Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên


Ôn Hành Viễn cởi khăn tay ra, tập trung nhìn cô suy nghĩ. Lấy khăn tay của mình nhẹ nhàng buộc lại miệng vết thương của cô, sau đó bỏ cái khăn dính đầy máu của cô vào túi mình. Xong xuôi, anh nhìn chằm chằm vào Đổng Mặc, khiến cô nhớ đến lần trước ở đội anh cũng nhìn vào cánh tay bị thương của cô. Nói thật, miệng vết thương ngày đó cũng đủ làm cho một cô bé rất đau đớn rồi, thế nhưng Đổng Mặc lại không rên lên một tiếng. Không biết là vì cô sợ anh lo lắng hay vì điều gì khác, cô không định nói ra, chắc chắn có lý do. Chỉ là… anh cảm thấy không đành lòng, cũng cảm thấy tức giận, rõ ràng chính mình đủ để cô dựa vào nhưng cô vẫn không hề mong muốn lại gần một chút nào. Anh không nhin được thở dài, kéo ống tay xuống buông cô ra.


Vừa thấy cánh tay bị buông xuống, Đổng Mặc không nói gì cẩn thận giấu cánh tay ra phía sau. Định mở miệng nói nhưng nhìn thấy vẻ mặt không muốn nói của Ôn Hành Viễn lại không biết nói gì. Đành phải cúi thấp đầu, trong lòng rất bứt rứt.


Ôn Hành Viễn không nhanh không chậm mở miệng: “Rất lạnh phải không?”


Đổng Mặc nghe xong vẫn định lắc đầu theo thói quen, Ôn Hành Viễn nhìn gương mặt nhỏ bé kia lại im lặng, không biết suy nghĩ đã bay tới nơi nào. Anh hít một hơi, gằn từng tiếng nói với cô: “Đổng Mặc, có đôi khi nói thật vẫn tốt hơn một mình chịu đựng, nhờ người khác giúp đỡ cũng không phải điều gì đáng xấu hổ. Em một mình một người không thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.”


Cô biết chú Ôn nói điều gì, nhưng cô vẫn không thể trong một khoảng thời gian ngắn có thể tin tưởng mọi người. Cô cảm thấy vết thương của mình, chính mình có thể chịu đựng được, cũng không cần làm phiền người khác.
“Chú Ôn… cháu…”


available on google playdownload on app store


Ôn Hành Viễn thấy khuôn mặt tái xanh của cô, bỗng nhiên mở áo khoác, đến gần Đổng Mặc ôm gọn cô trong lồng ngực. Đổng Mặc ngạc nhiên ngây người tại chỗ, càng thêm ngượng ngùng; vừa ngẩng đầu lên lại cúi xuống, nhất thời không biết làm như thế nào. Ấm áp trong ngực toả ra, phả trên mặt Ôn Hành Viễn: “Chú… chú Ôn…” Giọng nói của cô hơi run rẩy, cả người cứng đờ như tượng.


Anh siết chặt hai tay, cằm đặt trên đầu cô, để cả người Đổng Mặc đều nằm gọn trong áo khoác của anh, ngẩng mặt nhìn theo những hạt tuyết bay tán loạn trong không trung, trấn an nói: “Ô Hàng sẽ tìm được chúng ta nhanh thôi! Cố gắng chịu đựng thêm một lúc nữa.” Anh không biết tại sao mình lại phải làm như vậy, giống như trong lòng có một nguồn lực nào đó thúc đẩy anh tới gần Đổng Mặc. Có lẽ là vì cô là con của Đổng Nghiễn, cũng là đứa con gái duy nhất mà Đổng Nghiễn yêu thương. Trong lòng anh và Đổng Mặc đều lo lắng cho căn bệnh của Đổng Nghiễn, lúc nào cũng nghĩ về ông. Chắc hẳn là yêu ai yêu cả đường đi, anh không nỡ để cho Đổng Mặc phải chịu một chút tủi thân, đau đớn nào.


