Chương 42
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Do là buổi sáng nên khi họ tới, người dân gần đó đã vây xem vòng trong vòng ngoài đông nghịt người. Người báo án là một bác gái, ra ngoài mua đồ ăn sáng, bây giờ đang đứng hoảng hốt ở một bên chờ cảnh sát tới. Mà người đứng vây xem không một ai, không một người nào tỏ ra thương xót hay sợ hãi.
Lúc xe cảnh sát tới, việc đầu tiên là kéo đường ngăn cách, sơ tán người dân đang vây xem. Cha mẹ của nạn nhân đang quỳ gối gào khóc, thấy cảnh sát tới liền bật dậy lao đến, quỳ sụp xuống dưới chân Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn. Người phụ nữ ôm lấy chân Đổng Mặc khóc nức nở cầu xin. Đổng Mặc cảm thấy trái tim mình như thủy tinh đang vỡ vụn, thậm chí, cô còn nghe thấy âm thanh dần dần vỡ ra kia.
“Tôi cầu xin các vị! Nhất định phải bắt được tên cầm thú đã giết ch.ết con tôi! Con tôi vừa mới mười tám tuổi, nó chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học! Tên kia… Tên kia sao có thể nhẫn…nhẫn tâm như vậy!” Về sau, người phụ nữ dường như không thể đè nén được sự bi thương, càng nói càng nhỏ. Mãi đến khi cả người dựa vào chân Đổng Mặc, ngã nằm trên mặt đất, mọi người mới giật mình chạy lại. Đổng Mặc đầu tiên ngồi xổm xuống, giữ chặt hai cánh tay người phụ nữ: “Chị ơi! Chị ơi!”
Thấy người phụ nữ kia không phản ứng, vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, cẩn thận đặt chị ta nằm trên mặt đất. Mà Ôn Hành Viễn thì giữ lấy cánh tay của người đàn chồng sắp không thể khống chế được nữa. Là một người đàn ông, anh hiểu rõ nỗi đau của người làm cha làm mẹ khi phải chứng kiến cảnh này. Tuy bố của nạn nhân không gào khóc đến ngất đi giống vợ mình nhưng là một người đàn ông cao lớn, giờ phút này lại đang quỳ sụp trên mặt đất, không nói gì, mắt chảy khắp khuôn mặt. Nỗi đau trong lòng anh ta không hề kém bất cứ người nào. Có lẽ với anh ta mà nói, nỗi đau mất đi đứa con ruột của mình người thường không thể thấu hiểu được.
Khi xe cấp cứu đến, Tống Ninh bước từ phía còn lại của chiếc xe xuống, rõ ràng là vội vã chạy tới. Đêm qua và sáng nay, cô ấy đều không có đi làm, do phải ở nhà chăm sóc bà ngoại nên việc xảy ra tối hôm qua cô không biết rõ ràng. Vụ án máy bào này cũng là do một người đồng nghiệp gọi điện đến bảo cô sớm đến hiện trường thì cô mới biết được. Thời điểm nhận được thông báo cô ngay cả đầu cũng không kịp chải, rửa mặt qua loa rồi vội mặc bộ đồng phục chạy tới.
Cô vội vã chạy đến bên cạnh Đổng Mặc, nhìn sơ qua tình hình trước mặt. Thấy bác sĩ đang nâng cáng tới vội cùng Đổng Mặc giúp nâng người mẹ lên cáng đưa lên xe. Cô đưa mắt nhìn thi thể cậu thiếu niên nằm cách đó không xa, tức giận chửi một tiếng: “Cầm thú!”
Sau đó, cô nàng và Đổng Mặc đeo găng tay vào bắt đầu công việc thu thập thông tin.
Hiện trường vụ án này tương tự như vụ án của vợ lão Viên. Trừ điện thoại di động và tài sản đã bị mất thì không phát hiện thêm manh mối nào khác.
Nhìn cậu thiếu niên còn đeo cặp sách trên lưng, nằm úp sấp trên bậc cầu thang tầng một, trong lòng mọi người đều khó chịu. Chính giữa gáy của nạn nhân thấy rõ có một hố sâu. Có thể tưởng tượng hung thủ dùng máy bào đập một phát mất mạng.
