Chương 70-2: Thám hoa phu nhân (2)
Xe ngựa Tạ gia dừng trước cửa hiệu Bác Cổ Trai, Giang Tiểu Lâu xuống xe. Chưởng quỹ đã sớm đứng ở bậc thang, vừa thấy nàng đến lập tức cười nói: “Tiểu thư, mời ngài vào.”
Giang Tiểu Lâu từng bước lên bậc thang, trên mặt nàng còn một tầng lụa mỏng, một cơn gió thổi tới xốc tấm lụa lên,làm cho người đi đường dồn dập nghị luận. Một nữ tử trẻ trung xinh đẹp như vậy, lại là bà chủ của Bác Cổ Trai, làm sao không khiến người ta thán phục. Trong một góc ngõ nhỏ, có một chiếc xe ngựa hoa lệ đang lệ dừng, người trong xe nhìn thầy Giang Tiểu Lâu vào Bác Cổ Trai, gương mặt nữ nhân trên xe tràn ngập căm tức: “Gieo họa vạn năm, ả lại chưa ch.ết.”
Nàng quay đầu, gương mặt tức giận: “Đại tẩu, tẩu thấy chưa?”
Lưu Yên trong lòng nặng nề, bàn tay nắm chặt đến nổi thân thể run rẩy: “Thật không ngờ ả còn sống.”
Tần Điềm Nhi lạnh lùng: “Muội đi giáo huấn ả một trận.”
Lưu Yên lập tức bắt nàng lại: “Muội ngồi yên.”
Tần Điềm Nhi sững sờ: “Đại tẩu, đến giờ Giang Tiểu Lâu còn gặp mặt đại ca, lẽ nào tẩu không lo lắng? Ả có ý định trả thù, đã có chuẩn bị từ trước. Tẩu đừng quên, lúc trước muội từng nói, cái ch.ết của Lưu Diệu không chừng có liên quan tới ả.”
Trong mắt Lưu Yên lóe lên một tia ghen gét rồi biến mất, cơn đố kị chặn ngang cổ họng, vẻ mặt trở nên khủng bố. Nàng thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, bây giờ không nên trực diện đối mặt.”
Tần Điềm Nhi cắn chặt răng: “Cái gì mà không nên, lẽ nào tẩu sợ ả? Đại tẩu sợ chứ muội không sợ.” Nói xong lại muốn nhảy xuống xe, Lưu Yên vẫn gắt gao kéo lại.
Âm thanh Tần Điềm Nhi cứng ngắc: “Đại tẩu, thả muội ra, ả chỉ là một nữ nhân không nơi nương tựa, tại sao tẩu lại sợ?”
Lưu Yên hít sâu một hơi, con mắt lạnh lùng: “Vậy ta hỏi muội, muội đùng đùng xông vào đó là muốn nói gì?”
Tần Điềm Nhi bị hỏi đến ngây người: “Nói cái gì? Dĩ nhiên là nói ả…” Tần Điềm Nhi không nói được nữa, không sai, phải nói gì đây? Chuyện của Giang Tiểu Lâu và Tần Tư không ai biết, truyền ra ngoài người ta sẽ nói Lưu Yên là một đố phụ, vì chút chuyện mà đi gây huyên náo. Năm xưa chuyện của Giang Tiểu Lâu khó khăn lắm mới bình ổn lại, bây giờ đại ca là khách quen của phủ Thái tử, nếu việc này truyền đến tai Thái tử, đối với đại ca không tốt, đối với Tần gia càng không tốt.
Sắc mặt Tần Điềm Nhi càng khó coi: “Vậy thì mặc kệ đại ca đi gặp ả sao, đại tẩu đúng là rộng lượng.”
Nghe giọng điệu quái gở của Tần Điềm Nhi, Lưu Yên sầm mặt lại: “Ta không rộng lượng, chỉ là Giang Tiểu Lâu không phạm pháp, không làm sai, muội vô cớ xông vào cửa, hoàn toàn không có lý do phát tác, chỉ bị người ta cười chúng ta không biết lễ nghi. Muội đừng quên, những người đó là cười cả Tần gia.”
