Quyển 1 - Chương 16: Mùa hè

Gió hạ phất phơ, Tây Viễn nằm ở dưới một gốc cây liễu bên ao, miệng ngậm cọng cỏ, mắt nhắm, trên bụng đặt một quyển sách, dưới thân đệm một cái bao tải.


Cách đó không xa trong ao nước, một đàn vịt cùng một đàn ngỗng đang vui vẻ bơi, có con vừa bơi vừa vẫy cánh, có con cho mỏ vào trong nước tìm đồ ăn, có con vươn cổ cạc cạc kêu… Đây là một trăm con ngỗng cùng một trăm con vịt Tây Viễn chủ trương nuôi. Vịt thì từ bấy đến giờ đã mất hai con, ch.ết ba con, hiện giờ chỉ còn lại có chín mươi lăm con; ngỗng so với vịt chắc nịch hơn, chỉ có một con đánh nhau với chồn bị cắn thương, sau đó không cứu đc, bây giờ còn chín mươi chín con. Đây đã là thành tích rất không tệ, trong thôn mấy nhà nuôi gia cầm rất ít có tỉ lệ sống sót cao như vậy.


Mỗi ngày Tây Viễn cùng hai em trai đuổi ngỗng và vịt ra khỏi nhà, người trong thôn đi qua đều nghỉ chân vây xem, trong mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị.
” một đàn vịt và ngỗng này, đến mùa thu tột cùng bán được hai lượng bạc chớ?” Có thôn dân nói.


“Hai lượng, hai lượng có thể sao? Bà không biết thôi, nhà hắn còn nuôi một đàn gà nữa cơ, thả ra không dễ quản, liền vây ở trong sân!” Một thôn dân chặc lưỡi đáp lại.
“ôi, nói vậy không phải là giàu to rồi!” Đây là thím Lý nổi danh buôn chuyện trong thôn.


“Con cái nhà người ta giỏi giang mà, nhìn ba đứa bé này đi, đứa lớn nhất mới mười một, có thể dắt hai em đi lùa nhiều vịt ngỗng như vậy.” bác gái Trương nói chuyện lúc trước nhìn bóng lưng ba anh em Tây Viễn bận rộn lùa vịt ngỗng đi xa nói thầm.


“Cũng không biết nhà đó nuôi thế nào, tôi năm ấy cũng nuôi ba mươi con, muốn đợi mùa thu bán lấy ít tiền, ai biết vừa qua mùa hè, mắt thấy sắp được tiền đến nơi thì có một đợt bệnh dịch, đều ch.ết hết.” Một thím họ Hoa tiếp lời.


available on google playdownload on app store


“Nếu có cách có thể đã nói ra, chẳng qua tôi đoán có lẽ người ta năm nay có số phát tài, mọi năm cũng không thấy họ nuôi trong nhà nhiều như vậy, trận bệnh dịch trước kia nhà họ cũng không còn con nào đấy thôi.” thím Hoa là một người thật thà.


“Được rồi, ta nghe nói Tây Minh Toàn, chú ba nhà đó, trước đó vài ngày nói ra nói vào cùng hai ông bà cụ.” thím Lý thần thần bí bí nhỏ giọng nói.
“A? Vì sao?” lòng hiếu kỳ của hai người kia bị nhen lên.


“còn vì sao? Bà không thấy năm nay nhà cả họ Tây thu vào bao nhiêu tiền a! Nghe nói chỉ bắp cải mùa xuân này đã bán đc sáu bảy lượng bạc.”
“tôi biết, ngày đó bán bắp cải đương gia nhà ta còn tới giúp.”


“Chính thế, sau đó lại bán cải thìa trong vườn, cũng bán đc không ít tiền! Chậc chậc.” thím Lý trợn tròn hai cái nhãn cầu nói.


“Đúng đó, cũng không biết rau nhà người ta làm sao có thể hái xuống sớm như vậy, nhà ta chưa cao đến bắp chân đâu, nhà người ta thì đã nở hoa rồi.” thím Hoa có hơi hâm mộ.


“Vậy Tây Minh Toàn có thể không biết việc này sao? Ban đầu bởi vì Tây lão nhị mà đắc tội sạch bách với anh cả và chị dâu, hiện tại muốn góp một chân nhưng mở miệng không nổi, nên mới đi tìm ông bà cụ, muốn ông bà cụ nói chuyện.”
“Hắn muốn sao, muốn cũng đi theo kiếm tiền à?”


