Chương 59-2: Hứa hẹn hôn nhân (2)
Hai tỷ muội Tạ Nguyệt và Tạ Hương, buổi chiều ngày hôm sau đã mời Giang Tiểu Lâu và Ly Tuyết Ngưng đi dạo chung quanh tham quan. Các nàng đi qua hoa viên, mỗi một nơi đều được giới thiệu, cuối cùng đến trước cửa lớn.
Tạ Nguyệt vẻ mặt tươi cười: “Lúc viện này được xây, phụ thân căn cứ theo truyền thống thương hộ Liêu Châu xây năm cửa. Năm cửa này mỗi cái có công dụng khác nhau, chỉ mở ra khi cần thiết. Lâu dần, bằng hữu khắp nơi chỉ cần xem nhà ta mở cửa nào, thì có thể biết ngày hôm nay xảy ra chuyện gì.”
“Cửa này là cửa tài, khi các chưởng quỹ đến chúc tết, cửa tài sẽ mở. Thứ hai là cửa thọ, khi có sinh thần, chúc thọ, hoặc các thân hữu đến chơi sẽ đi cửa này.” Tạ Nguyệt vừa nói vừa nhìn biểu hiện Giang Tiểu Lâu. Tạ gia khí khái như thế, nếu nàng toát ra vẻ mặt hâm mộ, thì có thể biết nàng là nữ tử ham tài, đến khi đó sẽ nghĩ ra cách làm cho nàng lộ ra sơ sót.
Giang Tiểu Lâu nghe như không nghe, trên mặt mang theo nụ cười.
“Đây là cửa lộc.” Tạ Nguyệt nói một nửa thì không nói nữa.
“Nhị ca và tam ca đều đang đi học, tương lai nếu ghi tên bảng vàng, là lúc cửa lộc mở ra.” Tạ Nguyệt cười hì hì tiếp lời.
Giang Tiểu Lâu nghe đến đây, nhàn nhạt ồ một tiếng.
Sau đó là cửa hỉ, nhà nào cũng có việc hỉ hay tang lễ, sẽ không tránh khỏi phải náo nhiệt một phen, lúc này sẽ mở cửa hỉ.
“Cửa mà chúng ta vào hôm qua, là cửa phúc đúng không?” Tạ Khang Hà hy vọng phúc khí mỗi ngày đều đi theo Tạ gia, cho nên cửa phúc là cửa ra vào hàng ngày, có thể coi là cầu phúc hưởng phúc, Ly Tuyết Ngưng suy đoán nói.
“Tỷ nói không sai, chúng ta là vào từ cửa phúc.” Giang Tiểu Lâu vừa nói xong, Tạ Hương đã kinh ngạc thốt lên: “A, là đại ca trở về.”
Giang Tiểu Lâu theo ánh mắt của nàng nhìn tới, một nam tử trẻ tuổi một thân phong trần, mệt mỏi xuống xe ngựa.
Tạ Liên Thành. Giang Tiểu Lâu có phản ứng.
Tạ Liên Thành đang bước lên bậc tam cấp, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, theo bản năng ngẩn đầu lên nhìn, đúng lúc chạm phải đôi mắt Giang Tiểu Lâu, nhất thời chấn động.
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, hướng về hắn nháy mắt một cái.
Tạ Nguyệt hết sức ân cần: “Đại ca, huynh về rồi.” Nói xong tiến lên đón, vô cùng vui mừng.
Tạ Liên Thành đi tới, dáng người kiên cường, có khí chất ung dung, vừa có vẻ phong lưu, nhưng lại không tùy tiện, biểu hiện có giáo dưỡng. Hắn không chút biến sắc nhìn Giang Tiểu Lâu, Hoài An bên cạnh cũng đã nhận ra, nhưng thiếu gia không động dung, hắn chỉ giật mình một cái, vẫn nhịn xuống không phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
“Đại ca, huynh còn chưa gặp qua Giang tiểu thư, hôm qua nàng mới đến nhà chúng ta.” Tạ Nguyệt liếc mắt nhìn Tạ Liên Thành, cười giới thiệu như vậy.
Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Liên Thành, đáy mắt mỉm cười, nhưng bề ngoài biểu hiện như người xa lạ.
