Chương 7

Họ đến thời điểm ước định sớm hơn giờđã hẹn. Trăng sáng ít sao, bóng đêm lãng lãng.


Dương Lêđứng ở bên người Lệnh Hồ Diêu, nắm chặt ống tay áo của hắn. Con ngươi thanh trong như nước có chút tựa như sợ hãi nhìn quanh bốn phía, khiến cho Lệnh Hồ Diêu một trận buồn cười, ”Lê Nhi, từ lúc nào mà trở nên cẩn trọng như vậy?”


“ Muội……”, Dương Lê ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Diêu, môi khẽ mở ra, có vẻ như muốn nói gì lại thôi, quay đầu đi, nắm chặt tay lại.


Gió đêm thổi qua, liêu khởi hinh hương thản nhiên từ người Dương Lê, tựa hồ cóđiểm lạnh, Dương Lê run rẩy một chút nhích lại gần Lệnh Hồ Diêu, Lệnh Hồ Diêu khẽ cười, giang hai tay đem nàng ôm vào lòng, mở miệng sủng nịnh, ”Đã sớm nói muội không cần đến mà cứ không nghe.”


“Lê Nhi nhất định không rời Diêu ca ca.”, Dương Lêđem mặt tựa vào ngực Lệnh Hồ Diêu, hạ mi, nhẹ nhàng mở miệng, một trận gióđêm thổi qua, phất phơ lá trúc, một mảnh thê thanh. Quay đầu hướng nhìn cảnh vật thê lương, quay lại, mưa gió cũng thật vô tình.


Chỉ là, thật sự là có thể vô tình vậy sao? Ta nghĩ, ta thật sự làm không được. Ngươi ởđâu? Nhạc Thu Hàn. Một khi nói đi, liền như vậy quyết nhiên rời đi, tuyệt không hề quay đầu lại. Từng thấp giọng ngâm xướng, theo men say thản nhiên nói với ta ít lời kì lạ, nhiễu loạn lòng ta, rồi trong giây lát tức giận ta mà rời đi, ngươi thật sự, thực sự rất vô tình.


available on google playdownload on app store


“Hoa tiền nguyệt hạ, lương tửu mĩ nhân. Lệnh Hồ huynh quả nhiên hảo hưng trí.”
Thanh âm điền khẩm của Nhâm Viên theo bóng trúc truyền đến, Lệnh Hồ Diêu cả kinh, trong lòng đột nhiên dấy lên một trận kích động khó hiểu, buông đôi tay đang ôm lấy Dương Lê ra, quay đầu nhìn về phía người đang bước tới.


Nhâm Viên trong ngực ôm kiếm tựa vào trước đình, một thân mặc cẩm bào lam sắc chìm vào bóng đêm, tỏa ra sát khí.
“Hắn……”
Nhạc Thu Hàn đâu? Vì sao còn chưa tới? Lệnh Hồ Diêu nhìn quanh, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, không khỏi trong lòng dấy lên một trận mất mát,” Hắn chưa tới?”


Nhâm Viên nhíu nhíu mi không nói, hắn lại đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước. “Tìm ta?”
Vẫn là giống như trước, dáng vẻ hào sảng, ngạo nghễ cùng lạnh như băng không hề biến đổi. Lệnh Hồ Diêu đột nhiên quay đầu, mặt đổi sắc–


Bạch Ngọc Tiêu của Nhạc Thu Hàn chính làđang kề vào cổ Dương Lê, dù chỉ thoáng dùng sức, với công lực của Nhạc Thu Hàn, chỉ sợ Dương Lê còn chưa kịp lên tiếng liền hương tiêu ngọc vẫn!


Lúc này thần sắc của Dương Lê trắng bệch, đôi con ngươi thủy nhuận gắt gao nhìn Lệnh Hồ Diêu, mở miệng lại không dám lên tiếng.
“Ngươi muốn làm gì?!”


“Giết người.” Trong suốt lạnh như băng, tao nhã mà vô tình. Đây chính là“Tuyết Y Kiếm” danh chấn thiên hạ, cũng là một Nhạc Thu Hàn với hắn thật xa lạ chí cực.


“Nếu phải đòi nợ, là ta phụ ngươi, không can hệ gìđến nàng.”, Lệnh Hồ Diêu lẳng lặng nhìn con ngươi đạm định như trước trước mặt, quen biết mấy tháng qua, vốn quen thấy y luôn vận ngoài một lớp lam y, mà nay một thân huyền y, vẫn tao nhã nhưng cuồng ngạo lạnh như băng, thật sự xa lạ. Thở dài nhỏ giọng, ”Thả nàng, muốn giết thì Lệnh Hồ Diêu quyết không đánh trả.”


