Chương 4
Hẳn là hai chân của ta đã tự cử động, thân hình cũng nhỏm dậy từ trên ghế, xung động muốn lao về phía trước không phải là không có, có điều một bàn tay đã giữ chặt lấy vai ta, cứng rắn ấn ta ngồi xuống. Mùi hương mơ hồ thoảng qua mặt, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là tay của Vu Kính. Một khắc khựng lại này, ta chợt nhận ra Lý Sơ ta chỉ là một người bình thường, cho dù có lao được qua đó thì cũng chỉ thêm một kẻ hy sinh mà thôi, không hề ý nghĩa.
Đứa trẻ đáng thương, chỉ trách vi sư chưa kịp khuyên ngươi hoạ đều từ miệng mà ra. Không phải sư phụ không muốn cứu ngươi, mà là sư phụ cũng không làm gì được. Nếu như sau khi ngươi bị thiêu xong mà còn sót lại chút gì, vi sư nhất định sẽ tìm một chỗ thật tốt chôn cất ngươi, mồng một mười lăm, nếu như vi sư tỉnh ngủ nhất định sẽ đốt cho ngươi chút vàng mã, ngươi hãy cứ yên tâm ra đi.
Lòng ta ngổn ngang trăm mối, đau buồn không thôi. Tuy rằng đứa trẻ này chỉ gọi ta hai tiếng sư phụ, nhưng từ trước đến nay ta vẫn luôn đơn độc một mình, không thể phủ nhận, ta cũng có chút mong chờ được thân cận với người khác. Hơn nữa hành vi khiêu khích Vân Trâm Vân Thoa của hắn, thấy thế nào cũng là có ý muốn thay ta trút giận, bảo ta làm sao có thể không đau lòng cho được!
Đúng rồi, nơi này có một người hẳn là có thể cứu hắn!
“Vu Kính.” Ta nắm ống tay áo hắn: “Van cầu ngươi…”
Vu Kính nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi ta: “Suỵt.”, ta còn muốn giãy giụa, hắn liền nắm đầu ta xoay lại: “Ngươi nhìn cho kỹ.”
Ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn chứ.
Thế nhưng không biết hành động mới vừa rồi của Vu Kính có sử dụng pháp thuật gì hay không, tuy rằng ta không nhẫn tâm nhìn đứa trẻ bị thiêu cháy thành than, nhưng không hiểu sao hai mắt ta không thể nhắm lại được. Chỉ có thể mở to mắt nhìn thân ảnh nho nhỏ bị bao trùm bởi hào quang của hai con phượng hoàng lửa, bị vây quanh bởi ngọn lửa mãnh liệt đang càng ngày càng hạ thấp xuống.
ch.ết tiệt, cơ thể của ta hoàn toàn không nghe theo ý chí. Cố gắng lắm rốt cuộc ta cũng nhảy dựng lên, muốn ta trơ mắt nhìn người ch.ết, ta làm không được!
Thế nhưng, ta vẫn chậm một bước, ngay khoảnh khắc ta một lần nữa nhảy dựng lên, hai con phượng lửa một trái một phải bất chợt bổ nhào xuống cùng lúc, hai con phượng quấn vào một chỗ, thân hình của Điển Mặc lập tức bị chôn vùi trong một vùng lửa sáng, không còn nhìn thấy!
“Điển Mặc!” Ta kêu lên thảm thiết, lảo đảo chạy về phía trước, lần đầu tiên trong đời ta hận mình chỉ là một người bình thường!
Xung quanh nơi Điển Mặc đang đứng đã hoàn toàn bị lửa nuốt chửng, mà hiện tại giữa ngọn lửa hừng hực cao đến mấy trượng, dường như có thể thấy hai con phượng lửa đang từ trên cao nhìn xuống, xoay tròn giữa không trung, thỉnh thoảng vỗ cánh, khiến cho ngọn lửa càng bùng lên mãnh liệt hơn nữa! Phượng lửa cao ngạo hung tàn, ngửa cổ kêu dài không dứt, khiến cho đầu ta đau như muốn nứt toác ra! Ta hận mấy con súc sinh mang lửa này, cho dù bọn chúng có đẹp như thần vật thì trong mắt ta cũng chẳng khác gì mấy con gà mái!
