Chương 17: Tác giả ghi công và quỷ vương hiện hình
Sáng sớm tiết trời bỗng chuyển lạnh sau đợt giảm rét, nhóm người Lưu Trinh và khắp các lều trại khác được thông báo quy động lực lượng chia nhau tìm kiếm tung tích hai sinh viên thất lạc.
Lều cô nàng Trương Ý Hàm hay tin Vỹ Tường mất tích, cô lo lắng vô cùng mắt đỏ hoe sang bên lều Lưu Trinh và Nó hỏi thăm sự tình.
Ý Hàm tâm trạng rối bời: "" Có chuyện gì với Du Vỹ Tường thế, còn Hiểu Tinh đâu? ""
Lưu Trinh thay mặt cả nhóm giải đáp: "" Tụi tớ cũng chẳng biết, nghe nói suốt đêm hôm qua là 2 người đó không về trại mà mất tăm mất tích luôn tới sáng nay. Tụi tớ cũng đi kiếm muốn rã chân đây mà chưa thấy tăm hơi đâu.""
ý Hàm nghe thế mắt rưng ướt lệ thút thít khóc: "" Tớ...tớ..lo...lắm, híc..híc..sợ anh ấy gặp chuyện bất trắc...híc...! ""
Doãn Tuyết Anh ngây thơ hỏi: "" Bộ cậu và cái người họ Du đó đang có quan hệ tình cảm hả? ""
"" Ư..m..híc..anh ấy là người rất quan trọng với mình.."". Cô nàng nói trong nước mắt.
Lâm Tử ngồi thừ ra phờ phạc thức cả đêm, bất thình lình lên tiếng giải thích, khai rõ tội tình:
"" Tất cả là tại mình, hôm qua do mình giả ma troll bọn họ chạy mất dép nên giờ mới thành ra vấn đề.....haizzz! Mình thiệt tình không cố ý, chỉ muốn troll cho vui thôi ai ngờ...haizz...Xin lỗi mọi người! ""
"" TẠI SAO CẬU LẠI LÀM NHƯ VẬY HẢ? "" Trương Ý Hàm bỗng nổi cáu lên lớn tiếng với Nó.
"" Xin..xin lỗi, mình cũng lo lắng và cố gắng lấy công chuộc tội đây "". Nó yếu giọng giải thích lần nữa.
Lưu Trinh lên tiếng giúp Nó giải vây: "" Ok ok...chuyện đâu còn có đó, tớ nghĩ bọn họ sẽ không có gì nguy hiểm đâu, cậu hạ hỏa đi!
Cậu nghĩ xem Du Vỹ Tường là thiếu gia và là con trai, sức khỏe tốt, đầu óc thông minh, không có gì làm khó được anh ta. Còn Hiểu Tinh, cậu ấy bình thường thích thám hiểm phiêu lưu, kiến thức sinh tồn cũng không tới nỗi tệ, các cậu nghĩ có đúng không? ""Lưu Trinh một mạch diễn giải trấn an mọi người.
"" Nói như cậu còn nghe được "". Ý Hàm nhẹ giọng hẳn.
Thực chất, Trương Ý Hàm này chỉ lo lắng cho Du Vỹ Tường, cô lại cảm thấy ngày càng câm hận Hiểu Tinh. Cô lo lắng hai người đó phát sinh tình cảm chiếm đi Vỹ Tường hoàn hảo của cô.
Đám con trai nhóm trại khác cũng qua tập hợp quanh lều nhóm Lâm Tử, Uông Trạch Đông cũng có mặt tại đó.
Cậu ta cùng nhóm kia vừa quay trở về nơi hai người đó bắt đầu mất dấu.
Lập tức Cổ Huyết từ hướng khác đi vào phát biểu: "" Này! Các người im lặng hết đi, tôi có tin tốt lành đây! ""
Phát hiện trai lạ, lại còn là mỹ nam đám nữ nhi tim độn lên tới ngực mắt đầy sao mê như điếu đỗ. Trương Ý Hàm lần đầu nhìn thấy hắn ta hồn cô cũng bị mất hết bảy vía, thay đổi nhịp tim.
