Chương 54-1: Chém ngang lưng (1)

Cho dù loại ác quan như Lương Khánh ở trong lòng các quý tộc chân chính cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn không phải một vị quan bình thường. Hắn là người hoàng đế yêu thích, là trợ thủ đắc lực trừng phạt những thần tử không nghe lời, hoàng đế rất ỷ lại vào hắn, dù cho hắn bị nghị luận không tốt, làm đủ chuyện xấu.


Hoàng đế nhận được thư thỉnh nguyện của Lương Khánh (thư giả mà Nghiêm Phượng Nhã mạo danh viết), cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đang chuẩn bị hạ chiếu cho ngự y đến khám, thì đã truyền đến tin tức Lương Khánh bị bá tánh chấp hành hỏa hình ở ngay giữa chợ.
Hoàng đế vô cùng không vui.


Lương Khánh mặc dù là ác quan người người căm ghét, nhưng hắn có một ưu điểm, trung thành với hoàng đế, trung thành đến mức không để ý luân lý, không quan tâm đến lương tri. Chỉ cần có lợi cho hoàng đế, không có gì hắn không làm. Một người chủ động biến mình thành một con chó, dĩ nhiên sẽ được hoàng đế yêu thích. Vì lẽ đó, có thể xử tử Lương Khánh chỉ có một mình hoàng đế, dù cho hắn thật sự bị bệnh hủi, cũng không phải do bọn ngu dân tự mình chấp hình.


Nhưng mà, luật pháp không trách chúng dân, nếu hạ lệnh bắt hết những người có mặt lúc đó, ngược lại sẽ chọc giận bá tánh. Ai cũng biết, trong lịch sử Đại Chu, bị dân gian chấp hành hỏa hình không chỉ có một mình Lương Khánh. Hắn không phải người đầu tiên, dĩ nhiên cũng không phải người cuối cùng. Dù cho hắn là hoàng đế, cũng không thể ngăn cản dân chúng tiêu diệt mầm bệnh truyền nhiễm.


Lương phu nhân nhìn thấy thi thể cháy đen của trượng phu mình, thần kinh chịu kích thích rất lớn, bắt đầu cáo trạng khắp nơi, huyên náo không ngớt, tụ tập rất nhiều người gây sự ở trước cửa Kinh triệu phủ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của quan nha và trật tự trị an. Nàng cũng không thỏa mãn, không ai dám hỏi đến, nàng liền từng tầng hướng lên trên cáo trạng, tìm Hình bộ, Ngự sử, tìm Thừa tướng, mãi đến khi tấu lên đến hoàng đế mới thôi.


Lý do của nàng rất đơn giản, trượng phu của nàng tuyệt đối không bị bệnh truyền nhiễm, chỉ là bị dị ứng rượu bình thường mà thôi.
Sự tình trở nên phức tạp.


available on google playdownload on app store


Hoàng đế lệnh cho Hình bộ thượng thư xử lại vụ án này. Hình bộ thượng thư cân nhắc mãi, vẫn quyết định bắt giam Nghiêm Phượng Nhã.


Nghiêm Phượng Nhã đang chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ quyền lực của Lương Khánh, bởi vì dựa theo thông lệ, nếu Kinh triệu doãn đột nhiên qua đời, hoàng đế sẽ không thay người, thông thường sẽ do Thiếu doãn tiếp quản một năm, một năm sau Thiếu doãn sẽ chân chính trở thành Kinh triệu doãn. Hắn diệt trừ Lương Khánh, rất nhanh chóng sẽ được thay thế đối phương, chân chính chấp chưởng quyền lực. Tuy rằng Lương phu nhân luôn đến gây sự, nhưng không có chứng cứ, tất cả mọi người đều biết Lương Khánh ch.ết vì bệnh hủi, hắn có sai sót gì chứ? Tất cả đều do Lương phu nhân phỏng đoán mà ngôi. Chỉ là hắn không ngờ nữ nhân này hết sức điên cuồng, từng bậc từng bậc cáo trạng lên trên, làm cho hắn có chút không ứng phó nổi.


Khi Hình bộ phái người đến dẫn Nghiêm Phượng Nhã đi, hắn rất nghiêm túc gác hết công vụ sang một bên, cho rằng bản thân mình có thể quay về lại bất cứ lúc nào. Hình bộ điều tra, bất quá là làm theo thông lệ mà thôi.


