Chương 50
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: An Nhiên
Biên tập: Iris
Trong một đêm liên tục xảy ra hai vụ án. Tuy khó có thể xảy ra vụ án thứ ba nhưng để đảm bảo chắc chắn, cục cảnh sát điều động cảnh sát tiến hành phong tỏa tất cả các khu dân cư lớn và các con đường chính ở thành phố A, gặp được bất cứ người nào khả nghi đều phải giữ lại.
Trong lòng mọi người đều hiểu, việc quan trọng nhất khi phá án chính là tung ra một cái lưới lớn, khiến cho hung thủ kiệt sức, giống như trong tình huống không có manh mối như hiện nay, chiến thuật biển người là khả thi nhất.
Lúc này, các đội ở khắp các căn cứ đang liên tục thông báo tình huống hiện tại, dần dần loại trừ những người bị tình nghi. Vụ án này khiến cho xã hội xôn xao, so với vụ án mạng của Vưu Chi Nguyên lúc trước, vụ án này được dư luận quan tâm hơn, đặc biệt là phóng viên, giống như lần trước vòng trong vòng ngoài vây quanh trước cổng cục cảnh sát.
Đổng Mặc cầm theo bánh mì, rất vất vả mới chen được vào cục cảnh sát. Bây giờ gần giữa trưa nhưng mọi người đều rất vội vàng, đến ăn cũng không có thời gian. Cô nhìn thấy anh bận rộn chưa kịp ăn gì, đúng lúc cô định đem bánh mì đưa cho anh thì cục trưởng Mã đi vào.
Vừa đi vừa gọi Ôn Hành Viễn: “Hành Viễn ơi!”
Ôn Hành Viễn nghe thấy tiếng gọi liền đi qua, hai người họ đứng bên cạnh cửa sổ không biết nói gì. Đổng Mặc đang quan sát, lại bị một phần tài liệu báo cáo đâng mở ra đặt trên bàn. Bên trong tài liệu là chi chit tên những người đã từng có tiền án. Cô đem bánh mì đặt qua một góc bàn, nhìn chằm chằm vào tài liệu có chút đăm chiêu.
Trước mắt, trong vụ án máy bào này đã có bốn nạn nhân bị giết hại, ba người trong số đó đã tử vong còn một người đang hôn mê bất tỉnh. Trong bốn nạn nhân, có hai người là phụ nữ đã kết hôn, một thiếu niên trung học và một bà lão. Hung thủ có dáng người cao, sức lực lớn…Đổng Mặc từ từ kết nối những thông tin này lại trong đầu nhưng một lúc lâu sau vẫn không tìm thấy chút logic nào. Cô chán nản ngồi nhìn xung quanh, đột nhiên, có một lời tự thuật của một tội phạm hấp dẫn ánh mắt của cô.
Có một loại người căm hận phụ nữ đã kết hôn mạnh mẽ hơn, cố chấp hơn những người khác….
Cô nhìn đến đây, trong đầu đột nhiên lóe lên cảm giác, giống như đó chính là logic mà cô đang tìm kiếm. Cô nhanh chóng cầm bút đặt bên cạnh lên, tìm một tờ giấy trắng viết tên bốn nạn nhân, cùng với người thân, nghề nghiệp, tuổi tác, vân vân, tất cả thông tin mà đã điều tr.a được lên trên đó. Không hiểu sao một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Trầm tư một lúc, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng đi về phía Ôn Hành Viễn.
“Cục trưởng Mã, đội trưởng Ôn.” Đổng Mặc lên tiếng chào hỏi hai người, cắt ngang câu chuyện của họ. Cục trưởng Mã nhìn Đổng Mặc mỉm cười. Đổng Mặc lấy ra tờ giấy viết tên bốn nạn nhận cô vừa mới liệt kê sau đó vừa chỉ vào đó vừa nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu tất cả vụ án máy bào này là do cùng một người làm, tôi đoán mục tiêu tiếp thao nhất định sẽ là một người phụ nữ đã kết hôn khoảng trên dưới ba mươi tuổi.”
Cục trưởng Mã hỏi lại: “Một người phụ nữ đã kết hôn khoảng trên dưới ba mươi tuổi?”
