Chương 72-2: Một lá hưu thư (2)
Tần Tư vừa ngồi kiệu hồi phủ, còn chưa tới đầu ngõ đã bị cản lại. Tên tôi tớ thấy hắn, lập tức ngã rầm ra đất, thở không ra hơi: “Đại thiếu gia, có chuyện lớn rồi, người của nha môn đang vây nhà chúng ta, nô tài trốn ra được, khó khăn lắm mới chờ được ngài.”
Tần Tư sững sờ lập tức hỏi: “Sao lại như vậy, đứng lên rồi nói.”
Tên tôi tớ không đứng lên nổi, thở hồng hộc nói: “Nô tài cũng không hiểu sao, một đám người hung hăng xông vào, bao vây toàn bộ phủ, không cho ai ra vào. Đám người đó ai cũng như hung thần, đòi bắt đại thiếu phu nhân. Bọn họ lục soát khắp nơi, đập phá đồ đạc, khắp nơi la hét ồn ào, nô tài cũng lợi dụng bọn họ sơ hở mà lẻn được từ cửa sau chạy ra ngoài.”
Tần Tư không ngừng nghỉ mà chạy về Tần phủ, quả nhiên cửa đại viện đứng đầy nha dịch, cửa lớn bị khóa. Bên trong tiếng người sôi sục, kêu gọi, khóc lóc inh ỏi, náo động như tổ ong. Tần Tư muốn đi vào, thủ vệ nha dịch lại không cho, nói đây là Kinh triệu doãn dặn dò, không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Tần Tư không biến sắc, lạnh lùng nói: “Ta là chủ nhân phủ này, lại là quan viên đương triều, ai dám lục soát phủ của ta?”
Cơ thể thấp lùn của Kinh triệu doãn lạch bạch đi ra, hai tay ôm quyền, tươi cười nói: “Tần đại nhân, thật ngại quá, quấy nhiễu quý phủ, ta cũng chỉ phụng lệnh làm việc, không thể không làm, mong Tần đại nhân thứ lỗi.”
Tần Tư nhíu mày, gương mặt hắn tuấn tú, dù là nhíu mày cũng khiến người thấy yêu thích, hắn không ngờ đã kinh động cả Kinh triệu doãn, liền hiện vẻ mặt tươi cười: “Triệu đại nhân chấp hành công vụ là chuyện đương nhiên, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà kinh động nhiều người như vậy?”
Triệu đại nhân giả vờ kinh ngạc: “Thì ra Tần đại nhân không biết, chính là vụ hỏa hoạn ở phố Nam đó. Người phóng hỏa bị bắt rồi, hắn nói là đại thiếu phu nhân của quý phủ xúi giục hắn đi thiêu cửa hàng Giang gia, không ngờ lại liên lụy đến nhiều nhà khác. Vốn cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần mời thiếu phu nhân đi hỏi vài câu, nhưng hôm nay Dương Các lão nổi giận đùng đùng tiến vào cung báo cáo với bệ hạ, tố cáo Tần gia dạy dâu không nghiêm, làm xằng làm bậy. Bệ hạ biết được lập tức hạ chỉ, lệnh nha môn Kinh triệu doãn điều tr.a nghiêm khắc.”
Tần Tư căm hận trong lòng, tất cả đều do ả tiện nhân Lưu Yên kia làm ra, ả muốn đối phó Giang Tiểu Lâu thì dùng cách nào mà không được, sao lại dùng chiêu này, tự hủy bản thân thì không nói, còn liên lụy đến Tần gia. Hắn nghiến răng cố nén phẫn nộ, nụ cười vẫn khiêm tốn: “Ngài để ta đi vào đi.”
Kinh triệu doãn có chút khó khăn nói: “Cửa lớn đã niêm phong, trước khi mời được đại thiếu phu nhân, nếu ta để Tần đại nhân đi vào, sợ là không ổn thỏa, dù sao…” Hắn còn chưa nói hết Tần Tư đã nhẹ nhàng nói: “Ta mới vừa từ phủ Thái tử đi ra, nên chưa biết được chuyện này, lát nữa ta sẽ đi bẩm báo Thái tử điện hạ. Ngài yên tâm, mặc dù ta vào phủ cũng sẽ không cản trở ngài làm việc. Chẳng qua ta muốn nhắc ngài một câu, chuyện chưa điều tr.a rõ ràng, đại nhân đừng nên nhận định sớm quá thì hơn.”