Trong ánh mắt của Nhạc Thu Hàn hiện lên nhiều loại thần sắc, cuối cùng mở miệng ảm đạm cười, mang theo tia trào phúng, ”Lệnh Hồ Diêu, ngươi không thiếu gì ta, ta cũng không cóýđịnh lấy mạng ngươi, nhưng thật ra người nữ nhân trước mặt ngươi……”


Dương Lê sắc mặt trắng bệch, nước mắt tuôn rơi như hoa lạc diện bàng, thanh âm run rẩy mở miệng, ”Diêu ca ca, Diêu……”


Lạnh lùng cười, nam tử trầm giọng, ”Dương Lê…… Dương Lê”, hơi hơi giật giật tay, liếc thấy Lệnh Hồ Diêu sắc mặt phát lạnh, hạ bạch ngọc tiêu trong tay xuống, quay đầu sẩn nhiên cười.”Nữ nhi của tiền võ lâm minh chủ Dương Viễn Chí, nữ nhân bên cạnh Trầm Lực Phương, kiều thê của Trầm Long, giang hồđệ nhất mỹ nhân. Đều là ngươi,”, quay đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Diêu, ”nữ nhân mà Cuồng Đao Lệnh Hồ Diêu khao khát! Hảo, hảo.”


Lệnh Hồ Diêu thấy y hạ bạch ngọc tiêu trong tay xuống, vươn tay kéo Dương Lê ra phía sau. Tâm tuy có chút nghi hoặc bởi hành động kì quái của Nhạc Thu Hàn, lại y nhiên có chút tức giận, ”Nhạc Thu Hàn, ngươi đến tột cùng muốn thế nào!”
“Như thế nào, muốn cùng ta giao đấu? Vìả nữ nhân thâm hiểm này?”


“ Câm mồm! Ngươi chớ có cho là ta nhịn ngươi là có thể tùy ý vũ nhục Lê Nhi! Nàng làm người, ta so với ngươi còn thanh……”
Ba!


Thân hình Nhạc Thu Hàn chỉ là giật giật tại chỗ, nhưng trên đất bằng đột nhiên khởi lên một trận gióđêm, cuồn cuộn nổi lên khiến những phiến lá trúc rơi rụng, mặt Lệnh Hồ Diêu rõ ràng sưng lên.


“Lệnh Hồ Diêu, ta rõ ràng đã cảnh cáo ngươi, Nhạc Thu Hàn khinh thường thứ tình ái bố thí, ngươi nhanh như vậy liền quên?”, Nhạc Thu Hàn cười lạnh, ”Ngươi không thiếu gì ta, cớ gì phải áy náy!”


Lệnh Hồ Diêu không lỡ mất ánh thê tuyệt chợt lóe qua ánh mắt y, trong lòng đau xót, cúi đầu, ”Ngươi hôm nay đến tìm ta, đến tột cùng muốn làm gì?”
“Ta vừa rồi đã nói với ngươi.”
“Giết người? Muốn giết Lê Nhi? Vì cái gì!”


“ Vì ả là nữ nhân của Lệnh Hồ Diêu ngươi!” Nhạc Thu Hàn hé môi mỉm cười, trong mắt sát khí càng tăng, thanh âm lại lạnh như băng có chút làm cho người ta sợ hãi, ”Cũng vì ta cao hứng!”
“Ta không cho phép!”


“ Ngươi cũng thật tự tin!”, Nhạc Thu Hàn nhíu nhíu mi, nhìn Nhâm Viên đứng ở xa đang đứng xem, “Không cần đến Nhâm Viên động thủ, mười Lệnh Hồ Diêu ta cũng không đặt ở trong mắt!”
“Chỉ cần Lệnh Hồ Diêu còn, quyết không cho ngươi mảy may tổn thương nàng!”
“Chính là nói……”


Chưa đợi Nhạc Thu Hàn nói dứt lời, Nhâm Viên cười lạnh một tiếng đi tới, ngang qua Lệnh Hồ Diêu nhẹ nhàng nói, ”Chính là nói, ngươi vẫn là muốn cùng Hàn động thủ! Chẳng sợ thương tổn hắn cũng quyết phải bảo vệ nữ nhân bên người?!”


“Ta……”, Lệnh Hồ Diêu trong lòng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Nhạc Thu Hàn, ”Lê Nhi đối ta tình thâm ý trọng, sư phụ càng như phụ mẫu tái sinh, ta sao có thể không đểýđến nàng!”, dứt lời liền chậm rãi rút ra trường đao sau lưng,” Nhạc Thu Hàn, ra chiêu đi!”


Nhạc Thu Hàn không cóđộng thủ.
Thậm chí ngay cả một chút cửđộng cũng không, chỉ là lẳng lặng chăm chăm nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lệnh Hồ Diêu. Gióđêm thổi qua, liêu khởi mái tóc của y, y trang của y, tung bay những phiến lá trúc phiêu tán giữa bầu trời đêm.


