Chương 13
Bữa cơm đó một mình Kiều Nguyễn ăn hết, cô vẫn không quá hiểu Thẩm Phụ.
Cô cảm thấy cậu là một người thật phức tạp, cậu giống như ẩn giấu rất nhiều chuyện.
Có lẽ là những chuyện không tốt lắm.
Hạ Y Nhiên đã trở lại từ quê chú Mã, bụng đã có chút lộ ra.
Cô hỏi Kiều Nguyễn: “Con thích em gái hay em trai?”
“Đều được.” Kiều Nguyễn cẩn thận sờ sờ bụng bà, “Sao em không đá con?”
Hạ Y Nhiên tươi cười dịu dàng: “Bốn tháng mới có thể máy thai, hiện tại còn quá nhỏ.”
Tối hôm đó, Kiều Nguyễn đăng một trạng thái mới.
“Sinh mệnh mới thực đáng yêu, đột nhiên hình như không còn khổ sở lắm.”
QQ của cô không có bạn tốt, cho nên ngày thường cô coi nó thành nhật ký của mình.
Lâm Lan liên hệ với Kiều Nguyễn, hỏi cô có thể bổ túc cho con trai mình trước một tuần không.
“Thành tích của kỳ thi cuối kỳ lần này ảnh hưởng đến phân ban học kỳ sau, nếu nó thi không tốt nhất định sẽ bị phân đến lớp rác rưởi, con xem có thể bổ túc cho nó trước một tuần không, sau khi tan học hai tiếng thôi là được.”
Kiều Nguyễn nhìn lịch, cách kỳ thi cuối kỳ còn một tháng nữa.
Cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Ngày đó đến nhà cậu bé vừa lúc là cuối tuần, Lý Nguyệt Minh có việc, Kiều Nguyễn đi một mình.
Dì Lâm rót trà cho cô, bảo cô ngồi đợi một lát.
Không bao lâu, Triệu Diệp từ trên lầu xuống, đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ hết.
Nhìn thấy Kiều Nguyễn thì oán giận: “Sao lại tới sớm như vậy.”
Dì Lâm chỉ vào đồng hồ mắng cậu: “Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, toàn thế giới chỉ sợ còn có một mình con lười như quỷ giờ này mới dậy.”
Triệu Diệp rất có mắt nhìn, vừa thấy mẹ muốn phát hoả thì thành thật không hé răng.
Lâm Lan còn phải đi làm nên không ở lại lâu lắm, đơn giản dặn dò một chút rồi đi.
Kiều Nguyễn buông cặp sách, hỏi Triệu Diệp: “Học ở đâu?”
Triệu Diệp thời khắc nhớ kỹ Lý Nguyệt Minh nói, cũng không dám quá chậm trễ với cô, ngón tay chỉ bên trong: “Phòng em.”
Kiều Nguyễn gật đầu, đi theo cậu ấy.
Cô để Triệu Diệp làm một bài thi trước để xem kiến thức cơ bản của cậu bé thế nào.
Kiểm tr.a xong cô phát hiện trình độ của Triệu Diệp không phân cao thấp với Giang Diễn.
Chính là kiểu đến đề bài cũng đọc không hiểu.
Cô chỉ có thể dạy lại từ phần cơ bản nhất.
——
Mùa đông trời nhanh tối, mới gần 6 giờ mà trời đã tối om.
Triệu Diệp nói đưa cô về lại bị Kiều Nguyễn cự tuyệt.
Triệu Diệp cũng không kiên trì, cậu thuần túy là xuất phát từ lễ phép nói một tiếng.
Cậu dựa lưng vào tường, nhìn Kiều Nguyễn đang yên lặng thu dọn đồ vật, hảo tâm nhắc nhở một câu: “Đường ở nơi này không dễ đi lắm, giống như mê cung vậy, chị đừng để bị lạc.”
Kiều Nguyễn cũng không đặt lời nói của cậu ấy vào trong lòng lắm.
Lúc cô đến là một mình tự đi.
Sau đó đi mười mấy phút, cô mới phát hiện câu nhắc nhở kia Triệu Diệp thật sự rất cần thiết.
Ban đêm trời tối, chút đèn đường còn sót lại còn không đủ để làm cô thấy rõ ràng toàn bộ đường đi.
Cô đi một vòng lại một vòng, không biết chính mình đi đến nơi nào, lại hoặc là, căn bản chỉ vòng quanh tại chỗ.
