Quyển 1 - Chương 67: Cường hãn
ốc Lý ở trong thôn làm nghề y tích được phúc, bằng không Lý Đào như vậy sao có thể lấy được người vợ tài giỏi như vậy.
“Không sao đâu bà ạ.” Đại Yến đáp, trong tay không ngừng. nàng không có việc gì liền thích đến nhà họ Tây ngồi. nhìn sân lớn của nhà họ Tây nghĩ mình phải chăm chỉ làm việc, không chừng có một ngày cũng có thể mua được nhà tốt như vậy.”
Còn nữa, nàng cũng thích cùng bà nội ngồi ở đó câu được câu chăng tán gẫu, tục ngữ nói “Nhà có người già như có bảo vật.” bà nội không có việc gì sẽ cùng nàng lải nhải làm việc thế nào, Đại Yến đều nghe rất nghiêm túc. trước kia ở nhà mẹ đẻ, cha mẹ mình cho tới giờ đều là có gì ăn nấy có gì mặc nấy, cũng không có ai dặn dò phải tính toán chi li cho cuộc sống thế nào.
Hiện giờ tiếp xúc với bà cụ, nàng mới hiểu được, cho dù là cuộc sống bình thường, muốn tốt cũng có nhiều việc cần làm.
“Yến à, chuyện hai ngày trước không làm cháu giận chứ?” Bà nội nghĩ mãi vẫn đem ra hỏi. bà là từ chỗ Vương Tam bà nghe được. nhà họ Tây phát đất, giờ lại mở rộng sân vườn cho nên trong thôn nếu không phải đặc biệt quen biết hay đến cửa thì muốn đến nhà họ Tây cũng sẽ cân nhắc. bọn họ ở trong lòng không phải không thừa nhận, nhà họ Tây đã không như trước kia
Vì ít có người đến cho nên vài tin tức biết đến thì đã muộn.
nhà Vương Tam bà lại không giống. nhà bọn họ ngay tại trong thôn, bình thường trong thôn có chuyện gì, có người đi qua cửa nhà bắt chuyện hai câu liền có thể biết. Cho nên nhiều chuyện trong thôn bà nội đều là từ chỗ Vương Tam bà nghe ngóng được.
Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là mấy phụ nhân miệng rộng trong thôn thấy Đại Yến là tân nương tử tuổi còn trẻ, trong nhà cha mẹ lại tằn tiện, cho nên liền cho rằng nàng cũng vậy, xem nhẹ Đại Yến.
Nhà họ Tây hiện giờ sống tốt, bọn họ nhìn thấy thèm mà lại không có cách nào, cho nên liền giựt giây Đại Yến. dù sao Tây Viễn cũng học y thuật từ thầy thuốc Lý, mấy phương thuốc cổ truyền c Lý gia dùng rất tốt người sống quanh thôn đều biết.
“Con bé này đứng ngốc như Lý Đào nhá. phương thuốc cổ truyền nhà ngươi cứ như vậy để thằng nhóc Tây Viễn học mất à?” thím Lý trừng lớn mắt nói với Đại Yến.
“Úi cha, đúng đấy. nhà họ Tây đắp cái nhà ngói lớn như vậy, ngay cả tường viện cũng là dùng gạch xanh, còn dựng một cái cửa rõ là khí phái. Khoe khoang có tiền như vậy lại không chịu tiêu cho ông cụ nhà người một ít.” vợ Triệu lão thất ở bên cạnh tiếp lời. đừng thấy Triệu lão bát cùng nhà họ Tây quan hệ tốt, nhà bà ta và nhà họ Tây chính là kéo không tới. bọn họ thật ra cũng muốn cùng người ta lôi kéo làm quen, nhưng nhà họ Tây người ta không ai để ý. Triệu lão thất và Triệu lão Đại giống nhau, không phải người an phận.