Kinh triệu doãn nghe vậy con ngươi đảo một vòng, quả thật Tần Tư là người Thái tử điện hạ tin tưởng, phủ của hắn xảy ra chuyện, Thái tử sẽ không đứng nhìn. Tuy Dương Các lão quyền cao chức trọng, dù sao tuổi cũng đã cao, chưa chắc đã sánh bằng Thái tử. Phóng hỏa thôi mà, nếu Thái tử chịu ra mặt cho Tần Tư, việc này chưa chắc sẽ không giải quyết được, hắn nghĩ tới đây liền nói: “Đã như vậy, xin mời Tần đại nhân vào.”
Mới vừa vào trong, Tần Tư liền gặp Tần lão gia. Tần lão gia môi run rẩy nửa ngày, trong mắt tràn đầy tức giận: “Nói, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Tần Tư nhắm mắt lại rồi từ từ mở ra: “Không có chuyện gì, cha yên tâm, còn có con đây.” Nói xong hắn xoay người dặn dò mọi người đang hoảng loạn: “Không cần hoảng sợ, sợ thì có ích gì. Tất cả mọi người ai làm gì thì đi làm cái đó, những cái không nên hỏi thì đừng hỏi.” Sau đó, hắn đi về phía viện của mình, trước cửa có rất nhiều nha dịch, mắt nhìn chằm chằm, đối mặt với hộ vệ của Tần phủ, dĩ nhiên bọn hộ vệ đang nhận lệnh phải bảo vệ Lưu Yên.
Tần Tư phất tay với bọn hộ vệ, ra hiệu tránh ra. Hẳn vào cửa, chỉ thấy khắp nơi hỗn loạn, đám tì nữ tụ tập trên hành lang nhìn thấy hắn bước vào, lập tức yên tĩnh trở lại. Tần Tư nhìn chung quanh, thấy trên hành lang có một người đang nằm, tóc rối tung, được nâng từ phía sau, nhìn kỹ một chút thì thấy chính là Lưu Yên. Hắn nhíu mày hỏi: “Chuyện này là sao?”
Tì nữ thê lương nói: “Những người kia không nói một lời đã bắt Dương ma ma, sau đó lại xông lên. Đại thiếu phu nhân nhìn thấy họ muốn xông vào viện liền cuống lên, tính tình của người cao ngạo, sao có thể chịu được khuất nhục này, cho nên đã ngất đi.”
Ánh mắt Tần Tư xẹt qua gương mặt vàng vọt của Lưu Yên, đáy mắt dâng lên tia căm hận, lạnh lùng nói: “Những người kia tạm thời sẽ không xông vào đâu, mau đưa cô ta vào phòng đi.”
Vài ma ma to khỏe hợp lực đưa Lưu Yên vào phòng, vừa đem nàng thả xuống, Lưu Yên lại bị kinh sợ mà đột ngột choàng dậy: “Ai muốn bắt ta, ai dám.” Hô xong câu này đột nhiên tỉnh táo, nhìn chung quanh một cái, phát hiện Tần Tư đang lạnh lùng nhìn mình, nàng nhất thời có chút lo lắng, nhìn đối phương mà không nói nên lời.
Lúc những người kia xông vào, Lưu Yên nhất thời lửa giận công tâm nên ngất xỉu, hộ vệ trong nhà xảy ra xung đột với nha dịch cũng vì để bảo vệ nàng, không để nàng bị bắt đi, hoàn cảnh nhất thời hỗn loạn, đúng lúc này Kinh triệu doãn nghe tin Tần Tư trở về, lập tức chạy tới cửa lớn, Lưu Yên mới tránh được một kiếp nạn. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt Tần Tư cau có, Lưu Yên nhất thời sững sờ, nhìn Tần Tư nói: “Phu quân, thiếp chỉ là…”
Ánh mắt Tần Tư cực kỳ âm lãnh, trừng mắt nhìn Lưu Yên: “Nói, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Trên mặt Lưu Yên hiện ra vẻ kinh sợ, nàng cảm giác toàn thân đang run rẩy, gần như muốn khóc.