Đổng Mặc quay đầu đi vừa đúng lúc nhìn thấy Vưu Nhiên và Ôn Hành Viễn đang vội vàng đi lên tầng. Cô nhìn lướt qua hiện trường, cau mày đi theo sau bọn họ. Vừa đi được vài bước, lại bị Vưu Nhiên gọi lại: “Đồng Mặc, cô đi gọi lão Dương đến đây!”
Lão Dương là một cảnh sát kỹ thuật, nghe đội phó nói thế cô liền quay lại tìm lão Dương đang kiểm tr.a hiện trường rồi cùng đi lên tầng.
Tòa nhà chung cư tổng cộng có bảy tầng, nơi xảy ra vụ án là tầng thượng của nơi này. Đổng Mặc thấy cửa gỗ kia kiểu dáng cũ kỹ, khóa cửa đã bị phá ra, chỉ còn lại những miếng ván gỗ xếp ngay ngắn lại với nhau. Đổng Mặc và lão Dương đi đến bên cạnh Ôn Hành Viễn. Vài ngày trước tuyết rơi nhưng ở trong này vẫn chưa hoàn toàn khô hẳn, có thể nhìn thấy ở trong phòng có rất nhiều dấu chân lộn xộn.
Vưu Nhiên ra hiệu cho lão Dương phun sơn lên tất cả các dấu chân kia. Đổng Mặc nhìn mấy dấu chân ngày, suy đoán rất có thể hung thủ ở trong này ngồi đợi một thời gian, nghe thấy âm thanh hành lang có người đi ra anh ta mới đi xuống tầng hành hung. Hắn ta tấn công nạn nhân từ phía sau, một búa mất mạng.
Lan can tầng thượng và cầu thang không thể lấy được mẫu. Ở những nơi khác dân cư đi lại để lại quá nhiều dấu vết. Thứ duy nhất có ích chỉ có dấu chân ở trên tầng thượng.
Lúc này, Tống Ninh và Ô Hàng đang viết báo cáo nguyên nhân cái ch.ết, hai người đều cắn răng. Nhất là Ô Hàng, hận không thể đem hung thủ ra băm nghìn nhát mới cam lòng.
Chỉ trong một đêm xảy ra hai vụ án mạng, chỉ sau vài giờ cũng đã ồn ào tới mức ai cũng biết. Lời đồn như mọc cánh, càng bay càng nhanh. Hơn nữa, loại tin đồn nào cũng có.
Nhóm người Ôn Hành Viễn quay trở về đồn lập tức lao vào điều tra. Tất cả mọi người trong đội dù có đang nghỉ phép cũng hủy bỏ, quay về tập trung phá án và tìm ra hung thủ.
Toàn đội được chia ra làm nhiều tổ. Ôn Hành Viễn dẫn vài tổ bố trí ẩn nấp canh chừng ở các khu dân cư lớn. Vưu Nhiên dẫn theo những người khác, xâu chuỗi toàn bộ các vụ án tương tự, đưa ra đối tượng tình nghi trong từng vụ án. Vốn dĩ Đổng Mặc được phân vào đội của Vưu Nhiên nhưng khi nhìn thấy cô, Vưu Nhiên lại đổi cô với Tống Ninh: “Đổng Mặc, cô đi cùng Ôn Hành Viễn, Tống Ninh, cô đi theo tôi.”
Tống Ninh vốn dĩ đang đi cùng Ôn Hành Viễn, thấy Vưu Nhiên đổi người liền nhíu mày hỏi: “Đội phó, tại sao lại đổi, tôi đi cùng…”
“Vào thời điểm quan trọng này cô muốn tôi tốn thời gian đứng giải thích cho cô à?” Ánh mắt Vưu Nhiên sắc bén nhìn chằm chằm vào Tống Ninh. Tống Ninh tuy trong lòng không vui nhưng bọn họ đúng là không có thời gian để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này. Với lại, Vưu Nhiên là đội phó, sắp xếp người như thế nào cô không có quyền can thiệp vào. Cuối cùng, cô đành phải theo sự sắp xếp đổi với Đổng Mặc. Đổng Mặc tuy cũng thấy khó hiểu nhưng thời điểm quan trọng này cô vẫn lựa chọn nghe theo quyết định của cấp trên.
Lúc lên xe Ôn Hành Viễn phát hiện người đi sau anh không phải Tống Ninh mà là Đổng Mặc cũng hơi khó hiểu. Song, cẩn thận suy nghĩ lại thì có thể đây là dụng ý của Vưu Nhiên. Vì thế anh đưa tay kéo cô lên xe. Thật ra, so với Tống Ninh, Đổng Mặc càng thích hợp đi cùng đội anh.