Huống chi từ trước đến giờ chỉ có đạo lý người ăn gà, làm gì có đạo lý gà ăn người chứ!
Ta vốn đang giận dữ không kiềm chế được, chợt một con phượng hoàng lửa đang lượn vòng dưới thấp bỗng phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, đầu nó hướng xuống phía dưới, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể thấy được dường như nó đang đập cánh liều mạng giãy giụa, những phiến lông cánh lộng lẫy bay tán loạn, khiến ngọn lửa bắn ra bốn phía, nhưng chỉ thoáng chốc liền bị nuốt chửng vào trong ngọn lửa, không còn nhìn thấy! Mà con phượng lửa còn lại kêu dài một tiếng, hoảng hốt bay lên cao, như muốn chạy trốn, nhưng giữa lòng đám lửa kia lại tựa như có một sức hút khổng lồ, khiến con phượng lửa đang muốn thoát khỏi đám cháy bị kéo quay trở về.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám lên tiếng. Tiếng động duy nhất chỉ là tiếng kêu thê lương của con phượng hoàng vừa bị kéo xuống, âm vang không dứt bên tai, cùng với những chiếc lông lửa đang điên cuồng xoay tròn khắp bốn phía. Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Một tiếng phượng kêu cuối cùng, bén nhọn như một đợt gió đông gào thét ùa qua, rét lạnh đến thấu xương, khiến ta và những người ở đó đều thấy trong lòng lạnh lẽo.
Tiếng kêu dài tắt lịm, bầu không khí đột ngột yên tĩnh đến mức tất cả trở nên vô cùng không chân thực, chỉ còn một ít tàn lửa cháy trên nền nhà vang lên những tiếng lách tách, liên tục không dứt.
Đôi phượng lửa kia đã hoàn toàn biến mất!
Mất đi nguồn năng lượng, ngọn lửa vốn cao đến vài trượng bao phủ bốn phía đã nhanh chóng tắt lịm, bỏ lại nền nhà vốn có màu xám tro giờ đã bị thiêu cháy đen cùng với Điển Mặc nguyên bản vốn đen như than hiện tại vẫn tiếp tục đen như than, chứng minh ngọn lửa hừng hực tận trời vừa rồi không phải là ảo giác.
Ngay lúc mọi người vẫn còn chưa kịp thấy rõ tình huống trước mặt, Vu Kính đã cởi áo khoác của hắn ném qua!
Lúc này ta mới dám tin tưởng cái khối đen thui đó chính là Điển Mặc!
“Điển Mặc?” Ta thử thăm dò kêu một tiếng.
Trên gương mặt xanh đen có vật gì trắng trắng chuyển động, ta chợt nhận ra, thì ra là tròng trắng mắt của hắn, hắn vẫn còn sống, thật tốt quá!
Không đúng, có chỗ không đúng!
Điển Mặc này so với hồi nãy hình như có chỗ nào đó không giống.
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, rốt cuộc là chỗ nào không giống?
Hắn, hắn cao lên?!
Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy, mới vừa rồi nhìn thấy hắn, hắn vẫn còn là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, vậy mà hiện tại, hắn khoác áo ngoài của Vu Kính mà vạt áo cũng chỉ gần chấm đất thôi. Vóc dáng này ít nhất cũng đã là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi rồi!
Hơn nữa nói đến đây, trên mặt đất vẫn còn những mảnh nhỏ y phục của hắn nằm rải rác. Xem ra y phục hắn đã bị phá hủy toàn bộ, chẳng trách Vu Kính phải ném áo ngoài cho hắn. Có điều với một thân thể đen thui như đá tảng thế này, ta tin rằng nữ giới Bình Tâm Nhai nhất định là không ai thèm nhìn. Nhưng mà nói ra lại thấy thật kỳ lạ, ngọn lửa vừa rồi rõ ràng rất mãnh liệt, vậy mà vẫn còn sót lại những mảnh nhỏ y phục không bị cháy rụi?