Hình bộ thượng thư Lý Hàng mời Lương phu nhân ra, gọn gàng dứt khoát, yêu cầu Nghiêm Phượng Nhã lấy ra chứng cứ Lương Khánh bị bệnh hủi.
Ngiêm Phượng Nhã không chút hoang mang, đem mọi chuyện đẩy hết lên người danh y Phó Triêu Tuyên.


Phó Triêu Tuyên từ lâu đã chuẩn bị lên công đường, khi hắn xuất hiện, cái hắn nói lại là: “Lương đại nhân thường uống rượu, ăn uống không điều độ, trong cơ thể tích độc, đây là nguyên nhân ngài ấy bộc phát dị ứng rượu.”


Mặt Nghiêm Phượng Nhã giận dữ: “Dị ứng rượu cái gì, rõ ràng ngươi nói là bệnh hủi.”


Phó Triêu Tuyên có chút kinh ngạc hỏi hắn: “Ta xem bệnh cho Lương đại nhân lâu như thế, cuối cùng là bệnh hủi hay dị ứng rượu, ta có thể không nhận ra sao?” Nói xong, hắn lấy ra một phương thuốc huơ huơ: “Lý đại nhân, ngài có thể mời đại phu bên ngoài xem qua, rốt cuộc đây là phương thuốc chữa bệnh gì?”


Lý Hàng gật đầu, quả thật dặn dò người đến xem phương thuốc, lão đại phu cân nhắc nửa ngày mới chậm rãi nói: “Chẩn đoán dị ứng rượu, thuốc giải nhiệt, trừ độc, thuốc dùng rất tinh chuẩn, tuyệt không có vấn đề.”


Sắc mặt Nghiêm Phượng Nhã khó coi, hắn ý thức được Phó Triêu Tuyên không chậm hơn mình, từ lâu đã bày ra một cái bẫy chờ hắn nhảy vào.
Lý Hàng xoa xoa hàm râu của mình: “Nói như vậy, Lương đại nhân căn bản không bị bệnh hủi?”


Nghiêm Phượng Nhã lập tức nói: “Ta còn mời một vị đai phu đến khám, rõ ràng hắn nói nghi ngờ là bệnh hủi.”


Lý Hàng nhíu nhíu mày, liền lập tức cho người tuyên Phương đại phu lên công đường. Phương đại phu nhanh chóng đến, hắn len lén nhìn Nghiêm Phượng Nhã một cái, do dự nói: “Lúc mới bắt đầu bệnh hủi và dị ứng rượu có biểu hiện khá giống nhau, ai cũng không phân rõ được, nhưng ta tin tưởng phán đoán của Phó đại phu, hắn nói là dị ứng rượu, vậy thì nhất định là dị ứng rượu.”


Phương đại phu chẳng qua là đại phu khám bệnh bình thường, lúc trước bệnh trạng của Lương Khánh ai cũng không có cách nào phân biệt được, hắn đã không có cách nào khẳng định dĩ nhiên không thể rước họa vào thân. Nếu trong tình huống vị đại phu này nói là bị dị ứng rượu mà hắn lại một mực chắc chắn là bệnh hủi, há chẳng phải trở thành đồng mưu của Nghiêm Phượng Nhã hay sao. Ngược lại, trả lời nước đôi như vậy, chỉ có thể nói là công phu của hắn không tới, không có cách nào nhìn ra nguyên nhân sinh bệnh chân chính, đem tất cả trách nhiệm đều giao cho Phó Triêu Tuyên.


Lương phu nhân cười gằn, nàng tuyệt đối không tin phu quân nàng sẽ bị bệnh hủi, cho dù đúng, trong đó cũng có Nghiêm Phượng Nhã đổ thêm dầu vào lửa, nàng nhất định phải lấy mạng tên khốn kiếp này đền lại cho Lương Khánh.


Nhân tính là mềm yếu, cũng là ích kỷ, có ai không nghĩ cho mình, có ai chịu biện hộ cho Nghiêm Phượng Nhã.
“Nói như vậy, lúc đó quả thật Lương đại nhân chỉ bị dị ứng rượu.” Lý Hàng khẳng định nói.
Ba vị đại phu trên công đường đều gật đầu.


