Chương 11: Bóng chuyền
Sáng hôm sau, khi thấy ngày hôm đó có tiết thể dục, Tử Phong đã rất háo hức và vui mừng:" Lâu rồi ko vận động, ko biết " tay nghề " của mình có còn như xưa ko? " Nhưng bỗng cậu nhận ra mình đang ở trong thân thể Thiên Nguyệt, Vận động? Trình độ? Tay nghề? Vứt, vứt hết! Tử Phong có thể nghe được lòng mình đang rỉ máu. Đang ảo não, bỗng cậu giật mình hoảng hốt:" Này, này... đừng nói... đồng phục thể dục của trường này cũng là... váy đấy nhá..." Rồi cậu chạy như bay đến tủ đồ, lục xem đồng phục thể dục và thật may mắn, đồ thể dục là áo phông trắng và quần đùi ngang đầu gối màu xanh. Tử Phong cảm động, ngửa mặt lên trời nói:" Cảm ơn trời, cảm ơn đất vì Người đã ko chặt hết đường sống của con." Nhưng cậu đã quên mất một điều quan trọng...
Đến tiết thể, lúc ôm đồ đi thay cậu mới nhớ ra mình đang là con gái nên sẽ phải thay đồ ở phòng của... con gái. Vậy là Tử Phong phải chờ bọn con gái thay đồ xong cậu mới dám đi vào. Xong xuôi, cậu hí hửng đi đến phòng học thể dục, khi nghe nói hôm đó học bóng chuyền Tử Phong càng vui mừng và hào hứng hơn. Nhưng sự thật chứng minh đời ko như là mơ, thật xin lỗi vì đã để Tử Phong thất vọng. Nữ sinh lớp này toàn là tiểu thư, chả bao giờ động đến thể thao, chỉ lo tụ tập buôn chuyện. Tử Phong thở dài, thất vọng tràn trề. Cậu dời mắt sang sân bên cạnh thì thấy bọn con trai chơi bóng rất hăng, tuy chả sánh được với cậu nhưng tạm chấp nhận được.
Nhân lúc hết hiệp thay người, cậu xin vào chơi. Bọn con trai ko để ý chuyện của Thiên Nguyệt và Bạch Tiểu Dung cho lắm, nhưng thấy lạ vì 1 đứa con gái xin chơi bóng chuyền với bọn con trai nên có 1 số người trêu:
- Mộ Dung Thiên Nguyệt, cô có chơi được ko vậy? Chúng tôi ko chơi tung bóng đâu.
- Đúng vậy, cẩn thận bóng đập vào mặt rồi lại khóc đấy. Haha...
Tử Phong nghe vậy chỉ cười rồi nói:" Chơi thôi!" Xin lỗi chứ hồi cấp III với đại học, cậu nhận mình chơi bóng rổ và bóng chuyền thứ 2 của trường thì ko ai dám nhận mình thứ nhất. Tuy Thiên Nguyệt thấp hơn Tử Phong khoảng 20cm nhưng lưới bóng chuyền này cũng chỉ cao tầm 2m nên chiều cao này cũng ổn. Chiêu sở trường của Tử Phong trong bóng chuyền là găm và bỏ giỏ nên cậu chọn vị trí gần lưới.
Trong suốt trận đấu, điểm số của đội Tử Phong tăng vù vù, còn đội kia chỉ dậm chân tại chỗ. Vì biết trình độ của Tử Phong qua vài set đấu nên ai trong đội cũng chuyền bóng cho cậu. Mỗi lần nhận được bóng cậu lại giành lấy điểm cho đội. Ko chỉ vậy, Tử Phong còn cố tình đánh thật mạnh trúng mất tên lúc nãy dám xem thường cậu. Bọn con gái cũng ko để ý lắm nhưng do bọn con trai cổ vũ nhiệt tình và sôi động quá nên cũng chú ý. Lúc đầu thì còn nói này nói nọ nhưng dần dần sau đó lại cổ vũ cho cậu. Nữ sinh xem cậu là đại diện của đội nữ dấu với đội nam mà cổ vũ. Số con trai ko chơi bóng thì cổ vũ cho đội còn lại. Ko khí trong phòng thể dục trở nên sôi động, lớp A chưa bao giờ náo nhiệt như thế này. Tử Phong chơi cũng ko biết mệt, luôn giữ phong độ và giành thắng lợi. Bọn con gái mỗi lần như vậy đều ồ lên hoan hô.
Trùng hợp là khi đó, ở phòng thể dục bên cạnh lớp S cũng đang có tiết. Lúc Thiếu Quân, Âu Dương Vũ Phi và 1 số người khác đi ngang qua phòng thể dục lớp A thì nghe tiếng reo hò cổ vũ rất lớn. Mất người lấy làm lạ, ko biết chuyện gì mà khiến cho cả nam lẫn nữ lớp A kích động như vậy nên ghé vào xem. Khi vừa vào cửa, đám người ngạc nhiên, Thiếu Quân kinh ngạc, ko thể tin vào mắt mình. Lúc bọn Thiếu Quân vào thì đã là set cuối của trận dấu nhưng vẫn kịp chứng kiến cú găm bóng thắng lợi của Tử Phong. Bọn con gái reo lên ầm trời, bọn con trai thì ủ rũ. Tất cả thành viên đội kia thì gục hết, có người ngồi bệt xuống, có người chống 2 tay thở hổn hển, người thì nằm lăn ra sàn,... Tử Phong 1 chân dậm lên trái bóng, hất cằm nói:
- Thế nào? Tung bóng? Xem ai là người thua. Làm thêm trận nữa ko?
Cả đội bên kia ngán ngẩm lắc đầu. Thiếu Quân đứng từ xa nhìn Thiên Nguyệt mà ngạc nhiên:" Trước giờ có thấy Thiên Nguyệt chơi thể thao bao giờ đâu sao hôm nay lại..." Âu Dương Vũ Phi nhăn mày nhìn Thiên Nguyệt từ xa với cảm xúc khó tả.