Vân Thoa và Vân Trâm đều kiệt sức, Vu Kính ra lệnh một tiếng, vài tên đệ tử liền chạy đến đỡ bọn họ ngồi xuống.
Đường Kỳ bình tĩnh ung dung nói: “Vừa rồi ta nhắc đến khắc tinh của Băng Lăng Uyên Long, hiện tại đã có thể thấy được, đây chính là pháp thuật tối cao của hoả hệ, Dị Hoả Phượng.”
Không phải đã nói phân cao thấp bằng Băng Lăng Uyên Long sao, đôi huynh muội này….
Ta thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chân như nhũn ra.
Điển Mặc đang nhìn ta, gương mặt xanh đen nên nhìn không ra biểu cảm, nhưng không hiểu sao ta cảm thấy dường như hắn đang cười.
Hắn buộc lại áo khoác, đi thẳng đến trước mặt ta. Không thể nào, chỉ mới có một lát thôi, vậy mà hắn đã vượt qua chiều cao ta mất mười năm trưởng thành mới có được, thật không công bằng!
“Này, vì sao ngươi lại đột nhiên cao lên như vậy? Nếu không nhờ một thân đen thui này, ta cũng không dám nhận ra ngươi đâu.” Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn, lo lắng không biết thân thể hắn có giống như tảng đá bị thiêu nóng hổi mà làm phỏng tay ta hay không.
Cũng may, độấm rất bình thường, chẳng qua có chút tàn tro bám trên mặt.
Hắn không trả lời, nhưng Vu Kính đứng bên cạnh ta rỉ tai nói nhỏ: “Trong việc này có một số nguyên nhân, nếu nửa đêm ngươi đến phòng ta, ta sẽ cho ngươi biết chi tiết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, biết gì nói đó, nhất định nói hết!”
Vu Kính ơi là Vu Kính, không muốn cho ta biết cứ việc nói thẳng, cái gì mà ‘nửa đêm đến phòng ta’, nửa đêm ta không ở trong phòng ta ngủ, đến phòng ngươi làm gì! Ta có vấn đề sao!
Ta miễn cưỡng gật đầu, mà thôi, dù sao cũng không phải là muốn biết đến như vậy!
Lớn hơn một chút không phải tốt hơn sao, có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như việc nhà chẳng hạn, ta còn mong cho hắn lớn lên đây.
(đương nhiên, lúc đó ta không hề nghĩ đến việc một đứa trẻ lớn lên, không riêng gì làm việc nhà mà cũng có thể làm ‘việc khác’… Khóc… Bài học ơi bài học, dùng ánh mắt tiến bộ để nhìn nhận sự việc là rất tốt, nhưng mà dùng ánh mắt toàn diện để đánh giá tổng thể sự việc quan trọng hơn!)
Điển Mặc đứng rất gần ta, hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, vừa rồi ngươi đã gọi đồ nhi ba lần, không biết có gì chỉ dạy?”
Ba lần, ngươi nhớ thật rõ ràng, vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta cũng không biết ta gọi mấy tiếng nữa.
Hơn nữa vừa rồi ta lo lắng ngươi bị thiêu ch.ết nên mới kêu thảm như vậy. Nhưng mà nếu nói điều này ra thì tôn nghiêm của sư phụ còn biết để đâu? Hơn nữa hiện tại quả thật có một việc muốn giao cho ngươi làm, ta làm bộ làm tịch ừ một tiếng: “Đồ nhi, đúng là vi sư có chuyện quan trọng cần dặn dò!”
“Thỉnh sư phụ cứ nói.” Điển Mặc ghé vào gần hơn, cơ hồ bám lấy vai ta, kề sát vào tai ta mà nói.
“Đi khiêng cái ghế đến đây cho ta.”
