Quyển 1 - Chương 60: Chân tướng
Có thể nói Tây Minh Văn tuy thành thật, nhưng đối với chuyện này cũng có giải thích cùng cái nhìn của mình, nhận ra tâm tư c Tây Viễn đúng chỗ. địa vị c Vệ Thành ở trong lòng Tây Viễn không có bất kỳ ai hay chuyện gì có thể với tới. Trong nhiều năm sau, việc này được hoàn toàn chứng thật.
Nghe xong lời c Tây Minh Văn, Tây Viễn lại không tức giận. đứa trẻ hắn nuôi lớn chính hắn vẫn hiểu rõ, Vệ Thành không là một đứa trẻ không phân biệt được đúng sai, cũng không phải một đứa trẻ có vấn đề. Nó làm vậy nhất định là có nguyên nhân.
“Cha. con biết rồi, đợi ngày mai con sẽ hỏi Thành Tử, cha cũng chớ để ở trong lòng.” Tây Viễn an ủi cha.
“Ừ. cha biết rồi. Viễn à, con khéo léo nói với Thành Tử, đừng làm thằng bé sợ.” Tây Minh Văn vẫn không quên dặn Tây Viễn một câu.
“con biết rồi thưacha.”
Ngày hôm sau, Tây Viễn để ý quan sát. Giờ thời tiết không còn quá nóng, cho nên đồ ăn trong nhà bà ngày đưa một lần, cho nên đương nhiên đồ ăn cũng là làm bà ngày một lần.
Bình thường vào lúc trời tối, nguyên liệu nấu được cho vào trong nồi dùng lửa lớn nấu, sau đó cứ để trên bếp đun với lửa nhỏ. Đợi đến sáng sớm hôm sau, Tây Minh Văn và ông cụ sẽ lấy đồ từ trong nồi ra chậu lạnh. sau đó Tây Minh Văn đi rửa mặt, ăn cơm, đóng xe, đưa hàng.
Vệ Thành nếu tiếp tục trộm đồ ăn thì chỉ có thể hành động trong khoảng thời gian Tây Minh Văn rửa mặt ăn cơm đóng xe, cho nên sáng sớmhôm nay Tây Viễn cũng không lười, liếc trộm Vệ Thành.
Liền nhìn thấy Vệ Thành thật sự thừa dịp người trong nhà không chú ý lén vào trong bếp, không bao lâu sau thì từ bên trong đi ra với một bọc giấy dầu nhỏ, bên trong hẳn là đồ ăn, cũng không nhiều, đâu đó đủ một đĩa. sau đó lại chạy vào hậu viện chỗ chuồng của Đậu Phụ Đũa, để bọc giấy vào trong một túi vải nhỏ, chính là túi vải trước kia Tây Viễn làm cho nó và Tây Vi để kiếm đậu tương. Sau đó, nó nhét túi vải vào trong hốc tường.
Tây Viễn vẫn nghi hoặc. lẽ ra đồ ăn trong nhà, Vệ Thành nếu không lập tức lấy đi thì nhất định sẽ để lại mùi, người trong nhà có thể ngửi được rồi phát hiện. hóa ra thằng nhóc phá sản này lấy cất vào chuồng lừa. mỗi ngày ông nội đều dọn chuồng, nhưng mùi hương của Đậu Phụ Đũa có hơi ý vị, nên dù ông nội mỗi ngày đều dọn cũng sẽ không phát hiện.
Tây Viễn bất động thanh sắc, lúc ăn cơm cũng không biểu hiện khác thường. Chờ dạy đám nhóc xong, hắn liền theo sát Vệ Thành từ xa xem thằng bé đem đồ ăn đi nơi nào. Tây Viễn cho rằng Vệ Thành có lẽ lấy đồ ăn cho đứa con nít nào đó. có điều nói thế vẫn không thông. nếu có đứa bé nào trong nhà khó khăn không có gì để ăn, Vệ Thành nên lấy cơm hay bánh mỳ cho chúng mới đúng. lấy đồ ăn đưa đến Tụ Đức Lâu nhất định là vấn đề ấm no đã được giải quyết. vậy thì là đưa ai?
