Chương 13
Tầm mắt ta chỉ thấy toàn là gương mặt phóng đại của Nghiêm Trang, sau đó là một đống đỏ tươi gì đó từ trên trời rơi xuống ngay vị trí ta vừa mới đứng, mà bởi vì Nghiêm Trang bổ nhào tới xô ta ra, nên bị nó ập lên phủ kín toàn thân.
Nghiêm Trang ngã lăn trên mặt đất vùng vẫy giãy dụa. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng trong mê cung. Hình ảnh trước mặt này ta rất quen thuộc, bởi vì ta vẫn còn nhớ kỹ cảnh Lưu Tịch bị người bột quấn lấy.
Lúc đó ta có thể hoàn toàn không do dự bỏ chạy.
Điều đó cũng là đương nhiên, ta chỉ gặp qua Lưu Tịch một, hai lần, có thể nói hắn là một người xa lạ, thậm chí là một người xa lạ có thù địch với ta. Vì vậy trong thời khắc ngay cả tính mạng chính mình cũng không giữ nổi, ta khẳng định có thể bỏ hắn lại chạy trốn.
Thế nhưng Nghiêm Trang khác với hắn. Trong lòng ta có lẽ đã đặt y ở vị trí sát mép với bằng hữu, sao ta có thể thấy ch.ết mà không cứu được?
Ta bổ nhào về phía trước, dùng tay cố kéo đống bột ra, cảm giác trơn trượt lại lạnh lẽo. Ta chợt sửng sốt, vì cảm giác lạnh lẽo này càng ngày càng nhiều. Cúi đầu nhìn lại, đống bột nhão đang bò dọc theo hai tay ta hướng lên trên, hai chân cũng lún sâu trong bột. Lẳng lặng mà đống bột đã chậm rãi bao bọc lấy ta.
Chỉ trong nháy mắt, người bột đã thả Nghiêm Trang, y ngã trên mặt đất, tuy rằng còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng đã kiệt sức không thể đứng dậy, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ta, gào khản cả giọng: “Lý Sơ, ngươi chạy mau, chạy mau đi!”
Người bột quấn chặt hai tay hai chân ta, toàn thân ta bủn rủn không cách nào vùng ra được, đồng thời ta cảm thấy có cái gì đó đang chậm rãi ngấm vào da thịt, xâm nhập vào thân thể ta!
“Ông trời ơi!” Ta tuyệt vọng hét lên.
Một giọng nói nhàn nhã chợt truyền lại từ một khúc quanh của địa đạo: “Chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, ông trời không giúp ngươi đâu, có muốn gọi thì gọi ta đây này.”
Ta ngây ngẩn cả người. Giọng nói này không phải của Tiểu Hắc thì còn là ai?
Người bột đang bám vào thân ta đột nhiên run rẩy, kéo theo cả ta loạng choạng lui lại mấy trượng, giống như rất sợ Tiểu Hắc.
Bóng người bước ra khỏi khúc quanh, quả nhiên là Tiểu Hắc! Hơn nữa tinh thần còn rất tỉnh táo, chỉ là mặt mũi ẩn chứa tức giận nhìn ta.
“Tiểu Hắc, ngươi không bị Hà Đồng làm gì đó chứ?” Ta kêu to.
Liếc ta và người bột một cái, Tiểu Hắc chậm rãi đi tới. Lúc bước qua Nghiêm Trang, Nghiêm Trang còn chưa đứng dậy được, chỉ có thể vươn tay nắm lấy ống quần hắn nói: “Mau, mau cứu Lý Sơ!”
Tiểu Hắc hơi cúi người xuống chìa tay ra: “Có sao không? Mau đứng dậy!” Nghiêm Trang ngẩng đầu cố gắng nắm lấy tay hắn.
Đây vốn là một hình ảnh giúp đỡ người hoạn nạn vô cùng ấm áp.
Không đúng!
Lòng ta mãnh liệt báo động.
Ngoại trừ ta ra, Tiểu Hắc từ trước tới nay tuyệt đối không có chuyện hoà nhã ân cần đối xử tử tế với bất cứ ai.
Ta còn chưa kịp cảnh báo, bàn tay vươn ra của Nghiêm Trang chợt nắm hụt vào khoảng không, ta chỉ kịp thấy một cái bóng đen bay vút lên không trung, sau đó lại nặng nề rơi xuống mặt đất. Là Nghiêm Trang? Y bị Tiểu Hắc đá bay?
“Ngươi làm gì vậy?” Tuy rằng bị người bột trói chặt, nhưng ta vẫn nhìn thấy rất rõ ràng!
Tiểu Hắc lắc đầu: “Sư phụ, tạm thời ngươi đừng nói gì cả!” Quay đầu lại, hắn nhìn Nghiêm Trang nằm sóng soài trên mặt đất không dậy nổi, lạnh lùng nói: “Nghiêm chưởng môn, việc gì phải khiêm tốn như vậy, ngươi định nằm trên đất nói chuyện sao?”
Nghiêm Trang ngơ ngác nhìn hắn, rồi lại giống như cầu cứu nhìn ta.
Đừng nhìn ta, ta dùng ánh mắt nói với Nghiêm Trang, đệ tử của ta còn đáng sợ hơn cả người bột, ta căn bản là không dám chọc giận hắn.
Tiểu Hắc nhẹ nhàng nhịp chân, rất có cảm giác hắn sẵn sàng cho Nghiêm Trang thêm một đá: “Nghiêm chưởng môn, nếu ngươi không thả sư phụ ta ra, ta cũng sẽ không khách sáo với ngươi nữa!”