Tuy rằng chiếu trúc của Vu Kính giúp cho thân thể ta khôi phục không ít, nhưng rốt cuộc không tính bình phục hoàn toàn. Bị dằn vặt lâu như vậy, cơ thể quá mức căng thẳng, hơn nữa vừa mới thả lỏng ra một hơi, lại bắt đầu bị những thương tích do đôi huynh muội kia đá tới đá lui hành hạ, khiến cho toàn thân ta đều đau nhức.
Mặt Điển Mặc đen thui, ta căn bản nhìn không ra vẻ mặt hiện tại của hắn, hắn dừng một chút, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó hắn đi kéo cái ghế đến đây.
Đúng là một đồ đệ ngoan.
Ta cho hắn một nụ cười thật tươi cổ vũ, sau đó cả người nằm úp sấp lên ghế.
Hô… Cái ghế của ta, sinh mệnh của ta!
Ta nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, giữa lúc sắp ngủ, lại bị Điển Mặc hét lớn bên tai: “Sư phụ!” khiến ta giật mình tỉnh giấc. Ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh, mới phát hiện mọi người đều đã đi gần hết rồi.
Thậm chí huynh muội Vân Trâm Vân Thoa mệt không kém gì ta cũng đã rời khỏi, trong đại sảnh vắng vẻ chỉ còn lại ba người là ta, Điển Mặc và Vu Kính.
Phát hiện ra tầm mắt của ta qua lại giữa hai người bọn họ, Vu Kính thu lại nụ cười, đột nhiên nghiêm túc nói: “Sư đệ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức thu nhận Điển Mặc làm đệ tử đích truyền. Nói đến đây, trong Bình Tâm Nhai chúng ta ngươi là người đầu tiên thu đồ đệ.”
Ta đang có hàng đống vấn đề muốn hỏi, ngươi lại mở miệng trước như vậy đúng là không còn gì bằng.
“Sư huynh… Chưởng môn sư huynh, vậy còn sư phụ đâu?” Đây là điều đầu tiên ta muốn biết.
Vu Kính thở dài: “Ngươi còn nhớ kiếp nạn bảy ngày không?”
Sao có thể không nhớ, tất cả mọi rắc rối đều bắt đầu từ đó mà.
Vu Kính kể lại rất êm tai, thì ra ngày đó Bình Tâm Nhai có hai người không đi, là ta và Vu Kính, Vu Kính hàm hồ nói hắn nghĩ ra được một cách ngăn cản yêu ma xâm chiếm, thế nhưng vì một số nguyên nhân nên không thể lập tức trở về, sau lại rốt cuộc trở về được, lại vì một số nguyên nhân khác nữa, nên mang về đứa trẻ Điển Mặc này.
Lúc hắn nói xong, Điển Mặc hừ một tiếng, rất nhỏ, nhưng ta nghe được rõ ràng.
Nói thật lòng, ta cũng muốn hừ lạnh một tiếng, cái này mà là giải thích gì, còn không bằng cứ nói một câu: “Sự việc bởi vì như vậy nên trở thành như vậy.”
Hơn nữa có vẻ như Vu Kính càng nói càng lạc đề, ta thực sự nghe không nổi nữa, cắt đứt hắn: “Ta hỏi, sư phụ đâu?”
Vu Kính thở dài một hơi: “Ai, điều thứ tám trong môn quy của Bình Tâm Nhai có nói: nếu như Bình Tâm Nhai gặp phải biến cố lớn, chưởng môn không được tự ý bỏ trốn. ‘Tự ý bỏ trốn’ có nghĩa là, chỉ cần có một đệ tử tự nguyện ở lại, thì chưởng môn không được phép rời khỏi Bình Tâm nhai.”
“Nhưng mà lúc đó chẳng phải chỉ có ngươi ở lại?” Ta tò mò hỏi.
Vu Kính lạnh nhạt cười: “Nói thật, ta còn chưa thấy người nào giống như ngươi không coi mình là người!”
Ngay cả Điển Mặc thân là đệ tử của ta cũng gật đầu bổ sung một câu: “Thế giới rộng lớn, không gì là không có!”
Thật ra chính ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Vì sao cảm giác tồn tại của ta lại thấp đến mức ngay cả chính bản thân ta cũng quên?