Tây Viễn đi theo Vệ Thành đến đầu đông thôn, nơi đó có một phiến đất trống, trên đất trống có mấy cây cây liễu và cây đa. Cây đa rất cao, tán cây như ô lớn. từ hè đến đầu đông bọn trẻ thường tụ tập dưới tàng cây lúc râm mát.
Vệ Thành vừa đến liền đưa tay lên miệng huýt sáo. lúc này từ phía sau cây đa có hai người đi ra. Được lắm, lại còn có ám hiệu.
Cách xa nên Tây Viễn không thấy rõ hai người kia là ai, có điều nhìn thì không phải con nít. Tây Viễn nhìn ngó chung quanh, thấy phía trước có một đống củi, thừa dịp Vệ Thành cùng hai người kia nói chuyện không để ý, uốn thắt lưng chạy tới.
Ẩn ở sau đống củi, Tây Viễn thật cẩn thận thăm dò bên ngoài. vừa nhìn thấy thật đúng là khiến Tây Viễn ăn cả kinh, hai người kia không phải ai khác mà là Triệu Minh và Triệu khánh nhà triệu lão đại. Vệ Thành tại sao cùng một chỗ với hai người kia? Hơn nữa nhìn còn rất quen thuộc? Vệ Thành mới mười tuổi, hai người này đều mười bảy mười tám, không phải tuổi để chơi cùng nhau mới phải.
trong lòng Tây Viễn tràn đầy nghi vấn, có điều hắn cũng không ra ngoài mà chỉ ở tại chỗ nhìn mấy người bọn họ.
Triệu Minh và Triệu khánh nhận bọc giấy Vệ Thành đưa tới, mở ra ngồi ở dưới cây đa bắt đầu ăn. Vệ Thành ngồi đối diện nhìn hai người họ ăn, lại cùng hai người nói gì đó. Tây Viễn cách hơi xa, cũng nghe không rõ. đến khi hai người kia ăn xong, Vệ Thành dọn sạch đống xương bọn họ gặm ra rồi mới tách ra..
Vệ Thành như là hoàn thành một nhiệm vụ, cũng không nóng vội mà trơn tru đi vào trong thôn, còn rất nhàn hạ thoải mái bẻ một cành liễu, vừa đi vừa làm tiêu liễu. Khi đi đến chỗ đống củi c một nhà còn đánh hai quyền lên đống củi, đánh cho đống củi nhà người ta lắc la lắc lư. Tây Viễn nhìn thấy vừa giận vừa buồn cười. nếu để nó đánh đổ đống củi, nhà hắn còn phải bù lại cho người ta.
Tây Viễn chờ Vệ Thành và hai tên tiểu tử Triệu gia kia đều đi mới đi tới dưới gốc cây lớn nhìn thử. bọn họ thu dọn còn rất sạch sẽ, đồ ăn nhà hắn ngay cả bột xương cũng không thấy. ở Dưới tàng cây băn khoăn một hồi, Tây Viễn nghĩ đến những khả năng vì sao Vệ Thành giúp hai người kia ăn vụng. bọn họ bắt nạt Vệ Thành, uy hϊế͙p͙ Vệ Thành lấy đồ ăn cho bọn họ?
Trăm mối vẫn không có cách giải, càng nghĩ càng buồn bực. Tây Viễn không định bỏ qua, quyết định về nhà trực tiếp hỏi Vệ Thành. Nếu hai người kia thật sự bắt nạt Thành Tử, vậy thì Tây Viễn đến tâm tư giết ch.ết bọn họ cũng có!
“Thành Tử, đến ngồi bên người anh này.” Ăn xong cơm chiều, Tây Viễn nghĩ cách đuổi Tây Vi đi. còn lại hắn và Vệ Thành trong phòng, hắn kêu Vệ Thành tới. Vệ Thành đang chơi với cung nhỏ của mình, nghe anh trai gọi nói liền cầm cung nhỏ chạy tới, ngồi xuống bên anh trai.
“Thành Tử, anh hỏi em chuyện này, em phải nói thật với anh. nếu không nói thật anh sẽ liền tức giận, có nghe không?” Tây Viễn nhìn Vệ Thành nói.
“Dạ, đã biết.” Vệ Thành thấy Tây Viễn vẻ mặt nghiêm túc, anh trai chưa từng như vậy với nó, không khỏi cảm thấy khẩn trương.