Lòng thầm nghĩ: "" Sao..sao..ở..đâu xuất hiện người này vậy nhỉ? Sao trước giờ mình hoàn toàn không biết? Vỹ Tường hảo soái bao nhiêu anh ta lại hảo mỹ bấy nhiêu..! ""
Hai vẻ đẹp hoàn toàn ngược từ phong thái cho đến tính cách. Một chàng lạnh lùng nam tính, chàng kia lại đẹp một cách ma mị.
"" Tin gì, tin gì nói mau! "" Ba người gồm Nó, Lưu Trinh, Tuyết Anh nhao nhao dồn dập hỏi.
Hắn ta ngồi thư thả đáp lời: "" Lúc nãy tôi đi dò đường đem theo ống nhòm nhìn xa xa thấy có một hang động nhỏ đang có khói phát ra ở gần khe suối, tôi nghĩ có thể ở đó có tin tức hai người kia. ""
Nói rồi, hết thẩy lều trại đồng loạt chia tổ nhóm ra tìm lần nữa, nhóm Nó gồm có:
_ Nó, Lưu Trinh, Tuyết Anh, Lập Tuyên, Cổ Lực Quân và một vài bạn khác do Cổ Huyết đại nhân dẫn đầu.
Nhóm Trương Ý Hàm:
_ Cô, Uông Trạch Đông cùng một giảng viên chủ quản nhóm và những bạn khác.
Hai nhóm bắt đầu hành sự, Cổ Huyết sau khi khảo sát địa hình, anh ta cho biết: "" Bây giờ tuyết rơi dày đặc thế này, hơn nữa địa hình lúc này càng hiểm trở gây khó khăn cho việc tìm kiếm. Từ nơi chúng ta xuất phát đến địa điểm khả nghi có ba khúc suối khá là sâu trơn nguy hiểm, các người cẩn thận đấy! ""
Lời hắn ta căn dặn cứ y như từng sinh sống trong rừng ý, rất ra dáng thủ lĩnh.
Tuyết Anh ngưỡng mộ khen hắn: "" Oh...có vẻ anh am hiểu về địa hình rừng núi quá nhỉ? ""
"" Tôi từng sinh tồn một khoảng thời gian trên núi mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi "". Hắn ta bình thản nói.
"" Wow..thảo nào cậu lại sành sỏi đến thế! "". Lực Quân bất ngờ lên tiếng tán thưởng hắn.
Nó nhìn qua Lập Tuyên nhiều chuyện: "" Hey, Lực Quân nhà anh sao tự nhiên khen một thằng đàn ông thế? ""
Lập Tuyên nói nhỏ: "" Từ hôm gặp tới nay là vậy đó, ấn tượng rồi! ""
Não nó hỗn loạn: "" ch.ết cha, không lẽ tên này bị hắn bẻ cong thật rồi ta? Thế thì chả lẽ.....anh ta thụ mất rồi? ""
Nó thỏ thẻ: "" Này Lập Tuyên tôi nghĩ anh bạn của anh cần kiểm tr.a lại tâm sinh lý rồi đấy! ""
"" Này, cô tưởng tượng xa quá rồi đó, chơi chung từ nhỏ lý nào cậu ta thụ hay công tôi còn không rõ sao? "". Lập Tuyên khẽ rùng mình khi nghĩ tới những lời nó nói.
"" Hê mấy người đang nói xấu gì tôi đấy? "". Lực Quân cảm thấy ngứa lỗ tai ngoảnh lại hỏi.
Bọn nó gộp cả Lập Tuyên hiền lành đồng thanh: "" Không có gì! ""
"" What? Hôm nay các người đồng thanh lạ nhỉ? "" Lực Quân ra vẻ nghi ngờ.
"" Này, tụi này đồng thanh đồng thủ chứ không có đồng tính nhá! "". Lâm Tử phát ngôn gây bão.