Vu Kính nói tiếp: “Cho nên, sư phụ vô cùng vui mừng ném tín vật chưởng môn lại cho ta, liền người đi nhà trống.” Hắn thở dài yếu ớt, miệng há ra nhưng không nói gì thêm.
Thật không ngờ ngươi cũng còn có chút tình nghĩa với sư phụ, ta nghĩ thầm như vậy, giọng điệu cũng ôn hoà hơn: “Ý của ngươi là…”
Điển Mặc từ phía sau đột nhiên kéo cánh tay ta, chen vào một câu: “Ý của hắn là, xem như ông ta nhanh chân.”
Câm nín…
Được rồi, chuyện của sư phụ đến đây xem như kết thúc, vậy còn Điển Mặc? Người Vu Kính đem về, theo lý thuyết sẽ không phải là thành phần lương thiện gì cả. Có điều toàn thân hắn đen thui như mực, nhưng lại có thể khiến cho ta thấy thông cảm, ta nghĩ, chỉ cần hắn là người, có thêm một đệ tử để sai vặt cũng không tệ. Chỉ là cứ hỏi trước cho chắc ăn.
“Vậy,” Ta hất cằm quay qua Điển Mặc: “Hắn thực sự là người?”
Vừa dứt lời, Vu Kính che miệng cười ha ha, mà đôi mắt quá mức sáng ngời trên mặt Điển Mặc cũng nhìn ta không chớp, một lúc sau, hắn nói: “Ngươi nói chuyện thật không phải là đơn giản thẳng thắn bình thường.”
Lúc Điển Mặc nói lời này thì mỉm cười, gương mặt đen thui tôn lên hàm răng trắng nhởn, rất là khủng bố. Thị giác bị kích thích mạnh mẽ khiến ta bỏ qua ý trong lời nói của hắn, trái lại còn gật đầu tán thành.
Vu Kính quay về ngồi xuống vị trí chưởng môn, sợi dây chuyền chưởng môn có đính ngọc lục bảo kia quả thật rất hợp với hắn. Ta thầm nghĩ, nếu như lúc hắn kế thừa địa vị chưởng môn, không riêng gì sợi dây lục ngọc mà cũng kế thừa luôn cái quần bí đỏ thì tốt biết mấy, thật đáng tiếc.
Vu Kính cười nhìn ta, còn nói: “Vốn ta cũng đã nói qua về vấn đề tướng mạo của Điển Mặc, nhưng ở cái nơi quán triệt tinh thần trông mặt mà bắt hình dong và thường xuyên làm chuyện bất lương như Bình Tâm Nhai này, ta nghĩ tuyệt đối không có ai muốn thu hắn làm đồ đệ, cho nên ta vốn định thu nhận hắn làm môn hạ của mình, nhưng không ngờ ngươi âm sai dương kém thế nào chưa nghe rõ đầu đuôi đã chạy đến xung phong nhận việc.” Vu Kính thở dài tiếc nuối: “Nhưng mà, như thế này có vẻ cũng rất thú vị.”
Lòng ta rất muốn thỉnh hắn cứ giữ nguyên ý định ban đầu, nhưng nhìn bộ mặt tươi cười gian trá của hắn, ta chọn bỏ qua.
Ai, ta không hề thấy thú vị chút nào, quay đầu nhìn Điển Mặc đứng phía sau, lại âm thầm thở dài.
“Vậy, ngươi đã là sư phụ của hắn, có một việc ta nhất định phải nói rõ trước.” Vu Kính chậm rãi nói ra: “Điển Mặc hắn trúng phải yêu độc, mỗi lần phát tác đều là muốn ch.ết không xong. Làm sư phụ của hắn, đành phải do ngươi đến cứu hắn thôi.”
“Cứu một người muốn ch.ết không xong? Ngươi muốn lúc hắn phát tác thì ta giúp hắn xong hết mọi chuyện? Vậy ta nói trước, giết có thể, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ mặc kệ không chôn.” Ta ngồi trên ghế ngọ nguậy, tìm một vị trí thoải mái nhất.