Sắt mặt Tần Điềm Nhi trắng xanh, Lưu Yên nói đúng, tuy rằng Tần phủ có một Thám hoa, Tần Tư là khách quý của phủ Thái tử, nhưng dù sao xuất thân thương hộ, kém xa so với quý tộc chân chính. Nhất là những thiên kim danh môn, lúc gặp nhau vẫn hay cười Tần gia là nhà giàu mới nổi, bọn họ vẫn chưa đứng vững được, giờ khắc này nếu tạo ra chuyện cho người ta nghị luận, chẳng phải là thành trò cười. Dù sao Lưu Yên xuất thân từ phủ Ngự Sử, không phải người ngu ngốc thật sự, so với Tần Điềm Nhi thì nàng thông minh hơn nhiều, ngầm gây chuyện thì gây, chứ ở trước mặt mọi người thì không thể làm gì được Giang Tiểu Lâu.
Trong lòng Tần Điềm Nhi tức giận bất bình: “Từ nhỏ muội đã không ưa ả, ả lúc nào cũng càn rỡ, tự cho mình xinh đẹp tài hoa hơn người, giống như thế giới này phải xoay quanh ả.”
Lưu Yên cười nhạt, nàng hiểu tâm sự của tiểu cô này, trước kia Giang Tiểu Lâu vào Tần phủ, nhà họ Tần luôn vây quanh nàng, thân thiết với nàng, thậm chí Tần Điềm Nhi cũng không thể không bày ra bộ mặt ngọt ngào lấy lòng, mối thù này lại bất tri bất giác mà kết thành. Tần Điềm Nhi là hòn ngọc quý trong Tần gia, dĩ nhiên không muốn ai tranh với mình, nhưng Giang Tiểu Lâu lại xinh đẹp, cầm kỳ thi họa tinh thông, so ra Tần Điềm Nhi hoàn toàn thua kém. Còn Lưu Yên thì khác, nàng xuất thân cao quý, là quý nữ chân chính, Tần Điềm Nhi không dám lên giọng với nàng, chỉ dám bắt nạt Giang Tiểu Lâu.
Bắt nạt người hiền sợ người hung ác là bản tính của Tần Điềm Nhi. Trong lòng Lưu Yên xem thường, trên mặt vẫn ôn nhu khuyên: “Muội muội yên tâm, ta không phải người hồ đồ, chuyện của Lưu Diệu ta sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối không để thủ phạm nhở nhơ ngoài vòng pháp luật, còn về Giang Tiểu Lâu, ta có cách đối phó.”
Tần Điềm Nhi thấy vẻ mặt ôn nhu của nàng lộ ra nét dữ tợn, ngẩn người nói: “Vậy muội sẽ về nói với phụ thân, để người giáo huấn đại ca một trận.”
Lưu Yên vội ngăn cản: “Hảo muội muội, ta hiểu tâm ý của muội với ta, ta xin nhận, cũng cảm tạ muội, chỉ là tuyệt đối không được nói ra chuyện chúng ta đến đây, không được nói với bất cứ ai.”
Tần Điềm Nhi cảm thấy khó hiểu, nhíu mày nói: “Tại sao?”
Sắc mặt Lưu Yên âm lãnh đáng sợ, âm thanh như sương: “Ta sẽ có thủ đoạn của ta, muội cứ chờ mà xem.”
Lưu Yên trở lại Tần phủ, gặp được Tần Tư từ hoa viên đi ra, lập tức dừng chân lại, mỉm cười yên lặng nhìn đối phương.
Tần Tư chỉ nhàn nhạt gật đầu, muốn đi lướt qua nàng.
Lưu Yên ôn nhu nói: “Phu nhân, thiếp có lời muốn nói, trò chuyện được không?”
Tần Tư sững sờ, suy nghĩ mà nhìn nàng, đã lâu hắn không vào phòng Lưu Yên, giờ khắc này Lưu Yên đột nhiên lấy lòng khiến hắn khá bất ngờ.
Lưu Yên cười nhạt, mời Tần Tư đến phòng mình, dặn dò tì nữ pha trà. Sau khi yên ổn, mới ôn nhu nhìn hắn: “Nếu chàng có lòng, ta đồng ý để chàng cưới Giang Tiểu Lâu.”
Dung nhan tuấn tú của Tần Tư rung động, nhíu mày: “Nàng nói cái gì, không phải Giang Tiểu Lâu đã ch.ết sao?”
Thấy Tần Tư giả vờ không hiểu, bộ dạng không thiết tha, trong lòng Lưu Yên cười gằn, trên mặt vẫn dịu dàng: “Chắc chàng còn chưa biết, hôm nay thiếp gặp được Giang Tiểu Lâu, nàng bây giờ là bà chủ của Bác Cổ Trai, nàng ta còn đẹp hơn trước, dịu dàng hơn trước, khí chất rất khác biệt, thiếp gần như không nhận ra.”