“Không sợ”, y ảm đạm cười, phi thường lạc mịch, ”hôm nay chỉ có ta ch.ết mới có thể cứu nữ nhân kia?”
Lệnh Hồ Diêu ngừng thật lâu, nhìn thật lâu, cuối cùng quyết tuyệt thốt ra, ”Ân!”
“Hảo.”


Nhạc Thu Hàn lui hai bước, được Nhâm Viên đứng ở bên người Lệnh Hồ Diêu tay mắt lanh lẹ một phen giữ chặt, tiếng nói trầm thấp mang theo nỗi xót xa không che dấu, ”Sớm đã nói không đáng, ngươi lại không nghe!”


Nhạc Thu Hàn khép lại mắt, môi nhếch lên ý cười bất đắc dĩ, thoát khai cánh tay Nhâm Viên, từ trong ***g ngực lấy ra một phương bạch mạt ném đến trước mặt Lệnh Hồ Diêu, ”Xem người nữ nhân bên cạnh ngươi, vì ngươi trả giá không ít!”


Lệnh Hồ Diêu xoay người nhặt lên, hồ nghi nhìn sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Dương Lê, đem bạch mạt mở ra–
Văn ngân mười vạn, Mộc Hồ Điệp một con, lấy tánh mạng Cuồng Đao Lệnh Hồ Diêu.
Đây là bút tích của Lê Nhi.


“ Không thể nào”, lui ra phía sau hai bước, con ngươi tối đen hỗn loạn không tin, nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt trước mặt, ”Lê Nhi, không phải muội, đúng không?”
“ Diêu ca ca. Muội……”


Không đợi Dương Lê mở miệng nói chuyện, Lệnh Hồ Diêu đột nhiên quay đầu một phen nắm lấy cổ Nhạc Thu Hàn, con ngươi thâm thúy mang theo vẻ cuồng loạn, ”Nhạc Thu Hàn! Là ngươi ngụy tạo thư! Đúng hay không!”


Nhạc Thu Hàn tâm khẽ run lên, cười khổ một chút. ”Lời ta nói, ngươi liền hoài nghi, lời ả so ra dễ dàng tin tưởng, phải không?”
“Ta……”
Buông tay ra, kinh ngạc nhìn nhìn dấu tay trên mảnh cổ tiêm tế, hắn lui hai bước.
“Lê Nhi, muội nói!”


“Muội, muội không có!”, hiển nhiên là kinh hoảng thất thố, trên gương mặt xinh đẹp của Dương Lê tràn ngập nỗi sợ hãi, dù có lớp phấn hồng cũng không che được sắc mặt trắng bệch. ”Không phải muội!”


“ Ta tin lời nàng.”, Lệnh Hồ Diêu không có quay đầu lại, chậm rãi rút ra trường đao sau lưng, ở không trung xẹt qua một tia sáng bạc, con ngươi thâm thúy tối đen lẳng lặng nhìn nam tử khoanh tay quan khán trước mặt.
“Lời ta nói thì ngươi không tin?”


Lạnh lùng cười, lấy ra trong ***g ngực một chiếc khăn tay trắng ném xuống bên chân Lệnh Hồ Diêu, ”Trầm Kí ngân trang, Vạn Phong ngân trang, La Thịnh tiễn trang, từ bảy năm trước đến nay, cùng ngân phiếu tám mươi bảy vạn lượng, bốn mươi vạn lượng mua đầu Dương Viễn Chí, mười bảy vạn lượng mua đầu NgôẢnh, ba mươi vạn lượng mua đầu Trầm Lực Phương.”Đưa mắt qua sắc mặt tái nhợt của Dương Lê, y liếc mắt một cái,”Tất cả ngươi đều không nhớ?”


Nhạc Thu Hàn vài bước đến gần, con ngươi dày đặc nhìn cũng không nhìn ra biểu tình nhìn nữ tử trước mặt môi đều không ngừng run rẩy, lãnh mị cười, ”Chỉ tiếc Trầm Lực Phương không thể nào nghĩ ra, ba mươi vạn lượng hắn đưa cho ngươi, ngươi tìm không được người giết Diêu ca ca của ngươi, dứt khoát liền lấy mạng hắn.”


“Nói bậy!”, Dương Lê rống to, ”Ta như thế nào hội bỏ tiền mua mạng của phụ thân, lại như thế nào hội giết phụ thân của chính mình!”


“ Không thể?”, Nhâm Viên cười hì hì mở miệng, ”Nếu bọn hắn bên trong có người trở ngại mộng đẹp của ngươi? Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng có làm, tiểu mỹ nhân à.”


“Ta, ta không có.” nàng quay đầu lại nhìn về phía Lệnh Hồ Diêu cầu cứu, ”Diêu ca ca, thật sự không phải muội.”
Lệnh Hồ Diêu không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngưng nhìn gương mặt nhợt nhạt cười của người nam tử trước mắt, ”Làm sao ngươi biết tất thảy những điều đó?”