Nguyên nhóm nghe câu nói đó cười đến nhũng cả chân tay, làm cho Lực Quân mặt sượng ngắt. Sau trận cười hả hê giải tỏa căng thẳng, những đôi chân tiếp tục hành trình.
Nó nào hay rằng tên Cổ Huyết cũng sặc cả nước enzim vì câu nói đậm chất tiếu lâm của nó. Hắn ta giơ tay lên phát biểu: "" Dừng lại! Đằng kia có người, qua đó xem sao, nhanh! ""
Hội nhóm dừng lại quan sát thấy cách xa dãi núi hiểm trở kia phía dưới có hai người đang đốt lửa khói trắng lan tỏa.
"" Chà...muốn vượt dãi núi đó coi ra khá khó khăn.."". Lập Tuyên chắc lưỡi.
Cả bọn lập tức gọi đội Ý Hàm qua thảo luận cách vượt núi.
Cuộc thảo luận hoàn tất. Các bạn nữ thấy vách núi quá sâu nên không ai dám xuống, chỉ có hai anh thanh niên khỏe mạnh là Lập Tuyên và Cổ Huyết xuống đưa hai người mất tích trở lên.
Hiểu Tinh được cột dây thừng vào hông ở trên Nó và Lưu Trinh nắm kéo phụ. Ở dưới vì quá hiểm trở nên Lập Tuyên xung phong đẩy lên giúp.
Còn về Vỹ Tường cậu được Cổ Huyết hộ tống trở lên nhanh chóng an toàn.
Khi lên trước, Vỹ Tường cũng góp tay kéo Hiểu Tinh, cậu nắm chặt cổ tay cô miệng kêu: "" Nắm chặt lấy, chân cô nhớ đạp đẩy lực lên đó. ""
Trớ trêu lên được gần tới phía trên, nhìn xuống thấy đáy vực sâu thăm thẳm, dây Hiểu Tinh bị rạn khiến cô tụt dần dây sắp đứt, Du Vỹ Tường và cả nhóm vô cùng hoảng loạn tìm mọi cách, khi tay cô chỉ còn ba ngón thì tức thời Lâm Tử đã cột sẵn dây vào người sợi còn lại quấn chặt vào thân cây tiến thẳng tới lao xuống tròng dây khác chắc hơn vào người Hiểu Tinh. Nhờ đó Hiểu Tinh may mắn trèo lên an toàn.
Nguyên đám thở phào nhẹ nhõm thì chị hai Lâm Tử còn lủng lẳng dưới kia mồm quát lớn: "" Này........! Kéo tôi lên với........! ""
("" Tội nghiệp ghê chưa? Kha..kha "". Tác giả xin có lời thương hại.)
Lúc này cả bọn hoàn hồn nắm dây kéo giúp cô nàng lên, gần đến đích sợi dây bỗng kêu răn rắc, tách một cái, mọi người chưa ai kịp chụp lấy tay cô, thế là nàng tác giả được nhảy dù tự do. Nó nhanh tay tóm lấy cành cây mọc trên khe núi và treo tòn teng trên đó tay trái cố tóm lấy vách đá tay phải bám chắc vào cành cây mỏng yếu đuối kia.
Phía trên cả chục người thót tim nhìn vọng xuống thầm cầu nguyện cho nó. Hiểu Tinh hét to và ngất lịm khi thấy nó vì mình mà xả thân anh dũng. Lưu Trinh khóc đến ch.ết đi sống lại, bọn hắn lắc đầu mặt hiện rõ nét đau thương.
Còn nó. Lâm Tử đang dùng hết sức bình sinh tìm cách tự cứu lấy mình với nhánh cây yếu ớt cùng vách núi cheo leo.
Tâm nó tuy sợ hãi nhưng ý chí sinh tồn của nó cố giữ quả đầu thật bình tĩnh bám chặt hết mức có thể từ từ bò lên từng phiến đá có lỗ trên vách núi. Chân đạp từng cục đá một cứ thế cho đến khi móng cùng ngón tay rướm máu, chân xước li ti những vết dài có, ngắn có, nó trượt dần, trượt dần....