Vừa nói xong câu đó, ta đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh thổi qua, hại ta lông tơ toàn thân đều dựng đứng, nhịn không được phàn nàn: “Một cái Bình Tâm Nhai to như vậy vì sao không ai biết ra vào phải đóng cửa chứ.” quay đầu lại: “Điển Mặc.”
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, không biết có phải ảo giác hay không nhưng ta nghĩ mặt của Điển Mặc hình như còn đen hơn lúc nãy.
Có điều hiện tại đã quen ra oai sư phụ rồi, ta hoàn toàn vô tri giác nói: “Điển Mặc, đi đóng cửa đi. Nhớ phải đóng lại toàn bộ hai mươi bảy cánh cửa sổ, cả trong lẫn ngoài.”
Điển Mặc do dự một lát, rốt cuộc rời đi.
Thấy hắn đã đi, Vu Kính đột nhiên nghiêm túc nói với ta: “Yêu độc trên thân Điển Mặc vô cùng lợi hại, hiện tại tuy đã dùng bảo ngọc trấn áp, nhưng mà năng lực của bảo ngọc có hạn, không thể nào trừ tận gốc, cách duy nhất là làm cho yêu độc phải tự xuất ra. Ngươi chuẩn bị mọi thứ cho tốt rồi hãy cởi bỏ bảo ngọc của hắn, đầu tiên hàn độc sẽ phát tác trước, một khi phát tác hắn giống như bị đặt trong hầm băng, cho dù là giữa hè trên người cũng có thể kết băng, rất thú vị!” dưới ánh mắt trách cứ của ta, Vu Kính ho nhẹ một tiếng: “Hàn độc dằn vặt hắn tám mươi mốt ngày, sau đó nhiệt độc sẽ phát tác, lúc phát tác hắn giống như bị thiêu đốt giữa địa ngục, cho dù nằm trên băng thì băng cũng sẽ tan thành nước, toàn bộ quá trình cũng mất tám mươi mốt ngày, cứ như vậy lặp đi lặp lại vô cùng vô tận.”
“Vì sao một đứa trẻ lại trúng phải loại kịch độc này, Vu Kính… Chẳng lẽ ngươi…” Ta nghi ngờ nhìn hắn.
Vu Kính hết sức vô tội, hoặc có lẽ là hết sức tiếc nuối nhìn lại ta: “Việc này không liên quan gì với ta, là hắn tự chuốc lấy.”
“Thế nhưng, ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào?” Chỉ giết không chôn đương nhiên là lời nói đùa. Thật ra ta thường hay nói đùa, đáng tiếc không ai tin là ta chỉ đang đùa giỡn, cho nên mới có lời đồn ta cao thâm khó dò truyền ra. Nếu muốn nói thật, kỷ lục sát sinh của ta chỉ là mấy con gà mái ở nhà bà lão quả phụ, thứ gì hình dáng lớn hơn con gà ta đều chưa từng giết, nói chi giết người.
Vu Kính đột nhiên chuyển hướng câu chuyện: “Sư đệ, ngươi có nghe nói qua suối nước nóng không?”
“Có.” Ta hơi mờ mịt không hiểu lời này của hắn có ý gì.
“Suối nước nóng rất có hiệu quả trị liệu, có thể trị nhiều loại bệnh, nghe nói có hiệu quả rất rõ rệt đối với các loại bệnh ngủ không ngon gì đó, hơn nữa vừa ngâm mình trong nước nóng vừa chợp mắt, quả thật là thú vui lớn nhất đời người.”