“Vậy em nói với anh, vì sao lấy đồ cho Triệu Minh Triệu khánh ăn?” Tây Viễn nhìn mắt Vệ Thành chằm chằm, không cho nó cơ hội lo lắng.
“Ơ? Sao anh biết?” trong mắt Vệ Thành tràn ngập kinh ngạc. anh trai thật sự là Hỏa Nhãn Kim Tinh, nó còn cho là mình rất cơ mật. Mấu chốt là đồ ăn nhà làm có số lượng cụ thể. Đừng thấy là chỉ ít đi một chút, đến Trương Tài bán thấy ít đi cũng thấy không đúng, lúc này mới sẽ khiến cho Tây Minh Văn chú ý. Vệ Thành nói thế nào cũng mới mười tuổi, lo lắng sự tình còn chưa đủ chu đáo.
“Mau nói với anh xảy ra chuyện gì, đừng giả bộ ngớ ngẩn để cho qua.” Tây Viễn thúc giục Vệ Thành.
“dạ. không phải bọn họ năm ngoái nói muốn đánh anh sao? sau đó em lại nghe Triệu Lâm nói bọn họ vẫn muốn tiếp tục chỉnh anh.” Vệ Thành nhìn sắc mặt Tây Viễn, nó vốn không muốn nói với anh trai điều này, sợ anh trai phiền não. dù sao anh trai đi đâu nó sẽ theo đó, không để hai người kia lợi dụng thời cơ.
“Vậy sao lại lấy đồ ăn cho bọn họ? Bọn họ dùng anh để uy hϊế͙p͙ em à?” Tây Viễn lo lắng. lấy tính cách c Vệ Thành, phỏng chừng uy hϊế͙p͙ chính nó chỉ vô dụng, nhưng lấy Tây Viễn ra uy hϊế͙p͙ thì khó mà nói được.
“Không ạ, anh đừng lo, không phải như vậy đâu.” Vệ Thành vội an ủi Tây Viễn.
“vậy đã có chuyện gì? Mau nói với anh.” Tây Viễn cũng sốt ruột.
hóa ra chuyện mùa đông năm ngoái Tây Viễn không để ý, nhưng Vệ Thành sợ vạn nhất có người có ý hại anh trai nên dặn Triệu Lâm quan hệ không tệ lắm với mình đi thám thính.
Sau đó lại có một ngày, Triệu khánh trong lúc đùa giỡn bị Vệ Thành lôi ra đấu một trận. đừng nhìn Triệu khánh năm nay mười bảy, nhưng một mình đấu không lại Vệ Thành nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi. Vệ Thành một năm nay cao lên không ít, vóc dáng hiện giờ đã đến mang tai Tây Viễn, lại còn để bụng học quyền cước với Trình Nghĩa.
kĩ năng c Triệu khánh cũng chỉ là tung hoành với mấy tên lưu manh trong thôn, luận bản lãnh thì thật sự không có. Vệ Thành đừng nhìn còn nhỏ, nó luôn kiên trì rèn luyện, hơn nữa Trình Nghĩa dạy nó đều là công phu một chiêu thẳng địch, đặc biệt chọn nhược điểm c đối thủ để xuống tay. cho nên Triệu khánh muốn đánh thắng Vệ Thành, thật đúng là khó khăn!
Cuối cùng Triệu khánh bị Vệ Thành quét chân một cái ngã gục. hắn không phục, lại cùng Vệ Thành đại chiến hai hiệp, cũng bị Vệ Thành đánh thua. Tình nguyện chịu thua, Triệu khánh nói với Vệ Thành muốn trở thành bạn thân. Vệ Thành không có chuyện gì sẽ lấy chút đồ ngon từ trong nhà cho hắn, hắn trở về khuyên anh cả mình đừng giúp Lý Đào chỉnh Tây Viễn. Lý Đào nói mời bọn họ đến trấn Vạn Đức ăn cơm mà đến giờ cũng không thấy bóng dáng đâu. còn không bằng Vệ Thành mỗi lần đều có thể lấy ăn chút đồ giải thèm cho hắn.
