Chương 62-2: Cá rơi vào lưới (2)
Hồng ma ma cuống lên, lo lắng chặn trước mặt hắn: “Đạo trưởng đừng đi, nếu ngài đi rồi thì người trong viện này biết làm sao?”
Tiểu Điệp nháy mắt, dường như cũng sốt sắng, theo bản năng tiến lên hai bước: “Đạo trưởng, viện này thật sự có ma sao, ít nhất ngài đuổi nó đi rồi hãy đi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tiểu Điệp đang sợ hãi, hơi mỉm cười.
Quả nhiên, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng đều dồn dập nói, hy vọng đạo trưởng có thể tìm cách bắt được hồn ma, tiêu tai giản nạn.
Đạo trưởng nghĩ tới nghĩ lui, làm như rất khó xử, cuối cùng mới nói: “Như vậy đi, ta sẽ làm một bài vị cho vị cô nương này ở đạo quán, lập một đạo tràng trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, đến khi đó oan khuất được giải, nàng cũng sớm ngày đầu thai, cũng không đến nỗi cứ ở lại nhân thế, nhận hết khổ sở, quấy nhiều người sống.”
Hồng ma ma gật đầu liên tục: “Được được, chỉ có điều đạo tràng kéo dài đến bốn mươi chín ngày, trong thời gian này chúng tôi phải làm sao?”
Đạo trưởng vuốt râu, biểu hiện trịnh trọng nói: “Cái này bần đạo cũng hết cách, người có đạo của người, quỷ có đạo của quỷ, có thù báo thù, có oán báo oán, đây là thiên đạo, cho dù là ta cũng không thể can thiệp được.”
Nghe xong lời này, trên mặt Hồng ma ma lộ ra biểu hiện thấp thỏm: “Ý đạo trưởng là…”
Vào lúc này, đạo sĩ đột nhiên nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, không khỏi sáng mắt lên, lập tức, hắn đi về phía trước cẩn thận quan sát nàng, vẻ mặt khách thường. Hồng ma ma sợ hắn bất kính với Giang Tiểu Lâu, vội nói: “Đạo trưởng, nếu đã đuổi được quỷ thì nô tì đưa ngài ra ngoài.”
Đạo trưởng khoát tay áo nói: “Không vội, không vội, bần đạo còn muốn hỏi vị tiểu thư này mấy câu.”
Giang Tiểu Lâu thấy ánh mắt của mọi người rơi vào trên mặt mình, không khỏi dịu dàng nở nụ cười, đứng dây nhìn Ngũ Thuần Phong nói: “Không biết đạo trưởng có gì chỉ giáo.
Ngũ Thuần Phong nhìn nàng, hai mắt ngưng tụ: “Mời tiểu thư nói ra ngày sinh tháng đẻ.”
Giang Tiểu Lâu trầm mặt không nói, Ngũ Thuần Phong kiên trì: “Bao nhiêu quan to quý nhân mời ta đến xem mà ta không chịu, hôm nay xem như là ngoại lệ, chính là có lý do khác, còn không mau nói.”
Giang Tiểu Lâu thấp giọng dặn dò Tiểu Điệp đi lấy giấy bút đến, sau khi viết xong thì Tiểu Điệp đưa đến cho Ngũ Thuần Phong. Ngũ Thuần Phong nhìn một chút liền nói: “Khi ngươi ba tuổi, có một lần được người nhà dẫn ra ngoài xem hoa đăng, suýt nữa bị bắt cóc”
Giang Tiểu Lâu choáng váng, lập tức mỉm cười đáp: “Vâng.”
Ngũ Thuần Phong nhướng mày nở nụ cười, giống như tiên nhân đắc đạo nói: “Lúc mười ba tuổi, có một kiếp nạn, suýt chút nữa ch.ết đuổi, khó khăn lắm mới sống được.”
Khóe môi Giang Tiểu Lâu cong lên, nói: “Đạo trưởng thần thông, nói không sai.”
Mọi người thán phục vô cùng, Tiểu Điệp đứng bên cạnh nghe xong hai câu hỏi này, không khỏi trợn to hai mắt, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Chỉ nghe đạo trưởng nói tiếp: “Mạng của ngươi có hai lần kiếp nạn, lần thứ nhất đã bình an vượt qua, lần thứ hai nếu không thể vượt qua, sẽ có nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.”