“Thì đó, chẳng biết tốt đẹp thế nào, còn bầy đặt làm cửa sổ thủy tinh, cứ như sợ người khác không biết nhà bọn họ có chút tiền dơ bẩn. vợ Tiểu Đào à, ngươi nên nghĩ kỹ, chuyện này nhà ngươi thực thiệt thòi lớn ; Lý Đào nhà ngươi không nghĩ được thấy đáo, ông cụ thì ngoài xem bệnh cái gì cũng không để tâm, chắn chắn đã bị người ta mê hoặc.” bác gái Trương làm như nhắc nhở Đại Yến nói.
“Thằng nhỏ Nhà họ Tây kia vừa nhìn là biết tham làm, nhắm vào mấy phương thuốc cổ truyền nhà ngươi, mỗi ngày chạy đến nhà ngươi hồ lộng ông cụ. bằng không trong thôn nhiều trẻ con thế này, sao thầy thuốc Lý lại chỉ dạy mỗi nó. mấy phương thuốc cổ truyền đó ta nghe nói một cái có thể bán được chừng này!” thím Lý chìa ra hai ngón tay.
“Phải đó, ngươi nên có chính kiến của mình. Cả nhà kia không ít tâm nhãn, ngươi hiện giờ đã thành thân cùng Lý Đào, qua một năm nửa năm cũng nên có con cái. đến lúc đó thầy thuốc Lý dạy cháu trai mình có phải hơn là dạy người ngoài không? đừng cảm thấy nhà bọn họ cầm mười lượng bạc giúp ngươi thành thân thì là người tốt! Đó là để chặn miệng nhà người trước, lại cho là bọn họ có lòng tốt.” nàng dâu nhà hàng xóm Nhà họ Tây chen vào.
…
Tóm lại, thất chủy bát thiệt nói một tràng. Đại Yến dù sao cũng là người mới đến thôn, thông thường tiểu tức phụ vừa tới nhà chồng đều mất một năm nửa năm, nói chuyện làm việc đều rất chú ý. Đại Yến tuy lợi hại, mới vừa đến thôn hoa sen cũng phải thích ứng một hồi.
Thế nhưng những người này càng nói càng quá phận, Đại Yến thật sự nghe không vô, tìm lấy cớ rời đi.
Không phải là muốn châm ngòi quan hệ giữa nhà bọn họ và nhà họ Tây sao. nếu nàng làm, các nàng sẽ ở bên cạnh xem náo nhiệt, cuối cùng có tổn thất lại không phải bọn họ.
Ban đầu Đại Yến cũng nhịn, ở bên ngoài đụng tới tận lực làm ngơ là xong. Chính là mấy người này chưa từ bỏ ý định, lặp đi lặp lại nhiều lần ở trước mặt nàng nói xấy nhà họ Tây, châm ngòi bọn họ.
Vậy thì cũng thôi, nhưng đã nói nhảm lại còn đi giựt giây Lý Đào, bảo hắn làm quá lên với nhà họ Tây. Lý Đào là đồ ngốc, người khác nói gì tin nấy, về nhà cùng Đại Yến than thở nói cha mình dạy không Tây Viễn, nếu không khiến cho nhà họ Tây cũng giúp nhà mình xây nhà ngói thì thật là chịu thiệt.
Đại Yến khuyên hai lần nhưng cũng không địch nổi luôn có người thêu dệt chuyện. Đào là người khác càng nói thì càng hắn làm Đại Yến giận đến trời tối không cho vào nhà, mặc kệ hắn ở bên ngoài một đêm. bây giờ là Mùa hè, cũng không sợ bị lạnh.
Đại Yến lăn qua lộn lại ngủ không ngon cả đêm, ngày hôm sau dắt lấy Lý Đào hỏi ai nói với hắn những lời này. Lý Đào nói là thím Lý. Đại Yến liền dẫn Lý Đào đến Lý gia náo loạn một hồi, chắn ở cửa nhà mắng cả buổi, nói bọn họ là nhà người lớn bắt nạt nhà mình ít tuổi.