Triệu Minh vừa nghe cũng không có ý kiến gì. bọn họ chỉ là quen sơ qua chứ đừng nói là có giao tình gì. năm ngoái muốn chỉnh Tây Viễn cũng là vì Lý Đào nói sẽ mời hai anh em đến trấn Vạn Đức ăn thật ngon thôi.
có điều Triệu Minh nghe nói đồ ăn nhà họ Tây đưa đến Tụ Đức Lâu đều là thứ chỉ kẻ có tiền trong thành có thể ăn được, cho nên nói với Triệu khánh nếu Vệ Thành lấy cho bọn họ một ít thức ăn đủ mười lần, bọn họ sẽ không quản chuyện giữa Tây Viễn và Lý Đào. Vệ Thành lại cò kè mặc cả với bọn họ một phen, cuối cùng quyết định là tám lần.
Đây cũng là nguyên nhân Vệ Thành vì sao trộm lấy đồ ăn từ trong nhà, chuyện giữa Tây Viễn cùng anh em Triệu gia chỉ có nó và bản thân Tây Viễn biết.
nó lại không muốn nói với Tây Viễn chuyện này, muốn tự mình giải quyết. Vệ Thành theo bản năng cảm thấy anh trai và anh em Triệu gia không phải cùng loại người, không muốn anh trai giao du cùng bọn họ.
” Vậy em tổng cộng lấy cho bọn họ mấy lần rồi?” Tây Viễn nghe Vệ Thành kể hết mọi chuyện mới vui mừng dùng mặt mình dán lên mặt em trai, em trai hắn thật là không phải nuôi không.
“Hôm nay là đủ tám lần.” Vệ Thành vừa nhìn phản ứng c Tây Viễn liền biết anh trai không tức giận, phóng tâm mà tựa vào trên người anh trai, giơ ngón tay nói cho Tây Viễn.
“Vậy bọn họ có nói sau này còn bắt em lấy đồ cho nữa không?” Tây Viễn lo anh em Triệu gia không giữ lời.
“Bọn họ dám! Nếu họ dám nữa thì em sẽ chỉnh bọn họ. dù thế nào đi nữa bọn hắn có cùng lên cũng không đánh lại em.” Vệ Thành đứng dậy ưỡn ngực, nắm tay múa một bộ quyền.
“Ái chà! Giỏi quá nhỉ! Xem là con nhà ai đây?” Tây Viễn lấy tay xoa mặt Vệ Thành nói.
“Anh ngay cả em cũng không nhận ra sao? em là em trai bảo bối của anh Tây Viễn.” Vệ Thành cũng đưa tay đi xoa mặt anh trai, còn dùng Lực kéo miệng Tây Viễn sang hai bên, tạo thành mỏ vịt, sau đó ha ha cười buông ra.
“Ôi trời, da mặt cũng càng ngày càng dày. Lại còn bảo bối! Anh từ lúc nào có bé con lớn như vậy chứ? Đúng là không để ở trong nhà được nữa rồi, sáng mai phải đưa lên chợ bán lấy tiền thôi.”
“Anh tính đổi bao nhiêu tiền vậy?” Vệ Thành nắm miệng anh trai, sau đó lại buông ra.
“Em thử nói xem?”
“Một trăm lượng?”
“Ái chà! còn cảm thấy mình rất đáng tiền nữa cơ đấy. anh thấy cùng lắm là đổi được một văn hai văn, còn phải bù thêm Tây Vi vào, chứ không thì người ta không cần đâu.”
“Gì? Vậy anh không thiệt thòi nha, bảo bối của anh tốt như vậy cơ mà!”
“Thế có mệt không?”
“Mệt ạ.”
“Vậy em nói phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì đừng bán.”
“Không bán vậy thì anh càng mệt rồi. bằng không thì ngày mai đeo xe lừa của Đậu Phụ Đũa lên hai đứa, cho hai đứa làm lừa thay vào nhé?”
“Bọn em mệt, anh nỡ sao?”
“Nỡ? Ờ, đúng là có hơi tiếc thật, bảo bối của anh tốt vậy mà!”
Bên ngoài trời chiều nhuộm đỏ một góc trời, mặt Vệ Thành cũng giống như bị trời chiều trát lên một tầng màu vàng. Tây Viễn cũng không biết mình đã uống nhầm thứ thuốc gì, là người lớn vì sao lại hưng trí bừng bừng nói chuyện cùng một đứa trẻ mười tuổi.