Tần Tư thở phào nhẹ nhõm: “Có chuyện vậy sao, thật là ngạc nhiên.”
Lưu Yên cười gằn nhủ thầm: không biết, không biết mới lạ. Nụ cười ôn nhu trên mặt nàng như một cái mặt nạ, luôn luôn hiện hữu: “Nói thật, trong lòng thiếp không phục, Giang Tiểu Lâu hơn thiếp chỗ nào mà khiến chàng nhớ nhung như vậy. Nhưng nghĩ lại, phu quân là người niệm tình cũ, trước kia nàng ta chịu nhiều khổ sở, chàng thương hại nên muốn bù đắp, thiếp hoàn toàn hiểu. Nói một câu, so với việc ba người chịu khổ cũng không có ý nghĩa gì, không bằng tác thành cho chàng, khi chàng được vui vẻ làm việc cũng phấn chấn hơn, chàng vui thì sao thiếp lại không vui?”
Tần Tư đánh giá nàng, thần sắc phức tạp: “Nàng nói thật lòng chứ?”
Nụ cười của Lưu Yên càng thêm chân thành: “Dĩ nhiên là thật.”
Tần Tư bất an hỏi: “Nàng không hối hận?”
Lưu Yên thở dài: “Dĩ nhiên không hối hận.” Nhưng nàng nghe lời đoán ý, lại nói tiếp: “Nhưng Tần gia và Giang gia cũng có thù cũ, chỉ sợ Giang Tiểu Lâu có tâm tư khác. Phu quân, nếu chàng đã định chủ ý, để ý một chút, đừng nên bị nàng lừa gạt.”
Tần Tư tự tin cười nói: “Chuyện này nàng yên tâm, ta đâu phải người dễ bị gạt như vậy, nàng rộng lượng như thế là phúc khí của Tần gia ta. Ta thật sự rất vui vì cưới được một hiền thê.”
Nụ cười trên mặt Lưu Yên càng rạng rỡ, ôn nhu đến cực hạn.
Tiễn Tần Tư đi, sắc mặt Lưu Yên mới âm trầm trở lại, thấp giọng dặn dò Dương ma ma bên cạnh: “Chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị đã làm xong chưa?”
Dương ma ma lập tức nói: “Đại thiếu phu nhân, chuyện này nô tì vẫn thấy không ổn, người xem…có nên hoãn lại một chút không?”
Đôi mắt Lưu Yên hung dữ: “Năm đó mẫu thân cho ngươi làm thị tì của ta, là muốn ngươi giúp ta nghĩ kế, phân ưu. Ngươi coi, chẳng qua chỉ một chuyện nhỏ đã sợ như vậy, mẫu thân đúng là tin lầm người rồi.”
Dương ma ma chăng thẳng, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nhưng chuyện này thật sự quá…”
Lưu Yên đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu ngươi không chịu làm thì ta sắp xếp người khác làm, ngày mai ngươi hồi phủ đi.”
Dương ma ma vừa nghe lập tức nói: “Đại thiếu phu nhân, nô tì làm, nô tì nhất định làm.”
Lúc này Lưu Yên mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, thấp giọng nói: “Chuyện này nhất định phải thành công, ngươi phải làm cho thật tốt, không được để lộ sơ hở.”
Dương ma ma gật đầu liên tục: “Đại thiếu phu nhân yên tâm, nô tì sẽ tận lực, hoàn thành chuyện này suôn sẻ, không để ai nghi ngờ đến chúng ta.”
Tiểu Điệp liếc mắt nhìn sắc trời, chuẩn bị nhắc nhở Giang Tiểu Lâu hồi phủ, nhưng nhìn thấy tiểu thư đang tập trung kiểm tr.a sổ sách, liền đi thắp thêm đèn.
Giang Tiểu Lâu vừa lật qua một trang, xa xa truyền đến âm thanh náo động từng trận, còn có tiếng nữ nhân gào khóc. Ban đầu nàng tưởng là ảo giác, nhưng tiếng khóc kia càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn hét to. Nàng hơi nhướng mày, dặn dù Tiểu Điệp: “Đi ra ngoài coi thử.”