Sự sống kéo dài được khoảng 15 giây thì nó sức lực cạn kiệt thả con diều mang tên "" Lâm Tử "" vào cơn gió lồng lộng mát rượi.
Lúc này nó chỉ hi vọng có một điều duy nhất là được quay về thế giới bên kia một cách mãn nguyện.
Trong lúc "" Thập Tử Nhất Sinh "" có bàn tay lạ hoắc nào đó vớt ngay eo nó bay như chim đại bàng vút lên không trung, trong đầu nó lúc này, mắt nhắm tịt lòng nó suy tưởng: "" Gì nữa đây? Chả lẽ mình ch.ết như vầy chưa đủ thảm hay sao mà trời nỡ sai đại bàng tới gắp mình đi? No! ch.ết vậy ta không cam tâm.....! ""Nghĩ chưa xong nó đã bất tỉnh nhân sự.
*****
Lúc hắn tận mắt chứng kiến nó rơi từ độ cao đó xuống vực, hắn ta bỗng cảm nhận tim mình đau gắp ngàn lần "" Vạn Tiễn Xuyên Tâm "".
Hắn ta lẳng lặng trốn vào nơi thần không hay quỷ không biết mà hiện nguyên hình tóc dài bồng bềnh ánh mắt đỏ ngầu, diện bộ y phục dài màu đen chấm chân mà hắn thường mặc lúc ở thế giới của hắn.
Nhanh như chớp hắn lao mình xuống vực bay mà chả cần cánh tóm lấy eo nó ôm chặt rồi nhảy vút lên trên đặt nó nằm trên bãi cỏ vắng vẻ với tâm trạng lo lắng tột cùng.
Mặc cho ân nhân cứu mạng nó lây miết nó đã không tỉnh nỗi phần vì sức suy lực kiệt, phần vì vết thương, phần vì mệt mỏi.
Hắn đặt tay lên mũi xem còn hơi thở không: "" May quá, cô ta còn thở ..Phù...! "" Sau đó đội tóc giả vào ăn mặc lại như cũ, bế nó về trại.
Tên ân nhân biết bay đó lực bất tòng tâm bế nó gọn hơ trên tay đem về trại trong sự ngỡ ngàng của hàng nghìn con mắt.
Hiểu Tinh và Lưu Trinh tỉnh lại sau cơn ngất nghe ồn ào vội bước ra ngoài xem. Bọn hắn cũng đổ xô ra xem có chuyện gì mà ồn ào.
Cảnh tượng Cổ Huyết đang bế Lâm Tử trên tay cùng đôi mắt hằn lên tia lửa đằng đằng tà khí từng bước chân tiến về trại ập vào mắt các cô gái làm cho Doãn Tuyết Anh bất ngờ lòng nhói lên cảm giác đau nhẹ.
Anh ta bồng nó vào trại bỏ nó nằm xuống và hờ hững bước đi mặc cho các cô làm gì thì làm. Hiểu Tinh, Lưu Trinh vừa thấy nó được bế trở về không khỏi sốc ôm chầm lấy thân thể đầy thương tích của nó khóc nức nở.
Hiểu Tinh khóc nước mắt nhỏ giọt lên ướt khuôn mặt nó cảm xúc dâng trào: "" Huhu.....tớ cứ tưởng cả đời này không được gặp cậu nữa....hu..hu.."".
Lưu Trinh mắt sưng húp sờ lên gương mặt nhợt nhạt của Lâm Tử miệng rung rung: "" Sao....cậu..cậu.liều mạng quá..vậy hả Lâm Tử? Cậu đúng là đồ ngốc mà! ""
Bọn hắn cũng có mặt chứng kiến cảnh lâm li bi đát ấy, 3 người bọn hắn tự thán: "" May cho cô ta không bị tan xương nát thịt, xem như mạng lớn đấy. ""
"" Lạ nhỉ? Tên Cổ Huyết này tìm xác cô ta ở đâu mà hay vậy nhỉ? ""_ Vỹ Tường nghĩ mãi không thông được chuyện kì lạ này.