Ngiêm Phượng Nhã giận tím mặt: “Phó Triêu Tuyên, ngươi là đồ tiểu nhân phản phúc, dám cùng đám người này thông đồng hãm hại ta.”


“Lương đại nhân hoàn toàn không có bệnh, là Nghiêm đại nhân vì mưu đoạt quyền vị của ngài ấy mới tuyên bố là có bệnh.” Trong lòng Phó Triêu Tuyên run lên, trên mặt không có chút nhượng bộ.


Mặc kệ là vì Giang Tiểu Lâu hay vì mình, hắn cũng không thể để mình bị Nghiêm Phượng Nhã cắn một cái.
“Nếu đại phu chắc chắn như vậy, lúc trước vì sao lại không chịu đi nói rõ chân tướng?” Lý Hàng truy hỏi.


Phó Triêu Tuyên ngẩn đầu: “Ta nói là dị ứng rượu, Nghiêm đại nhân lại kết luận là bệnh hủi, đồng thời lập tức nhốt Lương đại nhân trong viện, không cho ta đến khám nữa. Không chỉ như vậy, hắn còn giam giữ ta trong phủ, không cho phép ai tiếp cận ta, cái này…tất cả nha dịch đều có thể làm chứng, trừ khi bọn họ sợ hãi quyền thế của Nghiêm đại nhân, không chịu ăn ngay nói thẳng.”


"Nói bậy! Ngươi đây là ngậm máu phun người!" Nghiêm phượng nhã từ trước đến giờ rất giỏi vu oan người khác, nhưng hắn không ngờ tới sẽ có ngày mình bị vu oan. Vì để cho mọi người tin tưởng, hắn lớn tiếng nói: “Tất cả những thứ này đều có liên quan tới Giang Tiểu Lâu, đại nhân, xin người hạ lệnh truy nã nữ nhân này, tất cả đều do ả bày ra, là ả xúi giục đại phu này đến vu hại cho ta.”


Tất cả mọi người nhìn nhau.
Giang Tiểu Lâu là ai, ai biết?
Nghiêm Phượng Nhã giận dữ: “Chính là danh kỹ Quốc Sắc Thiên Hương lầu Đào Yêu. Đại nhân, ngài nhất định phải bắt được ả, ả có thù oán với Lương đại nhân, chuyện này ả là kẻ đứng đầu."


Trên mặt Lý Hàng và mọi người cùng lộ ra kinh ngạc, sau đó là cười nhạo. Nhất định là Nghiêm Phượng Nhã đã phát điên, tất cả mọi người đều biết, Đào Yêu của Quốc Sắc Thiên Hương lầu đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, ch.ết ở sông hộ thành, ấu đệ của Thái tử phi đến nay còn bị nhốt ở trong nhà suy nghĩ hối lỗi, toàn là vì hắn đã bức tử Đào Yêu khiến cho người người đều biết.


Sông hộ thành cuồn cuộn đã sớm mang danh kỹ Đào Yêu đi, hắn lại còn nói mọi chuyện do một người ch.ết bày ra, buồn cười biết mấy.
“Là thật, tất cả đều là thật, tất cả mọi người trong phủ nha đều có thể làm chứng, giám ngục cũng có, bọn họ đều từng thấy ả.” Nghiêm Phượng Nhã kêu to.


Lý Hàng phái người tr.a hỏi, giám ngục và nha dịch phủ Kinh triệu đều xác thực có từng giam giữ một cô gái xinh đẹp, nhưng không ai biết thân phận của nàng, tất cả mọi người đều ấp úng, nói không rõ ràng. Còn chuyện nàng là Đào Yêu, thì không có căn cứ. Ai cũng biết, Lương Khánh thích mỹ nữ, hắn thường hay bắt vài nữ tử nhà lành về giấu ở hậu viện phủ nha.


Lương phu nhân vô cùng lúng túng, hành vi của trượng phu, nàng cũng không phải không biết chút gì.