Hôm nay tinh thần của Ly Tuyết Ngưng rất tốt, cố ý đi cùng Giang Tiểu Lâu đến cửa hàng, lúc này nàng cũng nhìn ra hướng đó, trên mặt đầy nghi hoặc. Một lát sau Tiểu Điệp quay trở về, nhẹ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, có mấy tên ăn mày đến quấy phá, Diêu chưởng quỹ đã xử lý, chắc là không sao.”
Giang Tiểu Lâu tiếp tục xem sổ sách trong tay, nhưng âm thanh lại càng lúc càng lớn, Giang Tiểu Lâu không chịu nổi, đứng dậy gấp sách lại. Tiểu Điệp vội vàng hỏi: “Tiểu thư muốn ra ngoài xem thử sao?”
Giang Tiểu Lâu gật đầu, Ly Tuyết Ngưng cũng đứng lên nói: “Ta ra ngoài với muội.”
Sắc trời bên ngoài đã dần đen, dựa vào ánh đèn lồng Giang Tiểu Lâu thấy trước cửa tiệm có mấy người quần áo lam lũ đang khóc sướt mướt, chưởng quỹ đang dặn dò gã sai vặt đem bọn họ đi xa một chút.
Lưu Yên nói: “Diêu chưởng quỹ, ông đang làm gì vậy?”
Diêu chưởng quỹ thấy đã làm kinh động hai vị chủ nhân, liền cười nói: “Hai vị tiểu thư, chỉ là một đám ăn mày, ta đang định đuổi họ đi, không ngờ bọn họ ch.ết sống gì cũng không chịu đi. Hai vị yên tâm, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, bên ngoài gió lớn, hai vị mau vào trong uống trà nóng đi.”
Ly Tuyết Ngưng nhìn đám người ăn mày đó, ai cũng đều mặc quần áo rách nát, mặt đầy bụi đất, đầu tóc rối tung. Hôm nay thời tiết đã dần chuyển lạnh, nàng mặc thêm áo choàng dày dặn mà vẫn thấy run vì lạnh, những người này lại đi chân trần, bàn chân đã sưng đỏ, vô cùng đáng thương. Nàng không khỏi động lòng trắc ẩn, nói với chưởng quỹ: “Trời lạnh như vậy, bọn họ muốn gì?”
Diêu chưởng quỹ nói: “Ly tiểu thư, những người này chỉ muốn xin chút cơm, nhưng cũng không nên để họ ở trước cửa hàng cản trở làm ăn.”
Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu thở dài nòi: “Cho họ ít bánh và nước nóng, uống xong hãy đi.”
Diêu chưởng quỹ do dự: “Nhưng chuyện này không ổn, làm ăn kỵ nhất là có người tới cửa xin cơm, sẽ bị xui xẻo.”
Sau khi chưởng quỹ nói xong, Tiểu Điệp thấy khó chịu nói: “Cửa hàng là của tiểu thư hay là của ông, tiểu thư bảo ông cho, ông lại từ chối, cũng vượt quá thân phận rồi đó.”
Diêu chưởng quỹ sửng sờ, vội nói: “Vâng, tiểu thư nói đúng ta đi làm ngay.” Nói xong Diêu chưởng quỹ dặn dò gã sai vặt đi lấy nước nóng và bánh bột ngô mang ra phân phát cho những người ăn xin này.
Bọn họ liên tục cảm ơn, uống hết nước nóng, còn bánh thì không nỡ ăn mà nhét vào người, Ly Tuyết Ngưng nhìn bộ dạng đói khát của những người này không khỏi đỏ mắt.
Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tuyết Ngưng, tâm địa của tỷ vẫn lương thiện như vậy.”
Ly Tuyết Ngưng khẽ lắc đầu: “Thế đạo này, đâu ai sống dễ dàng, muội nhìn họ đi, có người tóc đã bạc trắng còn phải lang thang tứ xứ, không nhà để về, ta thấy rất đau lòng.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như thường: “Chuyện như vậy trên đời này rất nhiều, không phải ta độc ác, chỉ là lo không hết được.”
Ly Tuyết Ngưng hiểu rõ điểm này, chỉ ôn nhu nói: “Phải, có thể làm được gì thì làm thôi.”
Giang Tiểu Lâu nhìn những người ăn xin quần áo lam lũ đó, lại dặn dò chưởng quỹ lấy thêm chút bánh, những người đó nhìn thấy lại lập tức cướp sạch vào túi.