Ra khỏi sở cảnh sát, mọi người đều thay thường phục, theo đúng vị trí đã phân công ngồi mai phục. Không ai biết phải ngồi bao lâu, cũng không ai biết hung thủ có xuất hiện hay không, nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng, việc mai phục bây giờ là con đường quan trọng nhất. Và dựa vào số manh mối ít ỏi kia, trừ bỏ chờ đợi, cảnh sát cũng không có biện pháp bức hung thủ xuất hiện.
Nếu là vụ án hàng loạt, khẳng định hung thủ là cùng một người, hơn nữa vô cùng có khả năng là sẽ thực hiện một vụ giết người tiếp theo. Từ hai vụ án trước mà hung thủ gây ra, có thể nhận thấy thời điểm gây án là buổi sáng sớm hoặc buổi tối, ở những khu dân cư cách xa khu vực nội thành. Và có thể mục đích gây án là hành hung mà không phải cướp bóc.
Bọn họ cứ ngồi mai phục như vậy vài ngày cũng không phát hiện được điều gì. Bên Vưu Nhiên cũng không có kết quả. Đối tượng đã nghi ngờ trước đó thì từng người từng người một bị loại bỏ. Vụ án lâm vào bế tắc.
Vào ngày mai phục thứ năm, Đổng Mặc nhận được điện thoại Đổng Nghiễn gọi tới, lúc đó đã khoảng mười giờ đêm. Mấy ngày nay, mấy đồng nghiệp thay phiên nhau ngủ ở trên xe nên ai cũng vô cùng mệt mỏi. Khi cô nhận được điện thoại của ba, trong lòng rất đau xót. Mấy hôm đã không được gặp ông, không biết ông như thế nào rồi.
Đổng Nghiễn ở bệnh viện nghe được tin về vụ án mạng, cho nên ông hiểu tâm trạng bây giờ của con gái. Ông gọi điện cho cô cũng không phải oán trách gì, mà chỉ muốn động viên cô: “Đổng Mặc, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Hắn sẽ không cứ như vậy mà biến mất đâu. Nhưng mà, con và Hành Viễn phải biết chăm sóc cho bản thân, nên ăn thì cứ ăn, đừng mải chú tâm tìm chứng cớ của vụ án…”
“Vâng. Ba yên tâm.” Đổng Mặc cắn môi dưới, nghe xong mấy lời dặn dò của ba thì mắt cô ngân ngấn nước mắt. Có lẽ, vụ án mạng này đã khiến cô chịu kích thích quá lớn. Cất điện thoại vào trong túi, Đổng Mặc tiếp tục ngồi ở góc tường canh chừng.
Ôn Hành Viễn từ khu dân cư cũ đi ra, không nhìn thấy bóng dáng của Đổng Mặc liền hỏi mọi người xung quanh. Theo hướng tay chỉ, anh nhìn thấy Đổng Mặc ở cách đó không xa, ngồi cuộn người bó gối trong góc tường.
Anh đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô. Từ khuỷu tay lấy ra một chếc khăn quàng cổ vừa mua ở cửa hàng bên đường, anh vươn tay quàng khan quanh cổ cô: “Khó chịu sao?”
Tuy rằng anh đã tiếp xúc qua nhiều vụ án mạng nhưng vụ án này lại có liên quan đến lão Viên, vì thế tâm trạng anh càng nặng nề. Đổng Mặc nhìn sâu vào đôi mắt anh, cuối cùng gật đầu.
Cánh tay Ôn Hành Viễn từ khăng quàng cổ di chuyển đến trên vai Đổng Mặc. Vừa muốn nói chuyện, đột nhiên bị Đổng Mặc ngắt lời. Cô ngửa đầu lên nhìn anh hỏi: “Chú Ôn, chú cũng rất khó chịu phải không?”
Ôn Hành Viễn hơi nao núng. Anh đưa hai tay lên vuốt vuốt mặt, gật đầu: “Chẳng qua, so với khó chịu hay đồng cảm, cái quan trọng hơn là trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác.”
Ánh mắt kiên định của anh giống như muốn nói với Đổng Mặc, dẫu tương lai xảy ra chuyện gì thì chuyện quan trọng nhất vẫn là tìm ra hung thủ, không thể để cho nạn nhân phải ch.ết oan uổng. Cũng là vì loại bỏ những thành phần xấu xa có trong xã hội. Có lẽ, đây cũng là ý nghĩa của nghề nghiệp mà bọn họ đang làm.