Hồng ma ma nghe đến đây, trên mặt vô cùng ngạc nhiên: “Đạo trưởng, lời này là ý gì?”
Ngũ Thuần Phong cao thâm thở dài một hơi: “Phong thủy của tòa nhà ta đã xem qua, ngươi xem đi, trước đại sảnh là sáu cây tùng, hợp với quẻ khảm, cửa lớn có năm cây tùng là quẻ tốn, cửa bắc có bốn cây tùng là quẻ chấn, rất hợp với phong thủy, đây là bố trí đại phú đại quý. Nếu chỉ nhìn theo phong thủy và bát tự,lão gia và trưởng tử đều là người thường đi ra ngoài, hay đi xa. Nhị nhi tử thông minh, có mưu trí. Nhi tử nhỏ nhất không khỏe, hay đau bệnh…Tính đến bát tự của vị tiểu thư này, có mệnh thủy, thích hợp ở về hướng nam, nhưng lại thường xuyên bôn ba, di chuyển, vô cùng xung khắc với tòa nhà mang mệnh hỏa này. Nếu như tiếp tục ở lại đây, sẽ đây ra họa lớn cho bản thân nàng. Theo ta thấy, tốt nhất nên sớm ngày rời khỏi đây, cũng đỡ gặp phải tai tương.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười liếc mắt nhìn hắn, không chút phản ứng.
Ngũ Thuần Phong cười lạnh nói: “Bần đạo chỉ có một nói một, có hai nói hai, nếu tiểu thư không tin cũng không sao, nếu tiểu thư kiên trì theo ý mình, không chịu rời đi, không chỉ có ngươi mang họa sát thân, người trong nhà này cũng bị ảnh hưởng, ông trời sẽ cảnh báo mọi người, tin hay không tin đều tùy các người thôi.” Nói xong, hắn mỉm cười, không chút do dự xoay người đi.
Hồng ma ma liếc mắt nhìn mọi người đang hoang mang, xoay người về phía Giang Tiểu Lâu cười gượng gạo: “Giang tiểu thư, xin đừng nghe đạo trưởng đó nói linh tinh, người cứ yên tâm ở lại, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hồng ma ma nói xong câu này, liền dẫn các hạ nhân khác lui xuống.
Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, thở dài nói: “Lời của đạo sĩ đó muội tin không?”
Đôi mắt tinh xảo của Giang Tiểu Lâu chớp động, cười nói: “Tỷ không nghe đạo sĩ đó nói sao, bát tự của ta và Tạ gia xung khắc, ở lại sẽ có nguy hiểm tính mạng, hơn nữa còn liên lụy mọi người trong nhà.”
Ly Tuyết Ngưng nhíu chặt lông mày, thấp giọng nói: “Đừng nghe hắn nói linh tinh, xung khắc cái gì, nạn kiếp cái gì, ta cũng không tin.”
Giang Tiểu Lâu lại có suy nghĩ của mình: “Về chuyện này…ta lại tin.”
Ly Tuyết Ngưng kinh ngạc nhìn nàng, tưởng mình nghe lầm: “Lúc nãy đạo sĩ kia nói…muội ba tuổi lạc đường, mười ba tuổi có kiếp nạn suýt ch.ết, là thật sao?”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn Tinh Tinh, đối phương có bộ dạng luống cuống mịt mờ.
Nàng cười nói: “Là thật, lúc ba tuổi phụ thân dẫn ta ra ngoài, chỉ lo bàn chuyện làm ăn suýt nữa lạc mất ta. Lúc mười ba tuổi ta bị đại ca trêu đùa, rơi xuống hồ nước. Quả thật có nguy hiểm đến tính mạng."
Nhìn thấy Tiểu Điệp nháy mắt một cái, bộ dáng ngây thơ hồ đồ, Tinh Tinh vô cùng đắc ý.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lấp lóe, thở dài: “Tạ bá phụ có lòng tốt thu nhân giúp đỡ nhưng ta lại mang đến tai họa, thì ra là liên quan đến bát tự, đã như vậy, ta không thể ở lại Tạ gia nữa.”
Trên mặt nàng phảng phất nét bi thương.
