Chương 31: Ta bị tàn tật
Tên truyện: Tổng tài hắc đạo và sát thủ lạnh lùng.
Nữ chính Trình Tố Tố từ nhỏ đã mất cha mẹ được ông trùm của tổ chức sát thủ nuôi dưỡng và đào tạo thành một sát thủ chuyên nghiệp. Trong một lần làm nhiệm vụ cô bị thương chốn trong phòng nam chính. Nam chính cứ tưởng cô là nữ nhân được thuộc hạ đưa đến nên đã cưỡng bức.
Nam chính Thẫm Quân Cẩm là một ông trùm hắc đạo khét tiếng đối đầu với cha nuôi của nữ chính nhưng ngoài mặt hắn là một tổng tài của công ty lớn nhất nhì nước S. Về sau Trình Tố Tố nhận nhiệm vụ vào công ty Thẫm Quân Cẩm làm nội gián. Hai người dù đã một khoản thời gian dài không gặp nhưng hắn lặp tức nhận ra Cô.
Nữ chính ban đầu cực kì hận nam chính còn nam chính thì thấy nữ chính rất thú vị. Sau bao sóng gió cô và hắn yêu nhau. Cô giúp đở hắn lật đổ cha nuôi của mình. Đến lúc tình cảm của họ sâu đậm nhất cô biết được sự thật năm xưa là cha hắn đã giết cha mẹ cô. Cô đã từng thề sẽ trả thù cho cha mẹ nhưng cô không thể xuống tay với hắn, cô bỏ đi biệt tâm. Hắn đau lòng tìm cô khắp nơi.
Ở nước ngoài nữ chính vô tình biết được một tổ chức hắc đạo muốn tiêu diệt tổ chức của Thẩm Quân Cẩm, kế hoạch của họ đã chuẩn bị đầy đủ không một khe hở. Trình Tố Tố trở về đem sự việc nói cho nam chính. Hai người lập kế hoạch để phản công. Sau khi cuộc chiến kết thúc nữ chính nhận ra mình yêu nam chính rất nhiều, cô tha thứ cho nam chính. Cả hai cùng xưng bá hắc đạo và có cuộc sống hạnh phúc. End.
Còn về Hàn Băng Tâm, cô là tiểu thư Đường gia Đường Thiên Thư. Cô có một gia đình ấm áp hạnh phúc. Dù cha mẹ cô luôn bận rộn với công ty nhưng vẫn dành đủ thời gian cho cô.
Năm cô 12 tuổi tức là năm năm trước lúc đang du lịch bên nước ngoài cô bị tai nạn giao thông, xương chân bị thương rất nặng không thể phục hồi. Lúc kết quả được thông báo ông bà Đường rất buồn, cô suy sụp và trở nên tự kỉ phải ra nước ngoài điều trị tâm lý.
Một năm trước ông bà Đường cũng bị tai nạn qua đời. Tâm lý cô đã được điều trị một thời gian nên cũng không đến mức trầm cảm. Từ một cô gái năng động hoạt bát trở thành một người ít nói, không vui không buồn.
Cô có một người bác là anh của cha cô. Khi cha mẹ cô qua đời bác đã nhận quyền nuôi dưỡng cô. Bác cô có một người con trai là Đường Hải cũng chính là một trong các nam phụ yêu say mê nữ chính.
Cha mẹ cô đã qua đời gần 1 năm cô vẫn ở nhà như thường, sau nhiều lần Bác trai khuyên nhủ cô mới đồng ý về nhà họ ở. Vừa mới chuyển đến hai ngày đã xảy ra chuyện.
Tối hôm qua Đường Hải uống say về nhà hắn buồn bực chuyện của nữ chính muốn kiếm người trút giận tình cờ bắt gặp cô ở phía cầu thang.
Cô đang định gọi người hầu giúp đở mình vì bánh xe của xe lăng bị kẹt ở thảm không đi được. Đường Hải đi đến buông lời châm chọc cô. Tức giận cô cũng nói lời đã kích hắn. Hắn đang lên cơn say không phân biệt đúng sai đá cô lăn xuống cầu thang.
[Hoàn thành tiếp thu, nhiệm vụ:
0. Chia rẻ nam nữ chính
0. Vương giả hắc đạo]
"Này, còn phía sau thì sau ta chưa xem hết."_ cô dùng suy nghĩ để giao tiếp với hệ thống.
