Chương 19
Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, rốt cuộc dám đi về phía trước một bước lại bị không chút do dự cự tuyệt.
Thẩm Phụ nhìn theo bóng dáng Kiều Nguyễn về nhà cho đến tận khi đèn phòng cô bật sáng mới thu hồi tầm mắt.
Phái Thành có rất ít thời điểm có thể nhìn thấy nhiều sao trên trời như thế này, ngày mai hẳn là một ngày thời tiết tốt.
Thẩm Phụ cứ như vậy nhìn bầu trời đêm, thong thả duỗi tay, dường như muốn hái một ngôi sao xuống.
Sẽ có một ngôi sao thuộc về cậu sao?
Cậu cười rũ tay.
Vẫn là thôi đi, ngôi sao nên ở trên bầu trời chứ không phải bị loại người dơ bẩn như cậu kéo vào địa ngục.
Chờ cậu về đến nhà đã không còn sớm, ông Thẩm ngồi ở trên sô pha xem tin tức kinh tế tài chính, người chủ trì đang phân tích tình hình rung chuyển của cổ phiếu dạo gần đây.
Thẩm Phụ lễ phép chào hỏi, thay giày vào nhà.
Người đàn ông điều chỉnh nhỏ tiếng TV, hỏi Thẩm Phụ: “Bao giờ thì điền nguyện vọng?”
Cậu cởi áo đồng phục, vuốt phẳng rồi vắt lên cánh tay: “Chắc là sắp ạ.”
Là ngữ khí mệnh lệnh: “Nguyện vọng một điền đại học Dương Thành.”
Thẩm Phụ an tĩnh rũ mắt, không nói tiếp.
Ông Thẩm nói cho cậu: “Đây là trường cũ của mẹ mày, nhất định phải thi vào đó.”
Thẩm Phụ lắc đầu, trực tiếp cự tuyệt: “Con sẽ điền Phái đại.”
Người đàn ông nhíu mày, dường như không nghĩ tới Thẩm Phụ sẽ phản bác: “Mày nói cái gì?”
Cậu đứng ở đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thiếu niên thân cốt thẳng tắp như tùng bách.
Cậu không ngại lặp lại một lần nữa: “Con nói, con muốn đi Phái đại.”
Người đàn ông trực tiếp vung điều khiển từ xa về phía mặt cậu.
Thẩm Phụ không trốn, cậu giống như không cảm nhận được đau đớn, trên mặt lại lần nữa giương lên nụ cười dịu dàng: “Không có chuyện gì thì con về phòng trước đây.”
Đây là lần đầu tiên cậu phản kháng cha nhưng lại không phải vì chính mình.
Bất kể học đại học nào cũng không sao cả.
Nhưng cậu muốn ở cùng Kiều Nguyễn.
Người là một loại động vật cấp cao có ý thức tự mình phòng ngự.
Cho dù không hiểu lắm, nhưng trong tiềm thức, Thẩm Phụ có thể cảm giác được rằng cậu không có cách nào rời khỏi Kiều Nguyễn.
Không thể rời đi.
Tuy rằng đã thoa thuốc nhưng hôm sau đi học mặt cậu vẫn sưng lên, còn có máu bầm.
Cậu đeo khẩu trang đến trường.
Thậm chí trong giờ học cũng không cởi xuống.
Lúc tan học, Lý Nguyệt Minh tới lớp 1 tìm Kiều Nguyễn, thấy Thẩm Phụ đeo khẩu trang thì nhíu mày: “Cậu mang cái đồ chơi này làm gì?”
Thẩm Phụ không sao cả cười cười: “Hôm nay hơi xấu, sợ dọa đến các cậu.”
Lúc đi học, Kiều Nguyễn không chuyên tâm, lực chú ý của cô đều ở trên người Thẩm Phụ.
Vừa rồi lúc cậu uống nước đã kéo khẩu trang xuống, Kiều Nguyễn thấy được.
Không biết là ngã hay bị đánh, một khối bầm rất lớn.
Cô nhớ tới lần trước Thẩm Phụ nói với cô.
Cậu không phải con ruột của cha cậu.
Vết thương trên mặt cậu… là bởi vì cha cậu sao.
Hay là…chính cha cậu làm.
Trong đầu toàn là nghi hoặc, thế cho nên cả một tiết học cô chẳng nghe được vào đầu.
Chuông tan học vừa vang, chủ nhiệm lớp đã gọi cô đi.
Một trước một sau vào văn phòng.
