Quyển 1 - Chương 24: Nói chuyện phiếm

cuộc sống trong nhà dần dần an tĩnh lại, Tây Viễn hiện tại ba ngày làm một lần gà nướng, gà quay, cánh gà ướp tiêu, ma lạt linh tinh, sau khi làm xong sẽ do Tây Văn Minh đánh xe lừa đưa đến Tụ Đức Lâu. Cuộc sống có quy luật, Tây Viễn có thể sắp xếp thời gian còn lại. kỳ thật đồ ăn chủ yếu đều là cha Tây Viễn mẹ làm, Tây Viễn cũng có ý dạy bọn họ cách làm để bọn họ có một kỹ năng bàng thân, chỉ cần tương lai vẫn kiềm lời là được.


. Cho nên Tây Viễn hiện tại rất thừa thời gian, hắn chủ yếu trong ba ngày sẽ bận nhất một ngày. Còn lại hai ngày, Tây Viễn xách hai tiểu mao đầu lông bông trở về, bắt đầu dạy hai đứa nó học chữ. Đây là chuyện Tây Viễn sớm đã dự định, trước kia lúc không có chuyện gì làm ít nhiều cũng dạy Tây Vi Vệ Thành một ít chữ, tỷ như tên người trong nhà viết thế nào, hai đứa con trai cũng nhớ kỹ. bất quá bởi vì trước kia trong nhà không có tiền, mà giấy mực lại là thứ rất phí tiền, cho nên Tây Viễn vẫn chưa dạy bọn nó có hệ thống. Hiện tại có điều kiện, chuyện học chữ liền thành chuyện hàng ngày.


Tây Viễn đặc biệt lên trấn Vạn Đức một chuyến, mua cho mình, Tây Vi và Vệ Thành mỗi người một bộ giấy và bút mực, ban ngày khi không có chuyện gì thì ăn sáng xong sẽ bắt đầu dạy hai đứa nhóc biết chữ, luyện chữ. Tây Viễn biết chữ của mình rất đáng xấu hổ cho nên chỉ có thể dạy biết chữ,để không dạy hai đứa em trai viết khó coi như chữ của mình, hắn đặc biệt mua vở chữ mẫu, mỗi người một quyển, trước dạy 《 Tam Tự kinh 》.


Tây Viễn không giống tiên sinh tư thục trước hết để cho bọn nhỏ học bằng cách nhớ mà là giải thích từng chữ một, sau đó lợi dụng từ ngữ hai đứa nhóc quen thuộc lập nhóm từ. chờ tích lũy được nhiều chữ hơn, đụng tới chữ đã học qua liền tổ hợp cùng nhau, như vậy vừa ôn tập chữ đã học qua vừa lý giải chữ mới, đồng thời cũng hiểu cả câu. Có đôi khi Tây Viễn còn kết hợp chuyện trong cuộc sống giảng giải nghĩa của chữ, nghĩa của từ và câu, như vậy hai đứa nhóc không tốn sức lý giải. Bởi vì vậy mà hai tiểu mao đầu không cảm thấy chán ghét ngược lại càng thích thú đi theo anh trai học tập. trong mắt người ở đây, học sách là một việc rất thần thánh. Mỗi lần Tây Viễn dạy biết chữ hai đứa nhóc đều vẻ mặt nghiêm túc, bà nội ông nội và cha mẹ cũng đều tận lực không vào quấy rầy bọn họ.


Hai đứa con trai học vô cùng nghiêm túc cũng rất có thiên phú, Tây Viễn mỗi ngày dạy cũng không nhiều, những gì Tây Viễn dạy bọn nó đều có thể nhanh chóng lĩnh hội và nắm giữ. nghe hai đứa con trai non nớt đọc sách, Tây Viễn rất có cảm giác thành tựu.