“Nhà đó xem trọng tiền tài, thấy nhà anh cả của hắn kiếm tiền có thể không đỏ mắt sao?”
“Ông bà cụ Tây có nói cho không?”


“hình như là không, vì thế Tây lão tam liền không vui, nói là người một nhà mà có cách kiếm tiền cũng không mang ra giúp một chút; nói ông bà cụ bất công, biết cách kiếm tiền không nói cho hắn, làm ông cụ Tây tức đến ngã vật ra.”


“Chú ba nhà họ Tây thật biết nháo chuyện, hai năm trước tranh đất nhà anh hai mình sao không nghĩ tới là người một nhà chớ?”
Ba người rì rầm đứng đó nghị luận chuyện nhà Tây Viễn.


Trong thôn cứ như vậy, bình thường chủ yếu không có việc gì, cuộc sống như nước chảy bình tĩnh vô ba, cho nên nhà ai có một chút gió thổi cỏ lay liền trở thành đề tài tán chuyện của người trong thôn.


Không chỉ những nữ nhân kia đỏ mắt, ngay cả nam nhân trong thôn, hơn nửa năm nay thấy nhà Tây Minh Văn sống tốt cũng hâm mộ chắt lưỡi. Bởi vì sợ người trong thôn do hâm mộ mà ghen tị, nổi lên tâm địa hiểm độc, buổi tối trước khi ngủ, ông nội và cha đều luân phiên chịu đựng một canh giờ đứng lên tuần tra, sợ có người làm hại gà vịt ngỗng trong nhà. Tây Viễn nhìn người lớn thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon, thầm hạ quyết tâm, sang năm nhất định xây một cái nhà lớn thật tốt, sau đó lại xây một loạt chuồng gà, vịt, ngỗng. Bất quá bây giờ còn chưa có điều kiện này chỉ đành để người vất vả một ít.


Sau đó, cha từ nhà ông nội Vương Tam trong thôn ôm về một con chó con khoẻ mạnh kháu khỉnh, là con béo nhất trong ổ, Tây Viễn đặt cho tên gọi là Hổ Tử. Ông nội bị con trai dẫn dắt, có một ngày vô thanh vô tức liền ra ngoài, đến chạng vạng ngày hôm sau mới trở về, trong lòng ôm về một con chó săn nhỏ nhìn qua gầy teo nho nhỏ, ông nội nói một ổ chó con đều bị nhà khác lấy đi chỉ còn lại có một con này, trước kia không tranh đc sữa nên mới nhỏ bé.


Ông nội là đến nhà một người anh em kết bái cách năm mươi dặm xin chó con, nhà người anh em này của ông dựa vào núi, có đôi khi sẽ lên núi săn thú, cho nên trong nhà có hai con chó săn. Nhìn bộ dạng bụi bặm và lông chó loạn thất bát tao của con chó săn con không được đến hai lạng thịt, Tây Viễn thực hoài nghi nó có thể lớn lên thành chó săn uy phong lẫm lẫm. Vì thế ban cho hắn cái tên – Đậu Tương Giác.


Sau khi đến nhà Tây Viễn, bởi vì cơm nước cung ứng tốt – Tây Viễn mỗi ngày đều mớm sữa dê cho hai con chó con, bằng không sợ nuôi không sống nổi, không bao lâu sau Đậu Tương Giác liền tròn lên trông thấy, cả người lông nâu sậm, hai cái lỗ tai cũng dựng lên, cho thấy nó là một con chó săn thông minh. Hiện ở nhà buổi tối ông nội và cha chủ yếu mỗi người nửa đêm đứng lên một lần là được, bình thường Đậu Tương Giác và Hổ Tử sẽ ngủ trong ổ chó bên chuồng gia cầm ông nọi bện cho, hơi có một chút động tĩnh liền sủa oang oang. Hai ngày trước có một con chồn vào trong sân, nhờ có Đậu Tương Giác đúng lúc báo nguy, ông nội và cha đứng lên cưỡng chế đuổi đi, bằng không sẽ không chỉ hại đến một con ngỗng mà thôi.