Nghiêm Trang lau đi vết máu nơi khoé miệng, đột nhiên mỉm cười. Người bột bao bọc lấy thân thể ta rốt cuộc thả ta ra, mà bên kia Nghiêm Trang cũng đã đứng thẳng dậy: “Làm sao ngươi nhận ra được?”
“Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi.” Tiểu Hắc đi qua đỡ lấy ta.
Ta còn chưa hiểu rõ bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác dựa vào người Tiểu Hắc.
“Ngươi nói, Nghiêm Trang là chưởng môn của Bế Phong môn?” Ta hỏi.
“Ừ.” Tiểu Hắc hừ một tiếng, coi như trả lời. Hai tay cũng không rảnh rỗi, sờ tới sờ lui khắp người ta, kiểm tr.a xem ta có bị thương hay không.
“Vậy tên biến thái Hà Đồng kia là ai?” Ta hỏi.
Tiểu Hắc liếc người bột một cái, đống bột kia lập tức run lẩy bẩy: “Nếu ta đoán không lầm thì chính là nó.”
“Cái gì?”
Tiểu Hắc không thèm để ý đến ta nữa, nhìn về phía Nghiêm Trang. Y mím môi, nhìn mặt đoán không ra y đang nghĩ gì.
“Ngươi thật sự là chưởng môn?” Ta thử hỏi y một câu.
Nghiêm Trang không trả lời, chỉ hơi cúi người: “Không bằng chúng ta dời bước đến đại sảnh nói chuyện đi?” Nói xong, y dẫn chúng ta đi về phía đại sảnh của mê cung.
Ta và Tiểu Hắc đi theo sau y, ta len lén nói với Tiểu Hắc: “Làm sao ngươi biết y là chưởng môn? Ngươi đá y, rủi như sai rồi làm sao?”
“Sai? Nếu sai thì cùng lắm là chân ta vấp trúng eo y một cái, ta chịu thiệt một chút, không sao cả.”
Từ giờ trở đi quả thật ta không muốn dạy Tiểu Hắc về tư tưởng đạo đức nữa.
“Ngươi chịu thiệt? Ta cứ tưởng trong từ điển của ngươi không có hai chữ chịu thiệt chứ?”
“Sao lại không có?” Tiểu Hắc trừng lớn đôi mắt đẹp: “Từ điển của ta chẳng những có hai chữ đó, mà đó còn là hai chữ to nhất nữa kìa!”
Ta bĩu môi: “Ta mà tin ngươi thì ta là đồ ngốc.”
“Ngươi không tin ta ngươi cũng là đồ ngốc.” Ánh mắt hắn nhìn ta thật là đương nhiên, làm hại ta suýt chút nữa gật đầu đồng ý.
Cơn giận của ta bắt đầu bành trướng —
Tiểu Hắc dường như rất thích bộ dạng tức giận nói không nên lời của ta, chẳng qua từ trước tới nay hắn luôn rất có chừng mực, trước khi ta kịp bùng nổ, hắn lại nói: “Những gì ngươi nói với Nghiêm Trang ta đều nghe được, ngươi nói ngươi tưởng tượng không ra cảnh ta chịu thiệt?”
“Không phải sao?” Ta còn chưa bao giờ thấy ngươi bị ai bắt nạt, chỉ thấy ngươi bắt nạt người ta.
“Nói ngươi ngốc, ngươi còn không tin!” Tiểu Hắc búng một cái vào trán ta: “Ngươi sao lại không thấy, ngươi đã thấy rồi đấy thôi. Ở trước mặt ngươi, mỗi giờ mỗi khắc mỗi phút mỗi giây ta đều chịu thiệt!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Sư phụ.” Tiểu Hắc đột nhiên dừng bước chân, đôi mắt sáng như sao gắt gao nhìn thẳng vào ta: “Ta nói ở trước mặt ngươi ta chỉ có thể chịu thiệt, ngươi nghe rõ chưa?”
“Hai người chúng ta ngươi lúc nào cũng tự ý làm chủ, ngươi thiệt thòi ở đâu? Ngươi đưa ví dụ ra xem?”
“Ta muốn ôm ngươi, nhưng ngươi không muốn ôm lại ta, ta thiệt thòi; ta hôn ngươi một lần, ngươi không hề hôn lại ta, ta thiệt thòi; ta trải giường ủ chăn cho ngươi, ngươi lại đuổi ta về phòng ngủ, ta thiệt thòi; ta nói sư phụ để ta đi cùng ngươi, ngươi nói ngươi đi một mình là đủ rồi, ta thiệt thòi; ngươi muốn ta làm cái gì ta cũng làm, ta muốn ngươi làm cái gì ngươi cũng không làm, ta thiệt thòi!” Không biết là sợi dây thần kinh nhạy cảm nào của Tiểu Hắc bị chạm tới, hắn càng lúc càng lớn giọng: “Tóm lại, ta gặp phải ngươi, ngươi gặp phải ta, là ta thiệt thòi lớn!”
Ta nghe mà sửng sốt, đây là cái gì với cái gì? “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi nói giống như cả thiên hạ đều phụ ngươi vậy.”
“Thiên hạ làm gì có bản lĩnh phụ ta!” Mặt mũi Tiểu Hắc góc cạnh rất rõ ràng, lại mang theo vẻ kiêu ngạo đương nhiên: “Chỉ có ngươi.”
“Lý Sơ không có cái gan đó.” Đại khái thấy chúng ta càng nói càng to tiếng, Hà Đồng đột nhiên chen vào một câu: “Có điều ngươi có phụ y hay không thì không biết được.”