Lúc này Đổng Mặc không dám ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách trong đêm tối trong trẻo vô cùng, tầm mắt cô cố định trước ngực Ôn Hành Viễn. Lần đầu tiên ở gần một người như vậy, có thể nghe được nhịp tim đập một cách rõ ràng, nhưng nhịp điệu mạnh mẽ như vậy lại làm cô nhớ đến chú Ôn năm đó tràn đầy nhiệt huyết như cô quyết tâm đi trên một con đường.


Lần đầu tiên cô gần gũi một người như vậy, cô cho rằng người có thể cho cô một không gian an toàn chỉ có cha mà thôi. Cô cũng tưởng rằng, cả đời này cô có thể tin tưởng dựa vào cũng chỉ có cha mà thôi. Nhưng bây giờ giống như có thứ gì đó trong lòng đang chậm rãi hạ xuống, vội vàng muốn nảy mầm ở bên trong.


“Híc…”


Đổng Mặc không thích hợp nấc một tiếng, cô nhanh chóng bịt miệng lại, nhưng chua đến vài giây, lại bắt đầu nấc liên tục. Hơn nữa tần suất càng ngày càng nhiều, không thể khống chế được. Cô xấu hổ cố gắng khống chế âm thanh, nhưng cho dù cô bịt kín miệng, thân hình vẫn có chút phập phồng, không thể tránh được việc phát ra âm thanh.


Âm thanh truyền đến tai Ôn Hành Viễn, anh cười cười sờ đầu Đổng Mặc. Trí nhớ cũng từ đáy lòng ẩm ướt hiện lên, tất cả những kí ức về Đổng Mặc chưa từng được ghép lại. Bây giờ cũng giống như một cuốn phim dần dần xuất hiện trước mặt, từng nghe Đổng Nghiễn nói về Đổng Mặc. Khi đến cô nhi viện nhận nuôi cô, cô rụt rè sợ hãi giống như một con mèo nhỏ, mở to đôi mắt không dám đi ra từng bước. Nghe viện trưởng nói Đổng Mặc bị vứt lại ở lề đường cái từ rất nhỏ, sau đó cũng từng được một đôi vợ chồng nhận nuôi. Tuy nhiên, hai vợ chồng đó lại là nông dân, cuộc sống rất khó khăn, tính tính cũng không được tốt, gặp chuyện gì đều lấy đứa bé ra trút giận, nhỏ như vậy đã bị họ đánh cho vết thương đầy người.


Sau đó người đàn ông kia lại có tình nhân bên ngoài, người vợ tức giận, nhân lúc trời tối đổ xăng trong phòng tự thiêu. Đổng Mặc may mắn được hàng xóm xung quanh cứu được một mạng, mà hai vợ chồng kia đều bị ch.ết cháy trong phòng. Từ đó về sau Đổng Mặc được đưa tới cô nhi viện, bởi vì tính tình cô hướng nội ít nói, lại rất hay sợ hãi nên không có mấy người muốn nhận nuôi, nhưng Đổng Nghiễn lại khăng khăng rất vừa ý với cô.


Anh không biết Đổng Mặc có còn nhớ rõ đoạn chuyện cũ đó không. Từ một đứa bé hướng nội hay sợ hãi giờ đã trở thành một cô gái dũng cảm có trách nhiệm, Đổng Nghiễn dạy giỏi, Đổng Mặc cũng học rất tốt. Anh không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là cô đã tìm được một gia đình, có mục tiêu để theo đuổi, không đến mức chuyện gì cũng không được như ý lại khiến cô trở nên suy sụp, may mắn cô dựa vào Đổng Nghiễn mà vươn lên. Anh cũng rất may mắn, cũng có thể vươn lên.


