Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Đằng Yên
Lâm Nam nhìn thấy người lạ đang bước về phía mình thì rất kinh ngạc. Anh ta đem điếu thuốc vừa đốt vứt xuống mặt đất, nghi hoặc nhìn Ôn Hành Viễn đang từng bước tiến về phía bọn họ. Biểu tình của anh ta khiến cho Vưu Văn không khỏi quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Hành Viễn, Vưu Văn nở một nụ cười mỉa mai: “Lâm Nam, hãy thành thật thú nhận việc mày giết ông già nhà tao. Ôn Hành Viễn danh tiếng lừng lẫy tự mình đến tìm ngài, chẳng lẽ trong lòng ngài không hề cảm thấy lo lắng bất an hay sao?”
Lâm Nam cũng không chịu yếu thế, con ngươi liếc đến Vưu Văn đang quỳ trước mặt, lại nhìn về phía Ôn Hành Viễn cười cười: “Tại sao tao phải lo lắng bất an? Vưu Chi Nguyên ch.ết thì có liên quan gì đến tao? Mày có bằng chứng sao?”
Vưu Văn quay người lại, ngoài miệng thì có vẻ nói với Lâm Nam, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Ôn Hành Viễn, giọng điệu như muốn nói với Ôn Hành Viễn rằng việc Lâm Nam giết cha anh ta là hoàn toàn có căn cứ: “Chứng cứ? Trước đó công ty của cha mày bị cha tao thu mua, cha mày bị nhồi máu cơ tim suýt ch.ết. Mày ôm hận trong lòng, phái người lấy cắp tài liệu cơ mật của công ty bán ra cho người ngoài, lại còn ở trong cuộc họp hội đồng cổ đông vu oan cho tao, làm tao phải phá sản. Nhưng mày không ngờ cha tao lại chuyển nhượng số cổ phần trong tay ông ấy cho tao, mày ôm hận với ông ấy, oán giận đã lâu, đây chẳng lẽ chưa đủ để hình thành động cơ giết người của mày sao?”
Lâm Nam cười phì một tiếng: “Đại công tử Vưu của chúng ta biến thành thám tử từ khi nào vậy? Nghe có vẻ hợp lý đấy.” Nói tới đây, giây tiếp theo sắc mặt anh ta bỗng nhiên biến đổi, tàn nhẫn đạp lên mu bàn tay Vưu Văn: “Cho nên ông già nhà mày ch.ết, tao mới vui mừng như vậy! Chẳng lẽ mày thất vọng sao? Tao còn nhớ rõ mày hận cha mày đến thế nào, hẳn là, có thể…so với tao còn hận hơn.”
Ôn Hành Viễn hơi cau mày lại, bình tĩnh nắm lấy cánh tay Lâm Nam, anh ta quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái. Vài năm gần đây thành tích và danh tiếng của Ôn Hành Viễn cũng không hề ít, Lâm Nam dù không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, cũng phải cho anh chút mặt mũi. Lâm Nam sửa sang lại quần áo của mình, sau đó nhấc chân ra khỏi bàn tay Vưu Văn, trên mặt lại hiện lên nụ cười không đổi, mở miệng nói với đội trưởng Ôn đang chặn trước mặt mình: “Lâm Nam tôi không có thời gian và tâm trí đâu mà đi giết người, đương nhiên bây giờ lại càng không có thời gian đáp qua đáp lại mấy vấn đề nhàm chán của cảnh sát các người, nếu có thắc mắc gì, tôi sẽ gọi luật sư, tôi…”
“Giám đốc Lâm, chỉ là mấy vấn đề đơn giản cũng không làm mất nhiều thời gian của anh.”
Ôn Hành Viễn cũng học anh ta, ngắt lời nói.
Không ngoài dự đoán, Lâm Nam không nói thêm một lời, xoay người bước ra khỏi hàng lang dài, có vài người đi theo anh ta. Ôn Hành Viễn nhìn bóng Lâm Nam khuất dần sau hành lang, lấy điện thoại đi ra ngoài.
Vưu Văn quần áo xộc xệch từ dưới mặt đất đứng lên, anh ta đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc, vẻ mặt mang đầy hận ý, đi đến bên cạnh Ôn Hành Viễn hỏi: “Đường đường là đội trưởng Ôn mà đến cả khẩu cung cũng phải tự mình đến lấy sao? Còn phong độ gì nữa? Anh là cảnh sát, chẳng phải các anh thích bắt ai thì bắt sao? Lâm Nam là cái quái gì? Cái ch.ết của ông già nhà tôi chắc chắn có liên quan đến hắn ta, chẳng phải anh vừa nghe tôi nói xong đó sao? Hắn ta đã sớm hận gia đình tôi từ lâu rồi.”
Ôn Hành Viễn không để ý đến lời của anh ta.
Anh ta có chút tức giận, hừ một tiếng, đưa tay quệt ngang miệng từ trong góc bước ra ngoài. Mới đi được vài bước đã bị Ôn Hành Viễn gọi lại: “Vưu Văn, Vưu Nhiên bảo cậu nghe điện thoại.”
