Chương 56: 56: Phần Thưởng Siêu Phàm Cảnh Bí Mật
" Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi mà! "
" Người nào cần ngươi chịu trách nhiệm? "
Lê Ngọc Anh mặt đẹp đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận giữ cưỡi trên bụng Trần Minh Quân, một tay nắm lấy cổ áo hắn, tay còn lại vẫn không ngừng huy quyền.
Trần Minh Quân cầu xin tha thứ: " Tiên nữ tỉ tỉ đừng đánh mặt! Đừng đánh mặt! "
Đáp lại hắn là quyền quền uy mãnh như hổ, nhằm đúng.........mặt hạ xuống, mỗi một quyền còn kèm theo tiếng Lê Ngọc Anh giận dỗi: " Cho ngươi miệng lưỡi dẹo kẹo! Nói, thường ngày rất hay chêu chọc thiếu nữ nhà lành đúng không? "
Trần Minh Quân: "...."
Làm sao ta cảm giác nàng đang ghen....?
Khoan! Làm sao cứ đánh vào mặt vậy? (T.
T)
Đại tỷ! Đừng đánh nữa mà! Nếu không khuôn mặt anh tuấn tiêu sái của ta biến thành đầu heo mất! ( T.
T )
" Đông!!! "
Bất chợt, một thanh âm trống đồng vang lên đem còn đang cãi cọ hai người im bặt mà dừng.
Lê Ngọc Anh vẫn còn bảo trì huy quyền động tác, nghe được âm thanh này nàng quay người nhìn về phía ngôi làng.
Trần Minh Quân khuôn mặt chỗ sưng chỗ đỏ, cố nén một bên mắt truyền đến kịch liệt đau nhức cũng nhìn về phía ngôi làng.
Chỉ thấy tại vị trí trung tâm của ngôi làng treo lơ lửng giữa không trung một bảng danh sách.
Lê Ngọc Anh buông cổ áo của Trần Minh Quân ra, nàng đứng dậy phủi đi bụi bặm sau đó cầm trường đao đi tới gần quan sát.
Trần Minh Quân cũng vội vàng đứng dậy, không quan tâm trên người mình bụi bẩn cùng đau nhức chạy đến gần bảng danh sách quan sát bởi vì vừa rồi hắn giống như trông thấy tên mình ở vị trí đầu bảng.
Đợi hai người đến gần quan sát mới thấy rõ ràng,
Bảng danh sách có tiêu đề ghi ba chữ Làng Thụy Hương , còn bảng danh sách bên dưới chia thành ba cột lần lượt là STT , Tên , Điểm đồng thời bảng danh sách này chỉ đánh số thứ tự từ một đến một trăm.
Điều này đồng nghĩa với việc chỉ có một trăm người được lên bảng mới có được phần thưởng.
Trần Minh Quân: "...."
Làm sao cứ có cảm giác mình vừa vượt phó bản trong game xong xem danh sách nhận thưởng vậy?
Bất quá một chuyện khác khiến hắn càng thêm quan tâm lúc này là tên của mình đang đứng ở vị trí số một, điều này mang ý nghĩa rằng từ trước tới giờ, trong số những người từng vượt qua phó bản này mình có điểm số cao nhất à.
Hắn còn đang âm thầm suy nghĩ bỗng nhiên một dòng chữ khác xuất hiện treo lơ lửng bên dưới bảng danh sách
Những người có tên trong danh sách sẽ nhận được tư cách tiến vào Thời Gian Bí Cảnh, đồng thời có tư cách tiến vào khu vực trung tâm - Thành Cổ Loa.
Còn có một hàng chữ nhỏ bên dưới
Chú ý, thời gian tu luyện tại Thời Gian Bí Cảnh được quyết định bởi thứ hạng của mỗi người!
Hạng một: 6 ngày.
Hạng hai: 5 ngày.
— QUẢNG CÁO —
Hạng ba: 4 ngày.
Từ mười đến bốn: 3 ngày.
Từ hai mươi đến mười một: 2 ngày.
Năm mươi đến hai mươi mốt: 1 ngày.
Phần còn lại: Nửa ngày.
Tỉ lệ chênh lệch thời gian của Thời Gian Bí Cảnh so với thực tế: 1 ngày = 1 năm.
Đọc xong dòng chữ này, Trần Minh Quân lâm vào trầm mặc.
Xem ra bí cảnh thật sự có liên quan đến thời kỳ nước Âu Lạc!
Thế nhưng nghĩ lại quá trình trải qua bí cảnh cùng với những thi thể của võ giả mà trên đường đi hai người gặp phải hắn càng nghĩ càng không hiểu, hung thủ rốt cuộc là người nào.
Bởi vì hắn đã đoán ra những cái xác đó rất có thể là của những người vượt bí cảnh thất bại.
Đồng thời, tại trong bí cảnh to lớn này cũng không chỉ có một Làng Thụy Hương bởi vì sau khi đi ra từ bí cảnh phụ này hắn không trông thấy người nào khác cả mà trên bảng danh sách có tới một trăm người.