Tinh Tinh dựa vào hành lang, khóe miệng không kềm được lộ ra nụ cười lạnh lùng. Nhưng vẫn cúi đầu, nên không ai thấy được.
Chờ đến khi Tinh Tinh xoay người đi châm trà, Tiểu Điệp hướng về bóng lưng của nàng làm một tư thế đầu heo, sau đó hướng về Giang Tiểu Lâu, khóe môi hiện ra nụ cười vui vẻ.
Giờ khắc này, gương mặt tròn trịa chất phát của nàng lộ ra ba phần giảo hoạt, khiến Ly Tuyết Ngưng ngạc nhiên.
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi lên, mang theo nét diễm lệ thanh tao.
Ly Tuyết Ngưng ngẫm nghĩ c chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào Tiểu Điệp nói: “Ngươi đó nha.”
Tiểu Điệp nháy mắt, hiện ra bộ dáng hoàn toàn vô tội. Nhưng khi Tinh Tinh quay lại, nàng liền trở về bộ dạng vụng về ngây ngô lúc nãy.
Ly Tuyết Ngưng nhìn thấu tất cả, không khỏi bật cười. Từ khi Tiểu Điệp theo Giang Tiểu Lâu, công phu giả heo ăn thịt hổ đúng là tăng tiến. Có những người tự cho mình là đúng, bị người ta bán mất còn giúp người ta đếm tiền. Ngốc, quá ngốc, ngốc hết thuốc chữa. Ánh mắt nàng rơi vào trên người Tinh Tinh. Trên đời này có người vô tâm phạm sai lầm, thì có thể tha thứ. Nhưng có người cố ý hành động, người như vậy chính là gieo gió gặt bão, không oán được người khác.
Sau khi Hồng ma ma thuật lại lời đạo trưởng nói, Vương Bảo Trân rất áy náy, nàng tự mình đến viện, luôn miệng xin lỗi Giang Tiểu Lâu, đảm bảo Tạ gia sẽ không xảy ra chuyện gì, tìm mọi cách bảo vệ an toàn cho Giang Tiểu Lâu và người nhà, hy vọng nàng đừng để chuyện này trong lòng, lại càng không nên tin lời đạo sĩ kia ăn nói linh tinh.
Giang Tiểu Lâu biểu hiện ra bộ dáng do dự, hiển nhiên là tin lời đạo sĩ đó ba phần.
Vương Bảo Trân khuyên trái khuyên phải, thấy nàng kiên quyết như vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, chỉ có thể nói: “Bất kể thế nào, con là khách của lão gia mời về, nếu lúc ông ấy đi vắng mà ta để con rời đi, ông ấy về nhất định sẽ trách tội ta. Coi như là nể mặt ta, con đừng nên đi ngay, ít nhất cũng phải nói với lão gia một tiếng…”
Vương Bảo Trân tha thiết nhìn Giang Tiểu Lâu, hy vọng nàng đồng ý. Giang Tiểu Lâu toát ra ý khó xử, nửa ngày sau mới nói: “Vương di nương nói không sai, dù sao con cũng nên cáo từ Tạ bá phụ mới có thể đi.”
Cuối cùng Vương Bảo Trân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới kéo tay nàng, ôn nhu nói: “Hảo cô nương, người bên ngoài muốn nói gì thì cứ mặc kệ họ, không cần để ở trong lòng.”
Nhưng mà, chuyện này nhanh chóng được lan truyền trong Tạ gia. Người người đều lén lút nghị luận, nói Ngũ Thuần Phong chắc chắn rằng bát tự của Giang Tiểu Lâu xung khắc với Tạ gia, nếu tiếp tục giữ nàng lại, không riêng bản thân nàng bị họa sát thân, ngay cả trên dưới Tạ gia cũng sẽ xui xẻo. Nhất thời người người đều hoảng sợ, tránh nàng ba thước.
Nói ra cũng kỳ quái, tối hôm đó đó lại xảy ra một cái ch.ết li kỳ. Một tên sai vặt trong Tạ phủ bởi vì say rượu, ngã vào hồ. Nếu chỉ có vậy cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hướng tây có địa thế cao, nước hồ vốn là từ hướng tây chảy về đông, thi thể của tên sai vặt lại từ đông hướng về tây, hôm sau khi được phát hiện, mọi người vây quanh xem rất đông. Vì nước hồ khá sâu, thi thể lại nổi lềnh bềnh giữa hồ, cách bờ rất xa, không ai nhìn thấy rõ, chỉ thấy thi thể hắn không ngừng trôi ngược dòng, không khỏi sợ hãi.