Nơi này kiến trúc quá giống nhau, cây cối trong hoa viên đều cao to không có cách nào trở thành vật so sánh.
Trong lúc cô không biết làm thế nào thì dường như nghe được phía trước có giọng nói.
“Kết quả kiểm tr.a có rồi sao?”
Giọng nói và ngữ khí đều rất quen thuộc, dịu dàng ôn nhu, Kiều Nguyễn theo bản năng đi đến gần.
“Vâng, ngày mai tôi qua lấy, cảm ơn bác sĩ.”
Trong viện, Kiều Nguyễn chỉ có thể thấy một cái bóng ngược sáng.
Mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt, tóc mới khô một nửa.
Cậu cúp điện thoại chuẩn bị vào nhà, lại trong tích tắc đó ngừng lại.
Xoay người, sau đó cậu thấy được Kiều Nguyễn.
Đối với việc Kiều Nguyễn xuất hiện ở chỗ này, cậu không có bất luận nghi hoặc hay kinh ngạc nào.
Thẩm Phụ đi qua mở cửa ra, đáy mắt cậu vẫn là ý cười nhàn nhạt: “Cậu tới tìm tớ à?”
Không nghĩ tới thật sự là cậu, Kiều Nguyễn mím môi, giống như lênh đênh trên mặt biển cuối cùng cũng tìm được ngọn hải đăng.
“Tớ tới dạy thêm, kết quả không cẩn thận lạc đường.”
Thẩm Phụ cười cười, đúng là chuyện mà cô có thể làm được.
“Chỗ này không dễ đi, tớ dẫn cậu ra ngoài.”
Kiều Nguyễn không cự tuyệt, cũng không có cách nào cự tuyệt.
Nếu cự tuyệt thì hôm nay cô đừng mong ra được khỏi chỗ này.
Cô im lặng đi theo phía sau Thẩm Phụ.
Đại khái là cảm thấy quá an tĩnh, vì thế Thẩm Phụ mở miệng: “Bổ túc cho Triệu Diệp à?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Cậu quen à?”
“Em họ Nguyệt Minh, tớ cũng gặp qua vài lần.”
Kiều Nguyễn như suy tư gì trầm ngâm một hồi: “Tớ vừa nghe thấy cậu nói kết quả kiểm tra, cậu bị ốm à?”
Thẩm Phụ cười cười: “Ừ, từ rất lâu trước kia rồi.”
“Nghiêm trọng không?”
“Chắc là nghiêm trọng, đã trì hoãn lâu lắm rồi.”
Trái tim Kiều Nguyễn thắt lại: “Vậy tại sao không điều trị sớm.”
Vì sao không điều trị sớm?
Cậu trước kia không nghĩ tới muốn trị, gần đây mới bắt đầu có ý niệm này.
Cậu cũng không rõ ràng lắm là vì sao, chỉ là đột nhiên bắt đầu cảm thấy tò mò với một số thứ.
Đột nhiên rất muốn tự mình trải nghiệm và cảm nhận một chút.
Thẩm Phụ không trả lời, Kiều Nguyễn cũng không tiếp tục hỏi.
Cậu không chỉ đưa cô ra khỏi tiểu khu, thậm chí còn đưa cô về tận nhà.
Cho dù Kiều Nguyễn nói không cần.
Đến dưới lầu nhà cô, Kiều Nguyễn nói hẹn gặp lại với cậu, cậu tươi cười ôn nhu: “Ngủ ngon.”
Mãi cho đến khi lên nhà, cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.
Thân ảnh của Thẩm Phụ lẻ loi đi dưới ánh đèn đường.
Một khắc đó, Kiều Nguyễn đột nhiên có chút khổ sở.
Không hiểu sao, cảm thấy khổ sở thay cho cậu.
—–
Các nữ sinh trong lớp dạo này bắt đầu bàn tán chuyện mấy tên lưu manh ngoài trường, nghe nói đã có người bị đoạt tiền, còn suýt chút nữa bị chiếm tiện nghi.
Nhắc tới những người đó, các cô vẻ mặt chán ghét: “Bọn họ hiện tại đang mốt tìm học sinh ngoan làm bạn gái, cảm thấy có mặt mũi, cho nên cả ngày ở xung quanh trường học lắc lư. Một đám miệng lưỡi trơn tru, thế mà còn có người mắt mù cắn câu.”
“Tài Cao bên kia thì sao?”