“Hoài nghi?” Nhạc Thu Hàn mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Dương Lê, tuy nét cười ôn nhu lại hàm chứa sát khí, ”Ta không biết nguyên nhân ngươi giết bọn kia, nhưng ba phiên hai lần tìm người đến giết hắn, ta liền lấy mạng ngươi!”


Lệnh Hồ Diêu trong lòng chấn động, hơi hơi ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng, Nhạc Thu Hàn một thân hắc y như trước bình thản lãnh lệ, trên người y, tìm không thấy chút hơi thở giả tạo, đúng như y trước kia từng nói, yêu được hận được, không một thoáng mơ hồ……


Quay đầu lại nhìn người nữ tửđứng bên cạnh, dung nhan trắng bệch lại như trước tiếu lệ, giống như chịu phải một trận kinh hoàng, hắn liền cảm thấy một mảnh thanh minh.


Lê Nhi, thật là muội? Người nữ tử thanh thuần thiện lương kia, tiểu sư muội đến nay vẫn luôn khiến ta vướng bận. Giữa tất cả mọi người, người duy nhất mà ta nguyện ý tin tưởng, chính là muội a!


Giống như nhìn ra ánh mắt của Lệnh Hồ Diêu, Dương Lê ngừng khóc. Con ngươi giương lên đem ba người chung quanh đánh giá một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi khuôn mặt tuấn mỹ của Lệnh Hồ Diêu, nhẹ nhàng mở miệng, ”Diêu ca ca, huynh hội giết Lê Nhi vì phụ thân báo thù sao?”


Ngực bị kiềm hãm, hắn lảo đảo lui về phía sau một bước, ánh mắt có chút bi thương nhìn ý cười nhợt nhạt trên mặt Dương Lê, ”Lê Nhi?”


“Huynh muốn giết Lê Nhi sao?”, Dương Lê chậm rãi cười, lui ra phía sau một bước tựa vào trụđình lạnh lẽo, “Làm nhiều điều như vậy, lại sai lầm nhiều như vậy, ta thật không cam tâm.”


Khẽ cười, lại rõ ràng mang chút tang thương lạc mịch, con ngươi quyến luyến vạn phần đem Lệnh Hồ Diêu từ trên xuống dưới xem xét cẩn thận, ”Lê Nhi làm tất thẩy đều vì muốn cùng Diêu ca ca có cuộc sống bên nhau như mộng ước, nhớ lại năm đó cùng huynh ước định, trong mộng chúng ta có rất nhiều rất nhiều oa nhi đáng yêu.”


“……”
“ Diêu ca ca, Lê Nhi thay đổi nhiều như vậy, huynh thực giật mình?”, Dương Lê ngăn chặn lời nói tiếp theo của Lệnh Hồ Diêu, tiếp tục không nhanh không chậm mở miệng, ”Lê Nhi từ bảy năm trước cũng đã thay đổi.”


“Bảy năm trước, Diêu ca ca còn nhớ rõ không? Phụ thân cưới Nhị nương, nghe đồn là Vô Hoa công chúa bế nguyệt tu hoa trong chốn giang hồ.”


Thấy Lệnh Hồ Diêu hơi hơi gật đầu, Dương Lê nhẹ nhàng cười, ”Từ ngày đó, phụ thân không còn đến phòng của nương, tận đến khi nương lâm phải bệnh nan y, cuối cùng muội cũng nhìn thấy giang hồ mỹ nữ trong truyền thuyết. Nhớ rõ ngày đó thời tiết thật đẹp, bầu trời ánh trăng sáng ngời. Muội mới vừa hầu hạ nương uống xong dược, nữ nhân kia liền bước vào phòng nương……


Tuổi nhỏ vô tri, muội lần đầu tiên nhìn thấy một ngươi xinh đẹp như thế, trong lòng căn bản không rõ hận là gì. Muội hỏi ả là ai, nương cười yếu ớt bảo ta gọi ả là Nhị nương……


Ả vừa đi, sáng hôm sau nương liền tạ thế, ch.ết không nhắm mắt. Ta không biết ả bên tai nương khẽ nói gì, sau đó nương liền ói ra thật nhiều máu, muội khóc lấy tay ngăn nhưng như thế nào cũng ngăn không được. Sau đó, muội được ả trông nom, cuộc sống mỗi ngày mỹ mãn. Trước mặt người khác ảôn nhu hiền thục, muội nhu thuận lanh lợi. Chỉ là Diêu ca ca, huynh có biết từ sau ngày đó, bài tập mà muội phải làm mỗi ngày là gì không?”