Tạ Hương chạy đến hiện trường, nhìn thấy mọi người bàn tán ầm ĩ, lộ ra vẻ tức giận, đang muốn quát mắng mọi người, nhưng khi nhìn thấy thi thể đang trôi ngược dùng, không khỏi hoa dung thất sắc. Nàng đặc biệt dặn dò người xuống hồ, đem thi thể kia lên, sau đó báo lại việc này với Vương Bảo Trân.
Chuyện của Mạch Nhi đã khiến mọi người vô cùng khiếp sợ, qua mấy ngày lại có tên sai vặt ch.ết. Bề ngoài mọi người nói hắn là vì say rượu mà trược chân vào hồ ch.ết đuối, nhưng tại sao thi thể lại trôi ngược dòng, đúng là không hợp lẽ thường. Mọi người nghị luận sôi nổi, trên mặt lộ ra biểu hiện sợ hãi. Không biết là ai nghĩ đến chỗ mấu chốt, lặng lẽ nói: “Đạo trưởng nói không sai, trong nhà quả nhiên có chuyện.”
Trên mặt Tạ Hương mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý, nàng quay đầu năm lấy tay áo Vương Bảo Trân, thấp giọng nói: “Di nương nhìn đi, gây ra chuyện lớn như vậy, không thể che giấu được nữa. Đạo trưởng đã nói bát tự của Giang Tiểu Lâu xung khắc với nhà ta, nếu để nàng ta ở lại chỉ sợ sẽ khắc ch.ết người nữa.”
Nghe xong lời này, mọi người không khỏi gật đầu, liên tục kêu phải.
Vương Bảo Trân nghĩ tới nghĩ lui, dáng vẻ rất khó xử, cuối cùng lắc đầu: “Không, tất cả phải chờ phụ thân con quay lại, chuyện này ta không làm chủ được.”
Đôi mắt Tạ Hương đảo một vòng, nói: “Vậy thì đi tìm mẫu thân, bà có thể làm chủ mà.”
Vương Bảo Trân nhìn thấy mọi người đang bị kích động, cũng chỉ có thể thuận theo: “Ta sẽ đi bẩm với phu nhân, trong nhà xảy ra chuyện này quả thật phải báo cho bà ấy biết.” Nói xong liền bỏ lại mọi người, mang theo Hồng ma ma đi tới viện của Tạ phu nhân.
Nàng đi đến cửa viện, lại bị tì nữ thân cận nhất bên người Tạ phu nhân là Cẩm Tú chặn lại. Cẩm Tú đầy mặt khiêm tốn cung kính nói: “Vương di nương, phu nhân đang niệm kinh, không gặp ai hết.”
Trên mặt Vương Bảo Trân hiện ra nét cười, nói: “Dĩ nhiên ta biết, chỉ là trong nhà xảy ra chuyện lớn, đầu tiên là nha đầu Mạch Nhi của tứ tiểu thư ch.ết, tiếp theo là một tên sai vặt ch.ết, việc này không thể không bẩm với phu nhân. Cẩm Tú, ngươi đi bẩm báo thay ta đi.”
Cẩm Tú tỏ vẻ kinh ngạc, trái lo phải nghĩ, vẫn là xoay người tiến vào sân, chốc lát sau nàng liền ra bẩm báo: “Phu nhân mời ngài đi vào.”
Vương Bảo Trân vui mừng, một đường bước nhanh vào sân. Đến khi nhìn thấy Tạ phu nhân nàng tỏ rõ vẻ hổ thẹn bất an: “Phu nhân giao việc nhà cho thiếp, nhưng thiếp lại không chu toàn. Trong nhà xảy ra chuyện kỳ quái cỡ này, cho đến giờ vẫn không thể giải thích được, thật lòng thiếp rất khổ sở, xin phu nhân trách phạt.”
"Không trách ngươi." Tạ phu nhân nói như vậy.