Đúng rồi, suýt chút nữa ta quên còn có một người với một đống bột cần xử lý, ta chỉ gã hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Ngươi giải thích đi.”
“Cũng không có gì, môn chủ Bế Phong môn bởi vì có năng lực kỳ dị mà rất nổi tiếng, nhưng nếu luận chiến lực thì lại hết sức bình thường. Vì lý do an toàn nên quanh năm ở ẩn không gặp người, làm sao có thể dễ dàng gặp mặt chúng ta như vậy? Cho dù là gặp mặt, thì Bế Phong môn với Bình Tâm nhai đời đời có thù oán, không bằng không chứng làm sao tin tưởng chúng ta? Nhưng bọn hắn lại dễ dàng để chúng ta vào, chứng tỏ bên trong tất có gian trá. Huống chi với bộ dạng kia của môn chủ, rõ ràng là không muốn người ta nhìn lần thứ hai. Bảo sao không khả nghi?” Tiểu Hắc dùng ngón tay đùa nghịch tóc ta, nói: “Vốn ta cảm thấy không sao cả, chỉ cần sư phụ ngươi chơi đùa vui vẻ là tốt rồi. Cho nên khi bọn hắn dùng huân hương, ta liền giả vờ ngủ. Thật ra lúc đó ta cũng chưa tìm ra được ai là chưởng môn, nhưng mà Hà Đồng quá tự tin vào năng lực của mình, dùng dị nhãn dò xét ta, bị ta lần theo dị nhãn phát hiện được bản thể, để phòng phiền toái ta đơn giản thiêu bỏng nó. Sau đó, đại khái gã phát hiện ngươi có công lực ngàn năm nhưng hoàn toàn ngốc nghếch, nên tính cho người bột hút công lực ngươi để tẩm bổ.”
“Vì sao phải cho người bột tẩm bổ?”
“Ngươi ngốc quá, ta đã nói môn chủ Bế Phong môn tuy rằng có dị năng như sức chiến đấu không đủ, nếu như có một người bột tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh làm chưởng môn bù nhìn, không chỉ bổ sung được thực lực khuyết thiếu, cũng có được một thân phận rất tốt để che giấu.” Tiểu Hắc kéo kéo tóc ta, dường như rất thích nhìn ta nghiêng đầu về phía hắn: “Ngươi cho rằng ta mỗi ngày chỉ biết nằm ngủ thôi sao?”
“Vậy vết thương của Hà Đồng?”
“Giả đấy, giả đấy, giả đấy, sự thật là, lừa ngươi là một việc hoàn toàn không có chút tính khiêu chiến nào hết.” Tiểu Hắc không kiên nhẫn nói.
Ta nhìn Nghiêm Trang, không, hiện tại hẳn nên gọi gã là Hà Đồng: “Thật sự?”
Gã mỉm cười gật đầu: “Không sai biệt lắm.”
“Ngươi!” Ta nhất thời không biết nên nói gì.
Hà Đồng đột nhiên nghiêm túc lên, nói: “Nhưng mà, ta muốn nói một lời, rằng ta chỉ định cho người bột hút công lực của ngươi, ta sẽ không hại tính mạng ngươi. Ta hy vọng ngươi hiểu rõ, Bế Phong môn của ta hoàn toàn không giống với Bình Tâm nhai, từ chưởng môn cho đến đệ tử, chỉ giỏi về dị năng, không thích hợp đánh nhau. Một khi bị áp bức cũng chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng. Hôm nay có được người bột, ta cũng chỉ muốn dùng nó để bảo vệ môn phái bình an. Nỗi khổ của chưởng môn, nhất là một môn phái đặc biệt như ta, ngươi thân cũng là chưởng môn, ta hy vọng ngươi có thể lượng giải. Quả thật chỉ vì môn phái quá yếu ớt mà thôi.”
Vẻ mặt gã hết sức chân thành, trong lòng ta cảm động, nhất thời không biết nói gì. Người bột và công lực ngàn năm đối với ta mà nói, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, nhưng đối với gã, lại là thứ quan trọng để bảo vệ môn phái. Nghĩ đến đây, ta hai mắt lưng tròng nhìn Hà Đồng.
“Môn phái yếu ớt thì sớm giải tán đi.” Tiểu Hắc phá tan khoảng lặng giữa chúng ta. “Bình Tâm nhai lúc đầu cũng không phải mạnh mẽ gì, nhiều đời đối đầu với yêu ma mới phát triển tới bây giờ. Nếu như thua, đã sớm biến mất rồi.”
“Tiểu Hắc!” Ta kéo hắn. Giữa lúc người ta đang cảm động ngươi đừng có xen vào.
“Sư phụ! Cũng chỉ có ngươi tin lời gã thôi. Ngươi động não nghĩ thử xem, Bế Phong môn cũng không phải là môn phái tầm thường, chống đỡ đến bây giờ không ngã thì cũng sẽ không vì thiếu một đống bột mà ngã. Càng huống chi, ngươi nghĩ xem nếu như kế hoạch của gã tiến hành thuận lợi, ta bị huân hương làm cho bất tỉnh, gã sẽ đối xử với ngươi như thế nào? Liệu gã sẽ giải thích cho ngươi nghe chắc?”
“Nhưng mà gã nói, Hà Đồng vừa ý ngươi…”
“Nếu như theo đúng kế hoạch của gã, ta sẽ không biết bị người nào đem ra làm cái gì nữa!” Tiểu Hắc buồn bã nói, vẻ mặt tội nghiệp vô cùng, nhìn qua thật bất lực đáng thương, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, ngươi không thương ta sao?”