Mọi người lúc này mới kiến thức sự lợi hại c Đại Yến, hoàn toàn lặng lẽ không dám lên tiếng nữa. Lý Đào cũng bị uy lực c vợ hù sợ, không dám tiếp tục cưỡng cầu.
Đại Yến tuy mắng thím Lý đến không dám xuất môn, nhưng chính mình cũng không chịu nổi. một nữ nhân tuổi còn trẻ mới vừa gả lại đây không được vài ngày được khóc lóc om sòm với người trong thôn tất trốn không thoát thanh danh đanh đá. huống chi còn có việc trước kia nhà mẹ đẻ lấy nàng đổi tiền, cho nên Đại Yến càng nghĩ càng ủy khuất, về nhà khóc một hồi. Lý Đào gấp đến độ ở trong phòng đi loanh quanh, đau lòng vợ thề nói mình sẽ không bao giờ khinh suất nữa.
Việc này nhà họ Tây cũng không biết. vẫn là hôm qua Vương Tam bà đến nói với bà cụ, bà cụ mới biết. Hôm nay Đại Yến đến nhà, bà liền quan tâm hỏi, hai ngày trước còn kỳ quái Đại Yến sao đã mấy ngày không đến nhà.
“Bà ơi, cháu mặc kệ người khác nói sao chứ cháu biết ân tình giữa hai nhà chúng ta. nếu không có mọi người cho Lý Đào mười lượng bạc kia, cháu hiện giờ khó mà nói sẽ thế nào. Có sống như người hay không cũng không biết!” Đại Yến nói xong nước mắt liền chảy ra. ở Lý gia, hai cha con thầy thuốc Lý đều không biết an ủi người khác. Đại Yến có ủy khuất cũng không có chỗ kêu, nhà mẹ đẻ lại càng không thể trông cậy vào.
“Đứa bé ngoan, đừng khóc.” Bà nội lau nước mắt cho Đại Yến, nghĩ thầm đứa con gái tốt như vậy sao lại để cho Lý Đào cưới về chứ. tài giỏi, biết làm lụng, lợi hại còn quan tâm mình, thật giống mình khi còn trẻ. nếu Đại Yến nhỏ hơn nữa chút, hoặc là Tiểu Viễn lớn hơn thì cười về là cháu dâu thật tốt.
Bà ơi, lão nhân gia ngài có phải nghĩ hơi xa rồi không?
“Cháu bây giờ, người khác có thể thấy cháu gả cho Lý Đào chính là khổ, nhưng cháu đã thỏa mãn. Lão gia nhà cháu mặc dù thích uống rượu, giờ cũng đã sửa. cháu mỗi ngày xào đồ ăn cho cha, cũng sẽ để cha uống hai chung nhỏ. Hồi trước đến nhà người ta xem bệnh không có tiền thì đưa rượu, giờ đưa thiếu một văn cũng không được. cả ngày thì thầm nói là nào có sư phụ dọa người như mình, còn chưa dạy gì đã để người ta cho tiền cưới con dâu! Nên tiền chẩn bệnh ông cụ đều giữ lại, nói là góp đủ sẽ trả cho nhà mình. cháu ngày đó ngó trộm, không sai biệt lắm sắp có hơn một trăm văn, cũng không biết khi nào mới góp đủ. Lý Đào tuy hơi ngốc nhưng rất tốt với chú. Cháu đã thoả mãn, thật đấy.”
“Thật là một đứa bé ngoan, ôi!” Bà nội thở dài một hơi. không biết là than tiếc cho vận mệnh c Đại Yến hay là thở dài nhà mình không cưới được đứa cháu dâu tốt như vậy.