Lòng ta hướng tớinha…
Vu Kính nắm chắc thời cơ đưa ta một bình sứ nhỏ màu xanh lục: “Đây là thuốc giúp trừ đi yêu độc, trước hết ngươi dùng sữa bò trộn thêm bột mì, dầu quả trám (dầu ô liu/ olive) và trứng gà quấy đều thành một chén lớn sền sệt, rồi cho thêm một lượng thuốc thích hợp cho đến khi nó biến thành màu đỏ tươi là được! Mỗi ngày giúp hắn bôi lên người, sau đó mang hắn đến hang động của Bình Tâm Nhai, ở đó có một suối nước nóng thiên nhiên, lúc hắn phát tác thì cho hắn ngâm mình trong đó. Lúc hắn ngâm nhất định phải canh chừng, thấy màu sắc thuốc giảm đi thì phải bôi thêm, mỗi ngày phải ngâm mình liên tục năm canh giờ. Nhớ kỹ một khi bắt đầu bôi thuốc, nhất định phải bôi hằng ngày không được nghỉ, nếu không hắn sẽ ch.ết trên tay ngươi!”
“Nói cách khác, ta mỗi ngày đều phải ở trong hang suối nước nóng giúp Điển Mặc bôi thuốc, nhắc nhở hắn ngâm mình sao?”
“Làm phiền sư đệ.” Vu Kính khách sáo nói.
Ta rộng lượng cười cười: “Không sao, đã là sư phụ của người ta, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm, ta sẽ dốc sức hoàn thành!”
Vu Kính mỉm cười: “Sư đệ quả là một sư phụ gương mẫu.”
Sự việc liền được quyết định như vậy.
Sau lại, có hai sự kiện đáng nhắc đến.
Chuyện thứ nhất là, ta nhận ra suối nước nóng mà Vu Kính đã chỉ, nước suối nóng đến mức có thể luộc chín trứng gà, ngoại trừ Điển Mặc bị hàn độc phát tác căn bản không người nào có thể tắm nổi! Từ đầu đến cuối Vu Kính rõ ràng đã lừa gạt ta! Bởi vì lời dụ dỗ suối nước nóng có ích cho giấc ngủ nên ta mới trông ngóng, thậm chí mơước đến khoảng thời gian tốt đẹp vừa ngâm nước nóng vừa ngủ gật, chứ nếu không sao ta lại nhận lời làm công việc khổ sai này chứ!
Chỉ có điều lúc đó ta còn chưa biết, cho nên…
Một chuyện khác đáng nhắc đến chính là, ta dựa theo phương thuốc Vu Kính giao cho, mỗi ngày nghiêm ngặt sử dụng sữa bò trộn thêm bột mì, dầu quả trám và trứng gà quậy đều lên cho Điển Mặc vẽ lên đầy người, dẫn đến vô số lời chê cười ở Bình Tâm Nhai. Thế nhưng đến một ngày, làn da đen của Điển Mặc hoàn toàn biến mất, lộ ra nước da đẹp đẽ vốn có của hắn, khiến vô số người ở Bình Tâm Nhai được mở rộng tầm mắt, còn có hơn mười nữ đệ tử hùa theo, tranh nhau bắt chước, dẫn đến hậu quả xấu là sữa bò, bột mì, dầu quả trám và trứng gà của nhà ăn Bình Tâm Nhai đều bán hết sạch, mà càng lạ lùng hơn là nghe nói còn có người đặt tên cho nó là mặt nạ dưỡng da, tiếp tục dùng đến ngày nay, người người đều sử dụng. Đôi khi ta cảm thấy thật kỳ lạ, người không trúng yêu độc, mù quáng bắt chước theo làm cái quái gì?!
Vu Kính còn đang nói, nhưng ta đã không có hứng thú nghe tiếp, len lén liếc mắt ra ngoài, vẫn rất sáng sủa, sắc trời còn sớm, nếu như nói chuyện nhanh nhanh một chút không chừng tối nay là có thể đi ngâm nước nóng rồi. Tưởng tượng đến dòng nước ấm áp hơn nhiệt độ cơ thể, ngâm mình ở trong đó, tay chân thả lỏng, cả người thoải mái đến nổi da gà, thoáng đổ mồ hôi rồi ngủ gật, quả thật là một việc tốt đẹp biết bao! Vừa nghĩ đến đây, ta cũng ngồi không yên nữa. Vậy mà Vu Kính dường như nói rất hăng hái, cứ nói hoài không dứt.