“……”


“Là cười. Hư ngụy cười, siểm mị cười. Chẳng sợả dùng châm đâm lên tay chân muội, chẳng sợ bịả mạt thượng kìđộc toàn thân, muội đều phải cười thật vui vẻ. Một lần bởi vì muội chạy đến trước mặt huynh khóc bịả phát hiện, bịả dụng độc hạ lên chân, bảy ngày sau mới bước xuống được……”


Lệnh Hồ Diêu nhíu nhíu mày, nhớ mang máng xác thật là có một ngày như vậy, Lê Nhi ở trước mặt hắn khóc rất lâu, hỏi nàng vì sao, nàng lại chỉ lắc đầu không nói, rồi sau đó không bao lâu liền bệnh nặng phải nằm trên giường thật lâu mới khỏi. Nguyên lai, là như thế! Trong lòng đột nhiên đau nhói, “Vì sao không nói với huynh!”


“Muội không thể.”, Dương Lê thở dài mở miệng, từ từ quay đầu nhìn phía Lệnh Hồ Diêu, nhẹ nhàng vươn tay áp lên mặt hắn, ” Diêu ca ca, muội từng thật sự rất muốn rất muốn cùng huynh cùng nhau cao chạy xa bay. Nhưng muội không cam tâm, muội không cam tâm ả nữ nhân kia đoạt đi tâm của phụ thân, đoạt đi vị trí thuộc về nương! Muội hận ả vào lúc nương tuyệt vọng nhất lại tàn nhẫn hạ một đao. Muội hận ảđối với nương oán hận, lại đem tất cảân oán trút lên người muội!


Muội càng hận phụ thân, lại tin lời nói dối trá của ả, dù cho muội bịả trăm lần hành hạ. Cho nên, muội lợi dụng dung mạo xinh đẹp mà nương cho, câu dẫn Trầm gia phụ tử sắc mê tâm khiếu, khiến bọn hắn giết phụ thân, giết ả nữ nhân vô sỉ kia. Huynh biết không, khi muội nhìn thấy ả bị muội một đao hủy hoại dung nhan tuyệt mỹ, bộ dáng phát cuồng mà ch.ết, thật hảo vui vẻ. Muội thật làm sai sao, Diêu ca ca?”


Không biết từ khi nào gióđã nổi lên, nùng vân che khuất ánh trăng sáng tỏ, chỉ mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng. Nhạc Thu Hàn đứng ở dòng suối nhỏ không xa, đôi mày thanh tú hơi hơi nhướng lên, giống nhưđang trầm tư suy nghĩđiều gì.
“Lê Nhi……”


“Hư”, Dương Lê cười đưa tay che lại miệng Lệnh Hồ Diêu, mủi chân khiển lên hôn hắn, cười khẽ tựa đầu vào ngực hắn, ”Diêu ca ca, Lê Nhi như vậy, huynh còn yêu không?”
“Yêu.” Lệnh Hồ Diêu thu nhanh cánh tay đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, giống như che chở cho một khối trân bảo.


Nhạc Thu Hàn rốt cục hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng tuyệt mỹ hơi nhếch lên, cười lại như không cười, thực chua xót. Lệnh Hồ Diêu không có nhìn về phía y, chỉ si ngốc nhìn nữ nhân đạm mạc có chút xa lạ trước mặt, trong con ngươi thâm thúy tràn ngập nỗi đau lòng.


“Diêu ca ca, muội muốn giết huynh, huynh có hận muội không?”
“Là điều muội muốn, huynh có khi nào cự tuyệt?”, Lệnh Hồ Diêu ôn nhu cười, tay càng siết chặt. Nếu như thật sự muốn cái mệnh này, cũng đều cho muội thôi. Chỉ cần, có thể mang Lê Nhi ôn nhu thuần tịnh trở về, liền hảo thôi.


“ Ngô……”, Dương Lê cũng không nói gì, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. ”Phụ tử Trầm gia một lòng muốn làm võ lâm minh chủ, mà muội chỉ nghĩđến vị trí minh chủ phu nhân mà thôi, vị trí kia nguyên thuộc về nương, không phải sao? Muội từng hỏi qua Diêu ca ca, có muốn xưng bá võ lâm không? Diêu ca huynh, huynh luôn nghĩđến những ngày nhàn vân nhã hạc, không nghĩđến giao thiệp với giang hồ, phải như huynh đáp ứng muội thì có phải đã tốt rồi không? Trầm Lực Phương đáp ứng cưới muội làm chính thê, nhưng cuối cùng lại đem muội gả cho tên Trầm Long không bằng cầm thú kia. A a, huynh nói, hắn không đáng ch.ết sao?”


