Chương 39: Hận thù của nữ chính

⁃ Chúc mừng cô.
Lăng Tử Mặc cười tươi gót ly trà đưa đến trước mặt Hàn Băng Tâm.
Cô nhận lấy uống một hơi cạn hết ly:
⁃ Ngươi nắm bắt thông tin cũng nhanh lắm đấy.


Cô vừa mới đến công ty Đường gia để tuyên bố về vụ cổ phần, đây là cuộc hợp mật trong công ty nên không có mời phóng viên hay nhà báo nào. Cô cũng không muốn dành chức quyền gì nên chỉ tuyên bố cho cổ đông biết rõ, còn lại thì mọi chuyện vẫn như cũ, bác vẫn là chủ tịch. Cô thậm chí cũng không muốn làm giám đốc hay phó giám đốc gì, dù cô có đủ quyền làm điều đó nhưng cô không có thời gian cho mấy việc nhảm nhí. Làm thì có tiền mà không làm thì vẫn có tiền, thôi ở không ăn tiền cho nó sướng.


⁃ Ông Đường sẽ không để yên đâu.
⁃ Chỉ sợ ông ta không đủ bản lĩnh.
Nhìn nụ cười của cô mà Lăng Tử Mặc lạnh gáy, trong vô thức anh lại thấy sợ cô.
⁃ Thôi ta về phòng đây._ Cô ra hiệu cho nữ hầu đẩy xe đi.
⁃ Ờ... mà này khi nào cô rời khỏi nhà tôi đây._ Anh nghiêm túc hỏi.


Cô quay đầu lại nhìn anh cười:
⁃ Ta đang bao ngươi đấy, ta muốn ở bao lâu thì kệ ta._ Cô đóng cửa phòng lại mặc anh đứng đó ấm ức.
Những người hầu gần đó nghe cô nói thì cười khúc khích, họ đang cố nhịn cười lắm. Giời ạ, cậu chủ họ khi nào lại trở thành trai bao thế này.


Lăng Tử Mặc cau mày đi lên phòng, thật ra là ai đang bao ai đây hả? 
___________________________
Hệ thống vừa vào phòng liền nhảy từ xe lăn lên bàn ngồi
[Tiếp theo ngươi định làm gì?]
"Ta đi tắm"
[Giởn mặt à, ta đang hỏi ngươi sẽ làm gì để hoàn thành nhiệm vụ]
"Ta nói rồi, ta đi tắm"


Hệ Thống nỗi ba vạch hắc tuyến
[Tắm tắm tắm... suốt ngày ngươi chỉ có tắm, sáng tắm, trưa tắm, tối tắm, đảo một vòng trong công ty về rồi tắm, đi mua sắm xong cũng tắm, chọc phá người khác rồi lại tắm,... ngươi BỆNH à.]
"Ngươi không được tắm nên tức à."_ cô cười chọc tức.
[Đồ thần kinh]


available on google playdownload on app store


Hệ thống khóc không ra nước mắt, sao số nó khổ thế này.
"Mà nói đến nhiệm vụ mới nhớ, nhiệm vụ thứ nhất ta chắc chắn hoàn thành nhưng cái nhiệm vụ thứ hai ta còn thắc mắc."
Nghe cô nhắc đến nhiệm vụ, hệ thống liền phấn chấn dậy. Cuối cùng thì đã nói vô đúng chủ đề.


[Thắc mắc gì cứ hỏi.]
"Vương giả hắc đạo, ý là muốn ta thống nhất hắc đạo hay là diệt sạch hắc đạo"
[Ngươi hiểu sai rồi, không phải kiu người thống nhất hay diệt sạch gì cả. Ngươi chỉ cần trở thành một người trong hắc đạo có tiếng tăm và được nể phục.]
"À"


[Nói thì dễ nhưng không dễ đâu]
"Vậy ta phải gia nhập hắc đạo"
[Tất nhiên]
"Ta nên làm gì đây?"
[Thấy khó rồi chứ gì, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ giúp đở ngươi]_ hệ thống vênh mặt tự hào, rốt cuộc thì cô vẫn phải nhờ nó giúp như những câu truyện trước thôi.


"Ai nói ta cần ngươi giúp, ngươi không làm hỏng chuyện của ta là ta mừng lắm rồi"_ Cô khinh bỉ.
"Ta chỉ đang phân vân không biết nên chọn nghề nào thôi"
[Hừ, nói hay lắm đến lúc đó đừng cầu xin ta giúp.]_ hệ thống phẩn nộ, nó cảm thấy bị coi thường tột cùng.


"Ta nên chọn làm gì đây?... sát thủ tự do, trùm ma tuý, siêu trộm, buôn lậu vũ khí, hacker,... làm gì cho ngầu bây giờ?"
[Hứ]_ nó không quan tâm nữa, mặc xác cô.
"Đừng nói là ngươi giận rồi chứ"
[...]_ nó thề không bao giờ nói chuyện với cô nữa.
"Tính nết gì mà nhỏ nhen như đàn bà"
___________________________


⁃ Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả?_ Ông Đường tức giận hét vào chiếc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai của mình:
⁃ Đó là sai sót của chúng tôi, chúng tôi sẽ hoàn lại gấp hai lần số tiền ông đã đưa, vụ này chúng tôi không nhận. 