Tạ Liên Thành trong nháy mắt cũng hiểu rõ, dĩ nhiên cũng bất động, khẽ mỉm cười: “Giang tiểu thư.” Khách khí, nho nhã lễ độ, lại hết sức xa cách, cứ như lần đầu gặp mặt.
Nụ cười Giang Tiểu Lâu ôn nhu, kêu một tiếng đại công tử, nghi lễ chu toàn, vẻ mặt ngại ngùng.
Trong nháy mắt Hoài An không biết mình nên làm ra bộ mặt gì. Hắn biết rõ Giang Tiểu Lâu là ai, thậm chí từng nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của nàng, nằm trên đất, người đầy máu, chỉ còn một hơi thở. Lần sau gặp mặt, nàng là hoa khôi đứng đầu Quốc Sắc Thiên Hương lầu, hình dung lạnh lẽo, vũ điệu khuynh thành. Lần thứ ba gặp mặt, nàng một thân một mình đối mặt Tương Trạch Vũ, khí thế bức người, biểu hiện hung hăng, tuyệt không giống nữ tử bình thường. Ngày hôm nay là lần thứ tư gặp mặt…lại như gặp được một người hoàn toàn khác.
Ôn nhu, hòa khí, cao quý, trang nhã, mang theo một chút ngại ngùng đúng mực.
Nữ nhân này, không lẽ sẽ trở mặt? Hoài An không khỏi thầm líu lưỡi, lặng lẽ đánh giá Giang Tiểu Lâu. Đôi mắt nàng sâu thẳm mà sáng sủa, lúc này đang mỉm cười.
Tạ Liên Thành chỉ hơi gật đầu, khẽ cười nói: “Ta vừa trở về, phải đi gặp phụ thân, cáo từ.” Nói xong, hắn mang theo Hoài An rời đi.
Trong mọi người, chỉ có Ly Tuyết Ngưng nhận ra nét mặt Giang Tiểu Lâu có chút không bình thường, nàng khẽ cười, phát giác hai người đó không phải lần đầu gặp mặt.
Nhìn Tạ Liên Thành rời đi, vẻ mặt suy tư của Tạ Nguyệt lướt qua Giang Tiểu Lâu, đến khi Giang Tiểu Lâu chú ý đến ánh mắt nàng, nàng lập tức dời đi.
Tạ Nguyệt thì giải thích: “Đại ca ta tính tình lạnh nhạt như vậy, cô nương đừng để ý. Huynh ấy rất hoan nghênh cô nương, chỉ là không thích thân cận với nữ tử, ngoại trừ mấy tỷ muội trong nhà…”
Nàng nói như vậy, một là chỉ ra cá tính Tạ Liên Thành, hai là nói Giang Tiểu Lâu là người ngoài, lời nói ẩn giấu châm chọc, khiến người ta thấy không vui.
Giang Tiểu Lâu không để ý chút nào, lặng lẽ nở nụ cười.
Trong thư phòng Tạ gia chỉ có hai cha con.
Tạ Liên Thành ngồi trong phòng, chén trà trong tay Tạ Khang Hà vẫn chưa uống, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn.
Tạ Liên Thành nhìn phụ thân, dường như rất căng thẳng.
Tạ Khang Hà do dự mãi, cuối cùng mở miệng: “Liên Thành, hôm nay phụ thân gọi con về, là có việc quan trọng muốn bàn với con.”
Tạ Liên Thành nhìn Tạ Khang Hà, thần sắc bình tĩnh: “Phụ thân, mời nói.”
Tạ Khang Hà ở trước mặt người khác đều nói một không hai, chẳng biết vì sao lại có chút kính nể trưởng tử, âm thanh không tự chủ được có chút khẩn trương: “Lúc ở cửa, gặp Tiểu Lâu rồi đúng không?”
Phụ thân vừa mở miệng đã nhắc tới Giang Tiểu Lâu, có thể thấy là chuyện liên quan đến nàng, Tạ Liên Thành dĩ nhiên gật đầu: “Có gặp.”
