Chương 17: Tâm tình Bạch Ngọc Dao
Trong màng đêm yên tĩnh, nhóm hắc y nhân lặng lẽ bao vây người Bạch gia. cơn gió nhỏ thổi qua đống lửa tắt ngúm.
Một tên có vẻ là trưởng nhóm ra hiệu cho mười hắc y nhân xông lên. Những người còn lại ẩn núp bao vây xung quanh để tránh người Bạch gia trốn thoát.
Cảm thấy có điều bất thường Bạch Triệt mở mắt lăn qua một bên, nhìn lại nơi chàng nằm khi nảy một thanh đao vững vàng cấm ở đó.
Lấy lại tinh thần, Bạch Triệt rút kiếm bên hông ra giao đấu với tên hắc y nhân. Vừa đấu chàng vừa nhìn xung quanh tìm kiếm muội muội. Người Bạch gia cũng đã tỉnh hẳn, có hai người bị giết khi chưa kịp mở mắt.
Thấy muội muội đang được bốn tên thủ vệ bảo hộ chàng yên tâm giao đấu với tên hắc y nhân. Bạch Triệt chàng cũng không phải loại vô dụng, ba tên hắc y nhân chàng đấu không lại nhưng một tên thì chàng có thể giải quyết. Nhanh chóng giết ch.ết tên hắc y nhân, Bạch Triệt phi thẳng đến chổ muội muội.
Tình hình Bạch gia ngàn cân treo sợ tóc, thủ vệ bị giết sạch, hai huynh muội bị bao vây ở giữa. Bạch Triệt cả người chật vật lòng thầm kiêu cứu
"Hàn Băng cô nương, cô đang ở đâu vậy"
Tên hắc y nhân quy kiếm về phía Bạch Triệt muốn kết liễu chàng...
"Keng"
- Xin lỗi ta đến trể_ giọng nói mang theo chút hối lỗi vang lên, đồng thời một thân ảnh mảnh mai xuất hiện kế bên hai huynh muội Bạch gia.
Đám hắc y nhân kinh ngạc tự hỏi rốt cuộc nàng ta chui vào đó bằng cách nào chứ?
Hàn Băng Tâm cười với Bạch Triệt, thật ra nàng đến lâu rồi nhưng không thích xuất hiện sớm thôi. Trốn trên cây nhìn tình hình nảy giờ, cứ tưởng một tiểu thư yếu đuối như Bạch Ngọc Dao sẽ ch.ết trước nhưng xem ra nàng đoán sai rồi. Hào quang nữ chủ quá mạnh! Nhìn đi một đám trai tráng như vậy đã ch.ết hết còn nàng ta thì vẫn đứng sờ sờ đấy thôi, nếu nàng mà không xuất hiện chắc Bạch Triệt cũng đã ch.ết lun rồi.
Hắc y nhân toả ra sát khí nồng nặc, tất cả điều hướng nàng xông tới.
Hàn Băng Tâm động tác nhanh nhẹn linh hoạt đoạt kiếm trên tay Bạch Triệt giao đấu với hắc y nhân.
Nhìn nàng có thể phi lên cao một cách nhẹ nhàng còn tưởng là nàng có kinh công siêu phàm nhưng thật chất nàng đang bay đó.
Trong thời gian một nén nhang nàng giết hết tất cả hắc y nhân. À quên còn tên nhóm trưởng vẫn sống chỉ là hắn đã bị thương nghiêm trọng.
Tên nhóm trưởng mặt tái mét giơ tay ra lệnh:
- Lên! Không được để ả sống.
Bạch Triệt cảnh giác nhìn xung quanh "vẫn còn nữa sao"
"Xào sạc" tiếng lá cây đung đưa trong gió...
Mọi thứ yên tĩnh không có gì xảy ra
Tên trưởng nhóm gào thét:
- Các ngươi đâu hết rồi!
Vẫn im lặng không gì xảy ra...
Hàn Băng Tâm cười hỏi:
- Ngươi đang gọi mấy người núp trong bụi cây à?
Tên nhóm trưởng trợn mắt kinh hãi:
- Sao ngươi biết!
Nàng ngây thơ trả lời:
- Vì ta đã giết hết họ mà._ khi nảy trốn trên cây không có gì làm nên ngứa tay giết hết bọn họ. Trước sau gì họ cũng ch.ết mà, chỉ là ch.ết trước chút thôi.
Tên nhóm trưởng tức giận hộc máu ch.ết. Lãnh Huyết các từ khi nào trở thành cái loại vô dụng bị người giết mà không hay biết như vậy.
_________________________________________
- Woa...! Đến nơi rồi._ đừng giữa cổng thành Thiên Long Hàn Băng Tâm hào hứng hét lên như một con điên.