“Đứng lên đi.” Ôn Hành Viễn đứng dậy đưa tay phải ra phía cô. Đúng lúc Đổng Mặc muốn vươn tay phải lên thì một người đồng nghiệp chạy đến, đưa bức thư trong tay cho Đổng Mặc: “Đổng Mặc, có người nhờ tôi đưa cho cô thứ này.”
Vừa nhìn thấy bức thư màu vàng kia, Ôn Hành Viễn đột nhiên nhíu mày. Trước khi Đổng Mặc cầm lấy liền đoạt lấy bức thư. Theo phản xạ nhìn xuống góc bức thư, quả nhiên nhìn thấy hình một con chim bồ câu được vẽ bằng bút bi.
Đổng Mặc hồ nghi, liếc nhìn bức thư, hỏi: “Của tôi sao…”
“Ai đưa cho cậu?” Đổng Mặc còn chưa nói hết câu, Ôn Hành Viễn đã cắt ngang, quay mặt sang hỏi người đồng nghiệp kia. Người đồng nghiệp kia suy nghĩ một chút, sau đó chỉ tay về một phía: “Là một bà lão. Nói là nhờ ta đưa cái này cho Đổng Mặc. Có lẽ cũng chưa đi xa…” Anh ta còn chưa nói được một nửa, Ôn Hành Viễn đã chạy theo hướng tay mà anh ta chỉ.
Đổng Mặc thấy có chuyện không ổn, đứng bật dậy: “Đội trưởng Ôn!”
Khi nhìn thấy bức thư màu vàng kia, anh cảm thấy máu trong người như đang dâng trào. Suy nghĩ đầu tiên là phải bắt được bà lão đưa thư kia. Anh không biết hình con chim bồ câu kia có ý nghĩa như thế nào, cũng không biết vì sao hung thủ không chịu ra mặt nhưng sau lưng lại làm mấy hành động nho nhỏ như vậy với Đổng Mặc. Việc này khiến anh lo lắng. Anh sợ vào thời khắc nào đó anh không ở bên cạnh cô, tên kia sẽ lợi dụng mà hành động. Nếu mà…nếu mà Đổng Mặc xảy ra chuyện gì…
Bà lão theo lời kể của người đồng đội đã biến mất. Cho dù anh chạy qua mấy con phố cũng không thấy ai. Cuối cùng, anh dừng lại trên một con đường nhỏ. Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên, là một số máy lạ. Vì thế anh bắt máy.
“Đội trưởng Ôn, mày còn nhớ tao không?”
Chỉ ngắn ngủi như vậy lại khiến lông trên người anh dựng hết lên. Một cảm giác lo sợ xông lên trong đầu anh. Mãi cho đến khi tiếng Đổng Mặc vang lên phía sau anh mới lấy lại tinh thần, đút điện thoại vào trong túi.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Người đưa thư là ai?” Đổng Mặc vẻ mặt khó hiểu hỏi. Ôn Hành Viễn lấy lại bình tĩnh, đưa bức thư cho Đổng Mặc: “Không có chuyện gì. Anh tưởng là có liên quan đến vụ án. Nếu không đuổi kịp thì thôi.” Anh giả vờ thoải mái, đưa bức thư cho Đổng Mặc. Cô thấy anh có biểu hiện như vậy, không nghi ngờ gì, cầm lấy bức thư.
Nhưng mà sao tự nhiên bà lão kia lại đưa cái này cho cô? Đúng là khiến người khác nghi ngờ.
“Đừng nghĩ nhiều. Mục tiêu cuả chúng ta là hung thủ.” Ôn Hành Viễn nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ của cô, muốn dời đi sự chú ý.
Cô gấp bức thư để vào trong túi, miễn cưỡng cười với anh rồi đi nhanh lên phía trước. Ôn Hành Viễn đi phía sau cô, nhìn bóng lưng của Đổng Mặc, đột nhiên chạy lên chắn trước mặt Đổng Mặc, không báo trước kéo cô vào lòng.
Trong khoảnh khắc kia, anh chỉ muốn chứng minh cho chính mình. Anh có một lồng ngực đủ rộng để che mưa che gió, một cánh tay đủ để cho cô dựa vào. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ chắn ở trước mặt cô.