Vương Bảo Trân nghe lời đoán ý, chậm rãi nói: “Các nô tì bàn tán khắp nơi, cả nhà rối loạn, đạo trưởng nói bát tự của Giang Tiểu Lâu không hợp với Tạ gia, không thể ở lâu…”
Tạ phu nhân thở dài một hơi, bàn tay vững chãi lần chuỗi Phật châu: “Vương di nương, ta không thể không nhắc ngươi, Giang Tiểu Lâu là khách do lão gia mời về, không được lão gia lên tiếng, không ai được phép để cho nàng đi.”
Vương Bảo Trân tựa hồ do dự: “Nhưng mọi người đều tin lời đạo trưởng,sợ là sẽ gây nên phẫn nộ, cũng không tốt cho nàng.”
Đôi mắt Tạ phu nhân nhướng lên, nhìn Vương Bảo Trân không chớp: “Trên đời này có bao nhiêu người thật sự đắc đạo chứ, đa số đều là giang hồ thuật sĩ, lời của hắn không thể tin hoàn toàn. Chuyện của Mạch Nhi và gã sai vặt đó ta đã biết, chẳng qua là trùng hợp thôi. Bao nhiêu năm qua, Tạ gia đâu phải chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghĩ lại nha đầu bên người Tạ Nguyệt đi, còn có tên quản gia vô cớ ôm tiền bỏ trốn. Nếu gia phong nghiêm khắc, sao lại phát sinh tai họa như vậy. Bây giờ các người lại không biết thẹn mà đổ hết lên người một cô nương vô tội hay sao? Nàng không cha không mẹ, ngàn dặm xa xôi đến nương nhờ Tạ gia, lẽ nào chúng ta vì vài lời nói vô căn cứ mà đuổi nàng đi? Các người xem lão gia là người thế nào, là loại người vong ân phụ nghĩa sao?”
Mấy câu nói này khá nghiêm trọng, sắc mặt Vương Bảo Trân trắng bệch gần như trong suốt, càng lộ vẻ điềm đạm đáng yêu. Trong lòng nàng nổi lên phẫn hận, nhưng khiêm tốn nói: “Vâng, phu nhân giáo huấn rất phải, là thiếp nhất thời hồ đồ. Những lời nói kia, thiếp sẽ căn dặn hạ nhân không được nhắc tới nữa.”
Tạ phu nhân không nói nhiều với nàng nữa, chỉ cúi đầu niệm Phật. Vương Bảo Trân liếc nhìn một cái, nàng có mấy phần chán ghét bộ dạng hiền lành này, nhưng trên mặt không để lộ ra chút nào, chỉ cung kính cúi đầu lui xuống.
Đến khi Vương Bảo Trân vừa đi, Tạ phu nhân mới nhẹ giọng nói: “Đi ra đi, chẳng qua ngồi với mẹ một chút, cần gì lén lút như vậy?”
Tạ Liên Thành cười khanh khách từ sau bức rèm đi ra, hắn nhìn Tạ phu nhân, trên mặt lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy: “Mẹ nói sai rồi, không phải con lén lút, cũng không phải muốn tránh Vương di nương, chỉ có điều lời bà ta muốn nói sẽ không thể nói ra nếu có con ở đây.”
Tạ phu nhân nghe xong lời này, không khỏi kinh ngạc nói: “Xem ra con đã sớm biết nàng ta muốn nói gì.”
Tạ Liên Thành nhẹ nhàng cười, mắt như sao sáng: “Không chỉ con biết, Giang Tiểu Lâu cũng biết.”
Tạ phu nhân càng thêm không dám tin: “Nàng cũng biết?”
Tạ Liên Thành tự nhiên nói: “Dĩ nhiên là nàng biết, trong phủ này có chuyện gì che giấu được con mắt của nàng.” Hắn nói xong lời này, như là nghĩ đến chuyện gì thú vị, không khỏi cong khóe miệng lên.
Tạ phu nhân tỉ mỉ nhìn hắn một chút, vẻ mặt trở nên quái lạ: “Từ lúc nào con thân với vị Giang tiểu thư này như vậy, không lẽ là muốn tuân theo tâm nguyện của phụ thân con?”