Vốn Tạ Khang Hà muốn chờ Tạ Liên Thành hỏi tiếp, nhưng hắn chỉ im lặng chờ đợi, không khỏi thấy lúng túng: “Ta muốn nói, phụ thân của Tiểu Lâu là bạn đã nhiều năm không gặp của ta, cho nên con gái của hắn, ta cố ý đưa về đây chăm sóc. Tiểu Lâu dung mạo xuất chúng, tính tình ôn nhu, cũng rất thông minh, chỉ tiếc số mệnh thăng trầm, tao ngộ nhiều bất hạnh, nhưng nàng là người có tự ái rất cao, sẽ không tiếp nhận sự thương hại của người khác. Phụ thân hy vọng con có thể giữ nàng lại. Con…hiểu ý của ta không?”
Tạ Khang Hà ám chỉ rất rõ ràng, hắn muốn Tạ Liên Thành cưới Giang Tiểu Lâu, trả lại ân tình hắn nợ Giang Thừa Thiên. Về điểm này, tuy rằng hắn đã đồng ý với Tạ phu nhân, nhưng vẫn không cho là đúng. Đại trượng phu đối nhân xử thế, phải đứng vững gót chân, không thẹn với lòng, nợ cha con trả là đương nhiên, nếu Tạ Liên Thành có thể cưới Giang Tiểu Lâu, hắn mới xem như có thể ăn nói với bạn cũ.
Còn về hai vị thiếu gia còn lại trong nhà, trưởng tử chưa thành thân, sao đến lượt bọn họ.
Trong mắt Tạ Khang Hà, bất hạnh của Giang Tiểu Lâu toàn do sơ sót của hắn mà ra, nếu hắn tìm thấy nàng sớm một chút, thì nàng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.
Tạ Liên Thành nhìn phụ thân của mình, trên mặt xẹt qua tia kinh ngạc. Tuy phụ thân hay bảo hắn thành thân sinh con, nhưng chưa từng mở miệng yêu cầu, lần này nói ra như vậy, chính là rất quyết tâm.
“Chuyện này, phụ thân nói với Giang tiểu thư rồi sao?”
Tạ Khang Hà sững sờ, lập tức nói: “Vẫn chưa, dù sao con phải đồng ý, ta mới nói với nó được.”
Biểu hiện Tạ Liên Thành hơi trầm xuống, giọng điệu kiên quyết: “Đã như vậy, thì không cần phải nói.”
“Con không chịu? Cho dù là phụ thân thỉnh cầu, con cũng không chịu sao? Con ghét bỏ Tiểu Lâu không cha không mẹ, cảm thấy nó không xứng với con…”
“"Không, không phải ý này. Phụ thân, con sẽ không cưới Giang Tiểu Lâu. Thứ nhất, trong lòng phụ thân, con là người xứng với nàng, nhưng như người nói nàng tính tình kêu ngạo, liệu có đồng ý gả cho con hay không. Thứ hai, phụ thân giữ nàng lại, là để cho nàng có cuộc sống tốt, nếu người cầu hôn với nàng, người khác sẽ cảm thấy Giang gia thi ân cầu báo, làm bẩn thanh danh nàng. Thứ ba, con và nàng đều là người lành lặn bình thường, có thể tự mình quyết định, phụ thân ra lệnh cho chúng con thành thân, là không tin tưởng con, cũng là không tôn trọng nàng. Thứ tư, cho dù nàng có gả cho con hay không, con vẫn sẽ xem nàng như muội muội, cố gắng bảo vệ.”
Tạ Khang Hà gấp gáp: “Nói cho cùng, là con không muốn làm theo ý ta.”
Tạ Liên Thành nhìn phụ thân, âm thanh nghiêm túc trang trọng: “Không, là con tôn trọng ý kiến cá nhân của nàng. Giang Tiểu Lâu chỉ sống nhờ ở nhà ta, không phải con rối của phụ thân, không thể tùy tiện để người thao túng. Nếu phụ thân thấy mình nợ Giang bá phụ, hoàn toàn có thể chăm sóc tốt cho nàng, sau này tìm cho nàng một nam nhân thích hợp. Dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là, nàng phải thật lòng bằng lòng.”