Hiện tại, trải qua hơn hai tháng nuôi nấng và dạy dỗ, Đậu Tương Giác và Hổ Tử cũng có thể giúp đỡ trông đương nhiên chủ yếu là Đậu Tương Giác, Hổ Tử là người hầu nhỏ. Tây Viễn hiện tại lùa vịt ngỗng ra ao, cách thôn hơi xa một chút, khoảng bốn dặm, bất quá bởi vì đây là bình nguyên, bên cạnh lại có nhà chăm sóc hoa màu trong ruộng cho trang hộ,, cho nên cũng không hoang vắng. Những ao ở gần thôn khác sẽ có trẻ con và người gia tới, Tây Viễn không muốn nhà mình trộn lần với nhà người ta, vạn nhất truyền nhiễm cúm vịt cúm ngỗng, mặt khác, chung đụng với đàn gia cầm nhà khác không lớn tốt được, cho nên Tây Viễn chọn chỗ cách xa thôn, người khác không hay tới. Ao này rất lớn, chung quanh là cỏ hoang, vịt và ngỗng ở trong nước đùa giỡn đủ rồi liền kêu cạc cạc lên bờ tìm cỏ và rau dại ăn, đợi lúc chạng vạng trở về, trong diều đã căng đầy, cả ngày đều không cần cho ăn.


Bà nội ở trên cánh mỗi một con vịt, con ngỗng đều đính chỉ đỏ, như vậy cho dù không cẩn thận trộn vào cùng một chỗ, cũng biết con nào là của mình.


Tây Viễn sợ vịt ngỗng ở trên bờ tìm ăn đi xa chui vào bụi cỏ tìm không trở lại, liền dẫn trẻ con trong thôn thải một vòng bốn phía quanh ao, xem như vẽ ra một phạm vi hoạt động cho đàn vịt ngỗng, có con nào hơi bước qua giới hạn, Tây Viễn liền hét lớn Đậu Tương Giác chạy tới, dần dà không cần Tây Viễn lên tiếng, Đậu Tương Giác cũng có thể đúng lúc chạy trên bốn chân ngắn ngủi tới giáo huấn gia hỏa không nghe lời.


Nuôi nấng hơn ba tháng, đám gia cầm nhỏ lúc trước cũng đã choai choai. Tây Viễn nhắm mắt lại tính toán phải làm những thứ gì. Trước mắt đã vào tháng 7, mấy ngày nữa phải gặt lúa mạch, ở đây gọi là thu hoạch, gặt lúa mạch và thu hoạch vụ thu cần cách hơn một tháng lợi dụng đoạn thời gian nhàn rỗi này Tây Viễn tính toán xa nhà một chuyến. Người lớn trong nhà cũng muốn đi theo một người,


“Anh ơi, anh ơi, ” Vệ Thành thấy Tây Viễn nửa ngày không có động tĩnh, còn tưởng là đang ngủ, dùng ngón tay chọt


Mí mắt Tây Viễn gọi anh. Bà nội nói, anh là một lười người, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, nhưng không cho phép ngủ ở đất hoang, tuy là mùa hè, phương bắc dã ngoại vẫn có gió, vạn nhất ngủ ra tật liền không xong, cho nên hắn gánh vác trách nhiệm trông anh trai, không cho anh ngủ nướng.


“Không ngủ, anh ở đây, có chuyện gì thế.” Tây Viễn vội vàng mở to mắt. Sách rên bụng hắn vừa động liền trượt xuống. Vệ Thành nhặt lên lại để lên trên bụng Tây Viễn.


Sách là Tây Viễn lấy từ chỗ thầy thuốc Lý, Tây Viễn sau khi xem xong《 bách gia tính 》, 《 thiên tự văn 》, 《 Tam Tự kinh 》, thầy thuốc Lý nói chỗ của ông ngoài sách thuốc không có sách khác, Tây Viễn đành phải lấy một quyển sách thuốc đến xem, có còn hơn không,, dù thế nào đi nữa hắn chính là ham biết hết các chữ ở đây.


Mỗi lần Tây Viễn đến lấy thuốc hoặc mượn sách, thầy thuốc Lý cũng đều mượn cơ hội hỏi Tây Viễn nội dung trên sách một chút, có đôi khi còn có thể lấy thảo dược từ trong ngăn kéo ra cho Tây Viễn xem, giảng cho Tây Viễn tính năng mỗi loại thuốc. Tây Viễn tai trái vào tai phải ra làm cho thầy thuốc Lý thực thương tâm. Vì an ủi thầy thuốc Lý, để ông bày ra vẻ mặt ai oán nữa, Tây Viễn thu xếp lên tinh thần nhớ một ít, khi thầy thuốc Lý hỏi lại, Tây Viễn có thể đáp vô cùng tốt làm thầy thuốc Lý cao hứng, thế nào cũng phải bảo con gái làm đồ ăn, ông muốn uống một chung rượu nhỏ.


