Chương 8
Hàn Băng Tâm tự nhiên rót cho mình tách trà. Cô từ từ nhấm nháp sau đó nói:- Trà đắng quá!
Trong không khí căng thẳng vậy mà cô còn có thể nói lời nhẹ như không làm thầy hiệu trưởng tức muốn hộc máu.
Sắc mặt Trần Hạo Minh đen như lọ nồi. Cô cười cười:
- Hihi! Giởn chút thôi mà.
Trần Hạo Minh mặt vẫn lạnh hỏi lại câu hỏi:
- Cô có mục đích gì?
Cô thở dài
"haizz! Kế hoạch chọc giận nam chính xem như đỗ nợ rồi."
Hàn Băng Tâm bình thản trả lời:
- Thì có mục đích gì đâu, đến đây đi chơi giải trí thôi mà.
- Cô giởn mặt với tôi đó hả!– hắn hơi mất kiên nhẫn.
Thật ra thì cô nói không sai, vốn dĩ cô xuyên vào đây chủ yếu là để đi chơi, du lịch, giải trí,... Chỉ có điều cuộc đi chơi này là nhầm quậy phá nam, nữ chính thôi.
- Tin hay không thì tùy.– cô thờ ơ.
Trần Hạo Minh lườm cô, hắn trầm giọng nói:
- Cô rất lạ, sức mạnh rất lớn, thân thủ nhanh nhẹ, tính cách bất thường, hành tung bí ẩn... – ngưng một chút hắn quan sát phản ứng của cô.
Cô nhìn hắn bình thản như người hắn nói không phải là cô vậy. Hắn lại nói tiếp:
- Cô là gì? Sát thủ?... Đặc công?... Bộ đội đặc chủng?... Điệp viên?...
Hàn Băng Tâm nhẹ nhếch môi:
- Tôi là gì... tôi cũng không biết nữa...
Đúng vậy, đã từ lâu cô cũng không còn xác định được mình là gì nữa rồi.
Căn phòng trở nên im lặng, cô chìm đấm vào suy nghĩ của mình, hắn cuối gầm mặt tính toán gì đó, thầy hiệu trưởng lo lắng đứng đó,...
Hắn chợt lên tiếng phá hủy bầu không khí:
- Vậy chuyện này để cho cảnh sát giải quyết. Thầy hãy gọi báo cảnh sát đến đây liền.
Hàn Băng Tâm bị giọng nói của hắn kéo về thực tại. Tâm trạng cô lúc này cũng không còn vui vẻ gì, cô đứng lên bỏ đi.
"Hừ! Cảnh sát thì làm được gì"
- Cô sợ sao?– hắn hỏi.
- Chắc sợ.
- Không sợ sao lại chạy.
- Thích thì đi thôi.
- Cho dù cô có chạy cũng không thoát đâu.
- Hừ!
Cô đi mất tiêu.
Hắn nhìn bóng lưng của cô không ngăn cản mà để cô đi
"Cứ đi đi khi còn có thể đi, vì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu"
___________________________________________
Hàn Băng Tâm lê bước trên con phố vắng, cô vừa đi vừa suy nghĩ
"Mình là gì? mình không biết... không biết!..."
Suy nghĩ một hồi cô cảm thấy rất mệt lại nhức đầu, cô nhìn lên bầu trời, mặt trời cũng đã lên cao, nắng gay gắt có lẽ đã giữa trưa rồi.
"Nắng như vậy hèn chi mình thấy mệt, về thôi! Mình là ai thì sao chứ? Không còn quan trọng nữa!"
Cô bắt một chiếc taxi đi về khách sạn. Trời nóng làm cô hơi bị choáng, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở trong xe có máy lạnh làm thân thể cô tốt lên, đến khi cô mở mắt đã là mười lăm phút sau. Cô nhìn ra bên ngoài xe thấy lạ, không có người chỉ có cây cối, hình như là ở trong rừng.
Người lái xe thấy cô gái tỉnh dậy thì hoảng hốt
"ch.ết rồi! Sao thuốc mê hết tác dụng nhanh quá vậy."
Hàn Băng Tâm nghi ngờ hỏi tài xế:
- Đây là đâu?
- Đây là... Là đường tắt về khách sạn ấy mà.– hắn lấy lại bình tĩnh trả lời. Hắn nghĩ hắn dù sao cũng là thuộc hạ của cậu chủ gần mười năm không lẽ không đấu lại một con nhóc 16,17 tuổi.
Cô im lặng ngắm cảnh bên ngoài.
"Để xem mấy người còn bày trò gì nữa đây!"
___________________________________________
Phần giới thiệu
Ma cà rồng hay còn gọi là vampire là một giống loài thuộc ma giới. Vampire có sức mạnh rất lớn, có răng nanh dài sắc nhọn dùng để hút máu người, có thể bay và tàn hình,.... Vampire không thể sử dụng phép thuật (ngoại trừ Hàn Băng Tâm, đây là một chuyện khác lần sau mình sẽ kể).
Giống loài vampire đang trên đà suy giảm.
Còn nữa sau này mình sẽ nói...
___________________________________________
Xin lỗi vì đã xen phần giới thiệu vào.
Các bạn đoán thử xem người bắt cóc Hàn Băng Tâm là ai?
Cmt nhận xét nhe.