Từ đầu đến cuối tay cô vẫn đặt hai bên sườn, cơ thể cũng không dám có động tác gì quá lớn, cứ như vậy dựa vào trong lòng chú Ôn. Đầu óc cô trống rỗng, thân thể lạnh như băng cũng dần trở nên ấm lên, dĩ nhiên khuôn mặt cô cũng dần nóng bừng, ngập ngừng một lúc lâu cô mới lấy dũng khí hỏi: “Chú Ôn, sao lại chọn cháu?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô trong bóng tối lại có chút mơ hồ.


Trong mắt Ôn Hành Viễn như có sương mờ, anh mím môi không trả lời.
Hiện tại, đó là một lời hứa đối với Đổng Nghiễn.


Tuyết bên ngoài càng ngày càng dày đặc, Ô Hàng và mọi người ở bên trên cũng dần tới đây. Tai Đổng Mặc bỗng nhiễn nghe thấy âm thanh dẫm lên tuyết, nhưng không phải chỉ của một hai người, nên có thể khẳng định chắc chắn là Ô Hàng và mọi người đang đến gần. Cô quên hết tất cả đôi mắt long lanh mở to dường như thấy cả một tia sáng: “Ô Hàng họ tới đây rồi.”


“Ừm!” Anh cười trả lời.
Đổng Mặc đi lên phía trước. Cách chỗ cô đứng không xa đồ vật chồng chất lên nhau, nhìn thấy bầu trời đêm bao la, những bông tuyết không tiếng động rơi trên người cô, tạo ra một cảm giác mát lạnh, nhưng trong lòng cô càng lúc lại càng ấm áp.


Bị kéo ra phía trước, đập vào mắt Ôn Hành Viễn là nửa khuôn mặt Đổng Mặc. Phía sau cô là bầu trời đêm bao la, xung quanh những hạt tuyết bay tán loạn, anh chỉ cảm thấy, một thoáng kia Đổng Mặc thật chói mắt. Tựa như trong sinh mệnh của anh xuất hiện một hành tinh, khiến cho cuộc sống của anh đi lệch quỹ đạo. Anh nghĩ rằng từ đó về sau, cô và anh sẽ xoay bên cạnh nhau, không thể tách rời.


Anh đã nghĩ rằng Đổng Nghiễn là người thân duy nhất của mình, hiện giờ, duy nhất này sợ là đã bị Đổng Mặc phá vỡ. Hiện tại cô cũng giống như người thân của anh, có thể dựa vào anh, có thể đồng hành bên anh.


“Đội trưởng Ôn, vẫn chưa tìm được Vưu Văn, có phải bọn họ ở chỗ khác không?” Ô Hàng thấy Ôn Hành Viễn bước lên, nhanh chóng giải thích rõ tình hình cho anh. Cho dù mấy tổ đã chia ra tìm kiếm khắp phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vưu Văn, vì thế Ô Hàng mới nghĩ căn bản là Vưu Văn không ở đây.


Ôn Hành Viễn nhìn Đổng Mặc rồi nói với Ô Hàng: “Cậu theo tôi là được, mọi người đều có thể trở về, đã tìm kiếm cả đêm rồi, còn nữa, đưa Đổng Mặc về bệnh viện.”


Ôn Hành Viễn dặn dò xong mới bước chân đi, Đổng Mặc thấy bóng dáng Ôn Hành Viễn và Ô Hàng đi phía trước liền đuổi theo: “Đội trưởng Ôn!”
Anh để cô lại chắc chắn là vì chuyện của Vưu Văn.


Cô không để ý đến miệng vết thương của mình, ra sức đuổi theo. Ô Hàng nghe tiếng cô vang lên phía sau, cũng định đi chậm lại đợi cô. Ôn Hành Viễn bước đi càng nhanh: “Cậu cứ đi đi!” Anh vừa nói xong với Ô Hàng thì gọi điện ngay cho một đồng nghiệp, vì thế Đổng Mặc đang chạy theo phía sau cũng bị một đồng nghiệp giữ lại: “Đổng Mặc, đội trưởng Ôn nói bên kia anh ấy với Ô Hàng đi là được rồi, dặn tôi đưa cô vào bệnh viện.”