Ô Hàng tự mình lái xe như bay đến, anh đến sân bay sau Đổng Mặc không lâu, bởi vì sân bay vừa vặn ở ngoại thành giao giữa hai thành phố. Trên người Đổng Mặc vẫn mặc chiếc váy cùng với áo khoác lông ngắn, người xung quanh đều nhìn cô như động vật quý hiếm.
Đối với hàng loạt ánh mắt của những người xa lạ, Đổng Mặc cảm thấy không quen, đành phải vội vàng tới chỗ quầy làm thủ tục trình thẻ công tác ra để trình bày với nhân viên an ninh ở đó. Nhân viên tiếp nhận thủ tục nghe xong liền dẫn cô tới chỗ văn phòng của quản lý của họ. Khi họ mới đi được vài bước thì Đổng Mặc thấy Ô Hàng từ cửa chạy vào.
Ô Hàng không nhìn thấy cô, thậm chí còn chạy lướt qua người cô, Đổng Mặc rất ngạc nhiên vội vàng gọi Ô Hàng lại: “Trung đội trưởng.”
Ô Hàng dừng lại, xoay người nhìn kĩ Đổng Mặc, sắc mặt kì lạ bước lại gần cô dừng một chút mới nói: “Trước hết cô hãy quan sát xung quanh, tôi sẽ phụ trách phía bên này.”
Đổng Mặc nhìn thoáng qua cô nhân viên kia, sau đó gật đầu. Ô Hàng chuẩn bị đi, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, nhanh nhẹn cởi áo khoác của mình ra, Đổng Mặc biết anh định làm gì nên đưa tay ra ngăn cản nói: “Tôi không sao, công việc quan trọng hơn.”
Ô Hàng dừng lại một chút, khoác lại áo của mình mới đi theo nhân viên kia bước về một phía khác.
Đổng Mặc đứng tại chỗ một lúc, đáng ra cô định đứng ở một nơi ít người chờ, nhưng tránh việc xảy ra tình huống bất ngờ, cô đành phải đứng ở đại sảnh quan sát. Một lát sau, lượng người trên sân bay càng lúc càng đông, cảm giác như có cả một làn sóng người đang di chuyển.
Tuy rằng ở bên trong sân bay ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng Đổng Mặc vẫn cảm thấy lạnh không chịu nổi, toàn bộ cánh tay cô đều nổi cả da gà, tóc gáy dường như dựng hết cả lên, cả cơ thể đều đang lên tiếng báo động tình trạng khẩn cấp. Cô ôm lấy hai cánh tay, ánh mắt nhanh như chớp lướt qua cả đoàn người, nhất là người đang đứng gần cửa kiểm soát.
Đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, Ô Hàng cũng không xuống dưới. Đổng Mặc nghĩ một chút mới bước về phía cửa kiểm soát của khách VIP. Nhưng mới vừa đi được vài bước, cô nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo khoác dài lướt qua. Tuy chỉ nhìn được một bên sườn mặt thế nhưng Đổng Mặc có thể khẳng định người đo chắc chắn là Lâm Nam.
Cô không nói hai lời cởi giày cao gót chạy về phía bên kia, hai tay đưa ra cản trước mặt anh ta.
Hiển nhiên Lâm Nam bị một người ở đâu tự nhiên xuất hiện làm giật mình, sắc mặt không chút vui vẻ nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn duy trì lễ độ hỏi cô một câu: “Cô gái, có chuyện gì sao?”
Đổng Mặc lập tức đi thẳng vào chủ đề, từ bên trong túi nhỏ bên người lấy thẻ công tác đưa ra trước mặt anh ta: “Giám đốc Lâm, cảnh sát muốn ông phối hợp một chút, sẽ không làm…” Cô nhớ rõ Ôn Hành Viễn có nói, trước mặt Lâm Nam phải khách sáo một chút, nhưng cô vừa nói được một nửa đã bị Lâm Nam ngắt lời: “Năng lực của Ôn Hành Viễn chỉ đến vậy? Chính mình không giữ đươc tôi lại, lại phái một cô bé tới ngăn cản tôi?” Sắc mặt anh ta tối sầm lại, đẩy mạnh bả vai Đổng Mặc, lập tức bước về phía trước.
Đổng Mặc nhanh chóng giữ chặt cánh tay anh ta: “Giám đốc Lâm, chỉ mất của ông một vài phút, lấy khẩu cung một lát là được.”
“Khẩu cung?” Lâm Nam quay đầu lại, cười lạnh hất tay Đổng Mặc. Thấy anh ta sắp bước vào cửa an ninh, Đổng Mặc nhất thời không nghĩ ra cách gì, đành phải chạy lại liều ch.ết nắm lấy cánh tay anh ta: “Giám đốc Lâm…”
Có lẽ là do cô nắm quá chặt, Lâm Nam cực kì tức giận, dùng sức giãy ra khỏi cánh tay Đổng Mặc: “Cô gái xin tự trọng.” Đổng Mặc cắn răng không chịu buông tay, dù thế nào cũng phải chống đỡ được đến lúc Ô Hàng xuống, chắc cũng không lâu nữa, công ty hàng không đã phối hợp với cảnh sát.
