Quyển 2 - Chương 40: Lối thoát
Dạ Sở Kỳ lẻn lên từ phía khuất, đi lên thang trượt. Cô vội vã chạy lên. Lúc gần tới nơi cô mới thấy phía trên cửa tầng đã đóng.
Dạ Sở Kỳ nhíu mày. Cánh cửa này chắc chắn phải qua rồi, nhưng không biết có an toàn không. Cô nghĩ mình nên cẩn thận một chút, nếu sau cánh cửa này có robot đang chờ sẵn mà cô không chuẩn bị thì cô đi đời rồi.
Dạ Sở Kỳ hơi suy nghĩ, cô thử gõ cửa. Có một loạt âm thanh máy móc đáp lại.
- Có robot...
Dạ Sở Kỳ nhíu mày. Loạt âm thanh này hoàn toàn vô nghĩa, không có khả năng dịch được. Điều này chứng tỏ là các robot hoàn toàn rối loạn.
- Được rồi Dạ Sở Kỳ, bình tĩnh nào. Mình cũng là robot mà.
Dạ Sở Kỳ vuốt ve Bạch Ngân, mở cửa. Hàng loạt robot nhìn qua. Cô đóng cửa lại.
- Này, khoan đã!
Dạ Sở Kỳ khóa cửa lại. Có người đập cửa. Chắc chắn là cánh cửa này không dễ phá, Dạ Sở Kỳ buông tay. Thở dài, cô bước đi.
Hàng loạt robot nhìn về phía Dạ Sở Kỳ. Cô hít vào một hơi, điều động năng lượng.
- Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt nhé. Chỉ 2 tầng thôi mà.
Dạ Sở Kỳ nhanh chóng nhảy qua các robot. Cô không còn yếu ớt như một năm trước nữa rồi. Bây giờ cô nhanh nhẹn hơn lúc đó, cũng mạnh hơn lúc đó rồi. Bây giờ với cô, đám robot này không mấy đáng sợ. Nếu là một năm trước, một lần giải phóng năng lượng cũng đủ giết ch.ết cô.
Dạ Sở Kỳ một chân gạt ngã một nữ robot, lập tức cơ thể nhanh nhẹn lách khỏi đám robot. Một robot tới sát gần, cô giải phóng năng lượng đẩy nó ra sau, ôm Bạch Ngân chạy đi.
- Phân tích sơ đồ tầng 11.... Cầu thang trượt ở...
Dạ Sở Kỳ rẽ hướng. Cô lên cầu thang.
- Quá hung hăng rồi...
Robot không thể đi thang trượt dành cho người mà có cầu thang trượt riêng. Do da của robot làm bằng hợp kim Aruam, bền chắc và khá giống da người nhưng độ ma sát rất yếu. Vì thế có một số hạt ma sát dạng yếu được cho vào cùng hợp kim Aruam để robot có thể cầm nắm. Tuy nhiên, khi hạt ma sát tác dụng với hạt ma sát sẽ sinh ra phản ứng đối kháng, không tiếp xúc được. Ở cầu thang trượt dành cho robot được lắp loại vật chất có độ ma sát bình thường, các robot có khả năng đi trên bề mặt này. Cầu thang trượt dành cho robot được xây dựng có kính, cách ly hoàn toàn để đảm bảo an toàn cho trẻ em do một số đứa trẻ không muốn rời xa robot của mình. Luôn có người canh cổng tầng ở phía cầu thang trượt dành cho robot nên nếu không có người kiểm duyệt robot sẽ không đi qua được.
Vì thế bước lên cầu thang là đã tương đối an toàn.
- Còn một tầng nữa.
"Chít!"
Dạ Sở Kỳ vuốt ve Bạch Ngân đã xù cả lông. Vừa ôm nó vừa đánh tiến có chút khó khăn. Cô mở ra một tin được gửi tới.
- Địa điểm là cửa kính phía Bắc tầng 12. Lần trước Anh Anh đã dẫn mình qua mấy lần, vẫn còn nhớ.
Dạ Sở Kỳ đứng trước cổng tầng, tâm tình hơi khó chịu.
- Được rồi, mở ra th...
- Không được!
Dạ Sở Kỳ quay mặt lại. Đó là cô gái thuộc đội tuần tr.a vừa lúc cô lên tiền phá thang máy.
- Cô mau đi cùng tôi xuống. Lên trên rất nguy hiểm. Nếu có người thân nào của cô ở phía trên, tôi sẽ huy động lực lượng giải cứu.
Dạ Sở Kỳ xoa trán.
- Cô mới là người phải xuống đó! Rốt cuộc cô theo tôi làm gì?
- Cô nói cái gì vậy? Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ mọi công dân trên thế giới này.
- Vậy thì trở về đó và làm công việc của cố đi! - Dạ Sở Kỳ có phần lớn tiếng.
Cô gái nhíu mày. Dạ Sở Kỳ hơi hé cửa.
- Nói sao thì tôi cũng là robot.
Dạ Sở Kỳ trong lúc cô gái vẫn còn ngẩn ra, mở cửa đi vào.
- Đi thôi, Bạch Ngân.
Tầng 12 robot có vẻ hiền hoà hơn. Dạ Sở Kỳ tiếp tục nhắm đường tiến tới. Chiến thuật là không dùng nhiều sức, chủ yếu là né tránh. Cô không có nhiều năng lượng, cũng không mạnh để đánh gục tất cả robot ở đây. Ở đây không chỉ có robot dạng android, còn có cả các robot khác nữa. Thế nên là Dạ Sở Kỳ gặp chút khó khăn.
Dạ Sở Kỳ dùng giải phóng năng lượng đẩy ra một nam robot và một con mèo máy, chân nhanh nhẹn nhảy lên tường, tác dụng lực nhảy ra hướng khác. Một đám robot đuổi theo cô. Tiếng động máy móc nghe đến là chói tai.
- Sắp tới r.... Á!!?
Dạ Sở Kỳ bị một con thỏ robot đẩy ngã. Bạch Ngân thân mập tròn ngã xuống đất, có vẻ đau. Con thỏ liền chạy lại gần Dạ Sở Kỳ. Nó gặm và đánh mấy con thỏ máy đang tới gần Dạ Sở Kỳ. Cô nhìn về phía trước.
- Cửa kính phía trước rồi.
Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân, vội đứng dậy. Chân cô nhói đau, không đi được.
- Chân...
"Chít!"
Thỏ trắng nhỏ nhảy khỏi tay Dạ Sở Kỳ, chạy đi.
- Bạch Ngân!
Thỏ trắng nhỏ chạy về phía đám robot đang hùng hổ đi tới. Dạ Sở Kỳ nhíu mày, không suy nghĩ liền hướng phía đó đi tới. Nói thế nào, cô cũng không bỏ Bạch Ngân được.
- Bạch Ngân! Bạch-...!