[Cô là nhân vật không có thật trong thế giới này, cô chọn chế độ xuyên bản thân nên nhân vật của cô chỉ mới được thêm vào cho phù hợp với truyện không bị truyện bài xích. Tôi chỉ có thể tạo quá khứ cho cô còn về hiện tại và tương lai là do cô.]
"Ngươi cấu tạo nhân vật cho ta ư? Vậy tại sao không cho ta cơ thể bình thường chứ, ngươi cố tình chơi ta phải không?..."
[Không, ở chế độ xuyên bản thân này chủ nick bắt buộc phải bị khuyết tật một bộ phận cơ thể và bị tướt bỏ phép thuật để phù hợp với câu chuyện.]
"What? Không sử dụng phép được?"
[Đúng vậy.]
Đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền của cô đột nhiên mở to, cô gắng sức cử động đôi chân nhưng không được.
Sau năm phút, trán cô lấm tấm mồ hôi nhưng đôi chân vẫn không nhúc nhích. Ngoại trừ đôi chân không có cảm giác còn lại khắp cơ thể cô đều đau nhứt.
Không nhịn được cảm súc điên tiết trong lòng cô chữi rủa hệ thống không ngừng.
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, một người con trai bước vào vẻ mặt không kiên nhẫn đi đến trước giường cô:
⁃ Chuyện hôm qua xem như là lỗi của tôi, từ nay trở về sau tôi sẽ chịu trách đầy đủ cho cuộc sống của cô.
Hàn Băng Tâm không thèm để ý hắn quay mặt qua bên kia nhắm mắt lại.
Đường Hải nóng giận đỏ mặt tính mở miệng chữi nhưng suy nghĩ đến lời cảnh cáo của cha nên quay lưng đi ra ngoài. Hắn cũng không quên đóng cữa rầm một cái để cho cô biết hắn đang tức giận cở nào. Nếu không phải cha hắn nói hắn không được gây sự với cô thì còn lâu hắn mới nhịn trước một đứa tàn tật như cô.
Đường Hải đi, Hàn Băng Tâm liền mở mắt. Cô thấy thật nực cười, cách mà hắn nói chuyện giống như hắn là người rộng lượng không chấp nhất kẻ tiểu nhân. Cái gì mà xem như chứ chính hắn dùng chân đá cô xuống còn gì, đã vậy còn nói chịu trách nhiệm đầy đủ gì đó làm như cô cần hắn lắm gì. Cũng chỉ là một nam phụ nhỏ nhoi đi theo hắn chỉ có nước ch.ết.
"Hệ thống sao ngươi cấu tạo cho ta làm em họ cái tên nam phụ ngu ngốc này vậy?"
[Để người chơi không bị thế giới truyện bài xích tôi phải cấu tạo và sắp xếp thân phận có liên quan đến nhân vật trong truyện.]
"..."
Nằm một hồi Hàn Băng Tâm cảm thấy con gì đó nhảy lên bụng mình làm loạn, cô đưa tay lên bắt trúng một bộ lông mềm mịn cô mở mắt ra nhìn.
⁃ ..._ cái gì đây? Con thỏ hệ thống à, sao lại ở đây?!!!
[Nhìn gì mà nhìn.]_ giọng cậu nhóc 5,6 tuổi vang lên trong đầu cô.
⁃ Sao ngươi lại ra đây, chẳng phải ngươi ở trong không gian à?_ cô ngờ nghệch hỏi.
[Bây giờ là thời đại nào rồi mà hệ thống lại ở trong không gian. Ta đây là hệ thống đời mới 505ANY có tạo hình đẹp, tính năng tốt, nói chung là mọi thiết bị đều là mới nhất tốt nhất...]_ con thỏ luyên thuyên nói với vẻ mặt đầy tự hào.
⁃ Chắc không phải chỉ có mình ngươi được năng cấp._ cô chế giễu.
[Hừ!]._ hệ thống không thèm nhìn, ngang nhiên nằm trên bụng cô chợp mắt.
Cô nhìn lên trần nhà màu trắng xoá
⁃ Ngươi có thể cấu tạo thân phận cho ta, vậy... tại sao... sao không cho ta một gia đình?..._ lời nói rất nhỏ nếu không nghe kỉ chắc chắn không thể nghe hết câu.