Bởi vì bây giờ mỗi ngày hai bữa cơm, bất quá Tây Viễn không muốn cả ngày giữ hai đứa con trai đọc sách, hắn không muốn bồi dưỡng ra hai con mọt sách, cho nên mỗi ngày chỉ dạy nửa buổi từ giờ Thìn trung ( tám giờ sáng) đến trưa (mười một giờ sáng), thời gian còn lại Tây Vi và Vệ Thành được tự do hoạt động.


available on google playdownload on app store


Hôm nay học xong, hai đứa con trai chạy ra cùng đám bạn thân đi chơi, bản thân Tây Viễn thì nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi như ngủ mà không ngủ, bà nội tiến vào nghĩ cháu đích tôn đang ngủ liền lên kháng lấy cái gối nhét vào dưới đầu Tây Viễn, lại cầm một cái mền nhỏ đắp lên người Tây Viễn. Sau đó đứng dậy đến gian giữa bận việc.


Tây Viễn cũng không dâyj, ở đó dần dần đi vào mộng đẹp.
Lúc này, Tây Viễn nghe được cánh cửa gian giữa “kẽo kẹt” vang lên một tiếng, sau đó tiếng của Vương Tam bà truyền vào, “ôi trời, đúng là tức ch.ết ta!” Bởi vì tức giận cho nên tiếng của Vương Tam bà có hơi lớn.


” đây là làm sao vậy? mẹ Tây Viễn à, mau lấy ghế cho bác ba con.” Bà nội nói.
“Còn không phải mấy lời nói nhảm, thật đúng là làm người ta tức giận.” Vương Tam bà vừa ngồi xuống vừa nói, mẹ Tây Viễn bên cạnh lại rót một chén nước ấm từ trên lò cho Vương Tam bà.


“Bọn họ lại có ai tán phét à? Nhà muội hả?” nhìn biểu tình của Vương Tam bà, bà nội có thể đoán ra vài phần.


“Ta cũng không muốn nói cho muội đâu, ta đây trong lòng còn bực cả người. chẳng qua đại muội tử à, ta nói ra muội đừng nóng giận.” Vương Tam bà chần chờ nói, bà có chút hối hận, không nên tới nhà Tây Viễn nói việc này.


“Không sao, tỷ nói đi, muội biết thì trong lòng cũng có cái đo đếm.” Bà nội nói.


“Ôi, ta vốn muốn ướp chút củ cải, vợ thằng cả nhà ta nghe người khác nói nhà bà Lý ướp rất dễ ăn nên ta cũng không nghĩ nhiều, nghĩ hôm nay không có việc gì bèn đến hỏi xem.” Vương Tam bà nói tới đây thì dừng lại một chút, uống một hớp nước.


“Kết quả ta vào nhà hắn vừa nhìn, ôi, có đến mấy người đều ở đó, dâu cả nhà lão Trương, vợ nhà họ Hoa, còn có vợ Triệu lão ngũ, cứ như mở quán trà. Ta vừa nhìn trận thế đó bèn không muốn đợi thêm, nghĩ nói vài lời rồi đi. Ai biết đám phụ nữ đó không biết xấu hổ dắt lấy ta, nói khó khăn lắm mới không có việc gì họp lại với nhau, nói chuyện một lát.” Vương Tam bà nhìn nhìn sắc mặt của bà nội thì biết lời kế tiếp bà cụ Tây nhất định tức giận.


“Không sao, tỷ cứ nói đi ạ, trong thôn người nào dạng gì nhà muội cũng biết, trong lòng đều có tính toán.” Bà nội nói, bà kỳ thật đã có thể đoán ra đại khái.


“Còn không phải nói gần nói xa nói đến tiền nhà muội à! Ta nói với đám đó, tự mình có bản lĩnh thì sẽ sống tốt, khỏi cứ phải nhìn chằm chằm nhà người ta, lại nói không được.” mẹ Tây Viễn lúc này cầm một đĩa củ cải khô xào Tây Viễn làm tới cho Vương Tam bà. Vương Tam bà cầm lấy một miếng cho vào miệng.


“Ôi, ăn rất ngon, làm thế nào vậy, ta về cũng làm thử.”
“Dùng mỡ, muối, gia vị để xào cho hai đứa nhóc ăn vặt đấy, khi xào làm nhiều nên người lớn trong nhà cũng ăn theo, tỷ đừng làm, chờ lát nữa khi đi muội bảo con dâu cả lấy chút cho.” Bà nội nói.