Tần Tư lạnh lùng: “Còn không nói.”
Lưu Yên khóc lớn lên: “Thiếp chỉ muốn dạy cho tiện nhân đó một bài học, thiếp có làm gì sai chứ?”
Tần Tư tái mặt, ngón tay nắm chặt đến run rẩy: “Ngươi đúng là ngu ngốc, sao không suy nghĩ một chút xem, Giang Tiểu Lâu có thể đặt chân ở kinh thành thì sao có phải là hạng người tầm thường để ngươi động vào. Ta đã đoán được ả có chỗ dựa, không ngờ lại là Dương Các lão. Ngươi có biết Kinh triệu doãn nói với ta cái gì không, hắn nói là Dương Các lão đích thân ra mặt cho Giang Tiểu Lâu, làm chứng chuyện này có liên quan đến ngươi.”
Sắc mặt Lưu Yên trắng bệch, run rẩy nói: “Không phải Dương Các lão là ân sư của chàng sao? Phu quân, xin chàng nói vài câu cho thiếp, đừng để Kinh triệu doãn mang thiếp đi, nếu bị bắt thì mặt mũi của thiếp đâu còn nữa.”
Sắc mặt Tần Tư rất khó coi, khóe mắt có vẻ châm chọc lạnh lùng: “Gần đây ông ấy rất lạnh nhạt với ta, bây giờ xảy ra chuyện này ta có mặt mũi nào đi cầu kiến ông ấy?”
Lưu Yên cuống lên: “Vậy thiếp sẽ cho người đến phủ Ngự Sử báo tin, cầu phụ thân cứu thiếp.”
Tần Tư lạnh lùng nhìn nàng: “Cứu ngươi? Bây giờ ai cũng không cứu được ngươi, ngay cả Các Lão cũng nhúng tay vào, chuyện này can hệ quá lớn, đừng nói là nhạc phụ, ngay cả Thái tử điện hạ cũng chưa chắc chịu hỗ trợ.”
Lưu Yên sợ hãi cực điểm: “Sao lại như vậy?”
Tần Tư đi tới đi lui trong phòng, bước chân nặng nề, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, trong chớp mắt ra quyết định: “Lưu Yên, ngươi gây ra họa như vậy, dù ta chứa chấp được ngươi thì Tần phủ cũng không chứa được ngươi nữa.” Hắn trực tiếp đi đến bên bàn, cấp tốc viết mấy chữ, sau đó ném một tờ giấy vào mặt Lưu Yên: “Từ đây về sau, chúng ta không liên quan với nhau, là sống hay ch.ết, phải chịu trừng phạt gì, đều do ngươi tự gánh chịu.”
Lưu Yên cầm tờ giấy lên, nhìn thấy hai chữ “hưu thư”, nhất thời máu xông lên đỉnh đầu, mặt đỏ tới mang tai, tức giận nói: “Tần Tư ngươi điên rồi sao? Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ngươi lại muốn bỏ ta?”
Tần Tư lóe lên vẻ căm ghét trong mắt: “Thân là nữ tử không giúp chồng dạy con, an phận sinh sống, lại tự mình phóng hỏa, làm xằng làm bậy. Lưu Yên, đừng trách ta vô tình, hôm nay ta đi đến bước này, đã tiêu hao không biết bao công sức, tuyệt không thể để nữ nhân vô tri như ngươi phá hủy. Bên phía Kinh triệu doãn ta đã có lời nói, chuyện chỉ liên quan đến một mình ngươi, chắc chắn không liên lụy người ngoài. Bây giờ ngươi mau cút đi, đừng nói mình là con dâu Tần gia nữa.”