Ta đương nhiên thương ngươi, ta làm sao nỡ để ngươi bị người làm hại chứ. Hà Đồng này thật độc ác, đúng là quá mức xấu xa! Nghĩ vậy, ta liền trừng mắt giận dữ nhìn Hà Đồng!
Hà Đồng nghiêng người liếc nhìn Tiểu Hắc: “Sư phụ ngươi đúng là nhẹ dạ.”
Tiểu Hắc cũng lắc đầu: “Đây là kiểu tính tình gió chiều nào theo chiều ấy, hoàn toàn không có lập trường.”
Hai người mới vừa rồi còn thề không đội trời chung, hiện tại lại có cùng tiếng nói, rất ăn ý mà thở dài một tiếng! Sao xung quanh ta toàn là loại người này vậy chứ!
Thôi, dù sao thì cũng đã bị lừa từ đầu tới đuôi rồi, cũng không có tổn thất gì, nên việc lớn hoá việc nhỏ, việc nhỏ hoá không có đi. Ta thở phào nhẹ nhõm: “Người bột ta nhất định phải mang đi, những chuyện lừa gạt ta cũng sẽ không truy cứu nữa. Ta chỉ quan tâm một chuyện, cũng chỉ có một câu muốn hỏi, hy vọng ngươi nói thật.”
Hà Đồng nghiêm nét mặt: “Lý huynh cứ nói.”
“Đồ ăn đó là ngươi làm thật sao?”
Hà Đồng sửng sốt, đột nhiên khẽ cười ra tiếng: “Đương nhiên không phải.” Gã dừng một chút, đôi mắt đẹp đảo qua: “Lý Sơ, ngươi thật là một người kỳ diệu. Nếu như ta nói, từ hôm nay trở đi ta nguyện chuyên tâm nghiên cứu trù nghệ, không biết có cơ hội mời ngươi một bữa hay không?”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất là dẹp ngay cái nếu như ấy đi.” Tiểu Hắc nheo mắt cười nói: “Nếu không ta lập tức mang ngươi ra làm đồ ăn.”
Thấy bầu không khí không ổn, ta vội vàng nói: “Chúng ta mang người bột đi vậy.”
Hà Đồng không hề nhíu mày, mỉm cười nói: “Không sao, đừng nói là người bột, ngươi muốn mang ta đi cũng không thành vấn đề.”
“Không cần.” Phải chừa một ít người xấu lại cho môn phái khác nữa chứ.
Người bột trượt lạch bạch trốn ra sau lưng gã, dường như không muốn theo chúng ta đi.
Thế nhưng sở trường của Tiểu Hắc là bắt nạt người khác, một đống bột thì có thể làm gì để chống cự?
Trước khi chia tay, Hà Đồng ghé vào tai ta nói nhỏ: “Nếu như ngươi có gì rắc rối, có thể đến tìm ta.”
Tìm ngươi mới rắc rối, ta thầm nghĩ.
Trở về Bình Tâm nhai, ta liền thấy Vu Kính ngồi ở đại sảnh nhàn nhã uống trà.
Hắn vừa mỉm cười với ta một cái, ta lập tức muốn quay đầu chạy đi tìm Hà Đồng.
Đáng tiếc sau lưng ta là Tiểu Hắc ngăn cản, ai…
Ông trời, ông thật sự không cho ta chút thời gian để thở sao?
“Sư đệ, mời ngồi.” Vu Kính hất cằm ra hiệu. Chưởng môn đã có lệnh, ta biết làm sao được? Chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ba người chúng ta trầm mặc. Vu Kính vẫn như ngày thường. Tiểu Hắc lười biếng dựa vào cửa sổ không biết đang nghĩ gì. Cả căn phòng chỉ có tiếng nhai lá trà đầy căng thẳng của ta.
Rốt cuộc ta chịu không nổi, hỏi: “Ngươi xuất quan lúc nào?”
“Nửa canh giờ trước.” Vu Kính đặt chén trà tinh xảo trong tay xuống: “Sư phụ không sao, Vân Thoa còn đang chăm sóc ông ấy. Mấy ngày nay xảy ra chuyện, đệ tử đều đã báo cáo lại với ta, ngươi vất vả rồi.”
Ta gật đầu. Mấy ngày nay liên tục chạy trốn, quả thật vất vả.
“Ta đã nói rõ với các đệ tử, công lực tăng thêm trên người ngươi hoàn toàn không có liên quan gì với việc sư phụ bị mất công lực cả.” Vu Kính nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Nhiều năm rồi Bình Tâm nhai hiếm khi xảy ra chuyện. Đến đời ta lại gặp phải chuyện lạ như thế này.”
Nói cũng đúng, ngươi làm chưởng môn cũng không dễ dàng chút nào, ta định phối hợp với hắn cảm thán một câu, ai ngờ Vu Kính nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Đây coi như là phúc lợi khi làm chưởng môn vậy.”
Thu hồi đồng tình.
Vu Kính liếc mắt nhìn người bột co co rúm rúm sau lưng Tiểu Hắc: “Là nó sao?”
“Ừ.”
Vu Kính đứng dậy, tỉ mỉ nhìn người bột: “Nó đã hình thành nhân cách rồi, trong thời gian ngắn huyễn hoá thành người hẳn là không vấn đề. Vì sao các ngươi không để nó hoá thành người đi theo các ngươi? Dẫn theo một đống bột biết đi trên đường không sợ doạ những người bình thường sao?”