Chủ nhiệm lớp đi đến bồn rửa rửa sạch tay rồi mới quay lại.
Thầy vừa dùng giấy lau khô tay vừa hỏi Kiều Nguyễn: “Dạo này em gặp phải chuyện gì bối rối à?”
Kiều Nguyễn nghĩ tới vết thương trên mặt Thẩm Phụ.
Cô lắc đầu: “Không có.”
Chủ nhiệm lớp như suy tư gì gật gật đầu: “Hôm nay thấy em cả một tiết học đều thất thần, cả người đều rơi vào trạng thái tự do. Với thành tích của em thì không cần gây áp lực quá lớn cho mình, nhưng rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối, thầy hy vọng em có thể dành toàn bộ tâm tư để ứng phó. Dù sao cũng chỉ còn lại một tháng cuối cùng.”
Thầy nói lời nói thấm thía với Kiều Nguyễn thật lâu, cho đến khi chuông vào lớp vang lên mới để cho cô về lớp.
Trong nháy mắt Kiều Nguyễn vào lớp, cô có thể cảm nhận được có một tầm mắt vẫn luôn đuổi theo chính mình.
Cho đến khi cô ngồi xuống, Thẩm Phụ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cậu biết Kiều Nguyễn không muốn nói chuyện với cậu, cậu không nên đến phiền cô.
Một tháng cuối cùng, Kiều Nguyễn cuối cùng cũng lý giải câu ‘chạy nước rút thi đại học’ mà thầy hay nói là có ý gì.
Áp lực trong một tháng này thậm chí còn lớn hơn ba năm trước cộng lại.
Vì để cô có thêm chút thời gian học tập, Hạ Y Nhiên thậm chí đến cả thời gian giữa trưa tan học cũng không muốn lãng phí.
Mỗi ngày bà tự mình đưa cơm đến trường học cho cô.
Xung quanh trường không chỉ có một mình bà là phụ huynh đến đưa cơm, còn có rất nhiều người khác nữa.
Đại đa số đều là vội vội vàng vàng mấy ngụm ăn xong, sau đó tiếp tục về trường ôn tập.
Mỗi đêm Hạ Y Nhiên đều sẽ trộm khóc.
Đặc biệt là nhìn đến 12 giờ mà đèn trong phòng Kiều Nguyễn còn vẫn sáng.
Bảo bối của bà mấy ngày nay bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang gầy đi.
Kiều Nguyễn không phải là người sẽ kể khổ, cô nhìn nho nhỏ người nhưng so với bất kỳ ai cũng có tính dẻo dai chịu đựng hơn.
Cho dù sóng gió có lớn hơn nữa cũng không có cách nào đẩy ngã cô được.
Những việc này, Hạ Y Nhiên đương nhiên là hiểu.
—
Ngày thi đại học kết thúc, phần lớn mọi người đều ở trong nhóm chat hoan hô cuối cùng cũng thoát ly biển khổ.
Chỉ có một bộ phận nhỏ đang lo lắng mình phát huy không tốt.
Kiều Nguyễn cảm thấy chính mình trung quy trung củ, không tính phát huy quá tốt nhưng cũng không quá kém.
Sách giáo khoa lớp 12 và các loại tài liệu ôn tập, lại cả sách giáo khoa lớp 10, lớp 11 khi ôn tập cũng cần dùng đến, cả một chồng cao ngất, một mình cô không mang về được.
Hạ Y Nhiên cố ý cùng Mã Việt Lâm lái xe tới đây.
Mã Việt Lâm đỗ chiếc xe minibus second-hand hai vạn của mình ở ven đường, nhìn chiếc Maybach đỗ ở phía trước xe của ông ta.
Đàn ông cho dù mua không nổi cũng đa phần là am hiểu về xe.
Chiếc này ít cũng phải hai ngàn vạn.
Ông ta lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh post lên vòng bạn bè.
【 Hôm nay cùng bà xã tới Nhất Trung đón con gái của vợ, nhìn đâu cũng thấy Maybach. 】
Lục tục có người lên tiếng.
【 Con xe này thật trâu bò. 】
【 Có người cả đời không đến được La Mã, lại có người sinh ra đã ở La Mã. 】
【 Bình thường thôi, Nhất Trung vốn dĩ chính là trường cấp ba trọng điểm của Phái Thành, bọn con nhà có tiền cũng vào đấy học. 】
……
Mã Việt Lâm đơn giản nhìn thoáng qua rồi tắt màn hình điện thoại cất đi.
Ông ta chuẩn bị rít điếu thuốc.