Thật sự là vì kẹt thầy thuốc Lý! Tây Viễn đành phải miễn cưỡng bản thân tiếp tục đi nhớ hoa hoa thảo thảo này.


Mấy ngày hôm trước thầy thuốc Lý nhất thời hứng khởi, dẫn Tây Viễn đến đất hoang tìm thảo dược để Tây Viễn nhận biết, còn nói, chờ sau này có thời gian phải dẫn Tây Viễn lên núi cách đây vài chục dặm hái thảo dược làm cho Tây Viễn lo đến nỗi nói không nên, ngài lão cũng không nhìn xem mình đi đứng thế nào, ngay cả đi trên đất bằng phẳng cũng tốn sức, đi lên núi, vậy không phải bắt người cõng à. Bất quá Tây Viễn không dám nói rõ, thầy thuốc Lý khó có khi hưng trí bừng bừng như vậy, hắn không đành lòng đả kích ông, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm, chờ có tiền rồi sẽ mua một con lừa nhỏ cho thầy thuốc Lý, như vậy thầy thuốc Lý sẽ không cần lo đi đâu cũng tốn sức.


“Anh ơi, anh ơi, bọn em vừa rồi bắt được nhiều ếch, em còn bắn được hai con chim, anh chốc nữa nướng cho bọn em nhé.” Thấy Tây Viễn thật sự không sao, Vệ Thành bắt đầu yêu cầu. Anh trai không cho mấy đứa nó nghịch lửa, nhưng thứ bọn nó bắt được, anh đều sẽ động tay làm cho.
“Được, lấy tới đi.”


“Ôi! Tiểu Vi, nhanh lên, anh trai bảo lấy tới.” Vệ Thành vừa chạy tới chỗ tụi nhỏ để đồ, vừa gọi đám Tây Vi.


“A, biết rồi.” mấy đứa Tây Vi đáp, nhanh chân chạy tới chỗtây Viễn. Mấy hài tử đều bẩn như con khỉ đất, ho nên mỗi lúc trời tối Tây Viễn trở về đều phải tắm rửa cho hai đứa nhóc, sau đó dùng khăn vải to khẽ quấn bế lên kháng, không đợi bỏ ra, hai tên tiểu tử đã ở ngay tại trong khăn nghịch ngội.


Tây Viễn xếp bó củi mấy tiểu hài tử nhặt tới, dùng đá lấy lửa châm, lột da ếch xoa muối và một chút mỡ lợn, đặt lên trên lửa cẩn thận lật qua lại nướng, hai con chim một con là chim sẻ nhỏ, một con là một con chim lớn bằng nắm tay không biết gọi là gì, cũng không biết Vệ Thành bắt được thế nào, Tây Viễn tẩy sạch hai con chim, bên trong bôi muối. Con lớn bên trong nhồi nấm mà hai ngày trước sau cơn mưa hắn dẫn Vệ Thành Tây Vi đi hái, phía trên rắc bột ớt tần bì gai, ngoài ra còn cho vào rau dại, tía tô mấy đứa Tây Vi mới vừa hái tới. Sau đó dời đống lửa, chôn hai con chim ở dưới, lại dời lửa về.


Mấy tiểu tử kia không đi chơi, đều vây quanh ở bên cạnh Tây Viễn chảy nước miếng tha thiết mong chờ.


Hiện tại bọn nó đều nguyện ý chơi cùng Vệ Thành, Vệ Thành biết dùng ná bắn chim, còn có thể bắt ếch. Bắt được đồ ăn, anh của Vệ Thành sẽ làm đồ ngon, bọn nó tốt với Vệ Thành, cũng có thể đi theo ăn vài ngụm. Bây giờ là mùa hè, tiền bán lương năm ngoái của mọi nhà đều tiêu gần hết, đồ ăn trong nhà ngay cả vị thịt cũng không có, tiểu hài tử thèm thịt lắm rồi; ngoài ra anh Tây Viễn làm đồ ăn ngon nhất, so với ăn tết trong nhà còn ngon hơn.