“Nếu nó hoá thành người thì không chỉ doạ những người bình thường, ngay cả người tu đạo cũng không thoát khỏi sợ hãi.” Tiểu Hắc hết sức nghiêm túc nói.
Lời của hắn làm ta nhớ đến bộ dạng đồng bóng biến thái của người bột khi biến thành người, định cười ra tiếng, nào ngờ lại bị trà trào vào khí quản, liều mạng ho sặc sụa. Một bàn tay vỗ nhẹ lưng ta, giúp ta bình tĩnh lại. Tiểu Hắc cầm lấy chén trà trên tay ta, trách cứ nói: “Uống một ngụm trà cũng bị sặc, ngươi gấp cái gì?”
Ta cảm giác đỡ hơn một chút, ngẩng đầu, phát hiện Vu Kính đang nhìn hai chúng ta, giống như giật mình, lại giống như suy nghĩ đăm chiêu, ánh mắt dao động giữa ta và Tiểu Hắc. Sau đó hắn lại nói:
“Xem ra, Hà Đồng cũng bỏ không ít công sức vào người bột. Ngay cả hồn chủng cũng cho nó.”
“Hồn chủng?”
“Ngươi đừng đánh giá thấp Hà Đồng của Bế Phong môn, gã giỏi nhất là làm những thứ kỳ lạ, thậm chí ngay cả chính bản thân mình cũng dám mang ra thí nghiệm. Một trong hai tác phẩm nổi tiếng nhất của gã là hồn chủng.” Vu Kính chậm rãi nói: “Trong bảy hồn sáu phách của mình gã rút ra một hồn luyện thành mầm mống, sau đó bỏ vào một vật chứa pháp lực bất kỳ, thì có thể dung hợp với vật chứa để tạo ra hồn phách của nhân loại. Người bột đã yêu hoá tuy rằng cũng có trí lực nhất định, nhưng trong một thời gian ngắn mà phát triển đến mức giả dạng thành người mà không hề bị phát hiện, hẳn là vì có được một hồn của Hà Đồng, giúp gia tốc khả năng phát triển linh hồn của chính nó. Hơn nữa, bởi vì là một hồn rút ra từ chính Hà Đồng, cho nên người bột này sẽ tuyệt đối trung thành với gã, không phản bội.” Vu Kính cười cười: “Ngoài ra, Hà Đồng khuyết thiếu một hồn, cho nên sở thích của gã nhất định là khác với người thường. Các ngươi chắc là phát hiện ra rồi phải không?”
Đột nhiên ta cảm thấy Hà Đồng cũng rất đáng thương, người bột bị chúng ta mang đi còn dẫn theo một hồn. Ta suy nghĩ, lại nói: “Chưởng môn sư huynh, ta mang người bột về là muốn chứng minh mình vô tội. Hiện tại đã chứng minh được rồi, người bột có thể trả lại cho Hà Đồng chứ?”
“Trả lại cho gã?” Vu Kính cười rộ lên: “Sư đệ, ngươi nhầm lẫn rồi. Mỗi một phần của người bột này đều là bột mì, trứng gà, dầu ăn của Bình Tâm nhai, ngay cả tài liệu yêu hoá lúc ban đầu cũng là yêu độc do Tiểu Hắc cung cấp, có cái gì là của gã? Làm sao nói trả lại cho gã được?”
Tiểu Hắc bổ sung thêm: “Nghiêm khắc mà nói, gã đã tự ý bỏ hồn của mình vào trong người bột của chúng ta, phá huỷ sự trong sạch của người bột chúng ta, chúng ta không tìm gã tính sổ đã là có lỗi với người bột rồi.”
“Càng huống chi, bên trong là hồn của Hà Đồng, lấy nó ra, chúng ta có thể làm được rất nhiều chuyện thú vị.” Vu Kính và Tiểu Hắc khẳng định là nghĩ tới cái gì, đồng thời cười phá lên, nhìn như thế nào cũng thấy rõ ràng là tổ hợp hai kẻ tà ác.
Người bột run cầm cập, trốn phía sau ghế. Nó thật đáng thương, giống như ta vậy.
“Không được, không được!” Ta cương quyết phản đối. Biết rõ mình hoàn toàn không làm gì được Vu Kính, ta chạy qua kéo Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, không nên như vậy! Nó rất đáng thương!”
Tuy rằng ta hoàn toàn không có cảm tình với người bột, nhưng một đường trở về nó vẫn nơm nớp lo sợ đi theo, thật sự rất ngoan. Mà Hà Đồng, cảm giác của ta đối với gã cũng rất phức tạp. Tuy ta không biết Vu Kính và Tiểu Hắc muốn lấy mảnh hồn của Hà Đồng để làm cái gì, nhưng nhất định là chuyện trời người căm phẫn.
Ta có chút không đành lòng. Hai người đó mà hợp tác, Hà Đồng và người bột làm sao còn đường sống đây.
Tiểu Hắc nhìn ta, đột nhiên hiền lành nói: “Được rồi, sư phụ nói không được thì không được. Sư phụ nói gì ta cũng nghe hết.”
Đây mới là đồ đệ tốt của ta.
Vu Kính nhìn qua, chỉ cười cười, cuối cùng mới nói: “Thôi được, nếu sư đệ đã quyết tâm như vậy, người bột và hồn chủng bên trong nó đều giao cho sư đệ tìm một cơ hội trả cho Hà Đồng đi.”
“Ta?” Ánh mắt của ta nhất định là tỏ ra vô cùng không tin tưởng.
Vu Kính vô tội nhìn ta: “Ta nói mà ngươi vẫn không tin?”
