Chương 3: Chuẩn bị ra ngoài
Tử Phong thở dài, lỡ xuyên rồi thì thôi, nhưng phải xem hình dáng thân chủ này như thế nào cái đã.
Lúc còn là " Tử Phong ", tuy cậu ko đến mức soái ca nhưng cũng có thể xem là có nhan sắc, cũng có nhiều em ngưỡng mộ.
Giờ mà xuyên vào 1 con " bún lèo " da cóc thì Tử Phong thề thà lang thang rồi chờ tỉnh còn hơn.
Nhìn về phía cái gương, cậu nuốt nước bọt, chống tay đứng dậy, đi về phía đó.
Càng lại gần cậu càng hồi hộp, hoảng sợ.
Khi đã đứng trước gương, cậu từ từ nâng mắt lên nhìn và kinh ngạc.
Người con gái trong gương đúng là một mĩ nữ, khuôn mặt rất đẹp, tuy hơi xanh xao nhưng lại làm cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ.
Tử Phong đưa tay run run lên chạm măt:" Oa, đúng là 1 đại mĩ nữ mà.
Nếu là mình trước kia gặp có lẽ cũng yêu mất luôn.
Được, được có khuôn mặt này thì xuyên cũng được." Rồi Tử Phong như nhớ ra gì đó, chậc lưỡi:" Chậc chậc, về nhan sắc thì Mộ Dung Thiên Nguyệt ăn đứt Bạch Tiểu Dung kia, nhưng do mụ kia âm hiểm nên mới được làm " nữ thần ".
Chậc, sắc đẹp này...
mụ đó ghen tị là đúng rồi." Đến khi nhìn thấy thân hình của " mình " thì cậu lại bật ngón cái một lần nữa.
Thân hình này, chỉ có một từ có thể diễn tả: LÉP! Nhưng Tử Phong vui là vì sao? Nếu ngực to mông nở thì cậu chắc chắn sẽ ghét bỏ.
Tuy lúc còn là Tử Phong, cậu thích những cô gái...
khụ khụ...
đầy đặn nhưng ko 1 ai là con trai thích mình có bưởi to, vì nó là 1 sự sỉ nhục.
Con trai mà bị nói là " đồ ngực đàn bà " ai chả ghét, chả hận.
Mà cậu tuy nhập vào 1 cô gái nhưng tâm trí thì vẫn coi mình là con trai.
Giờ mà ngực to mông nở thì cậu nôn ọe mất.
Với lại to gì cho lắm, khó vận động, ( ^^).
Bỏ qua bưởi và dưa hấu ( ngực với mông) thì thân hình của Thiên Nguyệt rất được, cao khoảng tầm 1m6, 1m65, thon thả, nói chung là đẹp.
Nhìn đến mái tóc, cậu dở khóc dở cười, tóc dài ngang eo, dài thế? Cậu ko biết chải cũng chả biết cột đâu.
Đứng suy nghĩ một hồi, cậu cần phải biết bây giờ là thời gian nào, chẳng phải thân chủ đang đi học sao, nếu là ngày trong tuần thì cậu phải đi học rồi.
Nhìn quanh thấy cái điện thoại của thân chủ, cậu lại cầm lên xem, chậc chậc là máy mới nhất của một hãng điện thoại nổi tiếng, đúng là lắm tiền.
Lúc còn là Tử Phong, máy mới nhất của hãng Apple hay Samsung cậu còn ko có tiền mua huống gì cái hãng của tỷ phú này:" Nhà giàu đúng là sướng! Xuyên vào con nhà giàu cũng sướng!".
Cậu xem thời gian: Chủ nhật ngày A tháng B năm C:" Chủ nhật à? Vậy ko cần phải đi học rồi! Vậy hôm nay ra ngoài tham quan vậy.
Mộ Dung Thiên Nguyệt, cô đừng trách tôi, tôi xuyên đến đây ko mang tiền, trong thân xác cô thì ko thể đi làm thêm nếu ko sẽ làm xấu hình ảnh của Mộ Dung gia, vậy nên, tôi dùng tiền của cô nhé? Cảm ơn!".
Nói rồi cậu theo trí nhớ của thân chủ tìm ví tiền, mở ra, Tử Phong thất vọng, ko một tờ tiền:" Cô là con nhà đại gia mà, cái quái gì mà 1 đồng cũng ko có? Chả lẽ cô bị người nhà ruồng bỏ à? Vậy tại sao ở trong nhà đẹp vậy?" Tử Phong đang điên loạn, định vứt cái ví qua cửa sổ thì cậu phát hiện có gì đó, tìm tìm thì cậu từ ngạc nhiên chuyển sang kích động rồi vui mừng: Là thẻ tín dụng.
Đã vậy còn màu vàng kim, có lẽ là giá trị lớn đấy.
Cậu ôm nó vào lòng, ngửa mặt lên trời, cảm tạ:" A...
lão Thiên, cảm ơn ông.
May mắn là ta ko bị cắt đi nguồn sống duy nhất!".
Tự nói một hồi, cậu đi đến tủ kiếm đồ thay để đi ra ngoài.
Mở tủ ra, cậu như muốn phát điên, toàn váy là váy nhưng là hàng hiệu cả đấy.
Giờ tuy cậu là " con gái " nhưng nếu bắt cậu mặc váy thì cậu nghĩ ngay đến cảnh 1 người đàn ông cơ bắp, râu ria mặc váy tạo dáng và cậu sẽ nôn ọe trong đầu.
Cố lục tung cả tủ đồ, cuối cùng cậu cũng tìm thấy 1 và chỉ 1 cái quần đen.
Cậu chọn 1 chiếc áo phông mặc tạm cùng nó rồi chui vào nhà tắm.
Vì ko biết mặc...
áo ngực nên cậu lấy tạm tấm vải dài quấn quanh ngực vừa để dễ di chuyển vừa cảm thấy đỡ...
nhục.
Tử Phong trước kia rất rắn chắc, tuy thân chủ lép nhưng dù gì cũng là con gái cũng có...
gọi là 1 chút, nhưng đối với Tử Phong 1 chút hay nhiều chút đều như nhau, ko thích nên phải bịt lại thôi.
Lúc thay đồ, cậu nhắm mắt mới dám thay, mấy lúc chạm vào " da thịt " cậu liền rụt tay lại, thay đồ mà lắm phong ba bão táp thật.
Lúc soi gương, cậu ko khỏi cảm thán, chậc chậc, người đẹp mặc giẻ rách cũng đẹp.
Cảm thấy đã ổn, cậu liền lấy điện thoại và thẻ đút vào túi quần rồi ra khỏi phòng.