Lưu Yên nghe xong lời này, lập tức xông về hắn như một người điên, móng tay sắc bén cào trên mặt hắn một đường: “Tần Tư, ngươi là đồ cẩu vật vong ân phụ nghĩa.”
Tần Tư đẩy nàng ra, lạnh lùng nói: “Còn không kéo ả ra ngoài?”
Lưu Yên tức đến cực điểm, nàng không ngờ phu quân mà mình không dễ dàng có được lại bỏ nàng đi không thèm nhìn một cái. Họ là phu thê, đầu gối tay ấp, nàng cho rằng ít nhất hắn cũng có ba phần chân tình, bây giờ mới biết rõ, thì ra hắn hoàn toàn không có tâm, không có tình. Nàng lớn tiếng kêu gào, liều mạng đánh hắn: “Ngươi là tên súc sinh, súc sinh.”
Lúc này Lưu Yên đã không còn một chút phong độ quý nữ, quy củ và giáo dưỡng tốt cỡ nào cũng không chống lại được sự phẫn hận của nội tâm.
Hai ma ma đứng ở ngoài cửa nhìn nhau, không ngờ khi gặp đại nạn, đại thiếu gia lại không chút do dự mà vứt bỏ thiếu phu nhân, nhưng dù sao đây là Tần phủ, không ai dám cãi lại Tần Tư, các bà lập tức bước tới nắm lấy Lưu Yên, Lưu Yên vừa khóc vừa gào, lớn tiếng nói: “Tần Tư, người là đồ lòng lang dạ sói, ta làm tất cả cũng chỉ vì ngươi. Ta biết ngươi chưa quên được tiểu tiện nhân kia, ta cho ngươi biết, ả không tha cho ta, cũng sẽ không tha cho ngươi, tất cả mọi chuyện chỉ là vừa bắt đầu thôi, ngươi cứ chờ mà xem.”
Nàng vừa nói, vừa kêu gào, đôi mắt như muốn lòi ra ngoài. Tần Tư mệt mỏi phất tay, sai người lập tức kéo nàng ra ngoài. Lưu Yên khóc đến gần như ngất đi, nhưng vẫn bị giao cho Kinh triệu doãn. Kinh triệu doãn không dám chậm trễ, lập tức bắt giam nàng, đồng thời giam giữ cả ma ma thân cận của nàng, cẩn thận thẩm vấn.
Vụ này huyên náo rất lớn, gần như cả thành đều biết, ai cũng biết đại thiếu phu nhân Tần gia xui khiến người khác đi phóng hỏa cửa hàng, hành vi này khiến người nghe phải kinh hãi, không dám tin là thật. Nhất là những người có quen với Lưu Yên, ai cũng nói nàng tính tình ôn hòa, phẩm vị tao nhã, không thể ngờ nàng sẽ làm ra chuyện như vậy. Vốn dĩ nếu Tần Tư chịu đứng ra đảm bảo cho Lưu Yên, lại có Ngự Sử ra mặt, sự tình chưa chắc không thể cứu vãn, nhưng Tần Tư quá mức máu lạnh, không chút do dự đuổi Lưu Yên ra khỏi cửa, còn làm ra bộ dạng bị lừa dối, thê tử vô đức, hắn cũng vô cùng bi thương, dĩ nhiên Lưu Yên trở thành mục tiêu cho mọi người mắng chửi. Lưu Ngự Sử nghe nói hành động của nữ nhi, cũng không hề biện bạch thay nàng, mà ngược lại, hắn bắt đầu đóng cửa không tiếp khách.
Có Dương Các lão làm chứng, Dương ma ma và đệ đệ Dương Tam phụ trách liên lạc đều cúi đầu nhận tội. Lưu Yên xui khiến người khác phóng hỏa, một mặt phải bồi thường con số lớn, mặt khách phải chịu tội chủ mưu. Dù cho nàng là thiên kim Ngự Sử, cũng không có cách nào thay đổi sự thật.