“Vậy sao được, ta ăn rồi còn mang về.” Vương Tam bà ngượng ngùng nói.
“muội cho thì tỷ cứ cầm đi, vốn thằng Viễn nhà muội cũng tính bảo tiểu Vi và Thành Tử cho Trụ Tử cầm ăn mà.”
“muội nhắc tới thằng Viễn thì ta lại bực mình.” Vương Tam bà không ăn củ cải khô, tức giận lấy tay gõ ghế.


“sao thế, có ai nói gì thằng Viễn nhà muội à?” Bà nội lúc này cũng nóng nảy.
“chứ còn gì, thằng Viễn đứa bé tốt thế mà đám nữ nhân đó cũng có thể nói ra không phải.”


“đây không phải châm ngòi hai nhà quan hệ chúng ta ư? còn nói với ta, nói là con dâu ta không biết trông con. mùa hè thằng Viễn lùa vịt thả ngỗng, toàn sai khiến mấy đứa tiểu tử theo chân bọn nó chơi làm việc, để cho con cái nhà người ta đi đuổi vịt với ngỗng, chính nó thì nằm dưới cây liễu lười việc; còn nói thằng Viễn mới lớn như vậy đã dám cầm rìu chém người, lớn lên khó mà nói sẽ ngang tàng thế nào; khuyên ta đứng để Trụ Tử nhà ta đến nhà muội chơi, nói đi theo thằng Viễn học không được gì tốt, nhỏ thế đã dám chém người, lớn lên không phải giết người à.” Vương Tam bà vừa nói vừa nhìn sắc mặt bà nội.


“Đám nữ nhân thối tha không biết xấu hổ đó, chờ ngày nào đó xem ta có xé nát mấy cái miệng đó ra không, bọn họ dám bại hoại thanh danh thằng Viễn nhà ta.” Bà nội tức giận đến ném bắp ngô trong tay vào khay.


Trong nhà hiện tại mới vừa thu hoạch vụ thu không lâu, lương thực khác còn dễ nói, thừa dịp thời tiết tốt phơi khô là được, ngô thì phải cầm bắp ngô tách hạt ra, về cơ bản là một tay cầm lõi ngô, một tay cầm bắp, cái bên chà vào nhau làm cho hạt ngô rơi xuống, cũng có người ngại chậm liền hai tay đều cầm bắp ngô chà vào nhau, bất quá làm vậy phải có lực tay, khá là khó. Hiện ở nhà chỉ cần rảnh rỗi không làm gì thì bà nội đều an vị ở trên giường hoặc gian giữa chà ngô.


“Ta biết ngay nói cho muội thì muội sẽ giận mà.” Vương Tam bà nhìn phản ứng của bà nội thì hối hận.


“Muội à, đừng giận như vậy, ta ta ban đầu cũng bực rồi sau ngẫm lại thì đám nữ nhân đó có nói sau lưng nhưng cũng đâu dám làm trò gì trước mặt. lại nói, lời của đám nữ nhân đó thì làm gì có ai tin! bọn họ muốn châm ngòi thì ta cũng phải nghe mời được, từ sáng mai ta dẫn Trụ Tử mỗi ngày đến nhà muội cho bọn họ xem, đừng có nhỏ nhen híp mắt nói bừa.” Vương Tam bà khuyên.


“được, từ sáng mai tỷ mỗi ngày bảo Trụ Tử nhé. thằng Viễn nhà muội hiện tại mỗi sáng đều dạy tiểu Vi và Thành Tử học chữ, tính cho Trụ Tử một phần, để Trụ Tử cũng đi theo học.” Bà nội nói, trong lòng bà tính toán muốn chặn miệng mấy người kia. Tây Viễn sau này thanh danh ở trong thôn có thể sẽ không tốt, cháu đích tôn mới mười một, sau này vẫn còn phải kết hôn, cũng không thể để mấy người kia đắc ý.


“Ôi, đại muội tử, ta cũng không phải là vì cái này, ta thật sự không phải, chuyện học chữ bái thầy, cũng không phải là chuyện có thể định dễ dàng.” Vương Tam bà tuy rất động lòng nhưng lại có chút không dám tin.