“Bởi vì ngươi nói nên ta mới không tin. Hà Đồng và ta tuy rằng quen biết không lâu, nhưng ta biết gã cũng không phải là hạng người đại gian đại ác. Ta cảm thấy gã cũng rất hợp tính, nói không chừng quen lâu sẽ phát hiện được con người gã rất tốt. Mà người bột kia cũng rất đáng yêu, nếu như có thể trò chuyện trao đổi với nó được…” Còn chưa nói xong, Tiểu Hắc đã nắm lấy vai ta bắt ta xoay người lại đối mặt với hắn, con ngươi đen thẳm như có ánh lửa đang bốc cháy: “Sư phụ, ngươi đừng có nhắc tới bọn hắn nữa! Hay là ngươi muốn bức ta đứng về phe Vu Kính?”
Mới vừa rồi còn nói cái gì cũng nghe lời ta…
Nhưng mà hiện tại Tiểu Hắc dường như không vui. Lúc hắn ngoan ngoãn ta mới dám leo lên đầu hắn tác oai tác quái, nhưng chỉ cần hắn nhíu mày một cái, ta quả thật trăm ngàn lần đắc tội không nổi.
Vu Kính khẽ cười nói: “Ta hiện tại muốn đi thăm sư đệ Phan Khổng và sư chất, sư đệ có muốn đi không?”
“Có.” Ta vội vàng đáp lời. Hiện tại ta không dám ở một mình với Tiểu Hắc. Ánh mắt của hắn thật đáng sợ.
Phan Khổng và Lưu Tịch vẫn lẳng lặng nằm ở chổ của mình.
Ta nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ vẫn chưa ch.ết phải không?”
Đệ tử trông coi lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: “Chưa.”
Ta nổi giận: “Vậy tại sao các ngươi bỏ bọn hắn vào trong quan tài, còn đặt giữa linh đường! Người sống phải ra người sống đặt trong phòng, ngủ trên giường mới đúng chứ!”
Đệ tử trông coi len lén liếc nhìn Tiểu Hắc: “Nhưng mà, Điển Mặc sư huynh nói, làm như thế này mới tiện.”
Tiểu Hắc bình tĩnh nhìn ta: “Sư phụ, ta là lo lắng bọn họ đột ngột qua đời, chúng ta còn phải dời tới dời lui thân thể bọn họ, như vậy chẳng phải là không tôn trọng bọn họ sao? Dù sao hiện tại bọn họ đều đã hôn mê sâu, căn bản không biết bản thân mình hiện tại đang ở đâu, đặt trên giường hay đặt trong quan tài cũng không có gì khác nhau. Huống chi cỗ quan tài này vừa rộng rãi vừa chắn gió, lại được làm từ loại gỗ cao cấp, còn có khảm hồng ngọc, đảm bảo mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, thích hợp để bọn họ ngủ dài ngày hơn so với giường nhiều. Hơn nữa Bình Tâm nhai kết thù kết oán rất nhiều, bọn họ hiện tại không hề có năng lực phản kháng, để ở bên ngoài rất nguy hiểm, linh đường mới là nơi an toàn nhất ở Bình Tâm nhai, cho dù có kẻ thù tìm tới cũng sẽ không tấn công vào linh đường. Ngươi chỉ là cảm thấy không thoải mái mà thôi, nhưng làm sao ngươi có thể vì bản thân mình cảm thấy không thoải mái mà làm phiền sự yên tĩnh của bọn họ? Sư phụ, ngươi đừng ích kỷ như vậy có được hay không?”
Cái gì cái gì? Đây là lý lẽ gì vậy! Ta nhất thời á khẩu, sao lại có cái loại cưỡng từ đoạt lý nguỵ biện như thế này!
Ta ê a một hồi mới nói: “Lỡ như bọn họ tỉnh lại nhìn thấy mình nằm trong quan tài thì chúng ta phải làm sao?”
“Đã bỏ vào trong quan tài rồi còn có thể sống lại, đảm bảo bọn họ được trải nghiệm cảm giác khởi tử hồi sinh, cảm ơn chúng ta còn không kịp nữa là!”
“Lỡ như không tỉnh lại nữa?”
“Vậy thì càng đơn giản, khiêng ra ngoài thiêu thôi.” Tiểu Hắc vô tội chớp mắt, hỏi gì đáp nấy.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi –” Ta hoàn toàn nói không nên lời.
“Ta đều là vì sư phụ suy nghĩ, sư phụ lên làm quyền chưởng môn liền ngủ hai ngày, ta không nỡ quấy rầy sư phụ, nên mới đề ra biện pháp này.” Tiểu Hắc ra vẻ oan uổng nhìn ta.
“Ngươi còn thay ta làm cái gì nữa?” Ta chán nản hỏi.
“Ở đây sao? Cũng không có gì, nơi này chỉ có một bức hoành phi mà không có câu đối, nên ta thêm cho nơi này một câu đối.”
Hoành phi? À, ta nhớ trước sảnh đường có treo một bức hoành phi, trên mặt viết ba chữ lớn “Uý Linh đường”. Tiểu Hắc hắn viết câu đối? Cảm thấy tò mò, ta lùi lại ba bước, ngẩng đầu lên nhìn. Ba chữ Uý Linh đường treo trên cao, hai bên cột quả nhiên treo hai câu đối.
Một bên viết: “Đi sớm khoẻ sớm.”
Bên kia viết: “Đầu xuôi đuôi lọt.”
Ta không xong…
Rõ ràng là muốn làm cho người ta tức ch.ết mà!