Đổng Mặc gật đầu: “Tuy không có căn cứ xác thực nhưng tôi đoán mục tiêu tiếp theo của hung thủ có thể là phụ nữ đã kết hôn trên dưới ba mươi tuổi. Nạn nhân đầu tiên và nạn nhân thứ ba lần lượt là Từ Tâm Ý hai mươi tám tuổi và Đường Á Lâm ba mươi tuổi. Hai người họ đều có đặc điểm chung là đã kết hôn, chồng đều làm việc ở xa, ít khi trở về nhà.”
“Theo như cô nói, nạn nhân thứ hai và thứ tư là thiếu niên và bà lão kia phải giải thích thế nào? Hơn nữa, lão Viên không phải đã từ chức từ lâu rồi ư?”
Vưu Nhiên đi tới cất tiếng hỏi. Từ khi Đổng Mặc lại đó, Vưu Nhiên đã chú ý đến, nghe Đổng Mặc phân tích liền hỏi, mà đây cũng là nghi vấn cục trưởng Mã muốn hỏi.
“Lão Viên tuy đã từ chức ở đội cảnh sát nhưng thường xuyên phải ra ngoài chạy xe. Còn về bà lão và thiếu niên trung học thì chính là hắn muốn đánh lạc hướng chúng ta. Hung thủ chắc chắn là một người đàn ông cực kỳ căm thù phụ nữ đã kết hôn.”
“Đổng Mặc, đừng quên là chúng ta đang phá án! Phỏng đoán thì rất nhiều nhưng quan trọng nhất phải dựa trên căn cứ chính xác, chứ không phải là suy nghĩ chủ quan của cô Mà phỏng đoán này của cô hoàn toàn không có căn cứ!” Có thể do suy luận của Đổng Mặc quá chủ quan nên thuyết phục được những người khác, nên một đồng nghiệp lên tiếng phản bác. Nhưng cục trưởng Mã lại lên tiếng, cắt ngang lời nói của người kia: “Suy luận của Đổng Mặc không phải không có lý!” Ông quay đầu sang nhìn cô, rồi nói: “Việc cô cần làm đó là chứng minh suy đoán của mình là đúng. Bởi vì rất có thể đó chỉ là sự vô tình trùng hợp trong kế hoạch của hung thủ mà thôi.”
“Trong tình huống không có manh mối gì như hiện giờ, có lẽ suy đoán của Đổng Mặc có thể giúp chúng ta có một bước đột phá. Nhưng cục trưởng Mã đã nói, đây chỉ là suy đoán chủ quan của Đổng Mặc, trên đời này không phải không có sự trùng hợp. Hai người chồng của hai nạn nhân thứ nhất và thứ ba hàng năm đều rất ít khi ở nhà là mới chỉ là bên ngoài, rất có thể nó còn có mối liên quan nào đó sâu hơn, chỉ là chúng ta chưa có phát hiện ra mà thôi.”
Sau khi nghe cục trưởng Mã nói, lại nghe Đổng Mặc giải thích tiếp, Vưu Nhiên cũng mường tượng ra điểm chung giữa những nạn nhân. Bằng trực giác, Vưu Nhiên cảm thấy rất có thể là lý do này, song đáng tiếc cô không có chứng cứ để chứng minh. Thế nhưng, suy đoán này đã từ từ cắm sâu vào trong lòng cô, cô hiểu Từ Tâm Ý, hiểu hơn bất cứ người nào khác.
Cục trưởng và Vưu Nhiên đều ủng hộ mình, Đổng Mặc rất vui mừng. Cô cũng biết suy đoán của mình không có căn cứ, nhưng cô vẫn muốn tự mình thử nghiệm. Đổng Mặc ngẩng đầu mỉm cười, nhìn cục trưởng Mã: “Xin cục trưởng phê chuẩn cho tôi mặc thường phục điều tra.”
Ôn Hành Viễn chau mày, cúi đầu nhìn cô; còn cục trưởng Mã cũng nhìn cô: “Tôi và Hành Viễn cũng đang nói đến chuyện này. Vụ án này nhất thiết phải cần mấy cảnh sát nữ mặc thường phục điều tra. Ai ngờ cô lại chủ động xin đi giết giặc.”
Do tổ chuyên án không có nhiều nữ nên phải điều thêm vài cảnh sát nữ từ bên tổ khác sang. Đổng Mặc được điều đi đến một khu dân cư khác, số lượng người mặc thường phục ở các khu dân cư cũng được tăng lên, bắt đầu hành động trong tối nay.