“Không sao, tỷ cứ bảo Trụ Tử đi, cháu đích tôn của muội hiếu thuận, muội đã đáp ứng nó sẽ không phản đối.” Bà nội bảo đảm với Vương Tam bà.
“Vậy thằng Viễn thật sẽ đáp ứng ư?” Vương Tam bà xác định lại một lần.


“Có thể, sao lại không thể chớ? vốn tới thằng Viễn nhà muội rất thích Trụ Tử nhà tỷ mà, nói đứa nhỏ Trụ Tử này có nghĩa khí.” Bà nội nói, vừa mới nói xong lời này, đột nhiên mãnh liệt vỗ đùi một cái, nghiêng ngả chạy vào nhà chính. bà sao lại quên mất Tây Viễn ở trong nhà chính ngủ, các bà lớn tiếng như vậy Tây Viễn nhất định nghe được, lời này để cháu nó biết, trong lòng không biết sẽ khó chịu thế nào.


Tây Viễn vốn chưa ngủ, Vương Tam bà tiến vào liền lớn giọng làm hắn tỉnh hẳn, bất quá hắn chưa thức dậy. nghe được tiếng bước chân của bà nội, Tây Viễn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, hắn không muốn để bà lo lắng.


Bà nội vào nhà đến trước người Tây Viễn, cúi người thấy Tây Viễn còn đang ngủ, phỏng chừng không nghe được những lời các bà nói, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay kéo mền cho Tây Viễn, xoay người đi ra khỏi nhà chính.


Kỳ thật Tây Viễn cũng không để những lời này trong lòng, là người của hai thế giới, sinh tử đều đã trải qua, ai sẽ còn để ý cái gọi là hư danh không ăn không uống được này; huống hồ, mấy nông phụ nói nhảm không đáng hắn phí sức cân não. Cha mẹ sinh con trời sinh tính, mỗi người đều không giống nhau, huống chi một cái thôn vài trăm người, thế nào cũng sẽ có kẻ lười biếng không có bổn sự, lại thấy người khác tốt đẹp thì đỏ mắt nói bậy sau lưng. việc này ở trong thương giới lại càng là chuyện thường xảy ra, cho nên Tây Viễn căn bản không thèm để ý.


Bà nội đi ra lại tán dóc với Vương Tam bà một hồi. mắt thấy phải làm cơm chiều, Vương Tam bà đã sớm ngồi không yên, vừa nghĩ tới cháu đích tôn cũng có thể biết chữ đọc sách thì hận không thể về nhà nói cho người trong nhà, bất quá lại ngại đi ngay cho nên ngồi ở đó tâm thần không yên nói chuyện với bà nội. bà nội cũng đã nhìn ra, bởi vậy khi Vương Tam bà đứng lên muốn đi cũng không giữ, chỉ bảo bà ấy sáng mai dẫn Trụ Tử tới.


Vương Tam bà trở về kể lại sự tình với cả nhà, Vương Thuận bá bá và Vương đại nương vui mừng không để đâu cho hết. Vương Tam ông lại quở trách bạn già một chút, trách bà ấy không nên nói lại những lời của những người đó cho bà Tây. Vương Tam bà cũng thật sự hối hận, có mấy lời nghe rồi cũng không thể làm như chưa từng nghe, đã biết thì không nói cũng không được.


” thôn ta có ai không bị mấy người phụ nhân ngứa miệng đặt điều đâu, chúng ta chỉ cần đừng coi những lời này là thật, sau này tốt với chỗ nhà thím tây là được.” Vương đại nương thấy ông cụ quở trách bà cụ thì khuyên giải.


“Ta cũng nói rồi, mặc kệ bọn họ châm ngòi, chúng ta cứ làm việc mình nên làm cho tức ch.ết đám đó đi. còn làm như ta đoán không ra chút tâm tư này của họ ấy, không phải là sợ sau này nhà thằng Viễn giúp đỡ chúng ta ư? thừa dịp hiện tại tới trước châm ngòi, ta còn lâu mới nghe theo.” Vương Tam bà nói.