Tiểu Hắc không thèm để ý đến ta giận dữ, tự cười tự nhảy lên bàn thờ ngồi.
Ta chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn về phía Vu Kính tìm giúp đỡ, nhưng hắn cũng chỉ cười, sau đó đi đến bên cạnh quan tài, tỉ mỉ quan sát gương mặt của Lưu Tịch và Phan Khổng, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
“Chưởng môn sư huynh, ngươi thấy Phan Khổng và Lưu Tịch thế nào?” Ta quyết định nói chuyện với người tương đối bình thường hơn một chút.
“Ừ, vẫn tươi tắn như còn sống!”
Ta bồi hồi bên mép của sự bùng nổ, Vu Kính còn ở một bên châm dầu vào lửa lầm bầm lẩm bẩm: “Ta chỉ mới đi có mấy ngày, Bình Tâm nhai đã bần cùng đến mức chỉ có một cỗ quan tài cho hai người nằm hay sao?”
“Nhìn mặt bọn họ mà xem, quả thật cứ như đang còn sống. Có thể ôm nhau an giấc ngàn thu như vậy, đúng là hâm mộ ch.ết người mà!” Tiểu Hắc còn vẻ mặt mơ màng chậc lưỡi ca ngợi, lại kéo ống tay áo ta: “Sư phụ, ngươi thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy nên khiêng ra ngoài đốt quách cho xong!” Ta rống to.
Miễn cho bọn họ nói hươu nói vượn!
Lăn qua lăn lại một hồi, rốt cuộc Vu Kính cũng nghiêm túc trở lại, quan sát Phan Khổng và Lưu Tịch một cách cẩn thận. Nhìn nhìn, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm trọng: “Điển Mặc, ngươi đến đây nhìn xem Phan Khổng.”
Tiểu Hắc lười biếng nhảy xuống bàn thờ, cúi đầu nhìn.
Vu Kính hỏi: “Điển Mặc, với khả năng quan sát của ngươi, ngươi có cảm thấy mặt Phan Khổng có gì khác thường hay không?”
Ta vốn đã mơ màng muốn ngủ gục, nghe đối thoại của bọn họ liền tỉnh táo. Tiểu Hắc gật đầu: “Có.”
Lòng hiếu kỳ dâng cao ta bèn cướp lời hỏi: “Có gì khác thường?”
“Mắt thâm quầng rất nặng.” Tiểu Hắc cười dài trả lời.
“Tiểu Hắc!” Lần này rốt cuộc ta nổi giận. Vừa mới mở miệng, ngón tay của Tiểu Hắc đã nhẹ nhàng đặt lên môi ta, khiến mọi phẫn nộ của ta đột ngột bị ép quay về, dùng giọng điệu vô cùng quan tâm nói: “Sư phụ, tức giận có hại cho sức khoẻ.”
Ta trừng mắt hắn, không biết nên dùng biểu tình gì mới có thể biểu đạt tâm trạng hiện tại của ta, rốt cuộc lại nhe răng ra cười một cái.
Thì ra người ta nói đúng, lúc đại não không biết nên làm thế nào để phản ứng lại một sự kiện đột phát, sẽ khiến người ta nở nụ cười để đối phó. Việc này cũng tương tự như việc người ta nhìn thấy gấu liền có xung động muốn ngã xuống đất giả ch.ết vậy.
Trong lúc ta đang suy nghĩ, Tiểu Hắc đã nắm lấy ta đi đến bên cạnh Phan Khổng: “Sư phụ, ngươi kiểm tr.a pháp lực của Phan Khổng thử xem!”
“Làm sao thử?”
“Tưởng tượng trong thân thể có một dòng khí nóng đang chậm rãi vận hành, từ đan điền chuyển đến đầu ngón tay phải, dòng khí đó rất nhỏ, sau đó, ngươi dùng ngón tay chạm vào thân thể của ta, tưởng tượng dòng khí đó chảy về phía ta, thấm qua da thịt ta vào cơ thể, ngươi cảm giác như thế nào?” Tiểu Hắc hướng dẫn ta dùng ngón tay chạm vào mặt hắn. Cảm giác dòng khí từ vị trí tiếp xúc khuyếch tán vào trong da thịt hắn, giống như một dòng sông đổ vào biển, kích thích nên phản ứng kịch liệt mà ấm áp.
Đầu ngón tay truyền lại cảm giác giống như bị kim châm, ta muốn rút tay về, nhưng Tiểu Hắc trước ta một bước nắm lấy tay ta: “Thế nào?”
“Ngón tay cảm giác chấn động rất kịch liệt, nhưng cũng rất ấm áp.” Ta thật thà trả lời.
“Kịch liệt là bởi vì pháp lực của ngươi xâm nhập vào cơ thể ta, khiến pháp lực trong cơ thể ta phản ứng, cho nên ngón tay ngươi mới có cảm giác mạnh như vậy. Còn cảm thấy ấm áp, là bởi vì ta không nỡ làm bị thương ngươi.” Tiểu Hắc nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay ta, loại bỏ cảm giác như kim châm nọ, lại nói: “Ngươi thử kiểm tr.a Phan Khổng xem.”
Lúc ta tiếp xúc với Phan Khổng, tựa như tiếp xúc với một cái bình trống rỗng, dòng khí toả ra từ đầu ngón tay ta phảng phất như chạy một vòng trong một vùng hắc ám, hoàn toàn không có phản ứng.
“Sao lại như vậy? Cảm giác trống rỗng.” Ta rút tay về.
“Đúng vậy, pháp lực của y đã hoàn toàn bị hút hết.” Tiểu Hắc khẽ nghiêm sắc mặt.