Xế chiều hôm đó, một vị khách không mời mà đến tìm Giang Tiểu Lâu. Lúc đó Giang Tiểu Lâu đang chỉ huy mọi người dọn dẹp hiện trường hỏa hoạn, Tần Tư tiến vào, nhìn thấy một màn khí thế ngất trời. Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn thấy Tần Tư ở cửa, ánh mắt sâu sắc nhìn mình, không khỏi cười nhạt: “Hôm nay cơn gió nào thổi Tần công tử đến đây vậy?”
Ánh mắt Tần Tư không kềm được ba phần sát khí, tiến lên một bước rồi đứng lại, chỉ xa xa nhìn Giang Tiểu Lâu nói “Giang tiểu thư, có thể dời bước nói chuyện không?”
Nụ cười trên mặt Giang Tiểu Lâu thanh diễm, âm thanh uyển chuyển: “Được, chỗ này cũng không nói chuyện được, tìm một nơi khác đi.”
Nàng mời Tần Tư qua một căn phòng được thu dọn sạch sẽ ở căn nhà bên cạnh, Tần Tư đặt một cái hộp gỗ tinh mỹ trước mặt Giang Tiểu Lâu.
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu hơi động: “Đây là cái gì?”
Tần Tư hít sâu một hơi, từ từ nói: “Đây là toàn bộ chi phí bồi thường mười lăm cửa hàng, nàng đếm lại xem có đủ hay chưa?”
Giang Tiểu Lâu mở hộp ra, nhìn số ngân phiếu dày cộp bên trong, mỉm cười nói: “Thật là mạnh tay.”
Tần Tư nắm chặt nấm đấm của mình, đau đớn mãnh liệt dâng lên, nhưng chỉ cố mỉm cười nói: “Đây là năm xưa Tần gia lấy của nàng, bây giờ trả lại cho nàng.”
Giang Tiểu Lâu thở dài: “Ban đầu ta cho Tần phủ mượn mười vạn lượng, cho tới bây giờ tính lợi nhuận thì mười vạn lượng còn lâu mới đủ, hơn nữa ta phải chịu không ít kinh hãi, ít nhất phải bồi thường thêm ba vạn lượng, Tần công tử, huynh nói có đúng không?”
Nội tạng Tần Tư trong nháy mắt như xoắn lại một chỗ, lồng ngực có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trên mặt vẫn là ý cười tao nhã: “Ta sẽ đưa đủ bạc cho nàng, một xu cũng không thiếu.”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, nói: “Bây giờ ta không còn nhà để về, cứ ở nhờ mãi cũng không ổn…”
Ánh mắt Tần Tư hơi động, nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Thì ra đây là mục đích của ngươi.” (Từ đây trở mặt nói thẳng nên gọi là ngươi)
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo: “Mục đích của ta? Ta thì có mục đích gì chứ?”
Tần Tư cười lạnh, hắn rất biết nhịn, miễn cưỡng đè nén oán hận trong lòng, những rung động khi gặp lại Giang Tiểu Lâu đến giờ đã không còn nữa, hắn sẽ không nghĩ rằng nữ nhân này tìm gặp lại hắn là vì tình cảm xưa, nàng đúng là một chướng ngại vật đáng sợ.
“Giang Tiểu Lâu, người ngay không nói bóng gió, ta biết chuyện này có liên quan đến ngươi, hành động của Lưu Yên sợ là đã sớm bại lộ, nhưng ngươi án binh bất động, dụ cô ta mắc câu, nên ngươi không tiếc thiêu hủy toàn bộ cửa hàng, còn liên lụy không ít thương nhân khác, chỉ vì muốn chuyện này càng lúc càng lớn. Cứ như vậy, ai cũng biết thiếu phu nhân Tần gia là người phóng hỏa.” Tần Tư đã nghĩ thấy, địa điểm gặp mặt của Vương và Dương Tam bị lộ, chỉ có một khả năng, Vương đã phản bội từ trước.
Giang Tiểu Lâu cười, nét cười thanh nhã như hoa sen, mang theo ba phần trào phúng: “Tần công tử, ngươi nói ta như là thần thông lắm vậy, ta làm sao biết lại có một đại thiếu phu nhân điên khùng như vậy, à, quên mất bây giờ cô ta không còn là con dâu Tần gia nữa. Đã như vậy, Tần công tử lại đưa ngân lượng cho ta làm gì?”