Bạch Triệt thì ngược lại tâm trạng có chút ảo não. Trong hai ngày này không biết bọn họ đã bị ám sát bao nhiêu lần, đến được đây phải nói là cái vận may kinh khủng cở nào nhưng chàng cũng chả vui được khi muội muội phải gã vào hoàng cung.
Không để chậm trễ nữa, ba người liền đến thừa tướng phủ. Bởi vì thừa tướng chính là bằng hữa của phụ thân Bạch Triệt. Việc liên kết giữa Bạch gia và hoàng gia cũng nhờ mốc xích quan trọng là thừa tướng phủ.
Sau khi được sắp xếp ổn thoã, Bạch Triệt theo thừa tướng vào cung diện kiến, còn Hàn Băng Tâm muốn hảo hảo dạo chơi kinh thành một phen.
Theo khẩu dụ của hoàng thượng, ba ngày sau sẽ là ngày sắc phong Bạch Ngọc Dao làm phi. Bởi vì Hàn Băng Tâm đã trợ giúp nên cũng được mời dự yến tiệc. Trong thời gian này nàng tá túc tại phủ thừa tướng cùng với hai huynh muội Bạch gia.
______________________________
Đêm trước ngày thành hôn.
Hàn Băng Tâm một thân nam trang từ ngoài phủ leo tường vào. Bởi vì nàng leo vào nhầm chổ dành cho hạ nhân ở nên phải đi thêm một đoạn nữa mới về phòng. Khi đi ngang qua hoa viên, nàng nhìn thấy Bạch Ngọc Dao đang ngồi trong đình hóng mát.
Bạch Ngọc Dao gương mặt u buồn ngước nhìn ánh trăng, đôi mắt đăm chiêu như đang hồi tưởng lại quá khứ. Bất chợt, một bàn tay đặt lên vai nàng, gió lạnh thổi từng cơn, tiếng rên, tiếng khóc cứ vang lên như ai đang thủ thĩ
"trả mạng lại cho ta... ta ch.ết thê thảm quá... hức hức... trả mạng lại cho ta..."
Thân thể Bạch Ngọc Dao cứng đơ, tay run run, mặt xanh dờn, cả người không dám nhút nhích.
- Aaaaa...
Đột nhiên tiếng hét lớn khiến Bạch Ngọc Dao dựng đứng người.
Hàn Băng Tâm nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Dao ôm bụng cười lăn lộn trên đất.
- Haaaa... hahaha... haaahaa...
Bạch Ngọc Dao sau khi định thần lại bực mình liếc nhìn Hàn Băng Tâm đang cười như điên kia:
- Ngươi cười đủ chưa!!!
- Hahaha... hahaaaa... haaaa...
Bạch Ngọc Dao quay mặt chổ khác không thèm liếc nhìn cái kẻ ấu trỉ kia.
Hàn Băng Tâm sau khi bình tĩnh lại ngồi xuống đối diện với Bạch Ngọc Dao. Trong hai ngày đi cùng Hàn Băng cũng biết chút ít tính tình của nàng ta. Không giống như trong câu truyện "thiện lương, thông minh, ứng biến nhanh, luôn luôn mỉm cười dù gặp bao khó khăn,..." mà hoàn toàn ngược lại với những điều đó "ít nói, không cười, luôn thờ ơ với mọi chuyện,...". Có lẽ việc bị lừa dối tình cảm đã để lại một vết thương lớn trong lòng nàng ta.
- Ngày mai là phải tiến cung rồi ngươi không vui sao?_ nhìn nàng ta u buồn, Hàn Băng Tâm cười hỏi.
- Nếu ngươi lấy người mà ngươi chưa bao giờ gặp mặt vậy ngươi có vui không?_ Bạch Ngọc Dao lãnh đạm hỏi ngược lại.
Quan hệ của hai người cũng đã có tiến triển, không còn xa lạ như ngày đầu gặp mặt. Hàn Băng Tâm không còn để ý việc Bạch Ngọc Dao là nữ chính, Bạch Ngọc Dao cũng cảm kích nàng đã nhiều lần cứu giúp hai huynh muội nàng ta nên vì thế hai người bây giờ cũng được gọi là bằng hữu.
- Nếu ngươi không thích vậy tại sao lại muốn gã đi._ Nàng khó hiểu.
- Ta chỉ muốn chuột lại lỗi lầm đã gây ra cho gia trang._ giọng Bạch Ngọc Dao buồn hẵn đi, lại nghẹn ngào nói tiếp:
- Nếu ngày đó... Ta không cứu hắn... Nếu như ta không yêu hắn... Nếu... Nếu ta sớm nhìn rỏ bộ mặt của hắn... Nếu..._ giọng nàng nghẹn lại, nàng muốn nói tiếp nhưng sợ mình sẽ lại rơi lệ.
Nhìn tình cảnh của Bạch Ngọc Dao, nàng chỉ có thể thở dài.