“……”


“Về phần huynh, Diêu ca ca.” Dương Lê thoát khai vòng tay của Lệnh Hồ Diêu, lui về phía sau hai bước, sợi tóc tán loạn bị gió cuốn vào bóng đêm, con ngươi thu thủy lóe ra ánh cuồng loạn cùng tuyệt vọng, thì thào mở miệng, ”Huynh thủy chung không chịu buông tha quyết truy tr.a ra Tiêu Diêu Lâu đã giết ch.ết phụ thân, huynh biết không, muốn bỏđi tất cảôn nhu lương thiện, chỉ cần giết huynh làđược. Chỉ cần giết huynh, muội liền không có gì vướng bận, mà huynh, đến khi ch.ết đều hội yêu Lê Nhi thanh thuần thiện lương kia. Cho nên, huynh phải ch.ết, biết không?”


“Sách, thực điên cuồng.”, Nhâm Viên cười khẽ mở miệng, cũng không nghĩ lại thu hút tầm mắt của Dương Lê, nhìn về dòng suối kế bên. Thân ảnh thanh quắc đạm như mây khói kia đứng ở nơi đó, lẳng lặng, thật sâu lắng nhìn Lệnh Hồ Diêu. Dương Lê khúc khích cười, vừa chậm rãi đi về phía y vừa mở miệng. ”Còn hắn, lại cuối cùng pháđi tất cả giấc mộng của ta. Chủ nhân Thiên Sơn kiếm phái, Tuyết Y Kiếm Nhạc Thu Hàn phải không? Quả nhiên đủ vô tình, có thể không chút do dự giết ch.ết Mộc Mộc Ngôn. Biết phu phụ Mộc Mộc Ngôn tự phụ ngoan lệ vì sao tình nguyện vì ba mươi vạn lượng bạc trắng, lại có thể không màng mặt mũi ra tay thư sát tiểu bối không?”


Nhạc Thu Hàn hơi hơi mị nhãn, nhìn Dương Lêđứng lại trước mặt mình, ”Bởi vì ta cầu Trầm Lực Phương bắt được Khổ bà bà, ở trên người ả hạ Long sắt. Biết Long sắt không, xâm nhập phế phủ hấp thực huyết nhục, thiên hạ vô dược có thể giải trừ, chỉ cóđốt cháy Mộc HồĐiệp tạo mùi hương mới có thểđem nó thoát ra ngoài cơ thể. Cho nên, hắn quyết phải đi.” Biểu tình của Dương Lê càng ngày càng thê lương, vẻ tươi cười cũng trở nên quỷ dị, ”Ngươi giết Đỗ Thập Tam cũng đành, ta lại không nghĩ rằng ngươi ngay cả bọn người trong môn hạ của mình cũng có thể như vậy vô tình! Thật ngoài dự kiến của ta.”


Nhạc Thu Hàn chính là thản nhiên nhíu mày, không chút ýđịnh mở miệng, Dương Lê ha ha cười, ”Không phản bác sao? Ta biết rõ ngươi. Liền ngay cả chuyện ngươi vô sỉ câu dẫn Diêu ca ca, ta cũng biết rành mạch! Loại chuyện vô sỉ này mà truyền trên giang hồ, không biết người giang hồ sẽ nghĩ thế nào.”


“Ngươi không có cơ hội!”, Nhâm Viên lạnh lùng cười, tay khoanh trước ngực tựa vào thân trúc, híp mắt nhìn nữ nhân mang ý cười trên mặt kia,” Chỉ bằng một mình ta là có thể cho ngươi……”


“ Nhâm Viên.” Nhạc Thu Hàn rốt cục mở miệng, nhẹ nhàng lạnh lùng không vui không giận, con ngươi trong suốt không hướng về phía Dương Lê, ngược lại dừng ở trên người Lệnh Hồ Diêu, ”Kẻ khác nghĩ gì thì can hệ gìđến ta? Ta yêu ai hận ai, thì sao nào? Ta yêu Lệnh Hồ Diêu, ngươi, bọn hắn, người trong thiên hạ, kẻ nào có thể khó dễđược ta!”


Lệnh Hồ Diêu hô hấp bị kiềm hãm, ngơ ngác nhìn Nhạc Thu Hàn cuồng phóng ngạo nghễ, trong đầu câu nói kia liên tục lập lại, ta yêu Lệnh Hồ Diêu, ngươi, bọn hắn, người trong thiên hạ, kẻ nào có thể khó dễđược ta!


Đây là Nhạc Thu Hàn! Không hề che dấu, thuần túy kiêu ngạo Nhạc Thu Hàn! Trong lòng giống như có cái gì ngắt nhéo, đau đến hốc mắt có chút chua xót.


“Vô sỉ!”, Dương Lêđột nhiên ngoài dự kiến thét chói tai, cười đến thê lương, ”Ngươi thật vô sỉ!! Ngươi nghĩ Diêu ca ca hội yêu một nam nhân như ngươi! Đừng có vọng tưởng! Hắn căn bản sẽ không yêu ngươi, ngươi chỉ làm cho hắn ghê tởm mà thôi!”