Ngón tay Tần Tư co giật nắm chặt lại, chậm rãi nói: “Bệ hạ nghiêm khắc trách cứ, Thái tử điện hạ cũng nổi giận, bắt Tần gia chịu trách nhiệm bồi thường, chuyện này không phải ngươi không biết? Giang Tiểu Lâu, ta chỉ nói một lần thôi, ngân lượng Tần phủ sẽ phụ trách bồi thường, bao gồm cả trạch viện Giang gia, bọn ta cũng sẽ trả lại nguyên vẹn không chút hao tổn, như vậy…ngươi có chịu tha cho Tần gia không?”
Giang Tiểu Lâu nhìn Tần Tư, vẻ mặt trong trẻo: “Ta càng nghe càng không hiểu Tần công tử nói gì, ngươi chỉ bồi thường tổn thất cho ta, sao lại dính đến nhiều ân oán tình cừu như vậy, quả thật là rối loạn làm cho ta hồ đồ rồi.”
Tần Tư cười lạnh: “Hiểu hay không hiểu thì tùy ngươi, rốt cuộc ngươi chịu dừng tay không?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ thở dài: “Bây giờ người cắn chặt không buông không phải ta, mà là Dương Các lão, ngươi biết đó, Các Lão rất kỳ vọng vào ngươi, tuyệt không ngờ ngươi lại có một thê tử phóng hỏa hại người, Lưu Yên đã gây không ít phiền phức cho ngươi, thay vì đi xin ta, chi bằng nghĩ cách ứng phó với Dương Các lão đi.”
Tần Tư nghiến răng, trên mặt khôi phục lại nụ cười, hắn bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, xuống nước ôn nhu nói: “Tiểu Lâu, giữa chúng ta thì có gì mà khó nói, ngươi đòi ta trả tiền, ta có thể lấy cả gia tài trả cho ngươi. Ngươi muốn báo thù, thì cứ việc lấy mạng Lưu Yên, ả mới là chủ mưu trong chuyện này, không phải sao? Nếu không phải ả, ngươi sẽ không lưu lạc đến mức này. Bây giờ ả đã bị giam ở nha môn Kinh triệu doãn, chỉ sợ cả đời này cũng không có cách nào thoát ra được, ngươi còn có gì mà không nguôi giận nữa? Coi như ta cầu xin ngươi, nói với Các Lão một tiếng, buông tha cho Tần gia có được không?”
Cửa sổ mở rộng, gương mặt Tiểu Lâu có một nửa nhu hòa trong ánh mặt trời, đặc biệt ôn nhu mỹ lệ: “Tần công tử nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là một cô gái yếu đuối, làm sao khuyên được Các Lão.”
Âm thanh nàng rất ôn nhu, nhưng sắc bén còn hơn cương đao, từng tiếng chém vào lòng người.
Phẫn nộ trong lòng Tần Tư lên đến cực hạn, ánh mắt nhìn thẳng Giang Tiểu Lâu, âm hiểm nói: “Ngươi cho rằng chỉ vậy là đánh ngã được Tần gia sao?”
Giang Tiểu Lâu nở nụ cười tràn đầy vô tội: “Cưới phải một thê tử không hiền, Tần công tử đúng là đáng thương, bây giờ lại đi cắn loạn khắp nơi, nếu bị điên thì bên cạnh có một hiệu thuốc, ngươi phải uống thật nhiều thuốc, đừng tức giận.”
Tần Tư mặt lạnh như sương, trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu không nói một lời, sau đó hắn cắn răng một cái, xoay người rời đi, mới vừa tới cửa lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu nói: “Chờ một chút.”
Tần Tư quay lại nhìn Giang Tiểu Lâu: “Ngươi còn có gì muốn nói?”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhu tình như nước, gương mặt lóng lánh như hoa: “Người có thể đi, tiền để lại.”