Hai anh em ở trên giường cười đùa một hồi, Vệ Thành lại nhớ ra gì đó.
“Anh ơi, hôm nay Triệu Minh và Triệu khánh còn nói cho em biết chuyện về anh tiểu Đào.”
“Chuyện gì thế? Hắn không muốn để anh cùng cha hắn học y thuật ư?” Tây Viễn đoán.
“Dạ. bọn họ nói anh tiểu Đào vốn cũng không học được. cha anh ấy bảo anh ấy học thì anh ấy sẽ kêu đau đầu, căn bản là không muốn học.”
“à, vậy cũng phải. bằng không thầy thuốc Lý cũng không có con trai lại đi dạy dỗ người ngoài như anh.” Điều này Tây Viễn đã sớm biết.
“Bọn họ nói anh tiểu Đào khó chịu với anh là bởi vì anh tiểu Đào nhìn trúng con gái Trịnh gia.” Vệ Thành lén đem những gì mình nghe được kể cho anh trai.
“Vậy thì có liên quan gì đến anh?” Tây Viễn bối rối.
” con gái nhà người ta nói nhà nàng cần mười lượng bạc làm lễ hỏi, bằng không sẽ không đồng ý!” Vệ Thành chìa tay ra để mô tả. mười lượng bạc ở trong thôn cũng không phải là lượng nhỏ, phần lớn nhà nông đều không cần đến hai lượng bạc để cưới vợ vào cửa.
“Hả? con gái nhà đó sao lại đáng giá như vậy?”
“Nhà đó nghèo lắm. muốn dùng tiền gả con gái cưới vợ cho con trai.” Vệ Thành bĩu môi, trong lòng rất khinh thường.
“Ồ. Vậy là anh tiểu Đào muốn lấy từ chỗ anh.” trong lòng Tây Viễn liền hiểu ra.
“Ừ, anh tiểu Đào nói anh học tay nghề từ thầy thuốc Lý mà còn vắt chày ra nước. nhà mình xây nhà gạch lớn nhưng tuyệt không lo nhà bọn họ.” Vệ Thành nói đến đây thì giận lắm. anh tiểu Đào so với anh mình còn lớn hơn, dựa vào cái gì mà bắt anh mình lo chuyện hắn cưới vợ chứ!
“Nếu chỉ vì vậy thì không có gì. được rồi, Thành Tử đã giúp anh đại ân. Nói đi, muốn anh thưởng cho em thế nào?” Tây Viễn cao hứng hôn một cái lên mặt Vệ Thành.
“Anh ơi, vậy anh có thể mua cho em một cái…” Vệ Thành nói rồi lại do dự. anh trai còn muốn lo chuyện Lý Đào cưới vợ, nó lại muốn anh ấy tiêu tiền có phải sẽ gây khó khăn cho anh ấy không?
“Không sao, Thành Tử muốn gì hãy nói với anh, anh sẽ chuẩn bị cho em.” Tây Viễn thấy Vệ Thành rối rắm thì lấy làm buồn cười. Hắn đại khái có thể đoán được Vệ Thành muốn gì.
“Anh ơi, em cái gì cũng không cần, anh làm cho em bữa ăn ngon là được.” Vệ Thành cuối cùng vẫn không nói ra. Thứ nó muốn là nghe từ Trình Nghĩa, không hề rẻ. nó không muốn thêm phiền toái cho anh trai, chờ nó trưởng thành sẽ tự mình kiếm tiền mua. có điều đến bao giờ nó mới lớn lên đây, tiền riêng anh trai cho nó vẫn giữ lại, nhưng còn xa mới đủ.
“Được, sáng mai anh sẽ làm một bữa tiệc lớn cho Thành Tử nhà ta.” Tây Viễn cũng không vạch trần tâm tư c Vệ Thành. Hắn nghĩ đến thu nhập trong nhà, trong thời gian ngắn ngoài việc giúp nhà chú hai xây nhà cũng không còn việc nào khác, tâm nguyện này c Vệ Thành không lâu sau vẫn có thể thực hiện. bây giờ không nói trước là để đến lúc đó cho Thành Tử một kinh hỉ.