Chương 14: Giúp đỡ
Tên hắc y nhân giơ kiếm về phía Hàn Băng Tâm
"Phập"
"Bịch"
Hắc y nhân ngã nhào xuống đất, phía sau lưng cấm một thanh kiếm, máu không ngừng tuông.
Một người áo xanh bước đến rút thanh kiếm ra mặt nghiêm túc nói:
- Cô nương mau rời khỏi đây, nơi này không an toàn– nói rồi chạy đi giao chiến với tên hắc y nhân khác.
Hai bên chiến đấu quyết liệt, bên áo xanh tập trung bảo vệ cho người trên cổ xe ngựa còn bên hắc y nhân thì tấn công dồn dập... Và cứ thế một hồi sau bên áo xanh rơi vào thế hạ phong, hai mươi mấy người chỉ còn lại chưa tới mười người.
Hàn Băng Tâm vẫn đứng im đấy quan sát tình hình, nhìn người lúc nảy đã ra tay giúp mình đang kiệt sức chống đỡ ba tên hắc y nhân, nàng nhẹ cười
"Tuy là ta không cần ngươi giúp nhưng ngươi có lòng tốt cứu ta, ta cũng không thích nợ ân tình gì đó, ta phá lệ giúp ngươi lần này vậy."
Nàng lượm thanh kiếm của tên hắc y nhân đã ch.ết lúc nảy, tiện tay đâm hắn thêm vài nhác sau đó lao đến chổ người áo xanh cứu mình.
Cuộc chiến một căn ba đã vào hồi sắp kết thúc, người áo xanh dùng hết sức đỡ thanh kiếm của tên hắc y thứ nhất lại bị tên hắc y thứ hai chém trúng cánh tay, chàng lảo đảo té xuống đất, tên hắc y thứ ba từ không trung phóng kiếm tới... Chàng nhìn về cổ xe ngựa lòng nuối tiết
"Ta xin lỗi! Ta không thể bảo vệ được muội..."
"keng"
Người áo xanh tưởng rằng mình sẽ ch.ết, nghe tiếng thanh kiếm chàng nhẹ mở mắt... Một bóng người đứng chắn trước mặt chàng, chàng kinh ngạc.
Ba tên hắc y nhân đang mừng thầm trở thành mừng hụt. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau cùng xông lên về phía nàng.
Người áo xanh ngẩn ngơ trố mắt nhìn, chàng như không còn tin tưởng vào đôi mắt mình nữa, phía trước là cái cảnh tượng gì đây?
Một tiểu cô nương 15,16 tuổi hạ ba tên hắc y nhân chỉ với ba đường kiếm. Là hắc y nhân của Lãnh Huyết Các đấy, chứ đâu phải sát thủ tầm thường.
Giang hồ đồn đại, Lãnh Huyết Các tổ chức sát thủ bậc nhất Thiên Long quốc. Được thành lập hai năm gần đây nhưng danh vọng và thực lực hơn hẳn các môn phái trên giang hồ. Sát thủ được đào tạo ở đây có thể lấy một địch mười là chuyện bình thường. Hiện tại vẫn chưa ai có thể thấy mặt các chủ của lãnh huyết các...
Hàn Băng Tâm chưa đầy nữa chung trà đã giải quyết xong ba tên hắc y nhân, nàng khinh thường nhìn chúng rồi lấy khăn ra lau tay, với công lực mấy trăm năm luyện võ của nàng một cái nhắt tay giết chúng như giết mấy con kiến huống hồ nàng còn là ma cà rồng có sức mạnh kinh người.
Nàng quay lại nhìn người áo xanh cười tươi:
- Ngươi không sao chứ?
Người áo xanh mở to mắt như vẫn còn đang kinh hãi, nghe nàng hỏi thì giật mình giọng lắp bắp:
- Ta... Ta... a... cô... không... ta không sao... không sao...
Hàn Băng Tâm vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Được rồi ta đi đây.
Người áo xanh nhìn cổ xe ngựa còn đang bị bao vây bởi 5,6 tên hắc y nhân trong khi đó người của chàng lại đang từ từ suy yếu xem ra không chịu được lâu nữa. Chàng vội vàng chạy lại phía cô nương vẫn chưa đi được bao xa.
- Cô nương... xin dừng chân. Xin cô hãy cứu giúp, tại hạ hứa sẽ đền đáp xứng đáng. Cầu mong cô giúp đỡ...
Hàn Băng Tâm dừng lại nhìn về cổ xe ngựa, suy nghĩ một chút...
Người áo xanh gắp rắp nói tiếp:
- Chỉ cần cô nương giúp đỡ cô nương muốn gì ta cũng đáp ứng...
Hàn Băng Tâm cười nham hiểm
"Cái gì cũng đáp ứng ư!"
- Ok
Nàng phi nhanh đến chổ cổ xe ngựa bỏ lại người áo xanh ngơ ngác:
- hả... ô kê... kê gì...?