Hệ thống ngước đầu lên nhìn cô. Sâu bên trong đôi mắt bình tĩnh đó là nỗi buồn mang mác được che giấu rất kỉ.
[Tôi chỉ tạo cho cô một quá khứ thôi, tôi không tạo ra nhân vật được. Tôi không thể tạo cho cô một gia đình.]
⁃ À... ùm..._ cô nhắm mắt lại, lòng rối bời. Thật sự cô cũng không hiểu tại sao khi nảy mình lại hỏi như vậy,...
__________________________
Hai ngày ở trong bệnh viện sinh hoạt rất khó khăn. Đây là lần đầu tiên Hàn Băng Tâm bị què coi như cũng có chút mới mẻ cô thích nghi rất nhanh nhưng dưới sự hạn chế hoạt động khiến cô cũng nhiều lần điên tiết.
Bác sĩ đã nói cô không có gì nghiêm trọng nên hôm nay có thể xuất viện. Bác bảo tài xế đến đón cô về nhưng cô nào muốn về đó sớm vậy. Dù sao cũng mới tới đây phải nhân cơ hội này đi chơi một vòng mới được. Cô bảo tài xế chở đến trung tâm bách hoá lớn nhất thành phố, lâu quá không đi mua sắm hôm nay phải mua cho thỏa thích.
Bởi sự bất tiện do đi lại nên cô cần có một người hầu đẩy xe giúp mình. Người đó là tiểu Nhu nhỏ hơn cô một tuổi là một cô gái hiền lành nhút nhát, do nhà nghèo nên phải vào Đường gia làm người hầu.
⁃ Tiểu thư, người muốn đi đâu?_ tiểu Nhu rụt rè hỏi.
⁃ Đừng gọi tôi là tiểu thư, chúng ta cũng trạc tuổi nhau kiu tôi là Băng... à Thiên Thư được rồi._ Cô suýt thì nói ra.
⁃ Vâng thưa tiểu thư... à không, Thiên Thư._ tiểu Nhu nói lấp bắp.
Hàn Băng Tâm thầm lắc đầu cũng không biết nói sao với cô nàng nhút nhát này đây.
⁃ Đến khu thức ăn cho thú nuôi đi, ta muốn mua thức ăn cho thỏ.
Cô nhìn xuống con thỏ đang nằm trên đùi mình, nó dường như nghe được cô nói nên cũng ngóc đầu lên.
[Tôi không ăn cũng sống.]_ hứ, mấy cái đồ ăn hỗn tạp đó muốn nó ăn còn lâu.
"Ngươi muốn người ta biết ta nuôi một con vật không ăn cũng sống à."
[...]_ hệ thống chịu thua.
⁃ Tiểu... Thiên Thư cô có một con thỏ dễ thương thật._ tiểu Nhu nhìn con thỏ vẻ mặt yêu thích.
⁃ Thấy vậy chứ nó không đáng yêu như cô nghĩ đâu._ vừa nói cô vừa khìu lỗ tai thỏ.
⁃ hả?_ tiểu Nhu không hiểu.
Hàn Băng Tâm cười trừ không giải thích.
⁃ Lúc đầu tôi đâu thấy cô có nuôi thỏ.
⁃ Lúc ở bệnh viện ta nhặt được.
[...]_ ta được nhặt à.
Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau khi mua thức ăn cho thỏ, cô đến khu mua sắm.
⁃ Tiểu Nhu cô đến lấy cái kia cho ta xem._ Hàn Băng Tâm chỉ tay vào cái váy màu hồng nhạt treo bên kia.
⁃ Dạ vâng._ tiểu Nhu lập tức chạy đi.
Hàn Băng Tâm ngồi xem mấy cái váy gần mình, cái nào cũng mắc cũng đẹp không biết nên lấy cái nào cuối cùng cô quyết định lấy hết.
[Phung phí]_ hệ thống châm chọc.
"Ta có tiền ta thích thì ta mua."_ cô cười trào phúng.
⁃ Tiểu Nhu đi đâu rồi sao chưa quay lại, chỉ lấy cái váy thôi mà.
Nhìn qua bên kia thì cô thấy tiểu Nhu đang bị một đám nữ nhân vây quanh hình như là tranh chấp gì đó.