Ăn mày trong kinh có đến hàng ngàn, nhưng cũng không tụ tập thành một nhóm, những người này có chút kỳ quái. Giang Tiểu Lâu thấy họ đa số đều là già yếu, nhưng có một đôi phu thê khoảng ba mươi, trong tay nữ nhân ôm một đứa bé, khẩu âm vùng Liêu Châu. Nàng không khỏi kinh ngạc, chủ động hỏi: “Các ngươi là người Liêu Châu?”
Nữ nhân kia ngẩn đầu lên, gương mặt xanh xao vàng vọt, biểu hiện uể oải, muốn lên tiếng nhưng lại cúi đầu ôm chặt đứa con vào lòng. Nam nhân bên cạnh hồi đáp: “Phải, chúng tôi là người Liêu Châu, bởi vì ruộng đất dưới quê bị chiếm đoạt, mới phải đi lang thang khắp nơi.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, tinh tế đánh giá đôi phu thê đó một chút, vẻ mặt khó đoán. Ly Tuyết Ngưng thấy vậy không khỏi nói: “Liêu Châu, là quê hương của muội mà.”
Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Không sai, phụ thân muội là người Liêu Châu, tính ra thì chúng ta là đồng hương.”
Động tĩnh bên này lớn như thế, đứa bé vẫn nằm yên không động đậy, không khóc không la, có chút quái lại, Ly Tuyết Ngưng hỏi: “Nó sao vậy?”
Nữ nhân cuối cùng mở miệng, tỏ vẻ lo lắng: “Hôm qua vẫn bình thường, hôm nay thì gọi mãi không tỉnh.”
Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn đứa bé, nó phải cỡ hai ba tuổi, nhưng vì bị đói lâu ngày nên chỉ có cái đầu là to nhất, nàng đưa tay sờ trán nó, nóng hầm hập, Giang Tiểu Lâu quay đầu nói với chưởng quỹ: “Đứa bé này bệnh rồi,mau mời đại phu.”
Diêu chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt ngại ngùng: “Tiểu thư, đã trễ rồi, người không hồi phủ sao?”
Tiểu Điệp lập tức mắng hắn: “Bảo ông đi thì đi, nói nhảm nhiều làm gì.”
Nhìn thấy biểu hiện của Giang Tiểu Lâu hơi bực bội, Diêu chưởng quỹ lập tức nói: “Dạ dạ, tiểu nhân đi ngay.” Hắn vừa xuống bậc thềm đã quay lại hỏi: “Tiểu thư, phải đi mời đại phu nào?”
Khám bệnh cho ăn mày, đại phu nào cũng không chịu.
Giang Tiểu Lâu nói: “Đến đường Nam Bình mời Phó đại phu, chỉ cần nói là Giang Tiểu Lâu mời hắn nhất định sẽ đến.”
Chưởng quỷ lầm bầm nhưng vẫn đi mời. Lúc này Giang Tiểu Lâu mới dặn dò người đưa đôi phu thê đó vào sân, những người khác thì nàng cho họ chút bạc rồi bảo họ rời đi.
Phụ nhân kia vẫn ôn chặt đứa bé trong lòng, vẻ mặt căng thẳng. Ly Tuyết Ngưng thấy vậy cũng không kềm được vẻ trắc ẩn, liên tiếp nhìn ra phía cửa.
Nửa canh giờ sau, Phó Triêu Tuyên mặt mày sương gió bước vào, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Tiểu Lâu nói: “Phó đại phu, muộn rồi còn làm phiền huynh thật là ngại, chỉ là đứa bé này bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, ta sợ nó có chuyện nên mới mời huynh đến.”
Phó Triêu Tuyên còn tưởng là Giang Tiểu Lâu xảy ra chuyện, lạnh cả người, không ngờ chuyện là thế này, rất nhanh hắn liền tỉnh lại, chăm chú khám cho đứa bé.
Ly Tuyết Ngưng đứng một bên nhìn đôi phu thê, phát giác có gì không ổn, thấp giọng đi “Tiểu Lâu, khám bệnh cho đứa bé xong thì để họ đi, chúng ta không nên thu nhận người xa lạ…”
Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, chỉ thấy trong mắt nàng tràn đầy quan tâm, biết được đây là cảnh giác xuất phát từ nội tâm, không khỏi cong môi lên, nhưng vẫn không khen ngợi mà nói bình thường: “Không sao đâu.”