Kết quả thuốc còn chưa châm xong thì Hạ Y Nhiên xách theo một cái ly nước lại đây.
Sách là do Thẩm Phụ hỗ trợ bê đến.
Hạ Y Nhiên mở cửa xe, hàng ghế phía sau đã bị bỏ đi nên diện tích rất lớn.
Sách được để vào trong.
Hạ Y Nhiên nói lời cảm ơn với cậu: “Thật là phiền cho cháu quá.”
Thẩm Phụ lắc đầu, cười nói: “Không phiền ạ.”
Đứa trẻ hiểu chuyện có lễ phép dường như lúc nào cũng được người lớn yêu thích, Hạ Y Nhiên thậm chí còn nhiệt tình mời cậu về nhà ăn cơm.
Thẩm Phụ lấy lý do buổi chiều còn có việc nên cự tuyệt.
Có lẽ là nhìn thấy Thẩm Phụ nên ghế điều khiển của Maybach mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống.
Trên tay còn đeo găng tay màu trắng.
Ông ta cung kính dò hỏi Thẩm Phụ: “Tiên sinh hỏi, đại khái còn bao lâu mới có thể đi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Phụ phảng phất hơi chút thay đổi, nhưng rất nhỏ đến không thể nào phát hiện.
“Lại đợi lát nữa đi.”
Tài xế cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể an tĩnh đứng ở một bên chờ.
Kiều Nguyễn tới hơi muộn, cô cùng Lý Nguyệt Minh nói chuyện với một vài nữ sinh chơi tương đối thân trong lớp.
Thẩm Phụ nhìn cô, mặt mày bằng mắt thường cũng có thể thấy được trở nên nhu hòa.
Cậu duỗi tay che trước trán cô: “Hôm nay mặt trời hơi gắt.”
Kiều Nguyễn không được tự nhiên lui về phía sau, là sự kháng cự rất rõ ràng.
Tay Thẩm Phụ cứ như vậy xấu hổ ngừng giữa không trung, cậu bất động thanh sắc giũ tay xuống.
Vẫn là nụ cười không chê vào đâu được như mọi ngày, phảng phất như cậu cũng không hề để ý.
Hạ Y Nhiên lại thấp giọng răn dạy Kiều Nguyễn: “Sao lại không lễ phép như vậy, vừa nãy may mà có bạn học Thẩm đồng dọn đồ cho chúng ta, không thì chúng ta còn phải loay hoay đến khi nào.”
Kiều Nguyễn nhìn thoáng qua Thẩm Phụ, xin lỗi cậu: “Thực xin lỗi.”
Thẩm Phụ lắc đầu: “Cậu lại không làm sai, không cần xin lỗi.”
Cô ngồi trên Minibus, lại bắt đầu miên man suy nghĩ, người như Thẩm Phụ, về sau nếu làm ba, khẳng định sẽ là kiểu phụ huynh cưng chiều con vô hạn.
Trên đường về nhà, Mã Việt Lâm hỏi Kiều Nguyễn: “Đứa vừa nãy có phải trước đó đã tới nhà tìm mày không?”
Không biết vì sao ông ta hỏi như vậy, Kiều Nguyễn do dự một hồi, gật đầu.
“Năng lực rất lớn nha, thế mà lại quen biết được kẻ có tiền trâu bò như vậy.”
Là ngữ khí châm chọc.
Kiều Nguyễn không để ý đến ông ta, đầu dựa vào cửa sổ xe nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nơi cô sống hai năm, trước kia nằm mơ cũng muốn được rời đi, bây giờ không hiểu sao lại có chút không nỡ.
Dường như nơi này đã để lại quá nhiều hồi ức.
Chỉ hai năm ngắn ngủi.
—-
Sau khi thi đại học, chủ nhiệm lớp tổ chức một lần tụ tập cuối cùng.
Thầy uống say, cầm microphone nói rất nhiều, lúc sau lại bắt đầu khóc.
Vừa khóc vừa nói: “Hy vọng các em tiền đồ như gấm, không phụ cảnh xuân tươi đẹp.”
Cảm xúc khổ sở hình như sẽ lây truyền, bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng nức nở.
Ba năm cấp ba, sớm chiều ở chung, lần này chia tay, có rất nhiều người có thể cả đời này không gặp lại được nữa.
Kiều Nguyễn có khổ sở, nhưng cô không khóc.
Ngày tụ tập hôm đó, chỉ có một mình Thẩm Phụ không đi.
Chủ nhiệm nói, điện thoại của cậu không gọi được.
