôi không thực sự hiểu lắm. Tôi biết đứa bé sớm muộn gì cũng chào đời. Vậy mà tôi vẫn hết sức bất ngờ trước sự thực vừa mới xảy ra. Annalise làm mẹ. Cô ấy có một đứa con gái. Đây chính là khoảnh khắc mà cô ấy, Darcy và tôi vẫn nhắc đến khi còn nhỏ. Giờ Darcy cũng sắp có con, và tôi thì sẽ chẳng bao giờ được cô ấy gọi điện khi đứa bé ra đời. Tôi sẽ nghe tin đó từ người khác. Lẽ ra mọi chuyện không phải như thế này. Đứa con của Annalise lại khiến cho mối rạn nứt giữa tôi và Darcy càng trở nên tồi tệ hơn. Chưa bao giờ một tin tốt lành lại mang đến cảm giác vui buồn lẫn lộn đến thế này.
"Annalise sinh con rồi phải không?" Dex hỏi khi tôi quay lại giường.
"Vâng. Một đứa con gái… Hannah Jane," tôi nói, rồi bật khóc. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Dex. Khi khóc gương mặt bạn trở nên to hơn, xấu xí, ướt nhẹp, không thể thở được bằng mũi, bạn có cảm giác đầu mình nặng trĩu. Tôi biết nếu không ngừng khóc thì sáng mai dậy tôi sẽ bị đau nửa đầu, nhưng tôi không thể. Tôi quay đi khỏi Dex và nấc lên. Dex vòng tay ôm chặt lấy tôi, an ủi tôi, nhưng không hỏi nguyên nhân thật sự vì sao tôi khóc. Có lẽ vì anh cũng hiểu. Có lẽ vì anh biết giờ không phải là lúc thích hợp để hỏi. Cho dù vì lý do gì đi nữa, chưa bao giờ tôi yêu anh nhiều như lúc này. Tôi để anh hôn mình. Và tôi cũng hôn đáp lại. Chúng tôi ân ái với nhau lần đầu tiên kể từ sau khi xảy ra chuyện với Darcy.