⁃ Nhận tiền rồi bây giờ lại nói trả lại. Tiền thì tôi không thiếu, tôi có thể trả thêm gấp hai, gấp ba lần chỉ cần giải quyết nó cho tôi thôi.
⁃ Xin lỗi, chuyện này không đơn giản là tiền nữa. Cô ta có quan hệ với người Lăng gia, Lăng gia và chúng tôi trước giờ nước sông không phạm nước giếng.


Nói rồi người đó cúp máy thật nhanh không cho ông Đường cơ hội nói thêm chữ nào.
"Bốp xoảng..."
Những đồ vật trên bàn giờ đây di dời xuống dưới đất nằm. 
⁃ Con khốn mày tưởng tìm được chổ dựa là Lăng gia thì tao để yên à? đợi đấy, tao sẽ cho mày xuống gặp ba mày nhanh thôi.


Sát khí bao trùm cả căn phòng.
___________________________
Ở một nơi khác
Trình Tố Tố thân thể đầy vết thương bị hai người đàn ông lôi vào một căn phòng. 
⁃ Hai ngươi lui ra đi._ giọng nói trầm thấp quy nghiêm trong bóng tối vang lên.
Hai tên vâng lệnh đi ra cẩn thận đóng cửa lại.


Trình Tố Tố không còn sức lực nằm gục trên sàn nhà. 
Sau khi vụ án khép lại, cô được thả ra ngoài, cô nói với Thẩm Quân Cẩm là ra nước ngoài để mọi chuyện lấn xuống nhưng thực chất cô trở về tổ chức. 


Suốt mấy ngày qua cô bị giam trong phòng kín và bị tr.a tấn dã man đó là hình phạt cho kẻ làm việc tất tránh phá hỏng quy tín của tổ chức.
⁃ Lần này ngươi làm ta thật sự thất vọng.
Người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, dáng người cao to, bên má trái có vết sẹo dài trong rất gê gớm. 


Nghe giọng nói lạnh lẽo, người Trình Tố Tố run lẫy bẫy, cô gắng sức vừa chống đở người dậy vừa nói:
⁃ C... con... xin... xin lỗi..._ Cô lảo đảo đứng dậy rồi quỳ một chân xuống đất.
Nhìn cô người không ra người ma không ra ma, ông ta hừ lạnh giơ chân đá một cước khiến cô bay về sau đụng vào cánh cửa.


⁃ Xin lỗi? Ngươi nghĩ danh tiếng của tổ chức ta chỉ cần một câu xin lỗi của ngươi là xong hay sao. 
Trình Tố Tố đau đớn cả người, vết thương khắp cơ thể lại bong chóc chảy máu. Cô tiếp tục gượng dậy, bò tới quỳ dưới chân ông.


⁃ Co... con... xin lỗi... con sẽ... sẽ bù đắp... hoàn thành... nh... nhiệm vụ... xin cho... cho con... một cơ hội...
⁃ Hừ, với cái thân thể này của ngươi ư? Lần trước ta đã cho ngươi một cơ hội, lần này ngươi lại xin một cơ hội. Nếu ai trong tổ chức này làm sai đều xin một cơ hội thì còn ra thể thống gì nữa? 


Nhớ lại lần trước, Trình Tố Tố lại hận tên đó thêm một tầng. Nếu không phải lúc đó cô bị thương thì đâu bị Thẫm Quân Cẩm cưỡng bức, nếu không bị cưỡng bức thì cô đâu có bỏ lở nhiệm vụ. Khiến cô sau khi về tổ chức liền bị phạt đến ch.ết đi sống lại. 


Như chợt nhận ra gì đó, cô nói:
⁃ Hiện tại... con... đã... đã tiếp cận... được... tên họ Thẫm... chỉ một... một chút nữa... con hứa... sẽ... sẽ lấy được bản vẻ... căn cứ của hắn...
Nghe cô nói, ông ta im lặng suy nghĩ. 


⁃ Được thôi, nhưng nếu lần này lại thất bại ngươi biết kết cục của ngươi sẽ ra sau rồi đó.
⁃ Dạ...
⁃ Được rồi, lui ra đi.


Trình Tố Tố đứng lên, xiu quẹo đi ra ngoài. Về lại phòng, cô té ngả xuống đất. Từng cơn đau nhức chạy dọc khắp cơ thể không bằng sự thù hận đang hiện trong đôi mắt của cô bây giờ. Cô thề sẽ làm tất cả những người khiến cô đau khổ ch.ết không toàn thây. 


"Ông già ch.ết tiệt, tên họ Thẫm đáng ghét, còn cả cái người làm lộ chuyện của ta tất cả các ngươi ta sẽ báo thù."






Truyện liên quan