“Được rồi.” Tạ Khang Hà đột nhiên cắt ngang, cả người như bị phủ bởi một tầng sương lạnh: “Nếu đã đem Tiểu Lâu về, thì nó cũng giống như con gái của ta. Nó chỉ là một cô gái yếu đuổi, không lẽ còn phải tự đi tìm trượng phu sao? Liên Thành, con có biết Tiểu Lâu chịu bao nhiêu cực khổ không? Một khi đã vào Tạ gia, sau này mọi chuyện ta sẽ an bày tốt cho nó. Ta cho con biết, nếu con không chịu cưới Tiểu Lâu, ta sẽ chia một nửa gia tài cho nó, đến khi đó con đừng hối hận.”
Hiếm khi thấy phụ thân hùng hổ như vậy, quả thật là đã nổi giận rồi.
Nhưng mặc kệ hắn nói thế nào, Tạ Liên Thành vẫn kiên trì. Có thể Tạ Khang Hà cho rằng, Giang Tiểu Lâu từ trong cái ch.ết sống lại, nên cực kỳ yếu đuối, nhưng hắn không nghĩ vậy. Giang Tiểu Lâu là người cá tính, có suy nghĩ riêng, nàng sẽ không tùy tiện nghe người khác sắp đặt. Dĩ nhiên phụ thân có ý tốt, nhưng ý tốt mà lại không hiểu rõ vấn đề, thật sự khiến người ta không thể tiếp nhận. Hắn có thể khẳng định, nếu phụ thân nói ra đề nghị hoang đường này với Giang Tiểu Lâu, nàng sẽ khịt mũi coi thường. Đến khi đó, nói không chừng nàng sẽ sinh ra phản cảm với Tạ gia, xoay người rời đi, há không phải phụ lòng tốt của phụ thân?
“Con sẽ không hối hận, nếu phụ thân thích, có thể đưa tất cả tài sản cho nàng.” Tạ Liên Thành cũng không phải đùa giỡn, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, giọng điệu nghiêm túc.
“Con…” Tạ Khang Hà kích động, lại quay về đề tài cũ: “Có phải con ghét bỏ Tiểu Lâu cái gì? Trước kia nó cũng là thiên kim tiểu thư, lại xinh đẹp như vậy, có chỗ nào để chê bai chứ?”
Âm thanh Tạ Liên Thành không nhanh không chậm, êm tai như nước: “Phụ thân, con chưa từng ghét bỏ nàng, càng không có tư cách đó. Nàng rất xinh đẹp, lại thông minh, đủ để xứng với bất cứ nam nhân nào. Con chỉ cảm thấy, người làm như vậy, đối với nàng là một sự làm khó.”
Giang Tiểu Lâu không chỉ mỹ lệ, còn kiên cường. Chuyện xảy ra với nàng quả thật quá nhiều, nếu đổi thành người khác đã không sống nổi. Cả đời này Tạ Liên Thành sẽ không quên dáng vẻ khi đó nàng cả người đầy máu, trong nháy mắt nàng trở nên cao quý đoan chính, bất tri bất giác làm người ta mê muội. Nhưng hắn không ngu dốt, thậm chí hắn còn hiểu Giang Tiểu Lâu hơn Tạ Khang Hà, đồng thời cũng rất tôn trọng nàng.
“Con quá cố chấp, ta cũng chỉ nghĩ cho con…” Tạ Khang Hà cảm thấy có chút chán nản. Tại sao thê tử và nhi tử đều như vậy, một người là Bồ Tát sống lạnh như băng, một người hời hợt phản bác hắn.
Tâm tình của hắn vô cùng tệ, không có sức nói chuyện, giống như một tờ giấy mỏng: “Phải rồi, con cái gì cũng không chịu nghe ta, luôn có chủ kiến riêng, có lúc ta thật sự nghi ngờ rốt cuộc là con giống ai, tại sao lại cố chấp như vậy.”
“Phụ thân, những gì con nói đều là thật lòng, nếu người cố tình không nghe, Liên Thành cũng hết cách. Con còn phải đi gặp mẫu thân, con lui ra trước.” Hắn rất đúng mực, sắc mặt bình tĩnh.
Đứa con trưởng này, giống như một cái đầm nước hiền hòa, kỳ thực sâu không lường được, sớm đã không còn nằm trong sự khống chế của hắn.
Tạ Khang Hà thở dài một hơi, phất tay với hắn: “Đi đi.”