“Buông ra!” Lâm Nam giân giữ, dùng sức vung tay, chỉ nghe thấy một tiếng “rẹt” vang lên, khoá kéo phía sau váy của Đổng Mặc bị kéo làm hai, Đổng Mặc nhanh chóng giữ chiếc váy ở trước ngực không để nó rơi xuống.
Đổng Mặc ngẩng đầu: “Giám đốc Lâm, chẳng qua là lấy chút khẩu cung, cảnh sát sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông đâu.”
Lâm Nam cũng không nghĩ đến tình huống đột ngột xảy ra như vậy, từ một bên nhìn thấy áo Đổng mặc bị rách, giễu cợt nói: “Vị cảnh sát này, tình huống của cô xem ra còn khẩn cấp hơn cả tôi đấy.”
Nói xong anh ta liền bước tới cửa an ninh, Đổng Mặc muốn ngăn lại, nhưng lại sợ váy rơi xuống, quýnh hết cả lên, hai chân bước không nổi, huống hồ vừa mới xảy ra việc như vậy đã thu hút không ít ánh nhìn, mọi người nhìn hoàn cảnh túng quẫn của Đổng Mặc liền suy đoán sự tình từ đầu tới cuối.
Đổng Mặc cảm thấy rất rối loạn, hai tay túm lấy phía trước của váy, liếc bốn phía xung quanh tìm kiếm nhà vệ sinh. Loại tình huống này quả thật khiến cho Đổng Mặc rất bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, chỉ có thể tức tốc tìm nhà vệ sinh, không dám di chuyển, chỉ sợ vừa bước đi một bước váy sẽ…
“Đổng Mặc!”
Lúc này Ôn Hành Viễn bước nhanh về phía Đổng Mặc, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, tay giữ lấy thắt lưng cô, kề sát phía sau lưng dẫn cô đi về phía trước: “Không sao đâu, nhà vệ sinh phía bên kia.”
Đổng Mặc nắm chặt tay, phía sau truyền đến độ ấm từ bàn tay anh, trong tiềm thức cảm thấy vô cùng xấu hổ co người lại, bước nhanh về hướng nhà vệ sinh. Ôn Hành Viễn ở phía sau làm cho cô cảm áp lực rất lớn, chỉ có thể lui về phía sau bên người anh, hơn nữa cô còn có thể cảm giác được nhịp đập trái tim cô trở nên nhanh một cách kì lạ.
“Đi vào đi, tôi đi lấy quần áo giúp em.”
Ôn Hành Viễn trấn an vỗ bả vai cô, xoay người bước về phía đại sảnh, Đổng Mặc nghĩ còn chưa bắt được Lâm Nam, xem ra chính là do cô quá phiền phức, nếu không có chuyện rắc rối này, anh cũng không mất thời gian đến giúp cô, không thể lấy được khẩu cung của Lâm Nam.
Nếu cuối cùng chỉ vì cô mà không lấy được khẩu cung của Lâm Nam, cô không biết phải nói gì đây.
Cho nên Ôn Hành Viễn còn chưa có đi xa cô đã gọi anh lại: “Đội trưởng Ôn, trước hết không cần lo lắng cho tôi, lúc nãy Lâm Nam đã bước vào cửa an ninh, trung đội trưởng vẫn đang đi liên hệ với người ở sân bay, hiện tại máy bay vẫn chưa cất cánh, chắc là vẫn có thể…”
Cô vẫn chưa nói xong, Ôn Hành Viễn đã phất phất tay, dần dần mất hẳn sau cánh cửa.
Một lúc sau, anh mang theo một gói to đi về phía cô, đưa cho Đổng Mặc nói rõ với cô: “Lúc nãy Ô Hàng vừa gọi cho tôi, lúc Lâm Nam đăng kí đã bị ngăn lại rồi, bây giờ Ô Hàng chắc là đang lấy khẩu cung rồi.”
Đổng Mặc vừa nghe xong, tảng đá đè nặng trong lòng dường như được lấy xuống, miệng mỉm cười: “Vậy là tốt rồi.”
Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm chằm đôi mắt trong trẻo của cô, cười nhẹ vỗ đầu cô: “Tiểu Đổng Mặc đang lo lắng vì mình làm hỏng việc mà bị trách mắng sao?”
Đổng Mặc nghe đến cách xưng hô trẻ con đó, Tiểu Đổng Mặc?
“Tuy rằng đầu cháu có vẻ rất nhỏ, nhưng mà chú Ôn, cháu không phải là Đổng Mặc lúc đó nữa, cháu đã hai mươi tư tuổi rồi,” Cô nghiêm túc nói với Ôn Hành Viễn, thậm chí còn có chút vội vàng cho anh biết, cô đã là một người phụ nữ độc lập có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ. Ôn Hành Viễn thấy cô phản ứng mạnh như vậy, cảm thấy rất kinh ngạc, bất đắc dĩ xoa mũi: “Phải đã trưởng thành, tôi đã già rồi, mau thay quần áo để rở về cục.”
Quả thật, Đổng Mặc đã hai mươi tư tuổi, thậm chí còn hơn Tống Ninh một tuổi.