“Tài Cao cũng có, bên đó còn nhiều hơn.”
Thầy toán và cô vật lý cho Kiều Nguyễn vài tờ bài thi đại học của các tỉnh khác.
Tiến độ học tập của cô nhanh hơn các bạn trong lớp, kiến thức lớp 12 cô đã sắp hoàn thành hết.
Cô đeo nút bịt tai, không để ý đến chuyện bên ngoài, chuyên tâm làm bài thi.
Ngoại trừ chuyện mấy tên lưu manh, có thể chấn động đến một học sinh trung học đại khái chính là Phái Thành có tuyết rơi.
Tại thành phố này đến tuyết là gì cũng không biết lại liên tục trong nửa tiếng, dùng đầu ngón tay là có thể lau đi những bông tuyết đọng cũng đã đủ làm nhân dân Phái Thành kích động.
Khoảng thời gian đó đâu đâu cũng là ảnh chụp tuyết rơi, Kiều Nguyễn ngồi trong phòng học nhìn những cành khô bên ngoài cửa sổ bị gió thổi va chạm.
Cảnh đông tiêu điều vào lúc này đang được phác họa vô cùng nhuần nhuyễn.
Lúc tan học trời đã gần tối đen, Kiều Nguyễn đeo tai nghe đi về phía trạm xe buýt.
Tai nghe đang phát giọng Anh tiêu chuẩn.
Trời lạnh, cô khoác một cái áo khoác nỉ đào phấn bên ngoài áo đồng phục, tóc đơn giản búi củ tỏi, bên tai là vài sợi tóc mai rũ xuống.
Vóc dáng cao, làn da cũng trắng, đứng ở trong đám người cực kỳ dễ thấy.
Người đứng chờ cùng cô luôn theo bản năng nhìn về phía bên này, cô nghe quá nghiêm túc, cũng không chú ý tới.
Xe đến trạm, cô lại không đi lên.
Bởi vì cô thấy được Thẩm Phụ, cậu vừa từ trường ra, cũng đang đi về hướng bên này.
Cậu lại bắt đầu ở khách sạn à.
Thẩm Phụ cũng nhìn thấy cô, gương mặt không biểu tình nháy mắt treo lên nụ cười, cậu có chút nhanh hơn bước tới đây: “Ban nãy sao không lên xe?”
Cô không biết nói dối, ánh mắt né tránh: “Người quá nhiều, không chen lên được.”
Chiếc xe kia đi qua mặt Thẩm Phụ, bên trong người có nhiều hay không, cậu nhất định thấy rõ.
Nhưng cậu lại không chọc thủng cô: “Bây giờ đang giờ cao điểm tan học, chuyến tiếp theo hẳn là sẽ không đông như vậy.”
Cậu dịu dàng thay cô hoàn thành lời nói dối.
Thật ra Kiều Nguyễn rất muốn hỏi cậu, ông bà cậu lại tới nữa à, tại sao cậu lại ra ở khách sạn.
Nhưng nghĩ nghĩ, Kiều Nguyễn cuối cùng vẫn không hỏi.
Cô cảm thấy như vậy không lễ phép.
Vì thế ôm nghi hoặc, đầy cõi lòng tâm sự ngồi trên xe.
Cho đến tận khi xuống xe bus, dường như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm cô, Thẩm Phụ chủ động thay cô giải thích nghi hoặc: “Bà tớ lần trước đến là vì chuyện xem mắt của ba tớ. Dì kia hiện tại đang ở nhà, cho nên tớ tạm thời không thể về.”
Kiều Nguyễn cảm thấy bọn họ không coi Thẩm Phụ là người một nhà để đối đãi.
Cậu như một vật phẩm có thể có có thể không, hơn nữa thuộc về kiểu nhìn đến sẽ chướng mắt.
“Đúng rồi.” Kiều Nguyễn đột nhiên nhớ ra, quan tâm hỏi cậu, “Kết quả kiểm tr.a lần trước của cậu thế nào?”
“Bác sĩ nói khả năng điều trị sẽ có chút phiền phức.” Cậu cười nói: “Nhưng không sao, có thể điều trị đã rất tốt rồi.”
Ngực Kiều Nguyễn giống như bị mắc cái gì đó, nửa vời, khó chịu muốn ch.ết.
Cô ừ nhẹ một tiếng, cúi đầu đi phía trước.