Nghĩ đến bảng danh sách, hắn tò mò hỏi: " Ngọc Anh, ngươi xếp thứ mấy? "
Vừa rồi hắn quá để tâm vào suy luận của mình cho nên chỉ chăm chăm nhìn vào ba vị trí đầu nhưng không thấy tên của Lê Ngọc Anh.
Hạng 1: Trần Minh Quân.
Hạng 2: Triệu Hạo.
Hạng 3: Triệu Dao Dao.
Lê Ngọc Anh nghe thấy hắn hỏi thì trầm mặc, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng như muỗi vo ve nói: " Hạng bốn."
Trần Minh Quân nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, bí cảnh này hai người vào chung lại thêm toàn bộ quá trình đều do hắn chủ đạo cho nên Lê Ngọc Anh không có nhiều đất thể hiện ra phẩm chất của mình khiến cho hắn lo lắng nàng không được lên bảng.
" Ngươi hạng bốn? Rất..."
Lời còn chưa nói hết hắn đã cảm thấy cái cổ lành lạnh, giật mình nhìn xuống phát hiện lưỡi đao của Lê Ngọc Anh đang kề trên cổ mình.
Hắn nuốt nước bọt ực một cái ngẩng đầu nhìn về phía đối phương phát hiện chẳng hiểu tại sao khuôn mặt nàng bị một tầng u ám bao phủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xem chính mình.
" Thế nào? Cười nhạo bổn công chúa? "
Trần Minh Quân: " ...!"
Ta khi nào thì cười nhạo ngươi nha? Rõ ràng muốn chúc mừng mà!
Lê Ngọc Anh hít sâu một hơi, đem đao thu hồi, trầm mặc nhìn xem bảng danh sách.
Trần Minh Quân cũng yên lặng nhìn xem nàng, biểu hiện này của nàng khi còn ở kiếp trước hắn thường thấy ở những người tự đặt áp lực cho mình quá lớn cho nên đến khi gặp phải thất bại......
Nghĩ nghĩ, hắn đi đến đem Lê Ngọc Anh ôm vào trong ngực nói khẽ: " Ta biết ngươi sinh ra trong gia đình đế vương, luôn có nhiều người nhìn chằm chằm vào ngươi.
Thế nhưng ngươi cũng không cần phải luôn tự đặt áp lực lên mình, hãy cứ sống bằng chính con người của mình mặc kệ thế gian lời đàm tiếu." — QUẢNG CÁO —
Lê Ngọc Anh vốn định đem hắn đẩy ra nhưng khi nghe hắn nói câu này, động tác của nàng lại dừng lại, mặc kệ cho hắn ôm lấy chính mình.
Trần Minh Quân thấy nàng yên lặng không nói, biết nàng đang lắng nghe lời mình nói cho nên hắn tiếp tục: " Mỗi người chỉ có một kiếp để sống, sống sao cho mình đến lúc ch.ết đi không còn gì khiến mình hối hận là được."
Lê Ngọc Anh lặng lẽ lau đi một giọt nước mắt, hồi tưởng lại những năm tháng sinh sống ở Đại Lê....
Nàng là nhị công chúa, thiên phú lại rất cao còn được hoàng thượng sủng ái, cuộc sống trôi qua nhàn nhã, sung sướng......!Người ngoài nhìn vào đều cho rằng như vậy.
Nhưng nào ai biết thiên phú của nàng thực ra cũng không phải rất cao, trong năm chị em có lẽ chỉ cao hơn một người không thể tu luyện là Lê Ngọc Kiều.
Còn như đại tỷ Lê Ngọc Tâm, tứ đệ Lê Quốc Bảo, ngũ đệ Lê Bảo Nhật.......!Nàng còn kém xa lắm!
Để có được tu vi như ngày hôm nay nàng chịu đắng nuốt cay, chăm chỉ ngày đêm tu luyện.....
Thế gian nào ai hiểu thấu?
Thứ bọn họ nhìn vào chỉ là thành tích của nàng mà thôi!
Nhớ đến cuộc sống trong bí cảnh.......
Trong bầu không khí tĩnh lặng, nàng ngẩng đầu lên định nói cái gì chợt nhận ra tay hắn..........
" Ngươi không cần cánh tay này nữa à? "
Trần Minh Quân giật mình, vội vàng bỏ bàn tay ra khỏi vị trí đang xoa bóp, quay người liền chạy!
Trong lòng âm thầm kêu khổ, trong bí cảnh như vậy nhiều....quen tay.
Lê Ngọc Anh đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa xấu hổ vừa giận giữ vác theo đại đao đuổi theo.
Trần Minh Quân biết tốc độ mình không cách nào sánh bằng Siêu Phàm Cảnh võ giả liền vội vàng cầu xin tha thứ : "Ta thực sự không cố ý mà! "
Lê Ngọc Anh cười lạnh hỏi: " Không cố ý? "
" Ách....." Trần Minh Quân gãi gãi đầu, cái này giải thích thế nào không lẽ nói....quen tay?
IQ vừa mới thăng cấp, hắn tự nhiên không ngu đến mức nói ra việc này.
Đành phải nhắm mắt.......xuôi tay tiếp tục chịu một trận đòn.
..........