Đổng Mặc thấy bóng dáng Ôn Hành Viễn biến mất, há miệng không thể nói gì.
Ô Hàng không hiểu tại sao Ôn Hành Viễn giữ cô ở phía sau không cho đi theo, cho đến khi cùng anh vào nơi nhốt Vưu Văn anh ta mới hiểu ra.


Căn phòng này ở phía sau tầng hầm, có thể trước kia dùng để trữ hàng, nhưng bây giờ khi họ mới bước vào bên trong để làm nhiệm vụ thì bị một mùi ẩm ướt tanh hôi đã xộc lên, một màu đen bao phủ phía dưới. Ô Hàng lấy đèn pin từ trong túi ra, vừa mới mở lên đã bị cảnh trước mặt hù doạ.


Trên mặt đất cách đó không xa có không dưới mười thi thể, có thi thể đã hư thối thành đống xương, có thi thể cứng đờ đã hoàn toàn biến dạng. Ô Hàng nghi hoặc nhìn về sắc mặt bình tĩnh của Ôn Hành Viễn “Đây là…?” Anh ta hoàn toàn không ngờ đội trưởng Ôn lại mang mình vào nơi như thế này, lại không ngờ phía dưới nhà xưởng lại có một nơi khiến người ta sởn gai ốc như vậy.


“Ở đây đã phát sinh vài vụ án mạng, gần đây còn là chỗ ma táng thi thể trong thôn, gọi là chỗ mai táng thực chất là nơi mọi người vứt bỏ thi thể.”


Ôn Hành Viễn vừa đi vừa giải thích, sở dĩ anh biết đến nơi này là vì lần trước anh điều tr.a một vụ án bắt cóc cũng đã từng tìm hiểu qua. Ô Hàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến chỗ mai táng, trong lòng trầm xuống. Khó trách vừa rồi Ôn Hành Viễn muốn ngăn cản Đổng Mặc đến đây. Anh ta là một người đàn ông mà mới nhìn thấy cũng không kìm được cảm giác ghê tởm chứ nói gì đến một cô gái như Đổng Mặc.


Tầng hầm dưới mặt đất âm u rất đáng sợ, họ vừa nhìn thấy Vưu Văn bị trói trên ghế đầu buông thõng xuống. Nghe được động tĩnh của hai người, Vưu Văn giật mí mắt, khó khăn ngẩng đầu lên, sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy trắng. Lúc nhìn thấy là Ôn Hành Viễn và Ô Hàng, nhịn không được khẽ hừ một tiếng: “Đến còn chậm hơn so với tưởng tượng của tôi! Chắc không phiền phức đến mức chờ tôi cảm ơn đâu.”


Ô Hàng không quan tâm anh ta nói gì, đến gần cởi bỏ dây thừng trên người anh ta, nâng người anh ta từ trên ghế dựa dứng lên. Với cơ thể Vưu Văn hiện tại tốt nhất là không nên chạy đi đâu cả, trái phải đều có vết thương, trên mặt cũng bị người ta đánh cho bị thương, gần như không nhìn ra bộ dạng ban đầu. Vưu Văn vừa đứng lên, chân như nhũn ra, phải vịn vào ghế anh ta cố gắng mở đôi mắt sưng húp của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hành Viễn. Mới đi được vài bước mở miệng hỏi: “Bông hoa nhỏ không ch.ết phải không?”


Ôn Hành Viễn sửng sốt, dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh ta: “Không cần quan tâm đến.”
Vưu Văn nhếch khoé miệng cười nhạo, nói thầm một câu “Giả vờ đứng đắn”. Chỉ có điều nghe được lời Ôn Hành Viễn vừa nói anh ta cũng biết là không cần phải lo lắng nữa, bông hoa nhỏ không sao.






Truyện liên quan