Lương Khánh rất thích cướp giật mỹ nữ, mặc kệ người ta là cô nương chưa có chồng hay là phụ nhân đã có gia thất, nhất định phải chiếm được. Nếu người ta không chịu thì làm sao? Khách khí một chút, hắn sẽ tới nhà làm khách, khiến cho đối phương tự động dâng người cho hắn; nếu gia đình này không biết chuyện, hắn sẽ tố cáo người ta là mưu phản, sau đó bắt cô nương đó lại, đã có rất nhiều người bị hắn làm cho tan nhà nát cửa. Lương phu nhân cũng chính là bị cưới về theo cách đó, nàng xuất thân từ danh gia vọng tộc hàng đầu ở Ký Châu, Đại Chu vô cùng chú trọng dòng dõi và đẳng cấp, theo lý nàng sẽ không gả cho người như Lương Khánh, huống chi nàng cũng đã có hôn phu. Nhưng bởi vì quá xinh đẹp, nàng bị Lương Khánh nhìn trúng. Khi đó Lương Khánh đảm nhiệm chức Đồng tri Ký Châu, cố ý đi đến Khang gia, nói thẳng là hoàng đế đã thưởng nàng cho hắn. Khang gia biết rõ đó chỉ là hắn nói bậy, nhưng thân là quý tộc địa phương, lại sợ hắn sẽ gán cho tội danh gì rồi đi nói lung tung trước mặt hoàng đế, không thể làm gì khác là nghĩ cách lui hôn, đem con gái gả cho hắn.


Lương phu nhân xuất thân danh môn còn như vậy, những nữ tử tầm thường khác làm sao có may mắn thoát được.


Sau khi đến kinh thành, Lương Khánh biết không thể đắc tội người quyền quý, cho nên hắn theo sát hoàng đế, trung thành tuyệt đối làm một con chó ngoan, lúc rảnh rỗi, người hắn cướp về đều là nữ tử bình dân, hơn nữa làm khá bí mật, không dễ gì bị người khác phát hiện.


Nhưng mà trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, trong ngục giam của Lương Khánh vẫn còn giam những nữ tử không chịu nghe theo hắn mà bị nghiêm hình tr.a tấn, cứ như vậy, hậu viện có thêm một thiếu nữ xinh đẹp thì có tính là gì?


Lý Hàng cho rằng tất cả đều là do Nghiêm Phượng Nhã ngụy biện, không chút lưu tình mà bắt giam hắn.
Nghiêm Phượng Nhã lớn tiếng kháng nghị, nhưng không hề cứu được mình.


Lúc này là lúc biểu hiện rõ sự bất lợi của xuất thân, nếu Nghiêm Phượng Nhã xuất thân từ đại tộc giàu có, Lương phu nhân cũng không dễ dàng thành công như vậy.


Lý Hàng chuyển qua thẩm vấn thân tín của Nghiêm Phượng Nhã trong phủ nha, không chịu nổi tr.a tấn nên nha dịch khai ra Nghiêm Phượng Nhã giam lỏng Lương Khánh, tự đóng dấu ấn, thậm chí là bí mật giải Lương Khánh đi chữa bệnh.


Hai đại hán trên đám cháy hôm đó bị truy nã gắt gao, rất nhanh đã bị châu huyện địa phương bắt được, đưa đến thẩm vấn. Sau khi nghiêm hình tr.a tấn, hai người khai rõ ngày đó đã bị Nghiêm Phượng Nhã mua chuộc.


Những người này khai ra tất cả, vô cùng rõ ràng, thậm chí chuyện Nghiêm Phượng Nhã suốt đêm không ngủ, triệu tập bọn họ từng bước mưu tính sự tình đều nói ra, các quan phụ trách thẩm vấn nghe xong phải trợn mắt ngoác mồm.


Chuyện này dính đến thần tử hoàng đế yêu thích, cho dù Lương Khánh là một ác ma giết người không chớp mắt, dù sao vẫn là mệnh quan triều đình, hơn nữa rất được hòang đế sủng ái, cái ch.ết của hắn, dĩ nhiên Nghiêm Phượng Nhã phải chịu hết trách nhiệm.


Sau ba ngày ba đêm thẩm vấn, bọn họ báo cáo với hoàng để.
Trên tấu chương của Lý Hàng, có vô số tội của Nghiêm Phượng Nhã: một là vong ân phụ nghĩa, mưu hại quan trên; hai là giả lập tấu chương, khi quân dối thượng; ba là gây ra hỗn loạn, hỏa thiêu Lương Khánh.


Rất nhanh, Nghiêm Phượng Nhã chính thức vào ngục.
Tin tức này vừa truyền ra, các nha dịch trong phủ nha Kinh triệu doãn đều hoảng loạn. Vốn phủ nha Kinh triệu doãn phải thay một vị chủ nhân mới, nhưng mà người này lại không phải Nghiêm Phượng Nhã.