" Đông!!! Đông! Đông! "
Ba hồi trống đồng vang lên báo hiệu đến thời điểm nhận phần thưởng.
Lê Ngọc Anh cả khuôn mặt xinh đẹp vẫn chưa rút đi vẻ đỏ ửng, trong lòng thầm mắng tên em rể này thật sự quá hư.
Trần Minh Quân xoa xoa trên đầu mấy cục u lớn nhỏ, trong lòng âm thầm chửi bậy
Chỉ là sờ một chút thôi nha, làm gì căng vậy!
Trong bí cảnh ngay cả động phòng đều động, sờ một chút thì sao?
Lê Ngọc Anh giống như có thuật đọc suy nghĩ của người khác, quay người lườm hắn một cái dọa cho hắn giật nảy mình.
— QUẢNG CÁO —
" ...!"
Con gái thật sự có đọc tâm thuật?
Trần Minh Quân bắt đầu hoài nghi nhân sinh!
Vài giây sau đó, tại vị trí cái cổng vào làng Thụy Hương xuất hiện hai cái vòng xoáy tựa như hai cái hố đen vũ trụ.
Lê Ngọc Anh chẳng nghĩ ngợi nhiều cầm theo trường đao tiến về phía một cái.
Trần Minh Quân vội vàng đem nàng kéo lại hỏi: " Ngươi không sợ đây là cái bẫy? "
Lê Ngọc Anh mày phượng cau lại nói: " Sợ cái gì? Đây chẳng phải lối vào Thời gian bí cảnh sao? "
Nàng khí thế hào hùng bổ sung: " Cho dù là bẫy lại thế nào? Bổn công chúa không sợ! "
Trần Minh Quân nghe vậy cảm khái, nữ hán tử trung quy là nữ hán tử!
Hắn chân thành nói: " Ngươi không sợ nhưng ta sợ.
Ngộ nhỡ ngươi...."
Lời còn chưa nói hết đã bị Lê Ngọc Anh đánh gãy: " Lăn! Bổn công chúa chinh chiến thiên hạ ngươi còn trong mấy cái kỹ viện....."
Còn mấy lời nàng định nói nhưng không hiểu sao lại không đành lòng, trầm ngâm giây lát cũng không nói nữa.
Trần Minh Quân biết tính tình của nàng, cho nên cũng không lựa chọn khuyên tiếp nữa.
Thực sự thế giới này có nhiều cái kỳ lạ không thể giải thích được cho nên hắn mới luôn lo lắng như vậy.
Lê Ngọc Anh trước khi bước vào vòng xoáy, cái đầu cũng không quay lại nói: " Nhớ kỹ, cho dù ngươi có cơ hội đột phá Siêu Phàm cũng nhất định phải đột phá sau đó tự chém cảnh giới một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, cứ liên tục đến lần thứ chín đột phá Siêu Phàm mới được."
Sợ hắn tiếp xúc tu luyện chưa lâu, còn chưa hiểu nguyên nhân cho nên nàng giải thích: " Thiên kiêu cùng phổ thông tu luyện giả cách biệt cũng ở điểm này.
Người bình thường không biết được tầm quan trọng của Luyện Thể, Khai Mạch, Dưỡng Khí.
Ba cảnh giới này thực chất chính là nền tảng để quyết định xem ngươi có thể đi được bao xa trên con đường võ đạo."
" Siêu Phàm, vì sao gọi Siêu Phàm? Chính là viễn siêu trần thế quy luật cho nên mới được là Siêu Phàm!"
Trần Minh Quân cái hiểu cái không lo lắng hỏi: " Thế nhưng phế bỏ cả kinh mạch làm sao có thể khôi phục được? "
Lê Ngọc Anh trả lời: " Dựa theo Cửu Chuyển Siêu Phàm Quyết, chỉ cần ngươi còn khí hải thì vẫn có thể tu bổ lại được kinh mạch.
Không những thế, mỗi lần ngươi tự hủy tu vi một lần nữa tu luyện thân thể ngươi sẽ vượt qua cực hạn của chính mình rèn luyện ra nền tảng càng vững chắc hơn."
"Nói ví dụ, tại lần thứ nhất ngươi tu luyện ba cảnh giới Luyện Thể, Khai Mạch, Dưỡng Khí ngươi đều không thể đạt đến cực cảnh thì chỉ cần tự chém chín lần, lần thứ chín ba cảnh giới kia ngươi đều có thể luyện đến cực cảnh."
Trân Minh Quân bây giờ đã hiểu ra nguyên nhân vì sao Lê Ngọc Anh bây giờ mười tám tuổi mới luyện đến Siêu Phàm đỉnh phong đã có tư cách ngạo thị khắp thiên hạ thiên tài, hóa ra nàng đã vượt qua chín lần tự chém tu vi tu luyện lại từ đầu.
Đồng thời đến tận đây hắn mới biết rõ nguyên lai cách biệt giữa thiên kiêu và thiên tài bình thường là từ đâu tới.
Bất quá, hắn gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: " Ta không có Cửu Chuyển Siêu Phàm Quyết.
"
" ...!" Lê Ngọc Anh..