Buổi chiều, Đổng Mặc vội vàng chạy về nhà thay quần áo. Khi cô đang chải đầu trong nhà tắm thì nghe thấy có tiếng mở cửa, ra ngoài nhìn thì thấy Ôn Hành Viễn đang đứng trên bậc thềm.
“Chú Ôn, sao chú lại quay về ạ? Chuyện ở đội thế nào rồi? Cháu sắp chuẩn bị xong rồi.” Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Đổng Mặc vừa thay giày vừa hỏi anh: “Chú Ôn, cháu được phân đến đoạn đường ở ven sông. Còn Tống Ninh thì sao?”
Ôn Hành Viễn nhìn bóng dáng vội vã của cô, đút hai tay vào túi quần lên tiếng trả lời: “Tống Ninh cũng được phân đến đường ven sông.” Đổng Mặc nghe xong thấy hơi lo lắng, sau đó lại nghĩ, đường ven sông dài như vậy, một mình cô không thể giám sát hết được, mà chỗ đó cũng có vài khu dân cư nên điều thêm người đến đấy cũng là chuyện hợp lý.
Đổng Mặc thay giày xong, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Cô cứ nghĩ anh đi ra luôn nhưng anh vẫn đứng im ở đó. Cô khó hiểu, hỏi anh: “Sao chú không đi?”
Ôn Hành Viễn lấy lại tinh thần, rút tay trong túi quần ra, chăm chú nhìn cô, nói: “Đổng Mặc.” Câu tiếp theo như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nào nói lên lời. Bây giờ chỉ cần nghe thấy Đổng Mặc phải rời khỏi anh một mình đi làm nhiệm vụ, trong lòng anh lại cảm thấy rất bất an. Không phải anh lo lắng về vụ án, cái anh sợ hãi là người kia muốn gây tổn thương cho cô, sẽ nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa, khiến cô rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Ngộ nhỡ anh không thể tới kịp, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra… Anh thật sự không dám nghĩ thêm…
“Chú Ôn, cháu không còn là trẻ con nữa. Hãy tin tưởng cháu, cháu nhất định có thể hoàn thành. Hơn nữa, quanh đây còn có rất nhiều cảnh sát tuần tra, sao chú lo lắng như thế?” Đổng Mặc nhìn vào đôi mắt anh, tuy anh không nói gì nhưng cô biết anh đang lo lắng cho mình. Cô lên tiếng động viên anh, đồng thời cô cũng không hiều được, nguyên nhân anh lo lắng cho mình như thế.
Ôn Hành Viễn không biết giải thích như thế nào, còn Đổng Mặc không biết phải nói ra sao: “Chú Ôn, cháu phải làm sao để chứng minh cháu đã hai mươi bốn tuổi?”
Không chờ anh kịp hiểu câu hỏi, cô đã duỗi hai tay ra ôm anh, một tay vén áo khoác ngoài của anh ra, qua áo sơ mi, chạm vào thắt lưng anh. Ngón tay cô lành lạnh, nhẹ nhàng tiếp xúc với eo anh, khiến anh cảm thấy hơi nao lòng.
Anh cúi đầu, nhìn thấy đôi môi cô hơi nhếch lên mang theo sự bướng bỉnh, cảm thấy buồn cười. Cái gọi là chứng minh mình không phải trẻ con chính là đi khiêu khích anh à?
Khi anh định kéo tay cô ra thì lại thấy cô tiến sát mình hơn, hôn lên môi anh; hai bàn tay anh buông thỏng siết chặt lại. Sau khi Đổng Mặc buông anh ra, anh cúi đầu xuống nhìn thấy vẻ tươi cười giảo hoạt cùng quyến rũ của cô, trái tim đột nhiên đập liên hồi.
Đổng Mặc cười thành hình vầng trăng, vừa lòng nhìn vẻ mặt thất thần của chú Ôn, nhân lúc anh không chú ý, cô kiễng chân lên đặt một lên môi anh lần nữa. Một cảm giác mềm mại hiện lên trong lòng anh, anh hơi cứng ngắc tùy ý để Đổng Mặc hôn lên môi mình, mãi đến khi cô ngây ngô muốn thử tiến vào trong miệng anh, anh mới giống như một con thú bị giam lâu ngày được thả ra, đưa tay lên nắm lấy cánh tay Đổng Mặc, đẩy mạnh cô vào tường.
