Quyển 2 - Chương 102: Không Điểm

sáng sớm ngày thứ hai, Tây Viễn dẫn mấy đứa trẻ con, đứa cưỡi ngựa đứa ngồi xe chậm rãi về thôn hoa sen.
Trong thôn hôm nay rất náo nhiệt, già trẻ lớn bé, nam nam nữ nữ, trên mặt đều lộ ra vui sướng.


Cách thôn đường nước trong vòng bốn dặm đã gọn gàng, kênh nước quy mô cũng không lớn, bốn phía dùng đá tảng xây kênh.
Nói là kênh nước, nhưng như Tây Viễn thì chỉ là một cái hồ hơi lớn. Bốn phía liễu trồng thành hàng.


Bản địa có rất ít người trồng cây ăn quả, cho nên nha môn trưng thu thuế thì không có hạng mục này. cây ăn quả trong thôn đều hai đầu bờ ruộng, hai bên đường, tóm lại không chiếm dụng đồng ruộng. có thể nói thôn hoa sen đang lách thuế má trong《 Đại Yến luật 》


Sau khi heo xử lý xong, trước tiên cử hành một nghi thức tế bái ngắn gọn ở kênh nước, sau đó chia heo làm khối nhỏ, cho vào nồi nấu. nhất thời, mùi thịt bay đầy một mảnh trời.
Người trong thôn dốc toàn lực xuất động, tụ cùng một chỗ cười cười nói nói, náo nhiệt hơn cả tết.


náo nhiệt cả ngày đến chạng vạng tối, thôn dân mới thu dọn rồi ai về nhà nấy. từ hôm nay trở đi, Lý chính liền do Trình Nghĩa đảm đương, lão Lý chính chính thức giải nhiệm.


Trình Nghĩa rút kinh nghiệm nhà họ Tây bị phá ruộng năm ngoái, vừa nhậm chức liền tổ chức thôn dân mỗi ngày hai người luân phiên trông coi hoa màu, hơn nữa trước mặt cả thôn trịnh trọng tuyên bố, nếu lại có người phá hoa màu, một khi điều tr.a rõ, lập tức đuổi khỏi thôn.


available on google playdownload on app store


Tây Viễn thiếp một lát, chạng vạng tỉnh lại, ngồi trong sân nhìn người nhà làm việc c mình. Hắn vẫn rất thích thôn hoa sen yên tĩnh mà thoải mái.
“anh cả.” bé con cầm một cái gậy nhỏ gảy sâu trên giàn nho, thấy Tây Viễn đi ra, hai cái chân ngắn vội chạy tới, chui vào lòng anh cả.


Bé năm nay đã năm tuổi mụ, trên thực tế chỉ có ba tuổi rưỡi, đã lớn hơn một chút, cuối cùng nói chuyện có thể thành câu, cũng có thể phát âm rõ ràng. Bởi vì trong nhà chỉ một bé gái này nên, từ người già người đến mấy anh trai đều sủng ái bé không giới hạn.


“Anh cả, nhìn này.” Không Điểm mở tay ra, bên trong là một mấy con côn trùng.
“Ừ, thật xinh đẹp.” Tây Viễn khen ngọt Không Điểm.
Không Điểm cao hứng mỉm cười.


Không Điểm nhỏ, vóc dáng cũng không cao, trước kia tóc vừa vàng vừa chẻ. hai năm trước bà nội nghe theo bà Lý hàng xóm ở Ngạn Tuy đề nghị, tỉa bớt tóc cho bé.


Nhà chu đại nương hàng xóm nuôi một con mèo dùng để bắt chuột. trong thôn nhiều chuột, ít lương thực, nuôi mèo chó chủ yếu không cho ăn, đều là để chúng nó tự nghĩ cách giải quyết ấm no.


Có lần, Đại Hoàng miêu chạy đến trong sân nhà họ Tây bắt chuột, chuột không bắt được, thấy bé con cầm đồ ăn vặt ngồi ăn, Đại Hoàng miêu vây quanh Không Điểm kêu meo meo đòi ăn.


Không Điểm nhéo hai khối nhỏ cho nó ăn. Không Điểm thích Đại Hoàng miêu, cho ăn xong ôm Đại Hoàng miêu chơi, Đại Hoàng miêu cũng nhu thuận, không cào bé.


Từ đó về sau, Không Điểm ở nhà chuẩn bị một cái chén bể, bên trong thường xuyên có đồ ăn cho Đại Hoàng miêu. Mèo không trung tâm giống chó, rất tham ăn, ai cho nó ăn thì nó theo. cho nên, Đại Hoàng miêu dần dần ở nhà họ Tây nhiều hơn.


Buổi tối nếu Đại Hoàng miêu tới, Không Điểm sẽ muốn ôm nó vào trong chăn. bà nội ghét bỏ mèo cả ngày bắt chuột không sạch sẽ, không cho. Bé rất nghe lời lại tiếc Đại Hoàng miêu, bèn lấy một cái rổ nhỏ, bên trong đệm vải rách cho Đại Hoàng miêu làm ổ.


Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Đại Hoàng miêu không biết ăn bậy cái gì, đi đời nhà ma. trước khi ch.ết rất khó chịu kêu meo meo nhìn Không Điểm, khiến Không Điểm rơi nước mắt như mưa, liên tục gọi bà nội. bà nội cũng không có cách nào, đoán Đại Hoàng miêu có thể ăn phải chuột dính bả, đây là thần tiên cũng khó cứu.


Không Điểm rất thương tâm, không vui cả ngày. ôm Đại Hoàng miêu ra vườn, đào một cái hố chôn, đắp một gò đất, bên cạnh cắm một cành liễu, bên trên đặt một bó hoa dại.


Người nhà thấy bộ dạng Không Điểm, vừa đau lòng vừa buồn cười. về sau, để an ủi Không Điểm, bà nội hỏi trong thôn cho cháu gái một Tiểu Hoàng miêu, hiện giờ mới choai choai.


Không Điểm thân cận nhất chính là Cẩu Đản. mỗi lần Cẩu Đản về, bé liền đi theo gọi anh. Mà bé cũng thích anh cả, cứ hở ra là nhào vào lòng ôm cổ làm nũng.


Tây Viễn ôm Không Điểm, bắt một con chuồn chuồn cho bé, dùng dây nhỏ buộc lại, để Không Điểm cầm. hai anh em cùng nhau ngồi ngoài cửa lớn, chờ mấy đứa bé khác trong nhà trở về,. hôm nay Vệ Thành dẫn cả đám ra kênh nước bơi lội






Truyện liên quan