Một lát sau, ếch nướng xong, Tây Viễn cho mỗi đứa bé một con, còn lại hai cái không chút do dự cho hai củ cải đỏ nhà mình, nếu không phải vì giúp Vệ Thành lung lạc những đứa bé này, hắn một con cũng tiếc cho. Đám nhóc ăn đến cắn cả vào lưỡi. Trụ Tử chỉ ăn một nửa, còn lại một nửa muốn lưu cho em gái, hôm nay em gái không thoải mái nên không tới. Tây Viễn cũng rất thích thằng nhóc hiểu chuyện này, nó là con trai của con cả nhà ông nội Vương Tam, nhà ông nội Vương Tam cùng nhà Tây Viễn quan hệ cũng không tệ, Trụ Tử và Tây Vi cũng luôn chơi rất tốt. Em gái Trụ Tử mới vừa bốn tuổi, so với Tây Vi còn nhỏ hơn hai tuổi, mỗi ngày Trụ tử đến chơi cùng bọn Vệ Thành, đều phải dẫn theo em gái, tiểu cô nương không nghịch như nam hài, thường xuyên ngồi ở bên người Tây Viễn, nhìn Tây Viễn tết này nọ cho mình.


Cảm thấy chim sẻ bên dưới đã tốt, Tây Viễn đi vào trong ruộng bên cạnh hái hai mảnh lá bí đỏ. Lá bí đỏ lớn, Tây Viễn đặt nó lên trên đất, lấy chim sẽ bọc bùn móc từ trong ruộng ra, đập vỡ bùn phía ngoài, đặt thịt lên lá bí đỏ, sau đó xé mảnh lá bí đỏ còn lại thành mảnh nhỏ, đưa cho mỗi đứa nhóc một mảnh để lên tay, phía trên đặt thịt và rau dại, nấm Tây Viễn phân cho.


“Thật thơm, Thành Tử, anh của ngươi thật tốt!” Trụ Tử tán thưởng tự đáy lòng. Hắn giờ rất hâm mộ Tây Vi có một anh trai, về nhà vẫn làm nũng với người lớn trong nhà, thế nào cũng muốn có anh trai, sau đó người lớn trong nhà không có cách nào đành dẫn đến nhà họ Tây, Tây Viễn dỗ hắn sau này lúc chơi sẽ dẫn theo hắn mới bỏ qua.


“Cũng là anh của ta!” Tây Vi lập tức kiêu ngạo cướp lời.
“anh Viễn nói sau này đều mang theo ta chơi…” Trụ Tử cũng tranh theo.
“Thành Tử, ta tốt với ngươi, ngươi sau này cũng mỗi ngày dân theo ta chơi nhé.” Một đứa tên là Cẩu Đản lấy lòng nói với Vệ Thành.


“Ta cũng tốt với Vệ Thành, Vệ Thành cũng chơi cùng ta, chờ ngày nào đó thấy nha đầu xấu xa ta sẽ giúp Thành Tử đánh chị a.” một đứa khác tên là Đông Chí hô, hắn sinh ngày Đông Chí.


Mấy đứa trẻ vừa nghe đều gật đầu, được rồi, bọn nó sau này không bao giờ… Chơi cùng nha đầu xấu xa nữa, nha đầu xấu xa không biết bắt đồ ăn ngon, còn thích khóc, vừa chơi không vui liền về nhà mách mẹ.


Tây Viễn mỉm cười nhìn thấy mấy tiểu tử kia vây quanh Vệ Thành cùng ăn, vừa khéo miệng nói. Hắn muốn chậm rãi để Vệ lão nhị không ảnh hưởng đến Vệ Thành.


Ăn xong, Tây Viễn đứng dậy dẫn Đậu Tương Giác và Hổ Tử, cùng đi xem xét vịt, ngỗng. Dưới cây liễu hắn vừa nghỉ tạm Tây Vi và Vệ Thành cùng mấy đứa bạn thân đang cầm bùn đất nặn thành hình tròn làm đạn, ở đây đều là đất đen, cũng không có sông, cho nên ít đá, đạn bọn nhỏ dùng để bắn ná là tìm đất vàng làm thành đạn bùn, phơi khô. Trong thôn chậu than dùng để sưởi ấm mùa đông cũng là người lớn dùng đất bùn vàng làm ra, gạch mộc dùng để xây nhà cũng có bùn, như vậy rắn chắc hơn. Có lẽ loại đất bùn này có thể nung thành đồ gốm hoặc đồ sứ, Tây Viễn nghĩ, đáng tiếc hắn không biết kỹ thuật làm đồ sứ.






Truyện liên quan