“ Lê Nhi.”, Lệnh Hồ Diêu nhìn biểu tình Nhạc Thu Hàn, trứu mi đi lên trước vài bước giữ chặt tay nàng, cũng không nghĩ bị nàng một phen bỏ ra,” Nhạc Thu Hàn, Tuyết Y Kiếm! Lại nguyên lai một nam nhân đoạn tụ chi phích! Ghê tởm! Ghê tởm!”


Nhạc Thu Hàn không phản bác, hơi hơi nhếch miệng, có chút đồng tình nhìn nữ tử gần nhưđiên cuồng trước mặt.
Dương Lê kêu khóc một hồi, rốt cục im lặng, quay đầu lại nhìn Lệnh Hồ Diêu nhẹ nhàng cười. Con ngươi tú lệ mang nét xin lỗi cùng nhu tình, ”Diêu ca ca, thực xin lỗi.”


Lệnh Hồ Diêu chấn động, còn không kịp phản ứng liền thấy Dương Lê từ trong tay áo rút ra một thanh đoản kiếm, hướng Nhạc Thu Hàn đâm tới–
“Nhạc Thu Hàn!”


Nhạc Thu Hàn sắc mặt trầm xuống, theo thói quen tính huy chưởng ra chắn cũng không nghĩ lại nghe được Lệnh Hồ Diêu một tiếng rống to, nao nao, nhớđến ánh mắt phẫn nộ của Lệnh Hồ Diêu ngày ấy, hơi hơi ngẩng đầu, lo lắng ta tổn thương nàng? Mặc dù biết nàng hại ngươi, ngươi vẫn như trước say đắm yêu nàng?


“Ách……”, có vật thể gì bén nhọn nhập trong bụng, thực lạnh. Mười năm trước, cũng có cảm giác như vậy, thân thểđau đớn, trên miệng cảm nhận một thoáng tinh ngọt, bóng đêm tối đen khôn cùng.


“Diêu ca ca là của ta, ta vĩnh viễn không đem hắn cho ngươi!”, Dương Lê xoay chuyển chủy thủ trong tay, cảm giác được chất lỏng ấm áp mãnh liệt tràn ra bàn tay, cười lạnh nhìn dung nhan như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc trước mặt, nhẹ nhàng mở miệng. ”Phá hỏng mộng của ta, nhưng, ngươi vĩnh viễn cũng không cóđược Diêu của ta.”


Vừa dứt lời, đưa tay rút nhanh chủy thủ, không chút do dự cứa lên chiếc cổ mảnh khảnh của mình, ”Yêu hắn, tuyệt đối sẽ không sâu sắc như ta……”
“Tiểu Hàn!”
“Lê Nhi!”


Hết thảy mọi chuyện phát sinh đột ngột, còn không kịp phản ứng thìđã chấm dứt. Lệnh Hồ Diêu cùng Nhâm Viên bay nhanh về phía hai người, đón lấy thân hình ngã xuống.


“Tiểu Hàn! Vì cái gì không ra tay, vì cái gì!”, Nhâm Viên đem Nhạc Thu Hàn ôm vào ***g ngực, điểm huyệt giúp y cầm máu lại y nhiên không thể ngăn cản dòng chảy tinh hồng mãnh liệt, run giọng gầm nhẹ. Nhạc Thu Hàn lại chỉ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn thân ảnh ôm nữ tử bi thống muốn ch.ết, si ngốc, tràn đầy bi thương bên cạnh.


Gió lẳng lặng thổi qua, bóng trúc dưới ánh trăng giấu đi thủy ngân nhợt nhạt trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng trong suốt. Lệnh Hồ Diêu, nữ nhân kia quan trọng đến vậy sao, quan trọng đến mức dù ta không đánh trả, ngươi cũng không ban cho ta một cái ánh mắt quan tâm? Một chút nguyện vọng nhỏ bé như vậy, cũng là lòng tham của ta sao?


Có chất lỏng gì rơi trên mặt, nhỏ vào khóe miệng, hơi hơi mằn mặn. Mờ mịt quay đầu, lại ngạc nhiên thấy dung nhan tuấn dật không kiềm chếđược của Nhâm Viên lại mang những giọt lệ trong suốt, đau đớn, đau lòng, hối hận, các loại cảm xúc lần lượt thay đổi ở trong mắt hắn, môi hé ra, lại cuối cùng không nói được lời nào.


Còn có người vì ta khóc sao?
Mở miệng muốn cười, miệng lại dâng lên một cảm giác tinh ngọt. Nhẹ nhàng nâng tay, bị hắn một phen cầm lấy áp lên mặt, ấm áp, mang theo đau lòng cùng ôn nhu vô tận. ”Viên, thực xin lỗi, khiến ngươi lo lắng như vậy.”
“Ngươi này bổn đản!”


Nhâm Viên muốn ôm lấy y, cũng không nghĩ lại bị Nhạc Thu Hàn ngăn cản, chậm rãi lắc lắc đầu.


