Chương 13

Họ cứ ôm nhau như thế ngọt ngào như thế.Tịnh Yên nghĩ cứ muốn thế này mãi,luôn vui,luôn hạnh phúc mà không cần lo đời khó khăn,mệt mỏi.Mà nếu hiện giờ cô thấy mệt mỏi thì đã có một bờ vai ấm áp rộng lớn sẵn sàng cho cô tựa vào.


Tịnh Yên vùi mặt vào bờ ngực của Hồ Vỹ,cô lắng nghe từng nhịp tim mạnh mẽ vang đều trong ngực anh.Hồ Vỹ chỉnh lại tư thế một chút,ôm cô nhóc nào đó vùi vào lòng mình mà ngồi lên chiếc ghế đu,Bất giác thiên hạ trong lòng ngủ đi,hơi thở đều đều an ổn trong lòng anh,đôi môi hồng nhuận kẽ nhếch lên một nụ cười nho nhỏ.Ôm chặt cô gái của mình trong lòng,anh nhẹ nhàng đưa đẩy chiếc đu cho cô say giấc,lòng đầy thõa mãn.


-Mọi người mau dậy đi,hôm nay chúng ta phải đến lớp học đấy,dậy mau đi...
Dao Dao nói mà mí mắt vẫn còn nhấm chặt như thể hiện sự bất mãn vì ngủ không đủ,nhưng biết làm sao bây giờ,chịu vậy.
-A.A.A..A.A..A.A.A.A.A.A..A.A.A...A...A....A....A.....A.......A...........
-Chuyện gì? chuyện gì..
-What happen?


Hồng Như và Tô Nguyên tỉnh ngủ hẳn,hai cô nàng hét lên khiếp sợ,nhưng nhìn lại Dao Dao trợn to mắt sững sờ,họ lại cô nhìn tôi tôi nhìn cô rồi kẽ lắc đầu.Hồng Như ai oán nói
-Tại sao đến giờ mình mới biết được Dao Dao dịu dàng là đồng hồ báo thức lợi hại như thế chứ.


Dao Dao chỉ biết cười trừ..
-Đừng nói nữa,chúng ta trễ mất,mau rửa mặt thay đồ chuẩn bị đến lớp,Tịnh Yên bảo hôm nay có nhiều trò hay đấy.
- Tịnh...mà khoan đã,Tịnh Yên đậu rồi?


Trong lúc mọi người ngơ ngác tìm kiếm bóng dáng của Tịnh Yên thì cô lại nhàng nhã mở cửa bước vào phòng.Trên gương mặt tươi sáng hẳn lên, từ đôi môi đến ánh mắt luôn ẩn chứa những nụ cười tươi đẹp.Tô Nguyên nồi tại chỗ nhìn cô như hai cô gái khác rồi lại lắc đầu than thở.


available on google playdownload on app store


-Tịnh Yên ơi Tịnh Yên,cậu đúng là họa thủy mà.
-Hihi,mọi người đừng nói nữa,chúng ta sắp trễ rồi đấy,đừng để,đám háo sắc kia cười nhạo bọn mình chứ.
-15 phút nữa chúng ta phải xong,nhớ chúng ta mà xuất hiện thì phải làm sao cho chúng không có đường nào bắt bẻ hết? ok


Đúng 15 phút sau như lời của Tịnh Yên,bốn cô gái mang từng nét đẹp riêng của mình tập trung trước cửa phòng.Họ cùng những chàng trai tuấn tú,lịch thiệp ngẩn đầu ưỡng ngực bước về phía trước.Trong bọn họ luôn luôn có một luồn nhiệt huyết của tuổi trẻ,sẵn sàng đối đầu với những khó khăn phíatrước dể khẳn định chính mình.


Đón bọn họ là Thomas và Thẩm Dục Phong.Nhìn thấy cái tên ngựa đực khốn kiếp kia,Hồng Như tức anh ách,Cô nhịn không nổi phát ra tiếng chửi thô tục khe khẽ đủ bọn họ nghe.
-Mẹ nó,tên khốn,có ngày bà đây cắt cây gậy của ngươi cho cẩu ăn.


Tịnh Yên nghe thế cười ra tiếng,đủ biết là tâm trạng hôm nay của cô không tệ lắm.Dao Dao cùng Tô Nguyên lúc dầu cũng hơi khó chịu nhưng khi nghe Tịnh Yên cười thì cũng thả lỏng hơn,cong cong khóe miệng như ủng hộ tiếng chửi bậy của Hồng Như vừa rồi.Ba chàng trai nào đó cố gắng nhịn cười.


Phía bên kia,Thẩm Dục Phong mờ mờ đoán ra họ đang cười mình thì mặt đen lại,nhưng hắn nhìn Tịnh Yên đứng giữa đám sinh viên trao đổi lần này thì ngẩn ra.cuối dầu lào bào trong miệng.


-Cô ta làm sao lại có mặt ở đậy,không phải cô ta được kẻ giàu có bao nuôi mới đến được Pháp sao,sao lại..vậy người nào là con gái của Quý Phu nhân....Không lẽ vợ chồng ngài Peter lại lừa họ...chuyện này..


-Dục Phong cậu nhảm gì thế,sao khôngchào họ một tiếng cho phải lễ,dù sao cậu và họ cũng là đồng hương đấy.
-À.. tôi...
-Chúng tôi không dám,lời chào của Thẩm công tử chúng tôi nhận không nổi.


Dao Dao cắt đứt lời nói của Thẩm Dục Phong bằng lời mỉa mai thấy rõ,Liếc mắt về phía giọng nói thánh thót vừa phát ra,Thẩm Dục Phong đen mặt định lên tiếng phản pháo thì lại bị Tịnh Yên chặn trước.


- Tôi nghĩ là nếu chào hỏi thì có lẽ khi nào vào lớp mà Thomas đây sắp xếp cho chúng tôi thì chào hỏi luôn cũng không muộn,đỡ cho chúng tôi phải nói nhiều.
-Cũng phải,vậy mời mọi người theo tôi.


Sau khi đáp lời của Tịnh Yên,Thomas dẫn bọn họ đi qua quảng trường đến lớp mà họ sắp xếp cho họ.Vừa đi Thomas vừa giới thiệu sơ qua cho bọn họ về khuôn viên trường,các phòng học,phòng giáo vụ,căn tin và đưa luôn cho họ lịch học trong thời gian ba tháng họ giao lưu tại đây.


Bọn Tịnh Yên được phân vào một lớp toàn nam thanh nứ tú,Điều mọi người chán ghét nhất là có cả Thẩm Dục Phong trong lớp này.Tịnh Yên lạnh nhạt không nói,Cô tỏ ra lạnh nhạt xa cách như chẳng liên quan đến cô.Chỉ là khi nhìn đến mái tóc đỏ rượu xoăn dài xõa tung trên bàn cuối lớp thì Tịnh Yên biết rằng ba tháng này sẽ có người cùng bọn cô hảo hảo chơi đùa rồi.






Truyện liên quan