“Giúp hay không đều là tâm tư của người ta, nhà ta cũng không thể cưỡng cầu. thằng Viễn nếu chịu dạy Trụ Tử biết chữ là tốt rồi. cháu đích tôn của ta sau khi biết chữ, ta cũng không cần nó đi thi cử nhân tú tài, sau này chỉ cần có thể đến trong trấn làm tiểu nhị thì đã hơn những đứa trẻ khác nhiều.” Vương Tam ông bắt đầu tính toán tương lai cho cháu đích tôn.


Trụ Tử vừa nghe bà nội bảo ngày mai có thể đi theo anh Tây Viễn học chữ thì mừng rỡ đến sờ đầu. Hắn đã sớm hâm mộ Tây Vi và Vệ Thành biết chữ, còn trộm nhờ Tây Vi giúp hỏi anh Tiểu Viễn tên mình viết thế nào, Tây Vi hỏi cho, trong lòng hắn nhớ rất kỹ. Bây giờ có thể cùng anh Tiểu Viễn học chữ, hắn cũng có thể đọc 《 Tam Tự kinh 》! nói hơn nữa, học hành có chỗ tốt gì thì trẻ con nông hộ giản đơn còn chưa nghĩ ra được, chỉ biết là chỉ cần biết chữ thì đám người lớn trong thôn đều coi trọng hơn, là một việc rất giỏi.


Ngày hôm sau, Trụ Tử đến nhà Tây Viễn đi theo Tây Viễn học chữ, Vương Thuận bá bá và Vương đại nương dẫn đi, còn nói lấy ra hai bao bột sữa. Đây là con gái Vương Tam bà qua tiết Trung thu trở về thăm mẹ mua cho, Vương Tam bà không nỡ ăn, khi không thường phân cho bọn nhỏ một khối, hiện giờ đều lấy ra đem đến nhà Tây Viễn. Bọn họ dù chưa thấy qua cảnh đời cũng biết bái tiên sinh học chữ phải trả công cho thầy giáo, nhà họ Tây không nói nhưng bọn họ cũng không thể giả bộ hồ đồ làm như không biết. tính đi tính lại thứ trong nhà có thể lấy ra cũng chỉ có hai bao bột sữa này, vịt nhà ngỗng thì nhà họ Tây căn bản không thiếu. Tam ông và tam bà không ra mặt, hai người bọn họ sợ nếu bọn họ đi thì mấy người ông cụ Tây sẽ không thu phần lễ vật này, nên để cho bọn tiểu bối ra mặt là được.


Tây Viễn hôm qua nghe bà nội nói chuyện Trụ Tử đi theo học chữ liền không do dự đáp ứng, hắn hiểu được suy nghĩ trong lòng bà nội, cũng thích đứa bé Trụ Tử này. dù sao đối với hắn, chăn một con dê cũng là chăn mà chăn hai con dê cũng là chăn, nhiều ít một con cũng không có gì khác nhau.


Bởi vì Trụ Tử không có giấy và bút mực, Tây Viễn đem của mình phân cho Trụ Tử, Vương Thuận bá bá mặt đỏ rần, không phải trả tiền vìTây Viễn nói không cần, coi như là quà nhận thầy hắn cho Trụ Tử. Dù không chính thức bái sư, ở trong lòng người họ Vương, Tây Viễn chính là giáo viên nhỏ của Trụ Tử, tiên sinh nói chuyện vẫn tương đối có độ nặng, Vương Thuận bá bá mới không lên tiếng, trong lòng nghĩ giấy và bút mực được tiện nghi, sau này phải tìm cơ hội bù trở về cho anh em nhà họ Tây.


Trụ Tử cùng Tây Vi, Vệ Thành ở nhà chính theo Tây Viễn học chữ, hai vợ chồng Vương Thuận cũng không đi, ngồi ở gian giữa giúp nhà họ Tây xát ngô, nghe trong phòng chính truyền đến tiếng con trai ngây ngô đọc sách, trong lòng, trên mặt ý cười sao cũng không ngăn được.






Truyện liên quan