Ta không khỏi phàn nàn trong bụng, trước đây Vu Kính đâu có lảm nhảm nhiều như vậy, làm chưởng môn rồi tác phong liền trở nên quan liêu, bởi vậy mới nói chức vụ chưởng môn này rõ ràng là hại nước hại dân mà.
Quên đi, cứ ngủ gật là được rồi, dù sao thì cái ghế dưới thân này chất lượng là thượng hạng, ngồi thoải mái vô cùng. Thế nhưng ta không ngủ được. Vu Kính không giống như lão chưởng môn trước kia mỗi lần giáo huấn là nói cả canh giờ không nghỉ, hắn càng đáng sợ hơn. Hắn đang nói mà thấy ánh mắt ta bắt đầu dao động, tiêu cự không rõ ràng, liền cười gian hỏi ta, ngươi thấy thế nào, ngươi thấy như vậy có được hay không? Bắt buộc ta phải tỉnh táo lại để trả lời, nếu không cũng sẽ làm đổ chén trà nóng khiến ta giật mình tỉnh lại, rõ ràng hắn chỉ rắp tâm muốn quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, lấy đó làm vui. Ta thật nghi ngờ, có lẽ hắn cũng không có nhiều lời nói nhảm muốn nói như vậy, chẳng qua chỉ muốn nhìn ta buồn ngủ rã rời mà không được ngủ thôi. Nhưng mà cũng thật khâm phục hắn, ta và hắn nói toàn những chuyện nhảm nhí lâu như vậy mà không hề lặp lại một câu nào, thật đáng nể.
Nghĩ đến đây, lại nhịn không được nhớ đến những đức tính tốt của lão chưởng môn. Lão chưởng môn thích giáo huấn số đông đệ tử cùng một lúc, trong số đầu người đông nghịt ta ngồi trong góc ngủ gà ngủ gật cũng không ai biết. Thế nhưng tính tình của Vu Kính này lại thích bắt một mình ta mà đầu độc, quá vô nhân đạo! Ngay cả một cơ hội qua quýt cho xong cũng không có.
Huống chi, suối nước nóng của ta còn đang vẫy gọi ta!
Không thể nhẫn nại thêm nữa, ta đứng dậy chắp tay: “Chưởng môn sư huynh, nếu như không còn việc gì, đệ tử cáo từ.”
Vẻ mặt của Vu Kính vẫn rất hiền hoà, không rõ vui buồn, cũng không đểý việc ta đột ngột đứng lên cắt đứt lời hắn, hắn nói: “Sư đệ, vậy ngươi đi trước, ta còn có mấy câu căn dặn Điển Mặc, sau đó ta sẽ bảo hắn đuổi theo.”
Ha ha, đến phiên Điển Mặc phải uống trà độc! Ta mừng thầm trong bụng, vái chào thật sâu nói: “Đệ tử cáo từ.” Đi qua bên người Điển Mặc, ta nhẹ nhàng nắm tay hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi tự mà cầu phúc đi.”
Hàm răng trắng dễ sợ của Điển Mặc loé lên, hắn đang cười với ta… ý là đừng lo?
Một tay hắn kéo ống ta áo ta… ý là đợi hắn?
Tay kia đè lại vai ta… ý là ngồi xuống?
Cả người hắn đều ghé sát vào người ta… ý là?
Làm cái gì vậy! Ngươi chẳng phải có cái miệng sờ sờ đó, mắc gì bắt ta nhìn hình đoán lời!
Chẳng lẽ không biết ta dở nhất là đoán câu đố sao!
Ta căm giận hất tay hắn ra, lại lưu luyến bịn rịn quay đầu nhìn cái ghế ba lần, sau đó nghênh ngang đi.
Giọng nói của Vu Kính văng vẳng từ phía sau truyền lại: “Sư đệ, câu tự mà cầu phúc kia ngươi tốt nhất là giữ lại dùng đi.”
Hắn có ý gì?
Không sao hiểu được.
Có điều theo thói quen của ta, chuyện không sao hiểu được thì cứ để đó khỏi hiểu là được rồi.