“Bà ơi, bà yên tâm. Cháu sẽ không nghe các nàng khuyến khích. Bọn họ chỉ muốn thấy cháu và nhà mình xích mích để xem náo nhiệt, cháu còn lâu mới thuận theo. Cho dù là sau này ở trong thôn có thể nhân duyên không tốt đi nữa.” Đại Yến cười khổ một cái. trong thôn có mấy tiểu tức phụ tầm tuổi nàng, trước kia còn cùng một chỗ tán gẫu chuyện phiền lòng. hiện giờ Đại Yến náo loạn một hồi đều không thân cận với nàng nữa.
“Không sao đâu cháu. cả đời ai không gặp bảy tám khó khăn. ai tốt ai xấu, lòng người đều có cân đo đong đếm, sẽ không chỉ nghe người khác nói sao liền là vậy.” Bà nội vỗ vỗ tay Đại Yến.
“Cháu biết ạ. Nói xong với bà, trong lòng cháu nhẹ nhõm không ít. ở một mình không có ai để kêu khổ, càng nghĩ càng hẹp hỏi.” Đại Yến ngượng ngùng cười cười.
Được, đừng để ở trong lòng buồn bực là được. sáng mai bà báo thím cháu dẫn cháu đến thăm các nhà. nhà của chúng ta ở trong thôn nhiều năm, cũng không phải không giao du với nhà nào. Sau này cháu cùng với mấy gia đình này lui tới là được.” Bà nội từ ái nhìn Đại Yến.
“Bà ơi, bà thật tốt. mẹ cháu cho tới giờ chưa từng dạy cháu những việc này!” Đại Yến nói xong nước mắt lại trào đến. đúng lúc nghe được tiếng cười c mấy anh em Tây Viễn bên ngoài sân, vội vàng nén trở về.
“Bà ơi, chị dâu.” Ba anh em vào sân liền chào hỏi bà nội và Đại Yến.
“Lại ra rãnh nước ngâm mình hả? Nhìn giầy này, mau cởi ra hong khô đi.” Quả nhiên, bà nội liếc mắt một cái liền nhìn ra giầy của mấy đứa.
ba anh em Tây Viễn thè lưỡi v nhau, vội thay giày đem phơi như bà nói. Hai đứa Tây Vi lại chạy tới chơi dế, Tây Viễn đi vào trong phòng ngồi ở phía trước cửa sổ cầm lấy một quyển sách xem, trong lỗ tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng bà nội nói chuyện với Đại Yến.
“Yến à, thành thân lâu rồi sao không về nhà mẹ đẻ?” mấy đứa Tây Viễn đã trở lại, bà nội liền không nhắc lại chuyện vừa rồi. cháu đích tôn đã đủ phiền, không thể tiếp tục để cho thằng bé ngột ngạt.
“Vốn định không bao giờ trở về nữa, chặt đứt với bọn họ. Nhưng cháu tính đi tính lại, bà thay cháu nghĩ xem, cha mẹ thêm hai anh trai cháu đều không chịu làm lụng, cháu lấy chồng đưa cho nhiều tiền như vậy, vào trong tay bọn họ không rõ là phúc hay họa nữa. Nếu tiêu hết sạch, về sau sẽ còn đến làm khổ cháu, vậy không an tâm! Cháu càng nghĩ càng cảm thấy bọn họ sẽ là như vậy, nên ngày đó bảo Lý Đào cùng cháu trở về một lần. Ôi!” Nói đến nhà mẹ đẻ c mình, Đại Yến thật không thể không thở dài.
“Có đòi tiền không? Không phải nói để cho anh cháu cưới vợ sao?” Bà nội nhìn vẻ mặt Đại Yến đoán được vài phần.
“Bà ơi, cháu cũng ngại nói với người khác. Cả Lý Đào cháu cũng dặn đi dặn lại nếu kể ra cháu sẽ không sống với hắn nữa.” Đại Yến đem sợi bông đã đơm san bằng cho vào sọt.