Lực Quân càng thắc mắc: "" Rõ ràng thấy cô ta rơi tự do thế mà, sao còn sống hay thật? ""
Lập Tuyên gãi đầu khó hiểu: "" Không lẽ cô ta được thần rừng hộ mạng nhỉ? ""
Nó nghe ồn ào mắt mở ra, thấy bản thân đang ở trại lều ngạc nhiên vô cùng. Nó nhìn quanh từng người một tự tát vào mặt mình: "" Ui...ya đau thật này..Há Há..Sao mình còn sống vậy ta? Hello...! Mọi người có nhìn thấy tôi không? ""
Nó hỏi một câu ngu hết chỗ nói.
Hiểu Tinh thấy nó mở mắt tỉnh dậy mừng quá ôm nó chập hai làm nó mém ngạt thở: "" Cuối cùng cậu tỉnh rồi, làm bọn tớ lo cho cậu, sợ gần ch.ết ...tưởng cậu toi rồi chứ? ""
Nó tỉnh tuồn trêu cô: "" Hể...không thấy tớ còn sống nhăn răng sao mà khóc như đưa tang vậy hử? Nín hết đi hai bà cô! "" Nó đưa tay lau nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt hai cô bạn.
"" Ủa..mà quên nữa, sao tớ lại ở đây? Tớ cứ tưởng mình bị đại bàng gắp mất xác rồi chớ? "" _ Lâm Tử khõ đầu mình tự hỏi.
Hiểu Tinh hỏi: "" Cậu hổng nhớ gì hết sao? ""
Tớ chỉ nhớ man máng là mình cố bám vào nhành cây tay còn lại cào cho được miếng vách rồi rơi tự do, uhm...sau đó tớ sợ quá không dám mở mắt..rồi tớ đột nhiên cảm thấy cái gì đó đang nâng eo tớ lên tương tựa như móng đại bàng hay con gì biết bay á, sau đó tớ chẳng còn biết trời trăng là gì nữa. "" _ Nó hồi tưởng.
Tuyết Anh chen vào một câu: "" Chả nhẽ cậu không biết ai đã cứu cậu sao? ""
Nó vò đầu bứt tóc: "" Tớ mà biết tớ làm con cậu từ lâu rồi. ""
"" Là Cổ Huyết đấy, chính cậu ta bồng cô về lều, tôi thật không hiểu nỗi cậu ta tìm thấy cô bằng cách nào? "" Vỹ Tường lại cướp diễn đàn lần hai.
"" What? Anh nói gì? Cổ Huyết ư? "" Nó ngạc nhiên có vẻ không tin tưởng tin tức cậu cung cấp.
Hahaha! Mắc cười, mặc dù hắn ta từng kể bản thân ở thế giới nào đó nhưng đối với nó từng câu từng lời từ miệng hắn đều mơ mơ hồ hồ, nó còn chưa tin hẳn.
"" Tin hay không tùy cô "" _ Vỹ Tường lãnh đạm nhúng vai.
Mọi chuyện hôm nay lắng xuống êm ả, Hiểu Tinh, Lưu Trinh, Tuyết Anh thay nhau chăm sóc vết thương trên người nó. Thay đồ giúp nó, lo từ A-Z. Nhất là Hiểu Tinh, vì cứu cô mà liều mạng suýt ch.ết khiến cô càng cảm động và trân trọng tình bạn này hơn.
Về phía Vỹ Tường cậu ta cũng thán phục lòng dũng cảm của nó, thầm cảm kích nó vì đã cứu Hiểu Tinh giúp cậu nếu không cậu ta sẽ phải ân hận suốt đời.
Đúng thật là Lâm Tử nó đã lập đại công, vang danh thiên hạ. Hại tính mạng nó chút nữa là "" Tổ sách ghi công rồi "".
_