Không có ai tin tưởng kẻ đang giải thích đến khản giọng là Nghiêm Phượng Nhã, cho dù trán hắn nổi đầy gân xanh, hận không thể lấy cái ch.ết chứng minh, nhưng đáng tiếc, Phó Triêu Tuyên căn bản không có lý do gì hãm hại Lương Khánh, mà người mấu chốt nhất là Giang Tiểu Lâu, từ lâu đã không biết tung tích. Có những lời tố cáo thống khổ của Lương phu nhân, tất cả mọi người trong phủ nha Kinh triệu doãn đều nghiên về một bên, toàn bộ đều khóc lóc tố cáo Nghiêm Phượng Nhã.


Hoàng đế xem qua tấu chương của Hình bộ thượng thư, nhất thời nổi trận lôi đình.


Tấu chương miêu tả Nghiêm Phượng Nhã lòng lang dạ sói rất sống động, vì muốn nịnh bợ hoàng đế, Lý Hàng cố ý biến Lương Khánh thành người bị hại, một người chăm chỉ cần cù, ch.ết lưu tiếng thơm, lại không cẩn thận bị thuộc hạ tâm phúc bày mưu hãm hại, một triều thần đáng thương ch.ết không toàn thây.


Tội lớn nhất của Nghiêm Phượng Nhã, không phải là hắn bày mưu hãm hại Lương Khánh, mà là hắn dám che giấu hoàng đế, làm giả tấu chương. Đây là tội khi quân, giết không tha.


Hoàng đế cảm thấy mất mặt, quan phụ mẫu của dân lại bị bá tánh thiêu ch.ết như vậy, ch.ết vừa đáng thương nhưng cũng rất đáng cười, nên đã hạ chiếu, bắt Nghiêm Phượng Nhã chịu hình phạt chém ngang lưng. Tất cả những người trợ giúp hắn, giúp hắn che giấu, những nha dịch áp giải Lương Khánh cũng bị phạt theo, không phải chém đầu thì cũng là lưu đày.


Chiếu thư lập tức truyền đạt.
Những quan viên bị Lương Khánh và Nghiêm Phượng Nhã chèn ép vô cùng vui mừng, Nghiêm Phượng Nhã đổ, Kinh triệu doãn cũng bỏ trống, cơ hội của bọn họ đến rồi.


Buổi tối trước khi hành hình, Nghiêm Phượng Nhã kéo theo xiềng xích nặng nề, tiến vào tử ngục. Dù thế nào hắn cũng không ngờ đến, vốn dĩ đường làm quan đang rộng mở, còn đang chuẩn bị kế thừa chức Kinh triệu doãn, sao nháy mắt lại trở thành tù nhân.


Phó Triêu Tuyên là một đại phu chính trực, liều mình bảo vệ bệnh nhân, kiên quyết không thuận theo âm mưu của Nghiêm Phượng Nhã, bị ép giam lỏng ở nha môn Kinh triệu doãn, cuối cùng còn dũng cảm đứng lên chứng minh sự thật, lập tức danh tiếng chính nghĩa vang xa.


Tin tức truyền qua, bá tánh qua lại đều kể lại, những năm này Nghiêm Phượng Nhã giúp Lương Khánh làm ác, đắc tội không ít người.
“Chém ngang lưng…” Giang Tiểu Lâu như cười mà không cười, “Có thể thấy quan chủ thẩm cũng rất căm ghét những kẻ phản bội chủ nhân.”


Ly Tuyết Ngưng đang chuyên tâm may vá xiêm y, nghe thấy lời này ngẩn đầu lên, cười nhìn nàng một cái: “Muội nói cái gì?”
“Ta đang nói, lao tù kiên cố của Kinh triệu doãn, sắp sửa sụp đổ hết rồi.”
Ly Tuyết Ngưng kinh ngạc nhìn đối phương, có chút không rõ vì sao.


Giang Tiểu Lâu đứng lên, mở cửa sổ ra, nhìn bóng đêm nặng nề phía xa: “Tỷ coi, trăng sáng sao thưa, ngày mai nhất định thời tiết sẽ rất tốt.”
Thời tiết thích hợp để lên đường…






Truyện liên quan