Tạ Liên Thành đi ra khỏi thư phòng, mới vừa nhìn vào sân đã thấy ở khung cửa hình trăng lưỡi liềm có một cô gái đang đứng, váy màu hoa hải đường, trên đầu cài trâm hoa hải đường, trong tay bưng khay trà. Thấy hắn đi ra, cô gái kia vội vã muốn né tránh, hắn cũng đã thấy rõ nàng: “Tứ muội.”
Thấy đối phương nhận ra mình, Tạ Du xoay đầu lại, khí chất thoát tục, vẻ đẹp rực rỡ.
Mắt nàng như phủ một tầng sương mù, khóe mắt có một hình tròn lạnh lẽo trượt xuống, nhìn như hạt châu, trong chớp mắt nàng che đậy bằng vẻ tươi cười, bưng khay trà đi qua: “Đại ca.”
Nét cười của nàng như tơ lụa mềm mại, xem ra rất dịu ngoan, khiến người ta rung động, chỉ có điều đôi mắt ảm đạm, xem ra tiều tụy hơn ngày thường ba phần.
Tạ Liên Thành cười: “Đến đưa trà cho phụ thân sao?”
Tạ Du nhìn Tạ Liên Thành, che lại đôi mắt khao khát, môi run run vất vả nói: “Vâng.”
Tạ Liên Thành cũng không để ý, chỉ gật đầu với nàng liền rời đi.
Biểu hiện của Tạ Du cực kỳ bất an, chỉ cảm thấy đôi mắt Tạ Liên Thành như hai cái hồ sâu không thấy đáy, chiếu rọi hết tâm sự của nàng. Nàng xoay người, nhìn bóng lưng hắn, không tự chủ được mà đôi mắt đau xót, nước mắt không kềm được mày chảy ra. Từ đầu tới cuối, hắn không liếc nhìn nàng thêm một cái.
Tỳ nữ Nhiễm Nhi hầu hạ trong thư phòng vội nói: “Tứ tiểu thư, để nô tỳ làm đi…” Nói xong liền muốn nhận cái khay trong tay nàng, không ngờ Tạ Du vốn trầm tĩnh lúc này đột nhiên cao giọng, tức giận nói: “Cút qua một bên.”
Tứ tiểu thư xưa nay vốn xinh đẹp như một bức tranh sơn thủy, âm thanh êm tai như một bài thơ, lại phát sinh sự tức giận đáng sợ như vậy, Nhiễm Nhi sợ hết hồn: “Tứ tiểu thư, người…”
Tạ Du lập tức tỉnh ngộ, nàng cắn răng đưa khay trà cho Nhiễm Nhi: “Ngươi đưa vào đi.” Nói xong, nàng bỏ đi không quay đầu lại.
Nhiễm Nhi rất kỳ quái, lúc nãy lão gia và đại thiếu gia nói chuyện trong phòng, bọn họ đuổi mọi người ra xa, ai ngờ tứ tiểu thư tình cờ đến đây, muốn đem trà vào, nhưng tính thời gian mà nói, sao đến giờ trà còn ở trong tay tứ tiểu thư, cũng đã nguội lạnh…
Tạ Du càng chạy càng nhanh, các tỳ nữ đuổi theo đến thở hồng hộc, mồ hôi lạnh chảy xuống. Ngay lúc này, Tạ Du bỗng dừng bước, ánh mắt nhìn về người đang ở chòi nghỉ mát cách đó không xa.
Tì nữ Mạch Nhi kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy trong chòi có đại tiểu thư, tam tiểu thư, còn có người mới tới là Giang Tiểu Lâu, Ly Tuyết Ngưng, như đang nói về đề tài gì thú vị, đại tiểu thư cười rất vui vẻ.
Cái này…có gì hay mà nhìn? Mạch Nhi quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, phát hiện vẻ mặt nàng rất kỳ quái.
Dung mạo tứ tiểu thư xem như mỹ lệ vô cùng, giờ khắc này đôi mắt nàng phát ra ánh sáng chói rọi, nhìn chằm chằm vào chòi nghỉ mát. Vốn gương mặt luôn mang theo ý cười lạnh nhạt, giờ khắc này đặc biệt hiu quạnh thê lương.
“Tiểu thư…” Mạch Nhi vừa muốn mở miệng, lại thấy Tạ Du bước chân đi về phía chòi nghỉ mát.