“Hôm cháu về, cha mẹ còn rất giật mình. phỏng chừng chuyện bọn họ làm cũng biết cháu trong lòng hận thù, mẹ còn dắt lấy cháu khóc một hồi. Cháu biết bọn họ bình thường có tiền thì để đâu, thừa dịp mẹ đi làm cơm cháu đi xem thứ. Bà ơi bà nói xem, cháu mới thành thân không đến hai tháng, bọn họ đã tiêu mất hơn một lượng bạc!” Đại Yến nói xong nước mắt lại lã chã rơi xuống. Nàng lấy hai tay lau cố nén lại, thật sự là chuyện không hay đều tới cùng lúc, người sắt cũng không gánh được.
“Đúng là phá của.” Bà cụ cũng không biết nói gì.
“Cháu hỏi mẹ tiền tiêu đi đâu, không phải nói để cho anh dùng cưới vợ sao?”
“Mẹ cháu nói thế nào?”
“Có thể nói gì, không phải ăn thì là uống. nói quanh co cả buổi không nói ra được. Cháu liền nói tiền này cháu cầm đi, lúc nào tìm được vợ cho anh cháu, muốn thành than, cháu sẽ cầm đến cho. Bà nói thứ các anh cháu, còn cả cha mẹ nữa!” Đại Yến lại nghẹn ngào.
“Sao thế? Chẳng lẽ còn động tay với cháu?” Bà cụ bị cực phẩm một nhà này làm cho ngạc nhiên.
“Dạ, anh cả đẩy cháu thiếu chút nữa là ngã, anh hai cũng về phe với cha mẹ, lấy đi tiền giống như lấy mạng bọn họ. đã nói sau này sẽ tiêu cho bọn họ rồi mà còn vậy. cháu thật sự nghĩ muốn lấy tiền về, bọn họ liền liều mạng với cháu. Đại Yến nói xong lại giận.
“Ôi, thật đúng là chỉ nhận tiền không nhận người.” Bà nội thật không biết nói sao.
“Về sau Lý Đào nhà cháu giận, đẩy cha mẹ cháu ngã, lại đấm cho hai anh cháu mấy cái, nói với bọn họ nếu còn dám đống sẽ liều mạng với họ, bọn họ mới bị dọa không dám nói nữa. Lý Đào nhà cháu nhìn hơi ngốc nhưng đối với cháu rất tốt! Cháu cũng là tốt số mới gả được cho người như vậy.” Đại Yến cảm khái.
“Thế có lấy được tiền về không?”
“Có lấy về được. Cháu nói với họ, nếu muốn đính hôn cho các anh thì phải vừa mắt cháu. Cháu không đồng ý thì đừng hòng cưới vào cửa. Từ lúc nhà cháu có mười lượng bạc này, mấy kẻ tham tiền trong thôn đều dõi theo. cũng không thể để hai anh cháu cười phải vợ xấu, bằng không cháu sau này sống không an tâm.”
“Cháu làm con gái thật không dễ dàng.” Bà nội không khỏi bội phục Đại Yến.
“Cháu cũng là bị buộc không có cách nào khác.” Đại Yến lấy mặt áo đã đơm xong treo lên, bà nội đem ghép cách mảnh với nhau.
“Mẹ cháu không đến làm loạn chứ”? Bà nội vẫn còn hơi lo lắng thay nàng.
“Còn chưa ạ. Nhưng chắc sớm muộn cũng sẽ đến, chẳng qua bọn họ bị Lý Đào dọa cũng không dám náo lớn.” Đại Yến nói xong lại sang sảng nở nụ cười.
Bà nội thấy đứa bé này ánh mắt ửng đỏ, nghe tiếng nàng sang sảng cười thì càng vừa mắt. Tây Viễn Trong cửa sổ làm như đọc sách, Trên thực tế là trộm nghe hai người nói chuyện, cũng càng nghe càng bội phục Đại Yến cường hãn, càng cảm thấy cách mình mình khả thi.