Sáng sớm hôm sau, có người ở trong nhóm điên cuồng tag chủ nhiệm.
【 a a a a a bức ảnh kia chụp mặt em biến hình hết cả rồi, thầy thật không có lương tâm. 】
【 Quá xấu quá xấu, may mà thầy chọn làm giáo viên chứ không phải nhiếp ảnh gia, trình độ này, chậc chậc chậc, xô vàng đầu tiên hẳn là tiền thuốc men mà khách trả cho. 】
【 ha ha ha ha ha ha ha ha ha. 】
Kiều Nguyễn tò mò nhấn vào album của lớp.
Suốt mấy trăm tấm, cô xem từng tấm từng tấm một, sau đó cô thấy được bản thân mình.
Cắn ống hút, biểu tình có chút dại ra nghe người khác nói chuyện.
Tấm thứ hai là cô cảm thấy nóng, cởi áo khoác ôm trong tay, người bên cạnh không biết đang nói gì đó khiến cô cười rất vui vẻ.
Đề tài xung quanh ảnh chụp cũng không kéo dài lâu lắm, mọi người lại bắt đầu sôi nổi thương lượng đi đến chỗ nào chơi.
Kiều Nguyễn nhìn bọn họ lên kế hoạch bay từ thành phố nào đến thành phố nào, nói không hâm mộ đó là giả.
Cô chẳng qua chỉ là một cô gái mười sáu tuổi mà thôi, cô cũng giống với đại đa số các cô gái khác.
Nhưng cô không gia nhập đề tài bọn họ.
Cô rất rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, năng lực của cô còn chưa đủ để có thể cho cô tùy tâm sở dục.
Cho nên cô đang nỗ lực, cực kỳ nỗ lực nỗ lực sống sót.
Sau khi có kết quả thi đại học, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại riêng cho Kiều Nguyễn, chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể cảm giác được niềm vui sướng của thầy: “Lần này thi rất không tồi, 712 điểm, năm nay, đứng đầu và thứ hai khoa học tự nhiên toàn tỉnh đều ở lớp chúng ta.”
Số 1 số 2 đều là học sinh ở lớp sao?
Kiều Nguyễn do dự một lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Thẩm Phụ thi được bao nhiêu điểm ạ?”
“720, không thể tưởng được lần này trò ấy phát huy tốt ngoài sức tưởng tượng.”
Thật ra Kiều Nguyễn đã sớm có cảm giác thành tích của Thẩm Phụ tốt hơn cô nhiều.
Nhưng cậu lại luôn cố ý thi kém.
Lợi hại không phải là có thể giành được vị trí số 1, mà là đến điểm của mình là bao nhiêu cũng có thể khống chế.
Điểm tổng của cậu vĩnh viễn chỉ kém Kiều Nguyễn vài phần.
Mấy tờ báo, tạp chí muốn phỏng vấn Trạng Nguyên của tỉnh nhưng liên hệ Thẩm Phụ lại bị lễ phép từ chối.
Vì thế báo chí năm nay chỉ viết một cái tên, thậm chí đến ảnh chụp cũng không có.
—
Thẩm Phụ là từ trong miệng Lý Nguyệt Minh mới biết được chuyện Kiều Nguyễn trúng tuyển đại học Giang Bắc.
Cậu nhìn thư thông báo trúng tuyển bị xé nát trên bàn và mặt đất đầy hỗn loạn.
Người đàn ông vừa mới phát tiết quá mức đã đi ra ngoài hút thuốc.
Mười phút trước, tay phải của Thẩm Phụ còn nằm ở giữa sàn nhà và giày da, bị ngườI ta hung hăng nghiền dẫm.
Cậu đã đau đến mức không còn cảm giác quá lớn.
Cậu ôm tay phải trở lại phòng, cảm xúc trên mặt vẫn phong khinh vân đạm như cũ.
Dì giúp việc lo lắng đẩy cửa tiến vào, khi muốn xử lý miệng vết thương cho cậu thì cậu đã có thể lễ phép ôn hòa từ chối: “Không cần, đã không đau nữa ạ.”
Giúp việc đi rồi, cậu lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Kiều Nguyễn.
【 Khí hậu của Giang Bắc hay thay đổi, cậu chuẩn bị nhiều quần áo dày một chút, cẩn thận bị cảm mạo. 】
Cậu không trách Kiều Nguyễn lừa mình, thậm chí đến một câu chất vấn cũng không có.
Cậu chỉ lo lắng cô sẽ cảm mạo.