Một tay không thể kiềm chế được xoa thắt lưng nhỏ nhắn của cô, Ôn Hành Viễn mạnh mẽ hôn lên môi cô, giống như muốn nói cho cô biết như thế nào mới là hôn sâu. Giờ khắc này, anh hoàn toàn bị lạc trong sự nhiệt tình của Đổng Mặc, ngọn lửa đột nhiên kia đang dần dần thiêu đốt anh, đôi môi ấm áp ngọt ngào của Đổng Mặc khiến anh lưu luyến không muốn buông ra. Cho tới bây giờ anh mới biết, hóa ra cô bé của anh cũng có một mặt yêu mị như vậy.
Cả người Đổng Mặc như đang bay bổng giữa không trung, cảm giác như hô hấp của mình được xen lẫn vào trong hơi thở của anh, trong lòng có một sự kích động xa lạ. Ngay khi anh buông cô ra, Đổng Mặc ngẩng đầu nhìn anh đang thở gấp, nhìn không được nghiêng người hôn nhẹ lên khóe miệng anh, sau đó không chút xa lạ, từ từ hôn thẳng xuống, dọc theo chiếc cằm góc cạnh rồi di chuyển đến hầu kết trên cổ anh.
Một cảm giác ham muốn đột nhiên dâng lên trong lòng anh, cố gắng ức chế cảm giác của chính mình, anh bắt lấy tay Đổng Mặc: “Đổng Mặc…đủ rôi.” Anh nhíu chặt lông mày, nhanh chóng ngăn cản hành vi châm lửa của cô.
Đổng Mặc đứng thẳng dậy, mở tô mắt nhìn anh, hơi nở nụ cười hờn dỗi, động viên anh: “Chú Ôn, đừng lo lắng.”
Ôn Hành Viễn hơi nhíu mày, nhanh chóng sửa lại áo sơ mi bị cô làm hỗn độn, sau đó mới nâng hai má cô lên, nhìn cô hỏi: “Ai dạy em?”
Đổng Mặc nhất thời không kịp phản ứng, không hiểu anh hỏi dạy cái gì, nhưng sau vài giây cô đột nhiên hiểu ra, chuyện chú Ôn hỏi chính là việc cô hôn anh lúc nãy. Nhưng cô sẽ không nói cho cô biết, là do cô xem sách. Có điều, nhìn thấy chú Ôn luôn luôn bình tĩnh bây giờ lại hơi lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, nhất thời cô có cảm giác hoan hỉ.
“Thật ra, sau này có thể thường xuyên như vậy, anh cũng không ngại.” Ôn Hành Viễn hơi mỉm cười, tiến lên nói nhỏ vào tai cô: “Nhưng mà đừng chọn trước lúc có việc quan trọng.” Giống như hôm nay vậy. Bây giờ hai người đều có nhiệm vụ phải hoàn thành, mà hiện giờ, người khó chịu nhất có lẽ chính là anh.
Đổng Mặc ngồi trên xe với anh, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, quay sang hỏi anh: “Chú Ôn, áo bành tô hôm qua bác Phương khoác trên người cùng chất liệu với vật chú tìm thấy bên cạnh thùng rác đúng không?”
Ôn Hành Viễn gật đầu, lại cảm thấy không đúng, quay đầu lại hỏi: “Chẳng lẽ em nghi ngờ bố mẹ Dĩ Nam?”
Đổng Mặc thấy anh hiểu lầm ý mình, vội vàng lắc đầu. Đúng lúc này, không biết bánh xe trượt phải cái gì, khiến cho xe đột nhiên lao nhanh xuống một con dốc, không thể kiểm soát được. Lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai. Ôn Hành Viễn lập tức ngồi thẳng người, đưa tay siết chặt tay lái, muốn khống chế chiếc xe. Nhưng do chỗ này là dốc thoải, phanh xe không thể nhạy ngay được; xe bị mất kiểm soát, lao vù vù về phía trước.
Khung cảnh lướt nhanh bên ngoài xe khiến cho Đổng Mặc sợ hãi, cô túm chặt dây an toàn, hai mắt nhắm chặt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lo lắng của Ôn Hành Viễn. Nhìn thấy xe không thể kiểm soát được nữa, anh nhanh chóng quay người ôm chặt cô vào trong lòng mình. Đến khi cảm giác có một trận va chạm mạnh, hai người cảm thấy lồng ngực mình nhói đau, hung chấn khiến trái tim cô giống như sắp nổ tung.