Ta sửng sốt: “Nhưng mà, lúc đầu chẳng phải y đã sử dụng pháp thuật Quy tức chìm vào ngủ sâu hay sao? Pháp lực của y không có tổn thất mấy mới đúng chứ?”
Rốt cuộc Vu Kính cũng chen vào một câu: “Như vậy nghĩa là, sau khi các ngươi rời khỏi, trước khi ta xuất quan, đã có chuyện gì đó xảy ra mà chúng ta không biết.”
Rời khỏi Uý Linh đường, tâm trạng ta có phần nặng nề. Bình Tâm nhai này đang phát sinh cái gì, ta không rõ. Ta có một loại dự cảm rất kỳ lạ, dường như có một mối nguy hiểm vô cùng lớn đang dần dần được vén mở, nhưng ta còn không biết đến tột cùng là cái gì.
Trong lúc ta trầm mặc, Tiểu Hắc cũng trầm mặc. Chúng ta quay về căn nhà sau sườn núi của mình. Mọi thứ vẫn như cũ không hề thay đổi, chỉ bị bám một tầng bụi bặm.
Ta bước vào, tìm cái ghế ngơ ngác ngồi xuống, nhìn Tiểu Hắc ra ra vào vào quét tước dọn dẹp, lau chùi chiếu trúc. Hắn làm rất cẩn thận, gọn gàng tỉ mỉ, không có một chút cẩu thả, mà đáng sợ nhất là, hắn làm rất vui sướng.
“Tiểu Hắc?” Ta mở miệng gọi hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn ta, tràn ngập tươi cười.
“Ngươi đầu óc rất thông minh, pháp lực lại cao cường, tính cách cũng ngoan cường, vì sao lại đùa giỡn tôn ta làm sư phụ? Còn ngoan ngoãn nghe ta nói?” Ta đột nhiên hỏi.
Tiểu Hắc ra vẻ suy nghĩ, nghiêm túc nói, đáy mắt thấp thoáng ý cười: “Sư phụ, có lẽ là vì ta tuy đầu óc thông minh, pháp lực cao cường, tính cách ngoan cường, nhưng thưởng thức của ta lại rất kém.”
Ta thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân của Tiểu Hắc vang lên, hắn đi đến bên cạnh ta. Ta có thể cảm giác được cái bóng của hắn bao trùm lên mình. Hắn yên lặng đứng hồi lâu: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy?”
“Ta cảm thấy mệt mỏi quá, rất nhiều chuyện đã xảy ra.” Ta chậm rãi mở mắt: “Tiểu Hắc, ngươi nói, rốt cuộc làm sao vậy? Ta ở Bình Tâm nhai hơn mười năm an an ổn ổn, vậy mà chỉ một đêm cứ như mọi chuyện trong thiên hạ đều tập trung về đây phát sinh.”
Tiểu Hắc cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, không có gì phải lo lắng. Bất luận có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ tuyệt đối không để người ngoài làm tổn thương ngươi.” Nói xong, hắn đột nhiên cười cười, đứng thẳng dậy: “Có điều, sư phụ cũng nên học chút pháp thuật tự bảo vệ mình đi.”
“…”
“Vai vế của chúng ta có phải là bị đảo ngược rồi không?”
Từ không ít sự việc phát sinh gần đây nhìn lại, học pháp thuật quả là một chuyện vô cùng quan trọng. Đây chính là căn bản để tự mình an thân bảo mệnh nha!
Nhưng mà, vì sao ta học pháp thuật lại không thể ở trong phòng của mình học, mà phải tới đại sảnh học!?
Vì sao ta học pháp thuật không thể một mình một người học, những đệ tử khác lại tới dự thính đông như vậy?
Mà ta học pháp thuật những đệ tử khác tới dự thính thì thôi đi, tại sao Vu Kính cũng tới, còn mang theo chén trà nhàn nhã đứng ngó?
Vu Kính nhận ra ta nghi hoặc: “Rất đơn giản, ngươi tu hành mười năm bỗng nhiên lại có được đạo hạnh nghìn năm, là trường hợp có một không hai ở Bình Tâm nhai này. Những đệ tử trẻ tuổi đều muốn nhìn xem ngươi là nhân vật tài ba như thế nào mà có thể luyện được thành tựu như vậy, cho nên đều đến đây.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta là tới xem náo nhiệt.” Vu Kính cười cười.
“Vậy cái thứ kia là ngươi dán lên?” Ta chỉ bức biểu ngữ quảng cáo to đùng giăng ngoài tường: Lớp bổ túc pháp thuật của Lý Sơ!
“Không phải ta, hỏi đồ đệ của ngươi ấy.” Vu Kính hất hàm về phía Tiểu Hắc.
Ta quay nhìn Tiểu Hắc: “Ngươi giải thích đi.”
Tiểu Hắc xua tay: “Ý của ta vốn là lớp để Lý Sơ bổ túc pháp thuật, nhưng bọn họ hiểu sai ý của ta, tưởng rẳng đây là lớp bổ túc pháp thuật do Lý Sơ chủ trì, nên kéo nhau đến.”
“Mau làm cho bọn họ giải tán đi, nếu không bọn họ nhất định sẽ cảm thấy thất vọng về ta lắm.”
“Để bọn họ sớm nhận ra sự thật tàn khốc mới tốt, miễn cho còn có người ôm ảo tưởng về ngươi.”
Ta tốt xấu gì cũng là sư phụ của ngươi, không thể chừa cho ta chút mặt mũi hay sao!?