Tạ Liên Thành kinh ngạc, lập tức bật cười: “Mẫu thân lo xa rồi, con đã từ chối yêu cầu của phụ thân. Nếu người tùy tiện nói ra những lời đó, không chỉ con không đồng ý, sợ là ngay cả Giang tiểu thư cũng hoàn toàn không thèm để ý đến tài phú của Tạ gia, mà lập tức xoay người rời đi.”
Tạ phu nhân kinh ngạc nhìn trưởng tử, Phật châu trong tay ngừng chuyển động: “Con tin nàng như vậy, đúng là hiếm thấy. Nhưng mà lời đồn bên ngoài cũng không hay, phải nhắc nhở nàng cẩn thận.”
Tạ Liên Thành hòa nhã nói: “Mẹ, người cứ yên tâm, ma quỷ trong nhà này bọn con sẽ bắt hết.”
Hắn dùng từ bọn con, ngoại trừ hắn thì còn ai? Tạ phu nhân nghe lời là hiểu ý: “Hiếm khi thấy con lo những chuyện lặt vặt này.”
Tạ Liên Thành cười không nói.
Tạ phu nhân suy nghĩ một chút, trong lòng có suy nghĩ của mình. Tạ Liên Thành ngoài mặt luôn tươi cười, thật sự bên trong là một người lạnh lùng, muốn có được hảo cảm của hắn thì không khó, nhưng muốn có được trái tim của hắn tuyệt không dễ. Hắn khóa chặt bản thân mình rất sâu, không ai nhìn thấu được sâu trong lòng hắn đang ẩn chứa những gì, ngay cả người mẹ như bà cũng…có lúc không thể nào đoán được tâm ý con mình. Tâm trạng của hắn luôn bình ổn, cá tính ôn hòa hữu lễ, không biết yêu, không biết hận, không biết vui, không biết buồn, so với một cái xác biết đi cũng không khác gì lắm. Hắn là con người, không phải công cụ kiếm tiền, ngoại trừ chuyện làm ăn thì cuộc sống của hắn không còn gì nữa, quả thật là đáng tiếc.
Nếu có một người, vén được lớp mây mù đó ra, bà sẽ thấy rất an ủi.
Đàn hương trong phòng dìu dặt bay lên, từ từ mơ hồ đi gương mặt Tạ phu nhân, làm cho vẻ mặt bà trở nên vô cùng nhu hòa. Bà nhìn con trai của mình, vẻ lạnh lùng khi đối mặt với Vương Bảo Trân đã không còn nữa, thay vào đó đều là ôn nhu.
Ngũ Thuần Phong đuổi các đệ tử ra ngoài, lặng lẽ thay quần áo đi ra cửa, mãi đến lúc chạng vạng mới trở lại đạo quán. Vừa đến cửa đã thấy có mấy đại hán to khỏe đứng đó, hắn cảm thấy bất ổn, vội xoay người rời đi.
Ai ngờ vừa đi tới đầu hẻm liền bị một đại hán ngăn cản, đại hán cao to như một bức tường ngăn trước mặt hắn, cười lạnh một tiếng nói: “Chính là hắn, bắt lấy.”
Ngũ Thuần Phong liều mình vùng vẫy, lại bị những đại hán như lang sói kia bịt miệng, nhét vào một cái bao tải. Trên đường vừa đánh vừa đập, hắn ở trong bao tải mặt mũi sưng vù, hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào.
Cuối cùng những người đó cũng đến nơi, ném hắn xuống đất. Hắn rên lên một tiếng, cả người đau đớn, xương sườn như gãy hết vài cái, vất vả bò từ bao tải ra, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, đầu óc còn mơ hồ. Giữa ánh tà dương, một cô gái mặc áo lam đang cười tủm tỉm nhìn hắn.
Cô gái này vẻ mặt ôn nhu, nụ cười rạng rỡ, khiến người ta không kềm được mà run rẩy.
Ngũ Thuần Phong đột nhiên ngẩn ra, trong lòng không ngừng sợ hãi.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu mang theo ánh sáng khác thường, nụ cười như có như không: “Đạo trưởng, còn nhớ ta không?”
Ngũ Thuần Phong muốn bò lên, nhưng cả người vô lực, như một con cá rơi vào lưới, chỉ có thể liều ch.ết vùng vẫy.