“Ngươi tột cùng phải chấp mê bất ngộđến khi nào!”, hắn thở dài một tiếng, lại nhìn thấy ánh mắt có lỗi của Nhạc Thu Hàn. Duyên phận giữa người với người, e làđã do trời định. Không thể giữ lại, cũng không thể cưỡng cầu……


Lệnh Hồ Diêu quỳ gối trước người Dương Lê,vô lực nhìn máu tươi không ngừng trào ra, run rẩy đưa tay ôm nàng vào lòng.
“ Diêu…… ca…… ca……”
“Không cần nói.”, một phen cầm lấy bàn tay dần dần lạnh như băng, Lệnh Hồ Diêu đau lòng không chịu nổi, ”Không cần nói……”


“Không nói sẽ không còn cơ hội.”, đôi mắt Dương Lê mờảo nhìn gương mặt bi thương tựa hồ như muốn ch.ết đi của Lệnh Hồ Diêu, gương mặt tái nhợt chợt xẹt qua một tia huyết tố, ”Diêu ca…… ca, đừng quên Lê Nhi cóđược không? Xin đừng…… quên Lê Nhi……”


“Sẽ không, huynh vĩnh viễn không quên muội……”
“Kiếp sau…… kiếp sau, Lê Nhi…… nhất định làm một…… nữ tữ…… thật ôn nhu……, khi…… khi đó…… Diêu ca ca có…… có yêu…… yêu muội không?”
“Có, nhất định có.”


Dương Lê ho khụ khụ, đôi môi mấp máy, đôi mắt mờ dần đi, lại lấy ra một vật từ trong ngực áo đặt vào tay Lệnh Hồ Diêu, ”Mộc…… Mộc HồĐiệp…………”
“Lê Nhi!!!”
“Muội…… mong rằng…… kiếp sau…… sinh một……đôi…… oa……”


“Lê Nhi!!!” Lệnh Hồ Diêu một tay ôm chặt lấy thân thểđang lịm dần trong ***g ngực, như một con thú bị vây bắt mà gào thét lên. Dưới ánh trăng, dung nhan tuyệt mỹ của Dương Lê xẹt qua một tia thủy quang trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhập vào tóc mai……


Nàng thật vẫn yêu Lệnh Hồ Diêu, tình yêu này lại bị quyền lực che khuất, thật là bi thảm nặng nề, hối ám bất kham……
Nhâm Viên khẽ thở dài, cúi đầu nhìn sắc mặt thâm trầm của Nhạc Thu Hàn, nhẹ giọng mở miệng, ”Tiểu Hàn?”


“ Đi.”, Nhạc Thu Hàn chậm rãi mở miệng, níu lấy tay Nhâm Viên lảo đảo đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Diêu, rồi dùng tay ép chặt lên miệng vết thương, xoay người hướng đi ra khỏi rừng trúc.


Nghe được tiếng động phía sau, Lệnh Hồ Diêu mới chậm rãi quay đầu. Dưới ánh trăng bóng dáng lạc mịch, vẻ mặt bi thiết kia, cơ hồ khiến hắn không thể hô hấp.
Không chút nghĩ ngợi, đột nhiên đứng dậy bước nhanh đến, một phen cầm cái cổ tay gầy yếu nhưng ẩn dấu lực đạo kia, ”Đi đâu?”


“……” Nhạc Thu Hàn thản nhiên giương mắt, chăm chú nhìn hắn hồi lâu mới thiển nhiên cười, ”Chữa thương.”
Thanh âm không lớn, lại thanh đạm như gió.
Vừa dứt lời, thân ảnh trước mặt lại đột nhiên ngã xuống, được Lệnh Hồ Diêu nhanh tay đỡ lấy. ”Nhạc Thu Hàn!”


Nhâm Viên lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của Lệnh Hồ Diêu, khinh thường xuy một tiếng xoay người hướng ra khỏi rừng trúc. Không đi quá hai bước liền quay đầu tĩnh lặng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Nhạc Thu Hàn, một hồi lâu sau mới nhìn hướng Lệnh Hồ Diêu, nhấn mạnh từng lời, ”Lệnh Hồ Diêu, Nhâm Viên ta hôm nay rõ ràng bạch bạch nói cho ngươi biết, nếu như có một ngày, ngươi lại làm hắn bị thương, ta tuyệt không buông tha ngươi!”


Lệnh Hồ Diêu không quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt cuồng nộ của Nhâm Viên, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Thu Hàn, tựa đầu vào tóc mai của y, khe khẽ nói gìđó, cơn gió thổi qua khiến những phiến lá trúc rơi rụng……
Thực xin lỗi.
Thực xin lỗi……


Thực xin lỗi, là vì tổn thương của y, vìđau đớn của y, hay vìý tình chấp nhất tuyệt không hối hận này của y?






Truyện liên quan