Thẩm Phụ không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Kiều Nguyễn rốt cuộc không nhịn được, dừng lại, do dự hỏi ra miệng: “Cậu…… Cậu có thể nói cho tớ biết cậu bị bệnh gì không?”
—–
Tối hôm đó, Kiều Nguyễn mơ một giấc mơ.
Trong mơ cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Phụ xé mở khuôn mặt mình, sau đó lấy dáng vẻ máu chảy đầm đìa nhìn về phía cô.
Khi cậu cười với cô, Kiều Nguyễn bị doạ tỉnh.
Lời nói ban ngày Thẩm Phụ nói với cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Bác sĩ nói, tớ hẳn là bị rối loạn nhân cách kịch tính.”
Cậu giống như rất nhanh đã tiếp nhận chuyện này, thậm chí không cần bất kỳ sự giảm xóc nào.
Kiều Nguyễn bị ác mộng bừng tỉnh thì không ngủ lại được, cô kéo tấm rèm ra muốn nhìn ngắm ánh trăng, nhưng khi ngẩng đầu lên lại chỉ nhìn thấy một đường nhỏ hẹp giữa hai toà nhà.
Cô đột nhiên không cảm thấy mình đáng thương, cô cảm thấy Thẩm Phụ đáng thương hơn cô nhiều.
—
Nguyên Đán sắp tới, chủ nhiệm lớp cầm danh sách tiến vào, hỏi những ai muốn tham gia văn nghệ thì đi đến chỗ ủy viên văn nghệ báo danh.
Không có mấy người nguyện ý phí thời gian của mình vào những chuyện như thế này.
Ủy viên văn nghệ chỉ có thể cầm danh sách đi làm công tác tư tưởng cho từng người.
Đi đến chỗ Kiều Nguyễn, cô trầm mặc ngẩng đầu, tay trái còn nắm bút.
Cô thuận tay trái, khi còn nhỏ bị bà nội sửa lại nên bây giờ có thể sử dụng cả hai tay.
Nhưng tay trái thuần thục hơn một chút.
Đại khái là cảm thấy Kiều Nguyễn dễ nói chuyện hơn, cho nên khi thuyết phục Kiều Nguyễn lại dùng nhiều thêm chút thời gian.
Kiều Nguyễn rất dễ mềm lòng, do dự gật gật đầu: “Nhưng tớ cái gì cũng không biết làm.”
“Không sao, chỉ có lớp mình với nhau, đều là bạn học.”
Cô ấy viết tên Kiều Nguyễn lên danh sách, cây bút do dự ở cột nhảy múa, cuối cùng chọn cho cô ca hát.
Ca hát đơn giản, chỉ cần có miệng là được.
Kiều Nguyễn tranh thủ thời gian sau khi tan học làm xong hết các bài thi, giờ nghỉ trưa thầy giáo bổ túc thêm cho cô, nhấn mạnh lại những lỗi sai mà cô gặp phải.
“Vấn đề lớn nhất của em là không đủ cẩn thận, lúc đi thi ngàn vạn lần phải kiểm tr.a đi kiểm tr.a lại, biết không?”
Kiều Nguyễn gật đầu, nhận lại bài thi: “Vâng vâng, em biết rồi ạ.”
Cô trở lại phòng học nhìn thấy Lý Nguyệt Minh ngồi ở ghế của cô.
Thấy cô tới, còn dặn riêng cô buổi tới về sớm một chút.
Kiều Nguyễn bỏ bài thi vào trong hộc bàn: “Làm sao vậy?”
Lý Nguyệt Minh nói: “Tô Dao Nguyệt hôm qua về nhà bị lưu manh ngoài trường cướp túi tiền, cậu ta trông thế vậy mà còn dám đánh nhau với người khác, bây giờ đang nằm trong bệnh viện.”
Kiều Nguyễn kinh sợ: “Rất nghiêm trọng sao?”
“Không nghiêm trọng, bị hai cái tát thôi, mặt sưng phù, cậu ta sợ bị hủy dung nên đến bệnh viện.”
Nghe được cô ấy nói không có việc gì, Kiều Nguyễn tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không sao thì tốt.”
Thời gian này Tô Dao Nguyệt không đi học, xin nghỉ ở nhà.
Cô ấy tạm thời không muốn đi, sợ lại đụng đến đám người ghê tởm kia.
Thẩm Phụ dọn dẹp phòng thay cô ấy: “Nếu cậu sợ thì về sau tớ đưa đón cậu. Sắp thi rồi, không đến trường thì không được.”